Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Quan tâm
Trong đầu cô lúc này lại hiện lên một hình ảnh sau đó lại nhìn người đàn ông bên cạnh giường hỏi: "Dương Tử Sâm, anh không sao chứ?"
Mọi người đều đơ người trước câu hỏi của cô, Lê Phương phản ứng trước lại lên tiếng nhắc nhở: "Phu nhân cô nên lo lắng cho mình trước thì tốt hơn người bị đập đầu là cô không phải anh ta"
Bạch Ngọc Lan lại không quan tâm về mình cô chỉ nhìn anh mà nói: "Lúc đó em thấy anh ôm đầu kêu lên một tiếng"
Dương Tử Sâm không nghĩ cô đã bị như vậy rồi còn lo lắng cho anh, lòng anh có chút quặn lại, sau đó khàn giọng nói: "Tôi không có việc gì, cô thấy thế nào rồi?"
"Mới nãy còn hơi đau đầu nhưng bây giờ thì tốt hơn rôi"
Bạch Ngọc Lan trả lời trong khi đó hai đầu lông mày của cô lại nhíu chặt.
Dương Tử Sâm không phải mù mà không nhìn ra, anh mím chặt môi không biết phải đối diện với cô như thể nào, Lê Phương lại mở miệng nói: "Dương đại thiếu gia, anh không ngại để tôi xem cho cô ấy một lần nữa chứ?"
Anh không nói gì thay vào đó là đẩy lùi xe lăn về phía sau nhường chỗ cho Lê Phương.
"Cô nói chính xác triệu chứng của cô cho tôi nghe xem, còn nữa phải trả lời thành thật, nếu không cô xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Lê Phương nhìn chăm chăm vào Bạch Ngọc Lan nói, giọng nói đầy ý nhắc nhở.
Bạch Ngọc Lan là người thông minh sao không hiểu ý, cô cũng không có ý giấu diếm liên thành thật đáp: "Tôi chỉ thấy đầu mình lúc thì ong ong lúc thì nhói lên một cái, sau đó lại trở về bình thường không có gì cả"
"Ừm, chỉ vậy thôi sao, cơn đau có kéo dài hay không?"
Lê Phương nghiêm túc suy nghĩ lại hỏi thêm.
"Không, chỉ một thoáng rồi thôi."
VietWriter
Bạch Ngọc Lan chắc giọng nói.
Lê Phương nghe vậy thấy không có gì nghiêm trọng liên nói: "Được rồi, cô nghỉ ngơi đêm nay nếu sáng mai tỉnh dậy cảm thấy còn đau đầu thì đến bệnh viện"
"Ừm, cảm ơn cô"
"Bạn học cũ, không cần cảm ơn"
Lê Phương lại nhoẻn miệng cười một tiếng.
Bạch Ngọc Lan có chút nghi ngờ nhìn cô gái trước mắt, mới đầu không chú ý đến cô ấy nên cô không nhìn ra được điều gì bây giờ nhìn kỹ lại thấy cô ấy có chút quen quen, ráng nhớ lại một chút sau đó thốt ra cái tên: "Lê Phương."
"Ừm, trí nhớ không tệ, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này đấy chị đại ạ"
Lê Phương không khỏi trêu chọc cũng không cố kỵ ông Dương và Dương Tử Sâm.
Bạch Ngọc Lan hơi sửng sốt sau đó phì cười.
Hai người chỉ nhận nhau trong giây lát Lê Phương lại xin phép ông Dương đi về, lái xe khỏi biệt thự đường núi tối thui vẳng vẻ nhưng cô lại không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy kích thích dù sao cô cũng là người thích mạo hiểm.
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm, cô lại chống tay nhổm người muốn đứng dậy, thấy thế Dương Tử Sâm lại nói: "Cô đứng dậy làm gì?"
Bạch Ngọc Lan mỉm cười nói: "Khuya rồi, anh cần phải nghỉ ngơi, em trả chỗ cho anh"
"Không cần, cô nằm đó đi"
Dương Tử Sâm trong giọng có chút ra lệnh.
"Em nằm đây anh nằm đâu?"
"Tôi sẽ đến phòng khác ngủ."Anh nhàn nhạt trả lời.
Thế nhưng Bạch Ngọc Lan lại vội ngăn, "Đừng, phòng lớn thế này em ở một mình có chút sợ, hay là anh ngủ cùng em nhé, giường lớn như này em nằm xích vào trong sẽ không quấy rầy đến anh"
Dương Tử Sâm chỉ nhìn cô không đồng ÿ cũng không từ chối, thấy vậy cô lại xích người vào sâu bên trong chừa ra một khoảng trống khá rộng rồi lại nhìn anh với ánh mắt mong mỏi.
Hai người cứ thế nhìn nhau anh đấu tranh tâm lý một hồi ngoảnh mặt nói: "Tôi không thích người khác ngủ chung."
Bạch Ngọc Lan liên lập tức ngồi dậy nói: "Thế thì em trả giường cho anh em năm đất cũng được"
Phòng này không có sô pha cô không nằm đất còn có thể nằm đâu? "Tôi đã bảo không cần, cô mau nằm xuống"
Âm lượng của Dương Tử Sâm có hơi vút cao.
Bạch Ngọc Lan ôm chăn cũng không chịu thua, "Anh có ngủ với em hay không, nói cho anh biết hai mươi tư năm qua em cũng ngủ một mình đấy không có quen ngủ với người khác đâu"
Dương Tử Sâm nhất thời cứng miệng, Bạch Ngọc Lan được nước lấn tới, "Em cho anh hai lựa chọn một chúng ta ngủ chung một giường hai anh nằm giường em nằm đất, không có lựa chọn thứ ba"
Cô còn không đối phó được với một người đàn ông sao? Cô muốn anh ngủ chung không phải vì sợ ngủ một mình mà cô muốn tạo ra một bước ngoặt cho mối quan hệ của hai người, cô đã quyết chung sống với anh rồi thì cũng không thể ngày ngày nằm sô pha đi.
Không hiểu sao cô cảm nhận được người đàn ông này có để ý đến mình cho nên mới phách lối như vậy, nếu không cô cũng ngoan ngoãn mà nằm ngủ rồi đôi co với anh làm gì cho mệt.
Trước nay toàn là Dương Tử Sâm bắt người ta đưa ra lựa chọn anh có bao giờ phải lựa chọn, hôm nay bị người phụ nữ này bắt ép phải lựa chọn anh đúng ra nên tức giận mới đúng nhưng anh lại chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Bạch Ngọc Lan nhìn ra vẻ khó xử của anh nên cô cũng không hối thúc, lúc này đầu cô lại có chút choáng váng, đùng một cái ngã rạp xuống giường.
"Bạch Ngọc Lan"
Anh theo bản năng thốt lên tên cô, trong giọng cũng không giấu vẻ lo lắng.
Bạch Ngọc Lan vùi mình trong chăn để đầu óc mình bình tâm trở lại sau đó mới một lần nữa ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nói có chút mệt mỏi: "Dương Tử Sâm anh còn không lên"
Không còn cách nào khác Dương Tử Sâm lần đầu tiên bại dưới tay phụ nữ, anh nâng xe lăn lên gần bằng chiếc giường sau đó động tác lại có chút cứng ngắc.
Cô nhìn ra được khó xử của anh liền quay người vào phía trong, một lát sau cô mới cảm nhận được chiếc giường lún xuống một chút lúc này mới quay về phía anh cười cười nói: "Làm khó anh rồi, tắt điện thôi "
Dương Tử Sâm cầm lấy remote bấm nút nguồn mọi thiết bị điện trong phòng đều tắt hết, căn phòng bỗng trở nên tối tăm.
Hai người nằm ở hai đầu xa nhau nhưng lại đắp chung một cái chăn, cũng may chăn này khá lớn trải dài toàn bộ chiếc giường nên hai người đắp vô cùng thoải mái.
Trong mà đêm chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cả hai, có lẽ vì lúc nãy dập đầu đã ngủ một giấc nên lúc này Bạch Ngọc Lan không thấy buồn ngủ nữa, cô nghiêng người nhìn sang người đàn ông bên cạnh thử mở miệng, "Anh đã ngủ hay chưa?"
"Có chuyện gì?"
Hiển nhiên Dương Tử Sâm vẫn còn thức.
Cô lại nhân cơ hội hỏi: "Có thể nói cho em biết lúc nãy anh bị làm sao không? Anh như vậy em có chút lo lắng"
Nghe cô hỏi thân mình anh vốn dĩ đang căng thẳng lại trở nên đơ như cây cơ, trong bóng đêm cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh nhưng lại nghe ra được hơi thở bất ổn của anh lập tức nói: "Nếu anh không muốn nói cũng không sao, chỉ là em không an tâm về anh thôi"
Dương Tử Sâm không trả lời cô, không ai biết tối nay anh đã có bao nhiêu lần đấu tranh tâm lý, hai bóng đen quanh quẩn trong đầu anh đuổi mãi không đi lúc này lại như muốn ngoi lên nhưng lại bị giọng nói của Bạch Ngọc Lan xua đi.
"Lúc nãy anh là lo lắng cho em sao?"
Câu hỏi đột ngột của cô làm anh không biết phản ứng thế nào, Bạch Ngọc Lan cũng không mong anh đáp trả mà nói ra ba chữ: "Em rất vui"
Mọi người đều đơ người trước câu hỏi của cô, Lê Phương phản ứng trước lại lên tiếng nhắc nhở: "Phu nhân cô nên lo lắng cho mình trước thì tốt hơn người bị đập đầu là cô không phải anh ta"
Bạch Ngọc Lan lại không quan tâm về mình cô chỉ nhìn anh mà nói: "Lúc đó em thấy anh ôm đầu kêu lên một tiếng"
Dương Tử Sâm không nghĩ cô đã bị như vậy rồi còn lo lắng cho anh, lòng anh có chút quặn lại, sau đó khàn giọng nói: "Tôi không có việc gì, cô thấy thế nào rồi?"
"Mới nãy còn hơi đau đầu nhưng bây giờ thì tốt hơn rôi"
Bạch Ngọc Lan trả lời trong khi đó hai đầu lông mày của cô lại nhíu chặt.
Dương Tử Sâm không phải mù mà không nhìn ra, anh mím chặt môi không biết phải đối diện với cô như thể nào, Lê Phương lại mở miệng nói: "Dương đại thiếu gia, anh không ngại để tôi xem cho cô ấy một lần nữa chứ?"
Anh không nói gì thay vào đó là đẩy lùi xe lăn về phía sau nhường chỗ cho Lê Phương.
"Cô nói chính xác triệu chứng của cô cho tôi nghe xem, còn nữa phải trả lời thành thật, nếu không cô xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Lê Phương nhìn chăm chăm vào Bạch Ngọc Lan nói, giọng nói đầy ý nhắc nhở.
Bạch Ngọc Lan là người thông minh sao không hiểu ý, cô cũng không có ý giấu diếm liên thành thật đáp: "Tôi chỉ thấy đầu mình lúc thì ong ong lúc thì nhói lên một cái, sau đó lại trở về bình thường không có gì cả"
"Ừm, chỉ vậy thôi sao, cơn đau có kéo dài hay không?"
Lê Phương nghiêm túc suy nghĩ lại hỏi thêm.
"Không, chỉ một thoáng rồi thôi."
VietWriter
Bạch Ngọc Lan chắc giọng nói.
Lê Phương nghe vậy thấy không có gì nghiêm trọng liên nói: "Được rồi, cô nghỉ ngơi đêm nay nếu sáng mai tỉnh dậy cảm thấy còn đau đầu thì đến bệnh viện"
"Ừm, cảm ơn cô"
"Bạn học cũ, không cần cảm ơn"
Lê Phương lại nhoẻn miệng cười một tiếng.
Bạch Ngọc Lan có chút nghi ngờ nhìn cô gái trước mắt, mới đầu không chú ý đến cô ấy nên cô không nhìn ra được điều gì bây giờ nhìn kỹ lại thấy cô ấy có chút quen quen, ráng nhớ lại một chút sau đó thốt ra cái tên: "Lê Phương."
"Ừm, trí nhớ không tệ, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này đấy chị đại ạ"
Lê Phương không khỏi trêu chọc cũng không cố kỵ ông Dương và Dương Tử Sâm.
Bạch Ngọc Lan hơi sửng sốt sau đó phì cười.
Hai người chỉ nhận nhau trong giây lát Lê Phương lại xin phép ông Dương đi về, lái xe khỏi biệt thự đường núi tối thui vẳng vẻ nhưng cô lại không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy kích thích dù sao cô cũng là người thích mạo hiểm.
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Ngọc Lan và Dương Tử Sâm, cô lại chống tay nhổm người muốn đứng dậy, thấy thế Dương Tử Sâm lại nói: "Cô đứng dậy làm gì?"
Bạch Ngọc Lan mỉm cười nói: "Khuya rồi, anh cần phải nghỉ ngơi, em trả chỗ cho anh"
"Không cần, cô nằm đó đi"
Dương Tử Sâm trong giọng có chút ra lệnh.
"Em nằm đây anh nằm đâu?"
"Tôi sẽ đến phòng khác ngủ."Anh nhàn nhạt trả lời.
Thế nhưng Bạch Ngọc Lan lại vội ngăn, "Đừng, phòng lớn thế này em ở một mình có chút sợ, hay là anh ngủ cùng em nhé, giường lớn như này em nằm xích vào trong sẽ không quấy rầy đến anh"
Dương Tử Sâm chỉ nhìn cô không đồng ÿ cũng không từ chối, thấy vậy cô lại xích người vào sâu bên trong chừa ra một khoảng trống khá rộng rồi lại nhìn anh với ánh mắt mong mỏi.
Hai người cứ thế nhìn nhau anh đấu tranh tâm lý một hồi ngoảnh mặt nói: "Tôi không thích người khác ngủ chung."
Bạch Ngọc Lan liên lập tức ngồi dậy nói: "Thế thì em trả giường cho anh em năm đất cũng được"
Phòng này không có sô pha cô không nằm đất còn có thể nằm đâu? "Tôi đã bảo không cần, cô mau nằm xuống"
Âm lượng của Dương Tử Sâm có hơi vút cao.
Bạch Ngọc Lan ôm chăn cũng không chịu thua, "Anh có ngủ với em hay không, nói cho anh biết hai mươi tư năm qua em cũng ngủ một mình đấy không có quen ngủ với người khác đâu"
Dương Tử Sâm nhất thời cứng miệng, Bạch Ngọc Lan được nước lấn tới, "Em cho anh hai lựa chọn một chúng ta ngủ chung một giường hai anh nằm giường em nằm đất, không có lựa chọn thứ ba"
Cô còn không đối phó được với một người đàn ông sao? Cô muốn anh ngủ chung không phải vì sợ ngủ một mình mà cô muốn tạo ra một bước ngoặt cho mối quan hệ của hai người, cô đã quyết chung sống với anh rồi thì cũng không thể ngày ngày nằm sô pha đi.
Không hiểu sao cô cảm nhận được người đàn ông này có để ý đến mình cho nên mới phách lối như vậy, nếu không cô cũng ngoan ngoãn mà nằm ngủ rồi đôi co với anh làm gì cho mệt.
Trước nay toàn là Dương Tử Sâm bắt người ta đưa ra lựa chọn anh có bao giờ phải lựa chọn, hôm nay bị người phụ nữ này bắt ép phải lựa chọn anh đúng ra nên tức giận mới đúng nhưng anh lại chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Bạch Ngọc Lan nhìn ra vẻ khó xử của anh nên cô cũng không hối thúc, lúc này đầu cô lại có chút choáng váng, đùng một cái ngã rạp xuống giường.
"Bạch Ngọc Lan"
Anh theo bản năng thốt lên tên cô, trong giọng cũng không giấu vẻ lo lắng.
Bạch Ngọc Lan vùi mình trong chăn để đầu óc mình bình tâm trở lại sau đó mới một lần nữa ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nói có chút mệt mỏi: "Dương Tử Sâm anh còn không lên"
Không còn cách nào khác Dương Tử Sâm lần đầu tiên bại dưới tay phụ nữ, anh nâng xe lăn lên gần bằng chiếc giường sau đó động tác lại có chút cứng ngắc.
Cô nhìn ra được khó xử của anh liền quay người vào phía trong, một lát sau cô mới cảm nhận được chiếc giường lún xuống một chút lúc này mới quay về phía anh cười cười nói: "Làm khó anh rồi, tắt điện thôi "
Dương Tử Sâm cầm lấy remote bấm nút nguồn mọi thiết bị điện trong phòng đều tắt hết, căn phòng bỗng trở nên tối tăm.
Hai người nằm ở hai đầu xa nhau nhưng lại đắp chung một cái chăn, cũng may chăn này khá lớn trải dài toàn bộ chiếc giường nên hai người đắp vô cùng thoải mái.
Trong mà đêm chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cả hai, có lẽ vì lúc nãy dập đầu đã ngủ một giấc nên lúc này Bạch Ngọc Lan không thấy buồn ngủ nữa, cô nghiêng người nhìn sang người đàn ông bên cạnh thử mở miệng, "Anh đã ngủ hay chưa?"
"Có chuyện gì?"
Hiển nhiên Dương Tử Sâm vẫn còn thức.
Cô lại nhân cơ hội hỏi: "Có thể nói cho em biết lúc nãy anh bị làm sao không? Anh như vậy em có chút lo lắng"
Nghe cô hỏi thân mình anh vốn dĩ đang căng thẳng lại trở nên đơ như cây cơ, trong bóng đêm cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh nhưng lại nghe ra được hơi thở bất ổn của anh lập tức nói: "Nếu anh không muốn nói cũng không sao, chỉ là em không an tâm về anh thôi"
Dương Tử Sâm không trả lời cô, không ai biết tối nay anh đã có bao nhiêu lần đấu tranh tâm lý, hai bóng đen quanh quẩn trong đầu anh đuổi mãi không đi lúc này lại như muốn ngoi lên nhưng lại bị giọng nói của Bạch Ngọc Lan xua đi.
"Lúc nãy anh là lo lắng cho em sao?"
Câu hỏi đột ngột của cô làm anh không biết phản ứng thế nào, Bạch Ngọc Lan cũng không mong anh đáp trả mà nói ra ba chữ: "Em rất vui"
Bình luận facebook