Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Họp báo
Câu nói của cô đã khiến người đàn ông nào đó phải thao thức cả đêm, anh tự hỏi mình thật sự lo lắng cho người phụ nữ này sao? Không, làm sao có thể.
Thế nhưng anh cảm thấy bản thân mình đúng là khác thường, ngay cả việc leo lên giường ngủ cùng cô anh cũng không biết vì sao mình lại nghe theo cô, mọi thứ dường như diễn ra một cách tự nhiên khiến anh khó nắm bắt.
Không lâu sau anh liên nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, cơ thể anh cũng dần thả lòng ra.
Một đêm nay bọn họ chỉ là đơn thuần ngủ cùng nhau trên một chiếc giường mà không làm gì cả.
Ngày hôm sau Bạch Ngọc Lan dậy đã không thấy người đàn ông bên cạnh đâu, cô liên chống người ngồi dậy, cảm giác đau đầu cũng không còn, lâu rồi mới được ngủ trên giường cảm giác thật thoải mái cô không muốn rời giường chút nào nhưng không thể không dậy.
Cô muốn lấy điện thoại ra xem giờ nhưng lại nhìn thấy điện thoại của mình lại nằm ở trên chiếc bàn gần đầu giường, cô lười biếng trườn mình qua lấy.
Lúc trườn qua chỗ Dương Tử Sâm cô cảm nhận được nơi đây vẫn còn đọng lại hơi ấm của anh, nói vậy là anh cũng chỉ mới dời giường.
Cô với tay lấy điện thoại thì nhận được cuộc gọi đến của mẹ, liền tiện tay bấm nghe, "Alo"
"Ngọc Lan à, con bây giờ mới dậy sao?"
Giọng nói của bà Lệ có vẻ nghi hoặc.
Bạch Ngọc Lan lại ngáp dài một cái nói: "Vâng ạ, có chuyện gì sao mẹ?"
"Con bình thường cũng dậy trễ như vậy sao?"
Bà Lệ lại dò hỏi.
"Trễ sao ạ, con bình thường vẫn dậy sáu giờ"
VietWriter
Vì mới dậy nên giọng nói của Bạch Ngọc Lan còn chút uể oải.
"Bây giờ đã là mười một giờ rồi con nói xem còn sớm hay không?"
"A."
Bạch Ngọc Lan giật mình lại nhìn vào điện thoại, đúng như mẹ cô nói đã hơn mười một giờ rồi.
"Sao thế Ngọc Lan, lẽ nào tối qua con ngủ trễ?"
"Vâng ạ, tối qua con và chồng nói chuyện đến đêm khuya mới ngủ nên sáng dậy trễ chút"
Bạch Ngọc Lan trả lời, cũng không hẳn là lấy cớ vì sự thật đúng là như vậy.
"Các con tùy còn trẻ nhưng cũng phải giữ sức chứ"
Bà Lệ không khỏi khuyên bảo một câu, không cho rằng bọn họ chỉ là nói chuyện thâu đêm.
Bạch Ngọc Lan biết mẹ hiểu nhầm ý mình nhưng cô không giải thích chỉ nói: "Con biết rồi mà, phải rồi mẹ gọi con có chuyện gì?"
"Mấy hôm nữa là đến giỗ bà ngoại mẹ muốn về quê một chuyển thắp nhang cho bà nên gọi điện nói cho con biết"
Nghe vậy tâm trạng của cô có chút trùng xuống, nếu không đi lấy chồng cô đã có thể đi cùng mẹ rồi, lại hỏi: "Mẹ đi một mình sao, con không an tâm lắm"
"Mẹ đi quen rồi có gì mà không an tâm, phải rồi đồ ăn hôm trước con đã ăn hết hay chưa?"
Bà Lệ không muốn con bận tâm nên chuyển đề tài hỏi.
"Còn một ít dăm bông, phải rồi mẹ dạy con muối dưa chua có được hay không, chồng con rất thích ăn món này con muốn làm cho anh ấy ăn"
Đột nhiên mẹ hỏi cô lại nhớ đến vụ muối dưa liền hỏi bí quyết của mẹ để làm "Vậy sao, để mẹ làm cho các con thêm một hũ lớn là được rồi, con còn bận rộn công việc có thời gian làm sao?"
"Bỏ chút thời gian ra làm là được, con muốn tự muối cho anh ấy, mẹ, chỉ con đi"
Bạch Ngọc Lan có chút hưng phấn nói, thật hiếm hoi khi cô muốn học một món gì đó.
"Được rồi, lát mẹ nhắn tin gửi cách làm cho con, bây giờ mẹ có chút chuyện chuyện rồi mẹ cúp máy trước nhé."
"Vâng ạ, tạm biệt mẹ."
Bạch Ngọc Lan cũng nghe thấy bên kia có người gọi mẹ nên cô cũng không làm phiền mẹ nữa.
Lúc cô đặt điện thoại xuống bàn thì nhìn thấy anh đã ở trước mặt của cô từ bao giờ.
"Ách, anh vừa vệ sinh cá nhân sao?""Thấy trong người thế nào?"
Dương Tử Sâm lại hỏi một câu không liên quan đến câu hỏi của cô.
Bạch Ngọc Lan thấy anh quan tâm lại vui vẻ nói: "Em rất khỏe không việc gì cả, mà sao hôm nay anh dậy trễ vậy? Có em bên cạnh khiến anh mất ngủ sao?"
"Không có, tôi cũng chẳng làm gì"
Nói xong anh xoay xe rời đi không để ý đến cô nữa.
Sự tình lại là thế này, buổi sáng anh theo đúng giờ sinh học tỉnh dậy lại cảm thấy có sức nặng bên cạnh quay sang nhìn thấy Bạch Ngọc Lan ôm cánh tay anh ngủ ngon lành, anh cố gắng gỡ tay cô ra lại không được nên chỉ có thể duy trì tư thế này đến lúc cô tự động buông tay anh ra, mà chờ cho đến lúc đó cũng là mười rưỡi sáng.
Dĩ nhiên chuyện này anh sẽ không nói cho cô biết, anh lại đẩy xe một mạch ra khỏi phòng.
Bạch Ngọc Lan ngơ ngác nhìn anh hoàn toàn không biết đêm qua mình ôm cánh tay ai đó ngủ cô vươn vai một cái lại đi vào trong nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Đến buổi chiều bọn họ lại lên xe rời khỏi biệt thự trở về thành phố.
Dương thị mở cuộc họp báo, Dương Tử Hiên đi vào bên cạnh lại có thêm một người phụ nữ khiến nhiều người không khỏi chú ý, bao nhiêu máy quay đều hướng về bọn họ.
Người phụ nữ khoác tay Dương Tử Hiên lại nở nụ cười tươi rói hướng về máy quay không phiên khi bị mười mấy máy quay chĩa vào người, cô ta còn mong bọn họ quay rõ nét một chút, tốt nhất là cận cảnh cô ta và Dương Tử Hiên khoác tay nhau.
Có không ít người biết thân phận của người phụ nữ này nên cuộc họp báo chưa bắt đầu đã hỏi vì sao Cao Kỳ An lại có mặt ở đây.
Đúng như vậy, người sánh vai cùng Dương Tử Hiên không ai khác chính là cô ta.
Trước những câu hỏi của đám ký giả Dương Tử Hiên lại lớn giọng tuyên bố, "Mọi người, hôm nay tôi muốn thông báo một truyện, người phụ nữ bên cạnh tôi đây cũng chính là Cao Kỳ Anh từ giờ sẽ chính thức là vợ tương lai của tôi, mười ngày nữa chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ"
Tin này làm chấn động tất cả mọi người, có ký giả lên tiếng hỏi: "Lúc trước có tin đồn Cao tiểu thư từng là bạn gái của Dương đại thiếu gia tại sao bây giờ cô lại gả cho Dương nhị thiếu gia, cô muốn chân đạp hai thuyền sao?"
Lời nói của ký giá này khiến khuôn mặt của Cao Kỳ Anh sượng lại, có mấy ký giả lại cũng nhao nhao nói: "Phải đấy, Cao tiểu thư, có thể cho chúng tôi biết có phải cô vì Dương đại thiếu gia tàn phế mới đến với Dương nhị thiếu gia hay không?"
Chuyện gì thế này rõ ràng hôm nay là ngày vui của cô ta đám người này lại nói cô ta chân đạp hai thuyền sao, trong lúc nhất thời Cao Kỳ Anh nổi giận nhưng ngại vì có nhiều máy quay chĩa vào mình nên cô ta kiềm chế.
Dương Tử Hiên bên cạnh cũng có chút không vui, cứ hễ nhắc đến tên của Dương Tử Sâm là hắn hoàn toàn cảm thấy khó chịu.
Sợ Cao Kỳ Anh ngu ngốc làm um sùm lên Dương Tử Hiên lại mở miệng nói; "Quan hệ của Kỳ Anh và anh trai tôi không giống như mọi người nghĩ, ông nội tôi cùng ông nội Kỳ Anh có quen biết nên thỉnh thoảng Kỳ Anh cũng hay đến Dương gia chơi, anh hai tôi coi Kỳ Anh chỉ như em gái, không hơn không kém, tôi với cô ấy mới là lưỡng tình tương duyệt."
Phía dưới mọi người đều có một biểu hiện: Ồ! Thì ra là như vậy.
Dương Tử Hiên đã giải thích rồi đám ký giả cũng không nhao nhao hỏi chuyện này nữa mặc dù còn có người nghỉ ngờ.
Bọn họ lại chuyển sang hỏi chuyện hôn lễ của hai người, lúc này tâm tình của Cao Kỳ Anh mới đỡ hơn chút.
Thế nhưng anh cảm thấy bản thân mình đúng là khác thường, ngay cả việc leo lên giường ngủ cùng cô anh cũng không biết vì sao mình lại nghe theo cô, mọi thứ dường như diễn ra một cách tự nhiên khiến anh khó nắm bắt.
Không lâu sau anh liên nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, cơ thể anh cũng dần thả lòng ra.
Một đêm nay bọn họ chỉ là đơn thuần ngủ cùng nhau trên một chiếc giường mà không làm gì cả.
Ngày hôm sau Bạch Ngọc Lan dậy đã không thấy người đàn ông bên cạnh đâu, cô liên chống người ngồi dậy, cảm giác đau đầu cũng không còn, lâu rồi mới được ngủ trên giường cảm giác thật thoải mái cô không muốn rời giường chút nào nhưng không thể không dậy.
Cô muốn lấy điện thoại ra xem giờ nhưng lại nhìn thấy điện thoại của mình lại nằm ở trên chiếc bàn gần đầu giường, cô lười biếng trườn mình qua lấy.
Lúc trườn qua chỗ Dương Tử Sâm cô cảm nhận được nơi đây vẫn còn đọng lại hơi ấm của anh, nói vậy là anh cũng chỉ mới dời giường.
Cô với tay lấy điện thoại thì nhận được cuộc gọi đến của mẹ, liền tiện tay bấm nghe, "Alo"
"Ngọc Lan à, con bây giờ mới dậy sao?"
Giọng nói của bà Lệ có vẻ nghi hoặc.
Bạch Ngọc Lan lại ngáp dài một cái nói: "Vâng ạ, có chuyện gì sao mẹ?"
"Con bình thường cũng dậy trễ như vậy sao?"
Bà Lệ lại dò hỏi.
"Trễ sao ạ, con bình thường vẫn dậy sáu giờ"
VietWriter
Vì mới dậy nên giọng nói của Bạch Ngọc Lan còn chút uể oải.
"Bây giờ đã là mười một giờ rồi con nói xem còn sớm hay không?"
"A."
Bạch Ngọc Lan giật mình lại nhìn vào điện thoại, đúng như mẹ cô nói đã hơn mười một giờ rồi.
"Sao thế Ngọc Lan, lẽ nào tối qua con ngủ trễ?"
"Vâng ạ, tối qua con và chồng nói chuyện đến đêm khuya mới ngủ nên sáng dậy trễ chút"
Bạch Ngọc Lan trả lời, cũng không hẳn là lấy cớ vì sự thật đúng là như vậy.
"Các con tùy còn trẻ nhưng cũng phải giữ sức chứ"
Bà Lệ không khỏi khuyên bảo một câu, không cho rằng bọn họ chỉ là nói chuyện thâu đêm.
Bạch Ngọc Lan biết mẹ hiểu nhầm ý mình nhưng cô không giải thích chỉ nói: "Con biết rồi mà, phải rồi mẹ gọi con có chuyện gì?"
"Mấy hôm nữa là đến giỗ bà ngoại mẹ muốn về quê một chuyển thắp nhang cho bà nên gọi điện nói cho con biết"
Nghe vậy tâm trạng của cô có chút trùng xuống, nếu không đi lấy chồng cô đã có thể đi cùng mẹ rồi, lại hỏi: "Mẹ đi một mình sao, con không an tâm lắm"
"Mẹ đi quen rồi có gì mà không an tâm, phải rồi đồ ăn hôm trước con đã ăn hết hay chưa?"
Bà Lệ không muốn con bận tâm nên chuyển đề tài hỏi.
"Còn một ít dăm bông, phải rồi mẹ dạy con muối dưa chua có được hay không, chồng con rất thích ăn món này con muốn làm cho anh ấy ăn"
Đột nhiên mẹ hỏi cô lại nhớ đến vụ muối dưa liền hỏi bí quyết của mẹ để làm "Vậy sao, để mẹ làm cho các con thêm một hũ lớn là được rồi, con còn bận rộn công việc có thời gian làm sao?"
"Bỏ chút thời gian ra làm là được, con muốn tự muối cho anh ấy, mẹ, chỉ con đi"
Bạch Ngọc Lan có chút hưng phấn nói, thật hiếm hoi khi cô muốn học một món gì đó.
"Được rồi, lát mẹ nhắn tin gửi cách làm cho con, bây giờ mẹ có chút chuyện chuyện rồi mẹ cúp máy trước nhé."
"Vâng ạ, tạm biệt mẹ."
Bạch Ngọc Lan cũng nghe thấy bên kia có người gọi mẹ nên cô cũng không làm phiền mẹ nữa.
Lúc cô đặt điện thoại xuống bàn thì nhìn thấy anh đã ở trước mặt của cô từ bao giờ.
"Ách, anh vừa vệ sinh cá nhân sao?""Thấy trong người thế nào?"
Dương Tử Sâm lại hỏi một câu không liên quan đến câu hỏi của cô.
Bạch Ngọc Lan thấy anh quan tâm lại vui vẻ nói: "Em rất khỏe không việc gì cả, mà sao hôm nay anh dậy trễ vậy? Có em bên cạnh khiến anh mất ngủ sao?"
"Không có, tôi cũng chẳng làm gì"
Nói xong anh xoay xe rời đi không để ý đến cô nữa.
Sự tình lại là thế này, buổi sáng anh theo đúng giờ sinh học tỉnh dậy lại cảm thấy có sức nặng bên cạnh quay sang nhìn thấy Bạch Ngọc Lan ôm cánh tay anh ngủ ngon lành, anh cố gắng gỡ tay cô ra lại không được nên chỉ có thể duy trì tư thế này đến lúc cô tự động buông tay anh ra, mà chờ cho đến lúc đó cũng là mười rưỡi sáng.
Dĩ nhiên chuyện này anh sẽ không nói cho cô biết, anh lại đẩy xe một mạch ra khỏi phòng.
Bạch Ngọc Lan ngơ ngác nhìn anh hoàn toàn không biết đêm qua mình ôm cánh tay ai đó ngủ cô vươn vai một cái lại đi vào trong nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Đến buổi chiều bọn họ lại lên xe rời khỏi biệt thự trở về thành phố.
Dương thị mở cuộc họp báo, Dương Tử Hiên đi vào bên cạnh lại có thêm một người phụ nữ khiến nhiều người không khỏi chú ý, bao nhiêu máy quay đều hướng về bọn họ.
Người phụ nữ khoác tay Dương Tử Hiên lại nở nụ cười tươi rói hướng về máy quay không phiên khi bị mười mấy máy quay chĩa vào người, cô ta còn mong bọn họ quay rõ nét một chút, tốt nhất là cận cảnh cô ta và Dương Tử Hiên khoác tay nhau.
Có không ít người biết thân phận của người phụ nữ này nên cuộc họp báo chưa bắt đầu đã hỏi vì sao Cao Kỳ An lại có mặt ở đây.
Đúng như vậy, người sánh vai cùng Dương Tử Hiên không ai khác chính là cô ta.
Trước những câu hỏi của đám ký giả Dương Tử Hiên lại lớn giọng tuyên bố, "Mọi người, hôm nay tôi muốn thông báo một truyện, người phụ nữ bên cạnh tôi đây cũng chính là Cao Kỳ Anh từ giờ sẽ chính thức là vợ tương lai của tôi, mười ngày nữa chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ"
Tin này làm chấn động tất cả mọi người, có ký giả lên tiếng hỏi: "Lúc trước có tin đồn Cao tiểu thư từng là bạn gái của Dương đại thiếu gia tại sao bây giờ cô lại gả cho Dương nhị thiếu gia, cô muốn chân đạp hai thuyền sao?"
Lời nói của ký giá này khiến khuôn mặt của Cao Kỳ Anh sượng lại, có mấy ký giả lại cũng nhao nhao nói: "Phải đấy, Cao tiểu thư, có thể cho chúng tôi biết có phải cô vì Dương đại thiếu gia tàn phế mới đến với Dương nhị thiếu gia hay không?"
Chuyện gì thế này rõ ràng hôm nay là ngày vui của cô ta đám người này lại nói cô ta chân đạp hai thuyền sao, trong lúc nhất thời Cao Kỳ Anh nổi giận nhưng ngại vì có nhiều máy quay chĩa vào mình nên cô ta kiềm chế.
Dương Tử Hiên bên cạnh cũng có chút không vui, cứ hễ nhắc đến tên của Dương Tử Sâm là hắn hoàn toàn cảm thấy khó chịu.
Sợ Cao Kỳ Anh ngu ngốc làm um sùm lên Dương Tử Hiên lại mở miệng nói; "Quan hệ của Kỳ Anh và anh trai tôi không giống như mọi người nghĩ, ông nội tôi cùng ông nội Kỳ Anh có quen biết nên thỉnh thoảng Kỳ Anh cũng hay đến Dương gia chơi, anh hai tôi coi Kỳ Anh chỉ như em gái, không hơn không kém, tôi với cô ấy mới là lưỡng tình tương duyệt."
Phía dưới mọi người đều có một biểu hiện: Ồ! Thì ra là như vậy.
Dương Tử Hiên đã giải thích rồi đám ký giả cũng không nhao nhao hỏi chuyện này nữa mặc dù còn có người nghỉ ngờ.
Bọn họ lại chuyển sang hỏi chuyện hôn lễ của hai người, lúc này tâm tình của Cao Kỳ Anh mới đỡ hơn chút.