Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Dạy cô tiếng pháp
Trong buổi họp báo bọn họ cũng đã định ra thời gian và địa điểm tổ chức hôn lễ, không nhanh không chậm chính là cuối tháng này.
Lúc xem tin tức trên báo mạng Bạch Ngọc Lan lại liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đọc sách, lúc này anh thật là trâm tĩnh nhưng nếu anh đọc được tin tức này sẽ thế nào? Cô cũng có thể mường tượng ra cảnh đó, lại vắt óc suy nghĩ nên nói thế nào với anh đây? Bạch Ngọc Lan có chút rối rằm, chuyện này phải để anh biết trước nếu không để Dương Tử Hiên kia thị uy với anh người đàn ông này nhất định sẽ điên lên mất,.
Cô đặt điện thoại xuống lại từng bước đi về phía anh, đến cạnh xe lăn thì dừng xem anh đang đọc sách gì nhưng vừa nhìn vào những hàng chữ mù mịt trên trang giấy cô chẳng thể hiểu lấy một chữ.
Cô lại hỏi: "Đây là tiếng pháp sao?"
Bất thình lình có giọng nói phát ra bên cạnh Dương Tử Sâm mới rời mắt nhìn sang người bên cạnh, thấy cô cứ chăm chăm nhìn vào sách biểu hiện lại mông lung anh nhìn dứt khoát đóng sách lại rồi nói: "Đúng vậy."
"Thật vậy sao, nhận tiện anh có thể dạy em vài câu tiếng pháp không, chẳng hạn như chào các bạn nhỏ, rất vui được làm quen với bạn, hay là tôi yêu bạn, cảm ơn, đại loại như vậy"
Bạch Ngọc Lan kích động nhìn anh, lân trước ở pháp cô đã không thể nói được một câu với bọn trẻ điều này làm cô rất buồn bực nên cô muốn học một chút tiếng pháp, sau này có gặp lại bọn chúng cũng có thể nói đôi câu, mặc dù không biết có còn cơ hội gặp lại hay không nhưng học một chút cũng đâu mất mát gì.
Dương Tử Sâm nhìn biểu hiện ham học của cô cũng chưa nói gì, Bạch Ngọc Lan lại thuyết phục, "Anh dạy vài câu đó đi, anh nghĩ xem em đường đường là vợ của anh, đại thiếu phu nhân của Dương gia ra ngoài đường lại không có chút kiến thức ngoại ngữ người ta không phải sẽ cười chê anh sao"
"Tôi bị cười chê cũng không ít, thêm một vài câu cũng không là gì?"
Dương tử Sâm trào phúng nói lại không phát hiện mình không còn kích động khi nghe cô nói cô là vợ anh nữa.
Thấy nụ cười đắng chát của hẳn trái tim cô cũng trầm xuống theo lại nói: "Không việc gì, người ta cười cũng được em cũng không để ý đến vài ba lời nói ganh ghét đó, chỉ là em rất muốn học mấy câu, anh dạy em đi được không, em có học ở trên mạng nhưng phát âm không được."
Trước đôi mắt nhung huyền long lanh nước của cô không hiểu sao Dương Tử Sâm lại vô thức gật đầu.
Bạch Ngọc Lan kích động đến mức ôm chầm lấy cổ anh nói: "Cảm ơn anh"
VietWriter
Chỉ là một cái ôm thoáng qua nhưng cũng khiến Dương Tử Sâm khó lòng kiềm chế trái tim đang đập dồn dập của mình, anh thậm chí có xúc động muốn đưa tay ra ôm lại cô.
Tại sao lại như vậy, tại sao mỗi lần bị người phụ nữ này ôm anh lại sinh ra những cảm giác khó hiểu như vậy? Dương Tử Sâm đơ người ra mấy giây lúc tỉnh táo lại đã thấy cô cầm bút viết ngồi đối diện với anh chăm ngoan như một học sinh hiếu học.
"Được rồi, em đã chuẩn bị xong, anh day đi"
Bạch Ngọc Lan cầm sẵn cây bút vui vẻ nói.
Dương Tử Sâm lại cho cô một gáo nước lạnh, "Cô biết viết?"
"Ách"
Bàn tay cầm bút của cô đơ lại, sau đó cười ngại ngùng nói: "Thói quen, chỉ là thói quen thôi, anh thấy đấy học sinh đi học không phải đều có sẵn giấy bút sao?"
Thực chất mà nói cô đúng là theo bản năng, nghe đến từ học một cái ai mà chẳng theo phản xạ tự nhiên lấy sách vở ra đầu tiên, cô cũng không ngoại lệ.
Dương Tử Sâm chỉ nói vậy thôi cũng không có ý kiến, anh lại nói: "Tôi nói một câu, cô nghe rồi nói theo"
"Được."
Bạch Ngọc Lan vô cùng chăm chú nghe anh nói.
Dương Tử Sâm bắt đầu nói câu đầu tiên, "Bonjour"
(Chú thích: Bonjour có nghĩa là xin chào) Cô nghe vậy cũng bắt chước học theo nói: "Bonjour"
Cô vừa nói xong Dương Tử Sâm có chút hài lòng lại nói: "Lặp lại mười lần"
Bạch Ngọc Lan nghe theo anh cứ thế lặp lại mười lần đến khi anh hài lòng mới thôi, thấy anh gật gù cô hỏi: "Em phát âm như thế có được hay không?"
"Tạm ổn"
Dương Tử Sâm nhàn nhạt nói, lại tiếp tục chỉ cô câu thứ hai thứ ba, càng dạy anh càng kinh ngạc trước khả năng phát âm của cô, chỉ cần anh nói một lần cô liền có thể phát âm đúng, điều này làm anh có chút kinh ngạc.
Mỗi một câu anh liền bảo cô nói lại mười lần, càng nói lại càng thanh thạo.
Sau khi nói xong mười câu cô lại hỏi anh ý nghĩ của từng câu, anh cũng theo trình tự mà giải nghĩa cho cô, sau đó lại hỏi từng từ một, anh hỏi tiếng việt cô trả lời tiếng pháp.
Xong xuôi mười câu cô hỏi: "Thế nào hả? Em đáp đúng chứ?"
"Ừm"
Anh chỉ khẽ nói, đôi mắt hơi khép lại, giọng cô phát âm rất hay anh nghe có chút say mê.
Bạch Ngọc Lan lại sấn tới nó nhẹ vào tai anh, "Em có xứng đáng làm học trò của anh hay không?"
Vành tai anh khẽ run lên một cái, bờ môi mấp máy, "Tôi không nhận học trò."
"Vậy có nhận vợ hay không?"
Cô được nước trêu chọc anh, người đàn ông này thật xem anh nói thế nào? Dương Tử Sâm nghe từ vợ có chút rung động anh không trả lời mà chỉ mím môi, anh có nhận cô là vợ hay không, nếu là trước đây anh sẽ nói rõ ràng là không nhưng bây giờ tâm tư anh có chút phức tạp lại cùng lưỡng lự.
Bạch Ngọc Lan thấy vẻ bối rối của anh không trêu đùa nữa mà trở nên nghiêm túc nói: "Dương Tử Sâm, em có chuyện muốn nói với anh, có điều anh phải hứa bình tĩnh một chút"
Cô cần anh chuẩn bị tâm lý mà cô cũng phải chuẩn bị kiềm chế anh, không biết phản ứng của anh sẽ thế nào.
Nghe lời này Dương Tử Sâm chỉ nâng mắt nhíu mày nhìn cô, ý bảo cô cứ việc nói.
Bạch Ngọc Lan chuẩn bị câu chữ một chút mới mở miệng: "Lúc nãy em xem tin tức trên mạng có một tin này em hy vọng anh nghe xong không quá kích động, chuyện là...
"Anh hai, chị dâu, hai người thật là tình cảm"
Bạch Ngọc Lan chưa kịp nói xong thì giọng nói của Dương Tử Hiên vang lên cắt ngang lời nói của cô, mà nghiệt ngã hơn đi theo sau còn có Cao Kỳ Anh.
Dương Tử Hiên này hắn muốn làm cái gì? Không để Dương Tử Sâm lên tiếng Bạch Ngọc Lan lạnh giọng nói: "Ai cho các người vào đây, các người không biết đường gõ cửa sao?"
Vừa nói Bạch Ngọc Lan lại che trước người anh không để anh nhìn thấy Cao Kỳ Anh nhưng đã muộn, anh đã nhìn thấy và biểu tình của anh cũng dần dần thay đổi, đôi mắt đỏ au nhìn người phụ nữ mặc váy đen trước mặt mình.
Dương Tử Hiên nhìn biểu hiện của Dương Tử Sâm trong lòng vui vẻ, xem ra hắn đưa Cao Kỳ Anh đến đây không sai chút nào.
Dương Tử Hiên tự nhiên ôm eo của Cao Kỳ Anh trước mặt anh, không nhanh không chậm nói: "Tôi có gõ cửa nhưng hai người dường như không nghe thấy, anh hai, tôi đưa vợ chưa cưới đến đây để chào hỏi anh"
"Em yêu, chào anh chồng một tiếng đi."
Dương Tử Hiên nói bên tai Cao Kỳ Anh còn tà ác nhìn Dương Tử Sâm.
Lời nói của hắn vừa rơi xuống không khí lập tức thay đổi, Bạch Ngọc Lan tức giận lạnh mắt nhìn hai người trước mặt mình, quát lên: "Hai người, cút ra ngoài cho tôi"
Sau đó cô lại quay lại nhìn người đàn ông phía sau, có chút lo sợ gọi: "Dương Tử Sâm"
Theo như phản ứng của anh chắc chắn anh sẽ nổi trận nổi đình cho coi,để tránh chuyện này xảy ra cô liền ôm lấy mặt anh, tha thiết nói: "Anh nhìn em đừng có nhìn bọn họ"
Lúc xem tin tức trên báo mạng Bạch Ngọc Lan lại liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đọc sách, lúc này anh thật là trâm tĩnh nhưng nếu anh đọc được tin tức này sẽ thế nào? Cô cũng có thể mường tượng ra cảnh đó, lại vắt óc suy nghĩ nên nói thế nào với anh đây? Bạch Ngọc Lan có chút rối rằm, chuyện này phải để anh biết trước nếu không để Dương Tử Hiên kia thị uy với anh người đàn ông này nhất định sẽ điên lên mất,.
Cô đặt điện thoại xuống lại từng bước đi về phía anh, đến cạnh xe lăn thì dừng xem anh đang đọc sách gì nhưng vừa nhìn vào những hàng chữ mù mịt trên trang giấy cô chẳng thể hiểu lấy một chữ.
Cô lại hỏi: "Đây là tiếng pháp sao?"
Bất thình lình có giọng nói phát ra bên cạnh Dương Tử Sâm mới rời mắt nhìn sang người bên cạnh, thấy cô cứ chăm chăm nhìn vào sách biểu hiện lại mông lung anh nhìn dứt khoát đóng sách lại rồi nói: "Đúng vậy."
"Thật vậy sao, nhận tiện anh có thể dạy em vài câu tiếng pháp không, chẳng hạn như chào các bạn nhỏ, rất vui được làm quen với bạn, hay là tôi yêu bạn, cảm ơn, đại loại như vậy"
Bạch Ngọc Lan kích động nhìn anh, lân trước ở pháp cô đã không thể nói được một câu với bọn trẻ điều này làm cô rất buồn bực nên cô muốn học một chút tiếng pháp, sau này có gặp lại bọn chúng cũng có thể nói đôi câu, mặc dù không biết có còn cơ hội gặp lại hay không nhưng học một chút cũng đâu mất mát gì.
Dương Tử Sâm nhìn biểu hiện ham học của cô cũng chưa nói gì, Bạch Ngọc Lan lại thuyết phục, "Anh dạy vài câu đó đi, anh nghĩ xem em đường đường là vợ của anh, đại thiếu phu nhân của Dương gia ra ngoài đường lại không có chút kiến thức ngoại ngữ người ta không phải sẽ cười chê anh sao"
"Tôi bị cười chê cũng không ít, thêm một vài câu cũng không là gì?"
Dương tử Sâm trào phúng nói lại không phát hiện mình không còn kích động khi nghe cô nói cô là vợ anh nữa.
Thấy nụ cười đắng chát của hẳn trái tim cô cũng trầm xuống theo lại nói: "Không việc gì, người ta cười cũng được em cũng không để ý đến vài ba lời nói ganh ghét đó, chỉ là em rất muốn học mấy câu, anh dạy em đi được không, em có học ở trên mạng nhưng phát âm không được."
Trước đôi mắt nhung huyền long lanh nước của cô không hiểu sao Dương Tử Sâm lại vô thức gật đầu.
Bạch Ngọc Lan kích động đến mức ôm chầm lấy cổ anh nói: "Cảm ơn anh"
VietWriter
Chỉ là một cái ôm thoáng qua nhưng cũng khiến Dương Tử Sâm khó lòng kiềm chế trái tim đang đập dồn dập của mình, anh thậm chí có xúc động muốn đưa tay ra ôm lại cô.
Tại sao lại như vậy, tại sao mỗi lần bị người phụ nữ này ôm anh lại sinh ra những cảm giác khó hiểu như vậy? Dương Tử Sâm đơ người ra mấy giây lúc tỉnh táo lại đã thấy cô cầm bút viết ngồi đối diện với anh chăm ngoan như một học sinh hiếu học.
"Được rồi, em đã chuẩn bị xong, anh day đi"
Bạch Ngọc Lan cầm sẵn cây bút vui vẻ nói.
Dương Tử Sâm lại cho cô một gáo nước lạnh, "Cô biết viết?"
"Ách"
Bàn tay cầm bút của cô đơ lại, sau đó cười ngại ngùng nói: "Thói quen, chỉ là thói quen thôi, anh thấy đấy học sinh đi học không phải đều có sẵn giấy bút sao?"
Thực chất mà nói cô đúng là theo bản năng, nghe đến từ học một cái ai mà chẳng theo phản xạ tự nhiên lấy sách vở ra đầu tiên, cô cũng không ngoại lệ.
Dương Tử Sâm chỉ nói vậy thôi cũng không có ý kiến, anh lại nói: "Tôi nói một câu, cô nghe rồi nói theo"
"Được."
Bạch Ngọc Lan vô cùng chăm chú nghe anh nói.
Dương Tử Sâm bắt đầu nói câu đầu tiên, "Bonjour"
(Chú thích: Bonjour có nghĩa là xin chào) Cô nghe vậy cũng bắt chước học theo nói: "Bonjour"
Cô vừa nói xong Dương Tử Sâm có chút hài lòng lại nói: "Lặp lại mười lần"
Bạch Ngọc Lan nghe theo anh cứ thế lặp lại mười lần đến khi anh hài lòng mới thôi, thấy anh gật gù cô hỏi: "Em phát âm như thế có được hay không?"
"Tạm ổn"
Dương Tử Sâm nhàn nhạt nói, lại tiếp tục chỉ cô câu thứ hai thứ ba, càng dạy anh càng kinh ngạc trước khả năng phát âm của cô, chỉ cần anh nói một lần cô liền có thể phát âm đúng, điều này làm anh có chút kinh ngạc.
Mỗi một câu anh liền bảo cô nói lại mười lần, càng nói lại càng thanh thạo.
Sau khi nói xong mười câu cô lại hỏi anh ý nghĩ của từng câu, anh cũng theo trình tự mà giải nghĩa cho cô, sau đó lại hỏi từng từ một, anh hỏi tiếng việt cô trả lời tiếng pháp.
Xong xuôi mười câu cô hỏi: "Thế nào hả? Em đáp đúng chứ?"
"Ừm"
Anh chỉ khẽ nói, đôi mắt hơi khép lại, giọng cô phát âm rất hay anh nghe có chút say mê.
Bạch Ngọc Lan lại sấn tới nó nhẹ vào tai anh, "Em có xứng đáng làm học trò của anh hay không?"
Vành tai anh khẽ run lên một cái, bờ môi mấp máy, "Tôi không nhận học trò."
"Vậy có nhận vợ hay không?"
Cô được nước trêu chọc anh, người đàn ông này thật xem anh nói thế nào? Dương Tử Sâm nghe từ vợ có chút rung động anh không trả lời mà chỉ mím môi, anh có nhận cô là vợ hay không, nếu là trước đây anh sẽ nói rõ ràng là không nhưng bây giờ tâm tư anh có chút phức tạp lại cùng lưỡng lự.
Bạch Ngọc Lan thấy vẻ bối rối của anh không trêu đùa nữa mà trở nên nghiêm túc nói: "Dương Tử Sâm, em có chuyện muốn nói với anh, có điều anh phải hứa bình tĩnh một chút"
Cô cần anh chuẩn bị tâm lý mà cô cũng phải chuẩn bị kiềm chế anh, không biết phản ứng của anh sẽ thế nào.
Nghe lời này Dương Tử Sâm chỉ nâng mắt nhíu mày nhìn cô, ý bảo cô cứ việc nói.
Bạch Ngọc Lan chuẩn bị câu chữ một chút mới mở miệng: "Lúc nãy em xem tin tức trên mạng có một tin này em hy vọng anh nghe xong không quá kích động, chuyện là...
"Anh hai, chị dâu, hai người thật là tình cảm"
Bạch Ngọc Lan chưa kịp nói xong thì giọng nói của Dương Tử Hiên vang lên cắt ngang lời nói của cô, mà nghiệt ngã hơn đi theo sau còn có Cao Kỳ Anh.
Dương Tử Hiên này hắn muốn làm cái gì? Không để Dương Tử Sâm lên tiếng Bạch Ngọc Lan lạnh giọng nói: "Ai cho các người vào đây, các người không biết đường gõ cửa sao?"
Vừa nói Bạch Ngọc Lan lại che trước người anh không để anh nhìn thấy Cao Kỳ Anh nhưng đã muộn, anh đã nhìn thấy và biểu tình của anh cũng dần dần thay đổi, đôi mắt đỏ au nhìn người phụ nữ mặc váy đen trước mặt mình.
Dương Tử Hiên nhìn biểu hiện của Dương Tử Sâm trong lòng vui vẻ, xem ra hắn đưa Cao Kỳ Anh đến đây không sai chút nào.
Dương Tử Hiên tự nhiên ôm eo của Cao Kỳ Anh trước mặt anh, không nhanh không chậm nói: "Tôi có gõ cửa nhưng hai người dường như không nghe thấy, anh hai, tôi đưa vợ chưa cưới đến đây để chào hỏi anh"
"Em yêu, chào anh chồng một tiếng đi."
Dương Tử Hiên nói bên tai Cao Kỳ Anh còn tà ác nhìn Dương Tử Sâm.
Lời nói của hắn vừa rơi xuống không khí lập tức thay đổi, Bạch Ngọc Lan tức giận lạnh mắt nhìn hai người trước mặt mình, quát lên: "Hai người, cút ra ngoài cho tôi"
Sau đó cô lại quay lại nhìn người đàn ông phía sau, có chút lo sợ gọi: "Dương Tử Sâm"
Theo như phản ứng của anh chắc chắn anh sẽ nổi trận nổi đình cho coi,để tránh chuyện này xảy ra cô liền ôm lấy mặt anh, tha thiết nói: "Anh nhìn em đừng có nhìn bọn họ"