Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Xem phim cùng nhau
Tiểu Khải không nói gì chỉ tự động xoay người rời đi, nếm trải quả đẳng từ người phụ nữ này một lần cậu đâu dám làm trái lời.
Nghe thấy tiếng cửa đóng Bạch Ngọc Lan mới nhìn người đàn ông trước mặt hỏi: "Anh đói chưa?"
Dương Tử Sâm lắc đầu, cô liên chạy tới ôm lấy cổ anh thì thào to nhỏ: "Dương Tử Sâm, em phát hiện ra một điều anh có muốn nghe không?"
"Ừm"
"Chính là em yêu anh mất rồi"
Bạch Ngọc Lan nói vào tai Dương Tử Sâm từng từ một còn nhấn mạnh chữ yêu.
Cô không phải là người yêu đơn phương một cách thầm lặng, nếu đã yêu đối phương cô sẽ mạnh dạn bày tỏ mặc kệ đối phương có yêu mình hay không.
Khuôn mặt của Dương Tử Sâm thoáng chốc đỏ bừng lên, anh nghiêng người né tránh mặt cô, nghe lời yêu từ cô trái tim anh thổn thức không yên, anh không tưởng được minh lại có thể nghe một người phụ nữ nói yêu mình, sự tình đến quá đột ngột anh không kịp phản ứng, cũng không dám tin vào điều này.
Bạch Ngọc Lan lại tiếp tục nói: "Em biết hiện tại anh khó lòng yêu thêm một ai nhưng em có lòng tin sẽ khiến anh yêu em, trước mắt cứ để em yêu anh đã"
Dứt lời cô hôn lên má anh một cái để im một lúc mới rời đi.
"Ngày ngày sẽ hôn anh như thế, anh thích không?"
Dương Tử Sâm không nói, trong lòng anh có hàng vạn con kiến bò qua tay giữ vững trên xe lăn, anh không thể phủ nhận nụ hôn của cô đã kích thích anh, thậm chí anh không hề ghét nó còn khát khao muốn hôn cô thêm một lần rồi một lần.
VietWriter
Phản ứng của anh quá đáng yêu Bạch Ngọc Lan mải mê nhìn không rời, người đàn ông này thật làm cô chết mê.
Đợi đến khi Bạch Ngọc Lan đi ra ngoài Dương Tử Sâm lại ngồi thẫn thờ trong phòng, anh tự hỏi cô yêu anh thật sao? Hai chân của anh đã tàn vĩnh viễn không thể đứng lên thế nhưng cô lại nói không quan tâm, muốn bên cạnh anh, chăm sóc anh, chỉ vài lời nói này đã khiến một lớp băng mỏng bao bọc trái tim anh tan chảy một ít thế mà hôm nay lại tiếp tục được nghe cô nói yêu, tầng băng dày ấy lại càng thêm mãnh liệt tan ra, trái tim nóng lên từng hồi.
Dương Tử Sâm ngửa đầu ra phía sau lại đưa tay đặt lên ngực mình, trái tim này anh đã bảo vệ nó cả năm nay không cho phép ai tiếp cận thế nhưng anh lại bảo vệ không tốt khiến người phụ nữ công chiếm tường thành, anh nên làm gì? Thực ra trong lòng Dương Tử Sâm đã muốn tin tưởng Bạch Ngọc Lan nhưng lại có một cách trở vô hình khiến anh không dám tin tưởng, có lẽ vì anh còn tự ti, sợ hãi.
Mấy ngày kế tiếp mỗi ngày trôi qua đều vô cùng bình yên, sau vụ việc tối hôm nọ bà Xuân bận rộn tổ chức hôn lễ cho Dương Tử Hiên không có làm phiền cô nữa, mà đám người hầu trong nhà nghe kể chuyện về cô liền tỏ ra sợ hãi, không ÿ thế có bà Xuân mà tỏ ra ngông cuồng với cô, mọi chuyện diễn ra khá êm đẹp.
Cô cũng thích ý ở bên cạnh Dương Tử Sâm, anh đọc sách cô vẽ tranh.
Buổi tối thật có nhiều cảm hứng để xác tác, chưa kể trước mặt mình còn có một người mẫu chân thật, bình thường tưởng tượng thì mất nửa ngày mới vẽ xong nhưng gần đây cô vẽ rất nhanh, đặt bút xuống là có thể vẽ ra hình người.
Lúc này cô vẽ xong phân cảnh cuối cùng chưa kịp vươn vai thì điện thoại reo lên, không ngoài dự đoán chính là mẹ cô gọi.
"Alo, mẹ à, mẹ đã về chưa?"
"Lan Nhi à con đang làm gì đấy có tiện nói chuyện không?"
Bà Lệ giọng nói có chút không chắc chắn.
"Con vừa vẽ xong mẹ cứ nói đi ạ"
Bạch Ngọc Lan tựa người ra sau ghế nhàn nhã nghe điện thoại.
"Ừm, mẹ vừa về"
Bà Lệ trả lời, Bạch Ngọc Lan nghe ra được giọng nói của mẹ mình có chút mệt mỏi cô liền nói: "Con nói với mẹ rôi, mẹ đâu cần phải tăng ca làm gì, ảnh hưởng đến sức khỏe"
"Có làm sao, mẹ cảm thấy vẫn ổn, phải rồi Lan Nhi mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con, con có thể sắp xếp về nhà một chuyến không?"
Bạch Ngọc Lan nghe vậy xem lịch để bàn lại nói: "Hôm nay đã là thứ bảy rồi, để thứ hai con đi nộp bản thảo rồi ghé về nhà một chút, thứ hai mẹ được nghỉ mà phải không?"
"Ừm, mẹ ở nhà chờ con, sẵn tiện nấu ít đồ ngon cho con."
"Mẹ là nhất rồi, cảm ơn mẹ"
"Con bé này còn nịnh mẹ nữa, mẹ toàn mong con về thôi đấy, phải rồi con làm dưa chua có được hay không?"
Bà Lệ nhớ ra cái này liền hỏi.
"Con mẹ mà ra tay đương nhiên sẽ không bao giờ thất bại, Tử Sâm ăn cũng rất ngon miệng."
Cô nhớ lúc lấy dưa chua ra còn thấp thỏm sẽ bị hỏng không ngờ ăn cũng rất được, chưa kể Tử Sâm ăn nhiều hơn lúc trước, chứng tỏ cô làm vô cùng thành công rồi.
"Vậy thì tốt, mẹ có mang từ dưới quê lên một ít rau cải nếu hai đứa muốn ăn thì ngày mốt con về lấy đi một ít mà ăn."
Đang nói chuyện cô lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm lại nói vào điện thoại: "Vâng, con đã biết, mẹ mới về thì tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, thứ hai con lại nói chuyện với mẹ tiếp."
"Ừm, thế thôi con cũng ngủ đi"
Bạch Ngọc Lan đợi mẹ cúp trước mới để điện thoại xuống bàn, vừa muốn đứng dậy thì Dương Tử Sâm đã đẩy xe ra tới đây, thấy anh vẫn mặc áo tay dài cùng quần dài cô mở miệng bảo: "Anh có thể mặc thoải mái một chút không cần phải mặc áo tay dài đâu, em đã bảo rồi không đế ý cánh tay của anh, trong phòng chỉ có hai chúng ta không có người ngoài anh đâu cần phải e ngại, để em đi lấy áo khác cho anh."
Nói rồi Bạch Ngọc Lan muốn ra tủ lấy quần áo khác cho anh nhưng Dương Tử Sâm lại khàn giọng nói: "Tôi không có quần áo ngắn"
Bước chân của Bạch Ngọc Lan chững lại, thầm nghĩ cũng phải, anh đã cố ý che dấu cánh tay đầy vết sẹo kia thì làm sao có áo ngắn tay trong tủ, cô trâm ngâm một chút sau đó đề nghị: "Hay mai em đi mua quần áo mới cho anh nhé?"
Cô cảm thấy ý tưởng này của mình rất được, cô không muốn anh phải suốt ngày che che giấu giấu cánh tay của mình, như vậy thật là khó chịu biết mấy.
Thế nhưng Dương Tử Sâm lại có vẻ không đồng ý, anh từ chối thẳng thừng: "Không cần"
Bạch Ngọc Lan lại đi đến bên anh mà nói: "Quà em tặng anh cũng không cần sao?"
Dương Tử Sâm chỉ mím môi không trả lời, Bạch Ngọc Lan cũng không nói nữa cô chuyển chủ đề: "Anh có muốn xem phim không, em và anh chọn một bộ phim rồi cùng xem nhé?"
Không để anh đồng ý cô lập tức đẩy anh đến giường, qua một hồi hai người cũng an vị trên chiếc giường king size, trước mắt là màn hình tivi samsung cỡ lớn, Bạch Ngọc Lan với lấy remote bật tivi lên, lại bấm vào kênh hài, chọn một bộ phim chiếu rạp có lượt view cao nhất để xem, cô cũng không hỏi anh muốn xem cái gì vì cô tin chắc người đàn ông này không có khái niệm xem tivi.
Bởi vì từ ngày cô gả vào đây cũng chưa thấy anh mở tivi lần nào, đúng là uổng phí một cái tivi to đùng thế này.
Bình thường cô có muốn xem phim cũng chỉ mở laptop ra xem không muốn làm phiền đến anh nhưng hôm nay lại khác, cô muốn cùng anh có những trải nghiệm như những cặp đôi bình thường khác.
Bạch Ngọc Lan nhấc tay anh lên lại nằm dựa vào vai anh vui vẻ nhìn lên tivi, trong tay lại ôm một hộp khoai tây chiên, cô vừa ăn vừa đưa đến bên miệng Dương Tử Sâm, anh cũng rất phối hợp ăn từng miếng từng miếng.
Nghe thấy tiếng cửa đóng Bạch Ngọc Lan mới nhìn người đàn ông trước mặt hỏi: "Anh đói chưa?"
Dương Tử Sâm lắc đầu, cô liên chạy tới ôm lấy cổ anh thì thào to nhỏ: "Dương Tử Sâm, em phát hiện ra một điều anh có muốn nghe không?"
"Ừm"
"Chính là em yêu anh mất rồi"
Bạch Ngọc Lan nói vào tai Dương Tử Sâm từng từ một còn nhấn mạnh chữ yêu.
Cô không phải là người yêu đơn phương một cách thầm lặng, nếu đã yêu đối phương cô sẽ mạnh dạn bày tỏ mặc kệ đối phương có yêu mình hay không.
Khuôn mặt của Dương Tử Sâm thoáng chốc đỏ bừng lên, anh nghiêng người né tránh mặt cô, nghe lời yêu từ cô trái tim anh thổn thức không yên, anh không tưởng được minh lại có thể nghe một người phụ nữ nói yêu mình, sự tình đến quá đột ngột anh không kịp phản ứng, cũng không dám tin vào điều này.
Bạch Ngọc Lan lại tiếp tục nói: "Em biết hiện tại anh khó lòng yêu thêm một ai nhưng em có lòng tin sẽ khiến anh yêu em, trước mắt cứ để em yêu anh đã"
Dứt lời cô hôn lên má anh một cái để im một lúc mới rời đi.
"Ngày ngày sẽ hôn anh như thế, anh thích không?"
Dương Tử Sâm không nói, trong lòng anh có hàng vạn con kiến bò qua tay giữ vững trên xe lăn, anh không thể phủ nhận nụ hôn của cô đã kích thích anh, thậm chí anh không hề ghét nó còn khát khao muốn hôn cô thêm một lần rồi một lần.
VietWriter
Phản ứng của anh quá đáng yêu Bạch Ngọc Lan mải mê nhìn không rời, người đàn ông này thật làm cô chết mê.
Đợi đến khi Bạch Ngọc Lan đi ra ngoài Dương Tử Sâm lại ngồi thẫn thờ trong phòng, anh tự hỏi cô yêu anh thật sao? Hai chân của anh đã tàn vĩnh viễn không thể đứng lên thế nhưng cô lại nói không quan tâm, muốn bên cạnh anh, chăm sóc anh, chỉ vài lời nói này đã khiến một lớp băng mỏng bao bọc trái tim anh tan chảy một ít thế mà hôm nay lại tiếp tục được nghe cô nói yêu, tầng băng dày ấy lại càng thêm mãnh liệt tan ra, trái tim nóng lên từng hồi.
Dương Tử Sâm ngửa đầu ra phía sau lại đưa tay đặt lên ngực mình, trái tim này anh đã bảo vệ nó cả năm nay không cho phép ai tiếp cận thế nhưng anh lại bảo vệ không tốt khiến người phụ nữ công chiếm tường thành, anh nên làm gì? Thực ra trong lòng Dương Tử Sâm đã muốn tin tưởng Bạch Ngọc Lan nhưng lại có một cách trở vô hình khiến anh không dám tin tưởng, có lẽ vì anh còn tự ti, sợ hãi.
Mấy ngày kế tiếp mỗi ngày trôi qua đều vô cùng bình yên, sau vụ việc tối hôm nọ bà Xuân bận rộn tổ chức hôn lễ cho Dương Tử Hiên không có làm phiền cô nữa, mà đám người hầu trong nhà nghe kể chuyện về cô liền tỏ ra sợ hãi, không ÿ thế có bà Xuân mà tỏ ra ngông cuồng với cô, mọi chuyện diễn ra khá êm đẹp.
Cô cũng thích ý ở bên cạnh Dương Tử Sâm, anh đọc sách cô vẽ tranh.
Buổi tối thật có nhiều cảm hứng để xác tác, chưa kể trước mặt mình còn có một người mẫu chân thật, bình thường tưởng tượng thì mất nửa ngày mới vẽ xong nhưng gần đây cô vẽ rất nhanh, đặt bút xuống là có thể vẽ ra hình người.
Lúc này cô vẽ xong phân cảnh cuối cùng chưa kịp vươn vai thì điện thoại reo lên, không ngoài dự đoán chính là mẹ cô gọi.
"Alo, mẹ à, mẹ đã về chưa?"
"Lan Nhi à con đang làm gì đấy có tiện nói chuyện không?"
Bà Lệ giọng nói có chút không chắc chắn.
"Con vừa vẽ xong mẹ cứ nói đi ạ"
Bạch Ngọc Lan tựa người ra sau ghế nhàn nhã nghe điện thoại.
"Ừm, mẹ vừa về"
Bà Lệ trả lời, Bạch Ngọc Lan nghe ra được giọng nói của mẹ mình có chút mệt mỏi cô liền nói: "Con nói với mẹ rôi, mẹ đâu cần phải tăng ca làm gì, ảnh hưởng đến sức khỏe"
"Có làm sao, mẹ cảm thấy vẫn ổn, phải rồi Lan Nhi mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con, con có thể sắp xếp về nhà một chuyến không?"
Bạch Ngọc Lan nghe vậy xem lịch để bàn lại nói: "Hôm nay đã là thứ bảy rồi, để thứ hai con đi nộp bản thảo rồi ghé về nhà một chút, thứ hai mẹ được nghỉ mà phải không?"
"Ừm, mẹ ở nhà chờ con, sẵn tiện nấu ít đồ ngon cho con."
"Mẹ là nhất rồi, cảm ơn mẹ"
"Con bé này còn nịnh mẹ nữa, mẹ toàn mong con về thôi đấy, phải rồi con làm dưa chua có được hay không?"
Bà Lệ nhớ ra cái này liền hỏi.
"Con mẹ mà ra tay đương nhiên sẽ không bao giờ thất bại, Tử Sâm ăn cũng rất ngon miệng."
Cô nhớ lúc lấy dưa chua ra còn thấp thỏm sẽ bị hỏng không ngờ ăn cũng rất được, chưa kể Tử Sâm ăn nhiều hơn lúc trước, chứng tỏ cô làm vô cùng thành công rồi.
"Vậy thì tốt, mẹ có mang từ dưới quê lên một ít rau cải nếu hai đứa muốn ăn thì ngày mốt con về lấy đi một ít mà ăn."
Đang nói chuyện cô lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm lại nói vào điện thoại: "Vâng, con đã biết, mẹ mới về thì tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, thứ hai con lại nói chuyện với mẹ tiếp."
"Ừm, thế thôi con cũng ngủ đi"
Bạch Ngọc Lan đợi mẹ cúp trước mới để điện thoại xuống bàn, vừa muốn đứng dậy thì Dương Tử Sâm đã đẩy xe ra tới đây, thấy anh vẫn mặc áo tay dài cùng quần dài cô mở miệng bảo: "Anh có thể mặc thoải mái một chút không cần phải mặc áo tay dài đâu, em đã bảo rồi không đế ý cánh tay của anh, trong phòng chỉ có hai chúng ta không có người ngoài anh đâu cần phải e ngại, để em đi lấy áo khác cho anh."
Nói rồi Bạch Ngọc Lan muốn ra tủ lấy quần áo khác cho anh nhưng Dương Tử Sâm lại khàn giọng nói: "Tôi không có quần áo ngắn"
Bước chân của Bạch Ngọc Lan chững lại, thầm nghĩ cũng phải, anh đã cố ý che dấu cánh tay đầy vết sẹo kia thì làm sao có áo ngắn tay trong tủ, cô trâm ngâm một chút sau đó đề nghị: "Hay mai em đi mua quần áo mới cho anh nhé?"
Cô cảm thấy ý tưởng này của mình rất được, cô không muốn anh phải suốt ngày che che giấu giấu cánh tay của mình, như vậy thật là khó chịu biết mấy.
Thế nhưng Dương Tử Sâm lại có vẻ không đồng ý, anh từ chối thẳng thừng: "Không cần"
Bạch Ngọc Lan lại đi đến bên anh mà nói: "Quà em tặng anh cũng không cần sao?"
Dương Tử Sâm chỉ mím môi không trả lời, Bạch Ngọc Lan cũng không nói nữa cô chuyển chủ đề: "Anh có muốn xem phim không, em và anh chọn một bộ phim rồi cùng xem nhé?"
Không để anh đồng ý cô lập tức đẩy anh đến giường, qua một hồi hai người cũng an vị trên chiếc giường king size, trước mắt là màn hình tivi samsung cỡ lớn, Bạch Ngọc Lan với lấy remote bật tivi lên, lại bấm vào kênh hài, chọn một bộ phim chiếu rạp có lượt view cao nhất để xem, cô cũng không hỏi anh muốn xem cái gì vì cô tin chắc người đàn ông này không có khái niệm xem tivi.
Bởi vì từ ngày cô gả vào đây cũng chưa thấy anh mở tivi lần nào, đúng là uổng phí một cái tivi to đùng thế này.
Bình thường cô có muốn xem phim cũng chỉ mở laptop ra xem không muốn làm phiền đến anh nhưng hôm nay lại khác, cô muốn cùng anh có những trải nghiệm như những cặp đôi bình thường khác.
Bạch Ngọc Lan nhấc tay anh lên lại nằm dựa vào vai anh vui vẻ nhìn lên tivi, trong tay lại ôm một hộp khoai tây chiên, cô vừa ăn vừa đưa đến bên miệng Dương Tử Sâm, anh cũng rất phối hợp ăn từng miếng từng miếng.
Bình luận facebook