Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Muốn anh cũng yêu em
"Không có."
Dương Tử Sâm nghiêng mặt qua một bên không nhìn cô, Cô hơi nghi hoặc nhìn bên ngoài căn nhà gỗ, cũng hơi tò mò bên trong có cái gì mà anh lại phản ứng mãnh liệt như vậy nhưng mà anh không nói cô cũng không hỏi tới nữa, mục đích cô đưa anh ra ngoài là muốn anh được thoải mái.
Bạch Ngọc Lan lại ngồi xuống cái ghế mây bên cạnh anh cùng anh nói chuyện phiếm, mà đa phần đều là cô nói, lâu lâu Dương Tử Sâm mới ậm ừ một hai câu.
Đột nhiên cô lại đề nghị: "Tử Sâm, chúng ta hẹn hò đi."
Dương Tử Sâm kinh ngạc nhìn cô, anh không hiểu điều cô nói, Bạch Ngọc Lan lại giải thích: "Em cũng đã tỏ tình với anh rồi đúng không, thế nhưng trước mắt cũng chỉ có em yêu anh, em không muốn đơn phương đâu em muốn anh cũng yêu em, cho nên Dương Tử Sâm, em quyết định theo đuổi anh"
Giọng nói của cô thoang thoảng bên tai anh, nhẹ nhàng mà ngọt ngào khiến anh quên cả phản ứng.
Nhìn biểu hiện của anh Bạch Ngọc Lan cảm thấy vui vẻ lại cố tình chõm người ôm lấy cổ anh: "Em sẽ khiến anh quên đi người phụ nữ kia, trong tim anh từ nay về sau chỉ được phép có hình bóng của em"
Cô đã yêu người đàn ông này rồi thì phải khiến anh là của mình, không có người phụ nữ nào được lấn chiếm thể xác cũng như tâm hồn anh, quá khứ coi như bỏ qua, ai bảo cô là người đến sau nhưng tương lai cô chắc chắn một điều Dương Tử Sâm chỉ có thể là của Bạch Ngọc Lan, từ thể xác đến tâm hồn, từ từ rồi cô cũng sẽ ăn anh không còn gốc rễ.
Dương Tử Sâm mấy ngày nay luôn bị cô tấn công bằng lời nói, lớp băng bao phủ trái tim anh ngày một tan chảy nhiều hơn.
Anh đưa tay lên muốn ôm cô lại chần chừ không ôm, người phụ nữ này muốn anh yêu cô, anh có thể yêu cô sao? Dương Tử Sâm nghe thấy nơi lồng ngực mình tiếng tim đập rộn ràng, không phải anh còn yêu người phụ nữ kia nhưng là trải qua một lần bị phụ nữ ruồng bỏ anh khó có thể yêu thêm ai.
Bạch Ngọc Lan không biết suy nghĩ của anh thế nào, cô chỉ cho rằng anh không quên được Cao Kỳ Anh nên chưa thể chấp nhận cô mà thôi nên cô sẽ cố gắng.
Buổi tối Dương Tử Hiên kiếm cớ từ chối Cao Kỳ Anh đến chung cư Kim Sa gặp người phụ nữ đã gọi điện cho hắn.
Đến nơi hắn không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, chưa được hai bước trước mặt hắn là người phụ nữ trong chiếc váy ngủ trong suốt nằm nghiêng trên giường.
VietWriter
"Anh đến rồi sao, có hài lòng quà cưới em tặng anh hay không?"
Tố Thư co chân lên khiến chiếc váy mỏng bị kéo lên, nơi đỏ rực nào đó đập thẳng vào mắt Dương Tử Hiên, thế nhưng hắn lại cố tình xem nhẹ thay vì đến giường thưởng thức mỹ vị bày ra trước mắt hắn lại đến sô pha ngồi xuống, đồng thời rót một ly rượu uống một hớp.
Hắn nới lỏng cà vạt ra hỏi: "Hợp đồng đâu?"
"Anh vội vàng cái gì, chúng ta vui vẻ một chút rồi em đưa cho anh, hợp đồng còn đó cũng không có cánh mà bay"
Tố Thư bày ra bộ dáng quyến rũ muốn thu hút ánh nhìn của Dương Tử Hiên.
Hắn nhìn thân thể cô ta, hai mắt nổi lên dục hỏa bừng bừng cũng không khách sáo mà đi qua bên giường.
Hai thân thể phút chốc cùng nhau triền miên, tiếng rên rỉ hòa quyện cùng tiếng thở đốc khiến căn phòng nồng nàn mùi vị hoan ái.
Một tiếng sau Dương Tử Hiên cũng xong xuôi, Tố Thư nằm lên người hắn dùng lưỡi khiêu khích yết hầu của hắn: "Dương tổng, em với Cao Kỳ Anh ai lợi hại hơn?"
"Hừ"
Dương Tử Hiên hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, lại đẩy cô ta qua một bên: "Hợp đồng đâu?"
"Đàn ông đúng là đàn ông ăn xong không chùi mép đã ruồng bỏ người ta rồi"
Tố Thư có chút oán trách.
"Tôi không có thời gian, mau đưa hợp đồng đây."
Dương Tử Hiên có hơi lạnh lùng nói.
Tố Thư hiểu tính cách của Dương Tử Hiên, cô ta cũng không đùa giỡn nữa nhàn nhạt nói: "Ở trong ngăn tủ thứ hai, Dương tổng lần này anh phải thưởng lớn cho tôi đây,lão già đó khó đối phó hơn tôi tưởng, đến cuối cùng tôi phải nhờ một người chị em giúp nên phải chia một nửa cho cô ta."
"Đừng nói nhiều đưa ra một con số đi"
Dương Tử Hiên theo lời cô ta nói lấy được một bản hợp đồng thấy dấu mộc đỏ có chữ Lý ở cuối trang tạm thời hài lòng.
"Gấp đôi con số ban đầu là được"
Tố Thư nhếch môi.
"Được, tôi sẽ nói thư ký chuyển khoản cho cô"
Dương Tử Hiên lấy được hợp đồng cũng không ở lâu nữa, hẳn rời giường nhanh chóng mặc lại quần áo.
"Anh không ở thêm chút nữa sao, chúng ta làm lần cuối cùng anh nỡ lòng nào bỏ người ta như vậy"
Tổ Thư dường như còn chưa hài lòng.
"Chừng mực thôi, ngày mai đừng để tôi nghe thấy tên của cô nữa"
Giọng nói của Dương Tử Hiên không giấu được cảnh cáo.
"Đã biết, Dương tổng đúng là lạnh lùng vô tình, hy vọng Cao Kỳ Anh kia không hối hận khi lấy anh"
Tố Thư như có như không nói, cô ta biết Cao Kỳ Anh cũng chỉ là một quân cờ để Dương Tử Hiên lấy lại Dương thị và Dương gia thôi, mà cô ta thông minh hơn Cao Kỳ Anh, trước khi bị lợi dụng đã làm một trao đổi với hắn.
Bây giờ cô ta đã có thứ mình muốn rồi, Dương Tử Hiên sau này có lấy được Dương thị hay không cũng không liên quan tới cô ta nữa.
Dương Tử Hiên không để câu nói của Tố Thư trong lòng, phút trong rời khỏi căn phòng còn dư vị hoan ái này.
Đêm tối, phòng của Dương Tử Sâm vẫn còn sáng đèn, bởi vì ngày mai Bạch Ngọc Lan phải nộp bản thảo nên hôm nay cô phải sắp xếp lại tranh vẽ nên ngủ muộn một chút.
Cô tất bật quên cả người đàn ông trước mặt mình, Dương Tử Sâm chăm chú nhìn cô bận rộn, mấy ngày nay anh vẫn luôn xem cô viết viết vẽ vẽ, khiến anh bất ngờ là bức tranh nào cô vẽ cũng rất sinh động, quan trọng là người cô vẽ lại chính là anh.
Lúc này Dương Tử Sâm cầm một bức tranh vẽ "anh"
đang ngồi vắt chân trên khế khí thế bức người, bức tranh này khiến anh nhớ mình khi còn có thể đi đứng, lúc đó anh đúng là không chứa một hạt cát, trên thương trường chỉ có lợi ích, anh cũng chưa bao giờ nương tay với đối thủ, người bị anh hạ trụ không ít, lúc đó bọn họ không khỏi vừa kính vừa sợ anh.
Thế nhưng từ lúc anh bị tàn phế, đám người đó lại dựa vào điều này chế giễu anh, phần kính sợ đó đã hoàn toàn bị thay thế bởi sung sướng và mỉa mai.
Nghĩ lại mình lúc đó và bây giờ anh không tự chủ được nhìn xuống chân mình, lẽ nào cả đời anh chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn này mặc người khinh chê sao? Mỗi lần nhìn đôi chân này tâm tình của Dương Tử Sâm phút chốc thay đổi trở nên âm u, lạnh lẽo, căn phòng ấm cúng cũng bị hơi thở lạnh lẽo của anh giảm xuống mấy độ.
Bạch Ngọc Lan xếp xong tờ giấy vẽ cuối cùng lại cảm thấy rùng mình, cô không khỏi nhìn về phía đối diện, nhìn thấy cả người của anh bị mây đen bao trùm cô không khỏi kinh ngạc.
Chuyện gì thế này, sao người đàn ông này lại đột nhiên thay đổi sắc thái rồi? "Tử Sâm, Tử Sâm..."
Cô gọi anh hai ba tiếng nhưng anh phản ứng.
Bạch Ngọc Lan thấy thân thể anh run lên, cô sững sờ trong chốc lát rồi vội vàng đứng dậy vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh anh, "Tử Sâm"
Bạch Ngọc Lan giữ lấy hai vai của anh gọi khẽ, giọng nói của cô không tránh được lo lắng, bộ dạng này của anh cũng thật dọa người rôi, đang yên đang lành sao lại như vậy?
Dương Tử Sâm nghiêng mặt qua một bên không nhìn cô, Cô hơi nghi hoặc nhìn bên ngoài căn nhà gỗ, cũng hơi tò mò bên trong có cái gì mà anh lại phản ứng mãnh liệt như vậy nhưng mà anh không nói cô cũng không hỏi tới nữa, mục đích cô đưa anh ra ngoài là muốn anh được thoải mái.
Bạch Ngọc Lan lại ngồi xuống cái ghế mây bên cạnh anh cùng anh nói chuyện phiếm, mà đa phần đều là cô nói, lâu lâu Dương Tử Sâm mới ậm ừ một hai câu.
Đột nhiên cô lại đề nghị: "Tử Sâm, chúng ta hẹn hò đi."
Dương Tử Sâm kinh ngạc nhìn cô, anh không hiểu điều cô nói, Bạch Ngọc Lan lại giải thích: "Em cũng đã tỏ tình với anh rồi đúng không, thế nhưng trước mắt cũng chỉ có em yêu anh, em không muốn đơn phương đâu em muốn anh cũng yêu em, cho nên Dương Tử Sâm, em quyết định theo đuổi anh"
Giọng nói của cô thoang thoảng bên tai anh, nhẹ nhàng mà ngọt ngào khiến anh quên cả phản ứng.
Nhìn biểu hiện của anh Bạch Ngọc Lan cảm thấy vui vẻ lại cố tình chõm người ôm lấy cổ anh: "Em sẽ khiến anh quên đi người phụ nữ kia, trong tim anh từ nay về sau chỉ được phép có hình bóng của em"
Cô đã yêu người đàn ông này rồi thì phải khiến anh là của mình, không có người phụ nữ nào được lấn chiếm thể xác cũng như tâm hồn anh, quá khứ coi như bỏ qua, ai bảo cô là người đến sau nhưng tương lai cô chắc chắn một điều Dương Tử Sâm chỉ có thể là của Bạch Ngọc Lan, từ thể xác đến tâm hồn, từ từ rồi cô cũng sẽ ăn anh không còn gốc rễ.
Dương Tử Sâm mấy ngày nay luôn bị cô tấn công bằng lời nói, lớp băng bao phủ trái tim anh ngày một tan chảy nhiều hơn.
Anh đưa tay lên muốn ôm cô lại chần chừ không ôm, người phụ nữ này muốn anh yêu cô, anh có thể yêu cô sao? Dương Tử Sâm nghe thấy nơi lồng ngực mình tiếng tim đập rộn ràng, không phải anh còn yêu người phụ nữ kia nhưng là trải qua một lần bị phụ nữ ruồng bỏ anh khó có thể yêu thêm ai.
Bạch Ngọc Lan không biết suy nghĩ của anh thế nào, cô chỉ cho rằng anh không quên được Cao Kỳ Anh nên chưa thể chấp nhận cô mà thôi nên cô sẽ cố gắng.
Buổi tối Dương Tử Hiên kiếm cớ từ chối Cao Kỳ Anh đến chung cư Kim Sa gặp người phụ nữ đã gọi điện cho hắn.
Đến nơi hắn không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, chưa được hai bước trước mặt hắn là người phụ nữ trong chiếc váy ngủ trong suốt nằm nghiêng trên giường.
VietWriter
"Anh đến rồi sao, có hài lòng quà cưới em tặng anh hay không?"
Tố Thư co chân lên khiến chiếc váy mỏng bị kéo lên, nơi đỏ rực nào đó đập thẳng vào mắt Dương Tử Hiên, thế nhưng hắn lại cố tình xem nhẹ thay vì đến giường thưởng thức mỹ vị bày ra trước mắt hắn lại đến sô pha ngồi xuống, đồng thời rót một ly rượu uống một hớp.
Hắn nới lỏng cà vạt ra hỏi: "Hợp đồng đâu?"
"Anh vội vàng cái gì, chúng ta vui vẻ một chút rồi em đưa cho anh, hợp đồng còn đó cũng không có cánh mà bay"
Tố Thư bày ra bộ dáng quyến rũ muốn thu hút ánh nhìn của Dương Tử Hiên.
Hắn nhìn thân thể cô ta, hai mắt nổi lên dục hỏa bừng bừng cũng không khách sáo mà đi qua bên giường.
Hai thân thể phút chốc cùng nhau triền miên, tiếng rên rỉ hòa quyện cùng tiếng thở đốc khiến căn phòng nồng nàn mùi vị hoan ái.
Một tiếng sau Dương Tử Hiên cũng xong xuôi, Tố Thư nằm lên người hắn dùng lưỡi khiêu khích yết hầu của hắn: "Dương tổng, em với Cao Kỳ Anh ai lợi hại hơn?"
"Hừ"
Dương Tử Hiên hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, lại đẩy cô ta qua một bên: "Hợp đồng đâu?"
"Đàn ông đúng là đàn ông ăn xong không chùi mép đã ruồng bỏ người ta rồi"
Tố Thư có chút oán trách.
"Tôi không có thời gian, mau đưa hợp đồng đây."
Dương Tử Hiên có hơi lạnh lùng nói.
Tố Thư hiểu tính cách của Dương Tử Hiên, cô ta cũng không đùa giỡn nữa nhàn nhạt nói: "Ở trong ngăn tủ thứ hai, Dương tổng lần này anh phải thưởng lớn cho tôi đây,lão già đó khó đối phó hơn tôi tưởng, đến cuối cùng tôi phải nhờ một người chị em giúp nên phải chia một nửa cho cô ta."
"Đừng nói nhiều đưa ra một con số đi"
Dương Tử Hiên theo lời cô ta nói lấy được một bản hợp đồng thấy dấu mộc đỏ có chữ Lý ở cuối trang tạm thời hài lòng.
"Gấp đôi con số ban đầu là được"
Tố Thư nhếch môi.
"Được, tôi sẽ nói thư ký chuyển khoản cho cô"
Dương Tử Hiên lấy được hợp đồng cũng không ở lâu nữa, hẳn rời giường nhanh chóng mặc lại quần áo.
"Anh không ở thêm chút nữa sao, chúng ta làm lần cuối cùng anh nỡ lòng nào bỏ người ta như vậy"
Tổ Thư dường như còn chưa hài lòng.
"Chừng mực thôi, ngày mai đừng để tôi nghe thấy tên của cô nữa"
Giọng nói của Dương Tử Hiên không giấu được cảnh cáo.
"Đã biết, Dương tổng đúng là lạnh lùng vô tình, hy vọng Cao Kỳ Anh kia không hối hận khi lấy anh"
Tố Thư như có như không nói, cô ta biết Cao Kỳ Anh cũng chỉ là một quân cờ để Dương Tử Hiên lấy lại Dương thị và Dương gia thôi, mà cô ta thông minh hơn Cao Kỳ Anh, trước khi bị lợi dụng đã làm một trao đổi với hắn.
Bây giờ cô ta đã có thứ mình muốn rồi, Dương Tử Hiên sau này có lấy được Dương thị hay không cũng không liên quan tới cô ta nữa.
Dương Tử Hiên không để câu nói của Tố Thư trong lòng, phút trong rời khỏi căn phòng còn dư vị hoan ái này.
Đêm tối, phòng của Dương Tử Sâm vẫn còn sáng đèn, bởi vì ngày mai Bạch Ngọc Lan phải nộp bản thảo nên hôm nay cô phải sắp xếp lại tranh vẽ nên ngủ muộn một chút.
Cô tất bật quên cả người đàn ông trước mặt mình, Dương Tử Sâm chăm chú nhìn cô bận rộn, mấy ngày nay anh vẫn luôn xem cô viết viết vẽ vẽ, khiến anh bất ngờ là bức tranh nào cô vẽ cũng rất sinh động, quan trọng là người cô vẽ lại chính là anh.
Lúc này Dương Tử Sâm cầm một bức tranh vẽ "anh"
đang ngồi vắt chân trên khế khí thế bức người, bức tranh này khiến anh nhớ mình khi còn có thể đi đứng, lúc đó anh đúng là không chứa một hạt cát, trên thương trường chỉ có lợi ích, anh cũng chưa bao giờ nương tay với đối thủ, người bị anh hạ trụ không ít, lúc đó bọn họ không khỏi vừa kính vừa sợ anh.
Thế nhưng từ lúc anh bị tàn phế, đám người đó lại dựa vào điều này chế giễu anh, phần kính sợ đó đã hoàn toàn bị thay thế bởi sung sướng và mỉa mai.
Nghĩ lại mình lúc đó và bây giờ anh không tự chủ được nhìn xuống chân mình, lẽ nào cả đời anh chỉ có thể ngồi trên chiếc xe lăn này mặc người khinh chê sao? Mỗi lần nhìn đôi chân này tâm tình của Dương Tử Sâm phút chốc thay đổi trở nên âm u, lạnh lẽo, căn phòng ấm cúng cũng bị hơi thở lạnh lẽo của anh giảm xuống mấy độ.
Bạch Ngọc Lan xếp xong tờ giấy vẽ cuối cùng lại cảm thấy rùng mình, cô không khỏi nhìn về phía đối diện, nhìn thấy cả người của anh bị mây đen bao trùm cô không khỏi kinh ngạc.
Chuyện gì thế này, sao người đàn ông này lại đột nhiên thay đổi sắc thái rồi? "Tử Sâm, Tử Sâm..."
Cô gọi anh hai ba tiếng nhưng anh phản ứng.
Bạch Ngọc Lan thấy thân thể anh run lên, cô sững sờ trong chốc lát rồi vội vàng đứng dậy vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh anh, "Tử Sâm"
Bạch Ngọc Lan giữ lấy hai vai của anh gọi khẽ, giọng nói của cô không tránh được lo lắng, bộ dạng này của anh cũng thật dọa người rôi, đang yên đang lành sao lại như vậy?