Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Mua sắm
Vừa đọc sắc mặt của anh có chút đanh lại, đây là thư từ chức của anh ta, vì Dương Tử Hiên lên là tổng tài, anh ta không muốn làm việc cùng hắn nên đã gửi thư từ chức đến hộp thư của anh, thực ra anh ta cũng không cần phải làm như vậy nhưng bởi vì anh ta là cấp dưới lâu năm của anh, luôn tôn trọng anh nên mới lịch sự gửi mail cho anh.
Có điều email này nửa năm sau anh mới đọc đến, chần chừ một chút anh mới đặt hai tay lên bàn phím gõ một hàng chữ: "Tôi muốn anh quay lại giúp tôi."
Gõ xong anh lại bấm gửi đi, sau đó nhìn thêm mấy tin quan trọng gửi đến, đa số là những người tâm phúc của anh gửi tin về tình hình công ty, từ ngày Dương Tử Hiên giữ chức tổng tài đã dần thay đổi mọi quy trình anh đặt ra, hẳn dường như không muốn đi theo lối mòn của anh mà muốn tạo ra cho mình một quy trình thuộc về bản thân năm bắt toàn bộ quy trình vận hành của công ty.
Thì ra đây là điều mà Dương Tử Hiên muốn, tâm phúc của anh cũng bị hắn dần dần sa thải trong công ty chỉ còn lại mỗi ba giám đốc trụ cột có cổ phần trong tay, thế nhưng anh cũng không liên hệ với những người này mà chỉ liên hệ với trợ lý, thư ký riêng cùng một người nữa đó là Chu Bắc, một hacker anh từng làm việc, quan hệ giữa hai người cũng không tôi.
anh muốn hắn điều tra kỹ vụ việc năm đó.
Anh chỉ nhớ trước khi tai nạn xảy ra đã nghe được đoạn đối thoại của Dương Tử Hiên và bà Xuân mới biết được bọn họ là người đã gài bẫy anh vào nhà kho sau đó...
Dương Tử Sâm nhìn xuống đôi chân của mình, nếu năm đó anh cẩn thận hơn cũng không bị bọn họ lừa rồi.
Ký ức năm đó lại một lần nữa ùa về, nếu như thanh trụ kia không rơi xuống lúc đó anh đã có thể thoát một kiếp, đáng tiếc ông trời lại muốn anh phải tàn phế.
Rất nhanh hộp thư của anh đã có người trả lời, Dương Tử Sâm cũng không vội xem chỉ tựa người ra sau xe lăn.
Anh đang làm cái gì thế này? Chỉ vì mấy câu nói của Bạch Ngọc Lan anh đã suy nghĩ suốt đêm và quyết định liên hệ với người cũ của mình, anh có phải bị điên rồi không lại bị người phụ nữ kia kích động.
Mà lúc này Bạch Ngọc Lan đang cùng với mẹ cô đi dạo trong trung tâm thương mại gần nhà, đây không phải khu thương mại lớn nhất thành phố nhưng chất lượng ở đây cũng không tệ.
Bạch Ngọc Lan muốn mua cho mẹ mấy bộ đồ nên dẫn bà vào khu bán đồ trung niên dành cho nữ.
"Con à, mẹ nhiều đồ rồi không cân mua đâu, tiết kiệm chút tiên mai mốt sinh con còn lo cho nó."
VietWriter
"Mẹ nghĩ nhà họ Dương không nuôi nổi một đứa bé Sao còn cần con tiết kiệm"
Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa, trong lòng lại suy nghĩ nếu cô và Tử Sâm có một đứa con thì thế nào nhỉ, đứa trẻ sẽ giống ai đây? mu lạnh lùng như anh hay dịu dàng xinh đẹp như cô.
Bạch Ngọc Lan càng suy nghĩ càng hưng phấn, cười ngây ngây ngô ngô, nếu mà đứa trẻ là sự kết hợp của cả anh và cô thì chắc chắn sẽ rất xuất sắc.
"Lan Nhi, Lan Nhi, con làm sao vậy?"
Bà Lệ thấy con gái mình cười đến ngẩn người liến gọi tỉnh cô.
Bạch Ngọc Lan quay về với thực tại mới nhận ra hành động ngớ ngẩn của mình, trời ơi cô đang suy nghĩ cái gì còn muốn có con với anh nữa chứ, cô muốn anh chưa chắc đã muốn đâu, việc làm đầu tiên chính là khiến anh yêu cô trước đã.
Đúng như vậy, hai người có tình yêu thì mới tiến xa được.
Bạch Ngọc Lan dấy lên quyết tâm sau đó mới cùng bà Lệ đi vào bên trong.
Bà Lệ không hiểu con gái mình đang suy nghĩ cái gì, thấy cô vui vẻ bà cũng không hỏi nhiều nữa, cứ nghĩ con gái gả cho người mình không yêu sẽ đau buồn khổ sở nhưng ngoài sức tưởng tượng của bà con gái mình dường như rất có tinh thần.
"Mẹ, mau tới đây con chọn cho mẹ được hai bộ váy, mẹ mau thử đi."
Bạch Ngọc Lan cầm hai cái váy lại kéo bà Lệ vào phòng thử đồ.
"
y da, con bé này, từ từ thôi, mẹ đã bảo không cần rồi mà, chọn nhiều như vậy mẹ cũng không mặc tới."
"Mẹ yên tâm đi sau này con gái sẽ đưa mẹ đi du lịch, chắc chắn sẽ dùng đến"
Bạch Ngọc Lan khích lệ, cô muốn mẹ cũng phải có niềm vui mà mua sắm chính là niềm vui của phụ nữ chính mà mua sắm.
"Con đó chỉ biết nói, giờ đi lấy chồng rồi biết khi nào mới có thế đi cùng mẹ đây?"
Bà Lệ than nhẹ vài câu không hẳn là oán trách cô, hơn ai hết bà biết cô sống cũng không dễ dàng.
"Con sẽ cố gắng mẹ yên tâm con nhất định sẽ đưa mẹ đi chơi mà"
Bạch Ngọc Lan son sắt nói.
Bà Lệ cũng không nói gì thêm vào bên trong thử chiếc váy mà con gái mua cho mình, trong lòng cũng cảm động không dứt.
Sau khi mua đồ xong Bạch Ngọc Lan còn mua cho bà một đôi giày và một cái túi xách, đều là hàng cao cấp.
"Lan Nhi, như này thật là phung phí, mẹ cần đồ hiệu là gì, một cái túi xách bình thường thôi là được, trả lại thôi"
Bà Lệ tính đặt lại chỗ cũ thì Bạch Ngọc Lan can ngăn.
"Mẹ à, mẹ cũng đâu có giỏ xách hàng hiệu nào, chỉ mới có cái này thôi mẹ tiếc làm cái gì, bây giờ chúng ta cũng không chật vật tiết kiệm như lúc trước nữa, mua một hai thứ đồ hiệu cũng không sao đâu, tiên còn có thể kiếm mà"
"Con đó, chỉ giỏi nói, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, sau này còn có chỗ dùng"
Bà Lệ không khỏi dí trán cô nói.
"Tiết kiệm đương nhiên phải tiết kiệm nhưng không cần phải ki bo như vậy chứ, mẹ quên sính lễ con nhận được rồi hả, con và mẹ không cần đi làm cũng sống qua một đời."
Bạch Ngọc Lan như có như không nói, có điều số sính lễ đó cô vẫn chưa đụng đến dù chỉ một cắc, bởi vì tiền cô làm mấy năm nay cũng đủ nuôi sống cả cô và mẹ.
"Nói thì nói vậy nhưng mà tương lai ai biết trước chuyện gì cứ để đó vẫn hơn, mẹ cũng không cần dùng đến, lại nói lúc con cưới mẹ còn không cho con được của hồi môn nào"
Bà Lệ nhắc đến chuyện này thở dài áy náy.
"Mẹ đừng có suy nghĩ nhiều, hôi môn cũng không quan trọng bằng mẹ, nói tóm lại con đã gả đi rồi mẹ chớ có lo lắng vấn đề này"
"Lan Nhi, con sống tốt mẹ mới không lo lắng"
"Chẳng phải con đang sống tốt sao, mẹ lo cái gì"
Bạch Ngọc Lan ôm mẹ cô nói, xem ra bà ấy vẫn còn nhiều bất an, trong lòng cô khẽ động, cô phải làm sao để mẹ an tâm đây? Tiếp đến hai mẹ con cùng đi ăn trưa, hôm nay nộp bản thảo cũng không thảo luận nhiều nên cô được về sớm, đến trung tâm mua sắm đã là mười giờ quanh quấn mua đồ liên đến giờ ăn trưa.
Bạch Ngọc Lan đang ăn lại nhìn thấy quây bán đồ nam ở phía đối diện, cô tính toán trong bụng ăn cơm xong sẽ qua đó một chuyến mua cho Dương Tử Sâm mấy bộ đồ thoải mái, ở trong nhà mà phải mặc đồ tay dài thật sự là bí bách.
"Mẹ có muốn mua gì nữa không?"
Bạch Ngọc Lan hỏi.
"Nhiêu đó là được rồi, mua gì cho nhiều, con tính mua gì sao?"
"Con muốn mua đồ cho chồng con, mẹ đi cùng con nhé"
"Chả đi cùng con thì mẹ đi với ai, lại nói chồng con thiếu đồ sao?"
Bà Lệ nhíu mày hỏi, không nghĩ một thiếu gia sẽ có thể thiếu thốn.
Có điều email này nửa năm sau anh mới đọc đến, chần chừ một chút anh mới đặt hai tay lên bàn phím gõ một hàng chữ: "Tôi muốn anh quay lại giúp tôi."
Gõ xong anh lại bấm gửi đi, sau đó nhìn thêm mấy tin quan trọng gửi đến, đa số là những người tâm phúc của anh gửi tin về tình hình công ty, từ ngày Dương Tử Hiên giữ chức tổng tài đã dần thay đổi mọi quy trình anh đặt ra, hẳn dường như không muốn đi theo lối mòn của anh mà muốn tạo ra cho mình một quy trình thuộc về bản thân năm bắt toàn bộ quy trình vận hành của công ty.
Thì ra đây là điều mà Dương Tử Hiên muốn, tâm phúc của anh cũng bị hắn dần dần sa thải trong công ty chỉ còn lại mỗi ba giám đốc trụ cột có cổ phần trong tay, thế nhưng anh cũng không liên hệ với những người này mà chỉ liên hệ với trợ lý, thư ký riêng cùng một người nữa đó là Chu Bắc, một hacker anh từng làm việc, quan hệ giữa hai người cũng không tôi.
anh muốn hắn điều tra kỹ vụ việc năm đó.
Anh chỉ nhớ trước khi tai nạn xảy ra đã nghe được đoạn đối thoại của Dương Tử Hiên và bà Xuân mới biết được bọn họ là người đã gài bẫy anh vào nhà kho sau đó...
Dương Tử Sâm nhìn xuống đôi chân của mình, nếu năm đó anh cẩn thận hơn cũng không bị bọn họ lừa rồi.
Ký ức năm đó lại một lần nữa ùa về, nếu như thanh trụ kia không rơi xuống lúc đó anh đã có thể thoát một kiếp, đáng tiếc ông trời lại muốn anh phải tàn phế.
Rất nhanh hộp thư của anh đã có người trả lời, Dương Tử Sâm cũng không vội xem chỉ tựa người ra sau xe lăn.
Anh đang làm cái gì thế này? Chỉ vì mấy câu nói của Bạch Ngọc Lan anh đã suy nghĩ suốt đêm và quyết định liên hệ với người cũ của mình, anh có phải bị điên rồi không lại bị người phụ nữ kia kích động.
Mà lúc này Bạch Ngọc Lan đang cùng với mẹ cô đi dạo trong trung tâm thương mại gần nhà, đây không phải khu thương mại lớn nhất thành phố nhưng chất lượng ở đây cũng không tệ.
Bạch Ngọc Lan muốn mua cho mẹ mấy bộ đồ nên dẫn bà vào khu bán đồ trung niên dành cho nữ.
"Con à, mẹ nhiều đồ rồi không cân mua đâu, tiết kiệm chút tiên mai mốt sinh con còn lo cho nó."
VietWriter
"Mẹ nghĩ nhà họ Dương không nuôi nổi một đứa bé Sao còn cần con tiết kiệm"
Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa, trong lòng lại suy nghĩ nếu cô và Tử Sâm có một đứa con thì thế nào nhỉ, đứa trẻ sẽ giống ai đây? mu lạnh lùng như anh hay dịu dàng xinh đẹp như cô.
Bạch Ngọc Lan càng suy nghĩ càng hưng phấn, cười ngây ngây ngô ngô, nếu mà đứa trẻ là sự kết hợp của cả anh và cô thì chắc chắn sẽ rất xuất sắc.
"Lan Nhi, Lan Nhi, con làm sao vậy?"
Bà Lệ thấy con gái mình cười đến ngẩn người liến gọi tỉnh cô.
Bạch Ngọc Lan quay về với thực tại mới nhận ra hành động ngớ ngẩn của mình, trời ơi cô đang suy nghĩ cái gì còn muốn có con với anh nữa chứ, cô muốn anh chưa chắc đã muốn đâu, việc làm đầu tiên chính là khiến anh yêu cô trước đã.
Đúng như vậy, hai người có tình yêu thì mới tiến xa được.
Bạch Ngọc Lan dấy lên quyết tâm sau đó mới cùng bà Lệ đi vào bên trong.
Bà Lệ không hiểu con gái mình đang suy nghĩ cái gì, thấy cô vui vẻ bà cũng không hỏi nhiều nữa, cứ nghĩ con gái gả cho người mình không yêu sẽ đau buồn khổ sở nhưng ngoài sức tưởng tượng của bà con gái mình dường như rất có tinh thần.
"Mẹ, mau tới đây con chọn cho mẹ được hai bộ váy, mẹ mau thử đi."
Bạch Ngọc Lan cầm hai cái váy lại kéo bà Lệ vào phòng thử đồ.
"
y da, con bé này, từ từ thôi, mẹ đã bảo không cần rồi mà, chọn nhiều như vậy mẹ cũng không mặc tới."
"Mẹ yên tâm đi sau này con gái sẽ đưa mẹ đi du lịch, chắc chắn sẽ dùng đến"
Bạch Ngọc Lan khích lệ, cô muốn mẹ cũng phải có niềm vui mà mua sắm chính là niềm vui của phụ nữ chính mà mua sắm.
"Con đó chỉ biết nói, giờ đi lấy chồng rồi biết khi nào mới có thế đi cùng mẹ đây?"
Bà Lệ than nhẹ vài câu không hẳn là oán trách cô, hơn ai hết bà biết cô sống cũng không dễ dàng.
"Con sẽ cố gắng mẹ yên tâm con nhất định sẽ đưa mẹ đi chơi mà"
Bạch Ngọc Lan son sắt nói.
Bà Lệ cũng không nói gì thêm vào bên trong thử chiếc váy mà con gái mua cho mình, trong lòng cũng cảm động không dứt.
Sau khi mua đồ xong Bạch Ngọc Lan còn mua cho bà một đôi giày và một cái túi xách, đều là hàng cao cấp.
"Lan Nhi, như này thật là phung phí, mẹ cần đồ hiệu là gì, một cái túi xách bình thường thôi là được, trả lại thôi"
Bà Lệ tính đặt lại chỗ cũ thì Bạch Ngọc Lan can ngăn.
"Mẹ à, mẹ cũng đâu có giỏ xách hàng hiệu nào, chỉ mới có cái này thôi mẹ tiếc làm cái gì, bây giờ chúng ta cũng không chật vật tiết kiệm như lúc trước nữa, mua một hai thứ đồ hiệu cũng không sao đâu, tiên còn có thể kiếm mà"
"Con đó, chỉ giỏi nói, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, sau này còn có chỗ dùng"
Bà Lệ không khỏi dí trán cô nói.
"Tiết kiệm đương nhiên phải tiết kiệm nhưng không cần phải ki bo như vậy chứ, mẹ quên sính lễ con nhận được rồi hả, con và mẹ không cần đi làm cũng sống qua một đời."
Bạch Ngọc Lan như có như không nói, có điều số sính lễ đó cô vẫn chưa đụng đến dù chỉ một cắc, bởi vì tiền cô làm mấy năm nay cũng đủ nuôi sống cả cô và mẹ.
"Nói thì nói vậy nhưng mà tương lai ai biết trước chuyện gì cứ để đó vẫn hơn, mẹ cũng không cần dùng đến, lại nói lúc con cưới mẹ còn không cho con được của hồi môn nào"
Bà Lệ nhắc đến chuyện này thở dài áy náy.
"Mẹ đừng có suy nghĩ nhiều, hôi môn cũng không quan trọng bằng mẹ, nói tóm lại con đã gả đi rồi mẹ chớ có lo lắng vấn đề này"
"Lan Nhi, con sống tốt mẹ mới không lo lắng"
"Chẳng phải con đang sống tốt sao, mẹ lo cái gì"
Bạch Ngọc Lan ôm mẹ cô nói, xem ra bà ấy vẫn còn nhiều bất an, trong lòng cô khẽ động, cô phải làm sao để mẹ an tâm đây? Tiếp đến hai mẹ con cùng đi ăn trưa, hôm nay nộp bản thảo cũng không thảo luận nhiều nên cô được về sớm, đến trung tâm mua sắm đã là mười giờ quanh quấn mua đồ liên đến giờ ăn trưa.
Bạch Ngọc Lan đang ăn lại nhìn thấy quây bán đồ nam ở phía đối diện, cô tính toán trong bụng ăn cơm xong sẽ qua đó một chuyến mua cho Dương Tử Sâm mấy bộ đồ thoải mái, ở trong nhà mà phải mặc đồ tay dài thật sự là bí bách.
"Mẹ có muốn mua gì nữa không?"
Bạch Ngọc Lan hỏi.
"Nhiêu đó là được rồi, mua gì cho nhiều, con tính mua gì sao?"
"Con muốn mua đồ cho chồng con, mẹ đi cùng con nhé"
"Chả đi cùng con thì mẹ đi với ai, lại nói chồng con thiếu đồ sao?"
Bà Lệ nhíu mày hỏi, không nghĩ một thiếu gia sẽ có thể thiếu thốn.