• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (2 Viewers)

  • Chương 73: Bao giờ cô ấy về?

"Không thiếu, chỉ là con thích mua thôi."


Bạch Ngọc Lan lắc đầu, anh là ai sao có thể thiếu mấy bộ quần áo được nói ra không sợ người chê cười sao.


"Con cũng thật là có lòng."


"Mẹ, con muốn nói chuyện này với mẹ."


Bạch Ngọc Lan đột nhiên trở nên nghiêm túc làm bà Lệ hơi căng thẳng muốn ăn lại không thể ăn tiếp.


"Có gì thì nói đi làm gì lại nghiêm trọng như vậy, con làm mẹ sợ đây này."


"Con xin lỗi do chuyện này có chút đường đột nói ra sợ mẹ không tin nhưng mà mẹ, con yêu chông con mất rồi."


Bạch Ngọc Lan đấu tranh tâm lý một hồi mới quyết định nói cho bà Lệ, mẹ cô ngoài là một người mẹ ra còn là bạn tâm sự của cô, từ nhỏ đến lớn cô có gì cũng tâm sự với mẹ, lần này cũng không ngoại lệ.





Bà Lệ có hơi bất ngờ: "Điều con muốn nói là cái này sao?"


"Vâng"


"Trời đất, mẹ còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, con với cậu ta cũng là vợ chông rồi yêu thương nhau thì có làm sao."


Bà Lệ vỗ vỗ ngực mấy cái.


Bạch Ngọc Lan lại có chút ỉu xìu nói: "Nhưng mà anh ấy không yêu con, con biết phải làm sao?"


"Con gái ngốc, chuyện tình cảm từ từ vun đắp là được, có điều con cũng đừng quá sa đọa, nếu quả thật cậu ta không yêu con con chỉ cần đóng tốt vai trò người vợ là được, những công tử thiếu gia như cậu ta muốn yêu cũng khó"


Bà Lệ coi như là người trải đời, bà cũng được chứng kiến không ít cuộc tình của công tử giàu sang, thực sự bà không muốn con gái mình dấn thân vào đám công tử này nhưng mà số trời đã định bà có thể thế nào? Những điều mẹ nói Bạch Ngọc Lan không phải là không hiểu chỉ là cô thật sự rất muốn anh có thể yêu mình, có ai bỏ ra tình yêu mà không muốn được đáp lại đâu nhưng mà nếu anh thực sự không yêu cô dĩ nhiên cô cũng sẽ không quá bi lụy.


"Mẹ, khi nào tình trạng anh ấy ổn một chút con đưa mẹ đi gặp anh ấy được không?"


Bạch Ngọc Lan đột nhiên chuyển đề tài, cô muốn anh và mẹ mình gặp nhau một lần, lẽ nào cả đời lại không gặp nhau.


Bà Lệ nghe vậy đặt đũa xuống, sau đó thở dài nói: "Mẹ thì không có vấn đề gì, con sắp xếp là được rồi"


"Vâng, nhưng con sợ hơi lâu một chút, anh ấy bị như vậy e ngại gặp người phải đợi đến khi anh ấy nghĩ thông con mới có thể cho hai người gặp nhau"


Bạch Ngọc Lan áy náy nhìn mẹ mình, có người mẹ vợ nào lại không biết mặt con rể chứ.



VietWriter



"Không sao, cứ từ từ thôi, mẹ cũng không có gì gấp gáp, hơn nữa đâu phải mẹ không biết mặt"


Bà Lệ ngược lại an ủi con gái.


"Mẹ...


Bạch Ngọc Lan xém chút rơm rớm nước mắt.


"Được rồi, đừng có bày bộ dạng đó với mẹ chúng ta mau ăn rồi đi thôi"


Bà Lệ không ngừng gắp đồ ăn cho con mình.


Mà lúc này ở nhà họ Dương nhìn một bàn cơm đầy đủ món ăn trên bàn Dương Tử Sâm lại không có khẩu vị gì, anh vô thức nhìn vào ghế đối diện, lại nhớ mỗi lúc ăn cơm Bạch Ngọc Lan liên tục gắp đồ ăn cho anh còn bắt anh phải ăn hết mới hài lòng.


Ban đầu anh cũng từ chối nhưng lâu dần thành quen không biết từ lúc nào việc cô gắp đồ ăn cho anh đã thành thói quen, hôm nay không ai gắp anh lại cảm thấy thiếu thiếu liền bỏ đũa xuống không muốn ăn.


"Bao giờ cô ấy vê?"


Dương Tử Sâm lên tiếng hỏi.


"Thiếu phu nhân cũng không nói rõ chỉ bảo chiều tối sẽ về"


Tiểu Khải trả lời.


"Vậy sao, trước giờ cơm chứ?"


"Tôi cũng biết nếu không tôi gọi hỏi thiếu phu nhân."


Tiểu Khải nhún vai một cái, còn lấy điện thoại ra tính gọi.


"Không cần."


Dương Tử Sâm phất tay, anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không phải muốn hỏi cô.


Tiểu Khải nhìn vậy liền biết tâm tư của thiếu gia nhưng không vạch trần, rõ ràng thiếu gia là trông mong thiếu phu nhân còn chối không thừa nhận.


"Vậy thiếu gia còn ăn nữa hay không?"


Tiểu Khải nhìn bàn cơm hỏi.


"Không muốn ăn nữa mang đi"


Dương Tử Sâm đẩy bánh xe rời đi cũng không liếc nhìn bàn cơm thêm một lần nào nữa.


Tiểu Khải nhìn bóng lưng của Dương Tử Sâm bĩu môi, thiếu gia đây là thiếu hơi của thiếu phu nhân thì có.


Cậu mau tay mau chân dọn đống đồ ăn ra khỏi phòng, đi một mạch xuống bếp đặt lên bàn để nhà bếp xử lý sau đó lại đi ra ngoài bấm số gọi.


"Alo, Tiểu Khải, Tử Sâm có chuyện gì sao?"


Bạch Ngọc Lan vừa lên taxi lại nhận được cuộc gọi đến của Tiểu Khải, cô nghĩ anh đã xảy ra chuyện nên cậu ta mới gọi đến, dù sao trước khi đi cô cũng dặn qua cậu ta nếu Tử Sâm có chuyện gì bất trắc thì gọi điện cho cô, cho nên lúc này không thể trách cô nghĩ anh xảy ra chuyện.


"Không có, chỉ là thiếu gia không ăn cơm còn hỏi cô khi nào về"


Giọng nói thánh thót của Tiểu Khải vang lên trong điện thoại.


Bạch Ngọc Lan nghe vậy thở phào một hơi sau đó lại đột nhiên hưng phấn: "Cậu nói anh ấy hỏi tôi sao?"


"Đúng vậy, bao giờ cô về tôi còn biết đường trả lời thiếu gia"


Tiểu Khải chẹp miệng.


"Ha ha ha, qua ba giờ tôi về, cậu nói anh ấy chờ tôi, phải rồi cậu có muốn ăn gì không tôi mua cho cậu"


Bạch Ngọc Lan vui vẻ nên thuận miệng hỏi.


""Hừ, tôi ăn cái gì tự mua"


Giọng nói của cậu ta có chút ghét bỏ.


"Không ăn thật sao, ở khu biệt thự cao cấp mua đồ ăn vặt thường dân hơi khó nha, tôi nhớ cậu thích ăn xoài dầm đúng không, hay là tôi mua cho cậu một phần"


Ở cùng nhau lâu ngày cô còn không biết khẩu vị của cậu ta sao, cô kích thích như vậy cậu ta còn không muốn Sao.


"Hai phần, không, ba phần đi"


Cô vừa dứt lời Tiểu Khải vội vàng nói.


"Được, sẽ mua cho cậu kèm theo một bịch bánh tráng."


Bạch Ngọc Lan cười nói, đúng là đứa nhỏ thích ăn vặt.


Nghe vậy hai mắt của cậu ta sáng như sao trên trời còn nói: "Cô đi nhanh về nhanh, thiếu gia đang mong cô."


"Ha ha, chứ không phải cậu đang chờ bánh tráng với xoài đầm à."


Cô không nhịn được trêu chọc một câu.


"Hừ, tôi mới không có"


Nói xong Tiểu Khải bên kia cúp cái rụp.


Bạch Ngọc Lan nghe điện thoại tút tút mấy tiếng cũng không nói gì lại bỏ điện thoại vào giỏ xách.


"Con phải về sớm sao?"


Bà Lệ hiển nhiên đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cô.


"Vâng, mẹ có buồn không?"


Hỏi xong câu này Bạch Ngọc Lan lại cảm thấy hối hận, lần đầu tiên cô hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy.


"Mẹ không sao, con cứ về đi"


Giọng nói của bà không tránh khỏi buồn thiu, còn tưởng có thể ăn được bữa cơm tối với con gái.


"Con ở lại với mẹ, qua bảy giờ lại về"


Bạch Ngọc Lan kiên định nói, lúc nãy vì quá kích động nên cô mới nói về sớm bây giờ nghĩ lại, cô ở bên anh lúc nào chẳng được, bọn họ hai tư trên hai tư đều ở bên nhau, hôm nay khó khăn lắm mới có thể về nhà lẽ nào còn không thể ở với mẹ lâu thêm một chút sao.


"Thế sao được, con.."


"Không có gì không thể, mẹ, con muốn ở lại với mẹ lâu thêm một chút, hai mẹ con mình tiếp tục tâm sự"


Nói rồi Bạch Ngọc Lan lại gửi tin nhắn cho Tiểu Khải báo về muộn.


Bên kia Tiểu Khải tung tăng muốn đi thông báo cho Dương Tử Sâm thì giữa đường lại nhận được tin nhắn, cậu ta mở ra xem liền dừng bước.


Tin nhắn viết: "Tôi có việc đột xuất có lẽ qua giờ cơm mới về, cậu dỗ anh ấy ăn cơm giúp tôi, lúc về tôi bù cho cậu thêm cá viên chiên."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom