Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Thuốc có vấn đề
Bạch Ngọc Lan rửa tay xong nhìn Lê Phương một cái ra hiệu: "Ra ngoài rồi nói, ở đây không tiện lắm."
Hai người lại cùng nhau ra bàn của Bạch Ngọc Lan, Lê Phương vốn dĩ đến đây ăn cơm nhưng cô chưa gọi món nên ngồi cùng Bạch Ngọc Lan, hơn nữa cô cũng muốn hóng hớt chuyện một chút.
"Được rồi, cậu có thể nói chưa?"
Vừa mới đặt mông xuống ghế Lê Phương đã tí tởn hỏi, hai tay chống lên má một bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Bạch Ngọc Lan không kể dài dòng chỉ trong ba phút cô đã nói xong câu chuyện của mình cho người tò mò đối diện nghe.
"Trời đất, quan hệ giữa cậu và bà Xuân bất hòa đến mức này sao? Đúng là gả vào hào môn không dễ dàng."
Lê Phương không khỏi chặc lưỡi.
"Tớ không bất hòa với bà ta, là bà ta rảnh rỗi thích kiếm chuyện thôi."
Bạch Ngọc Lan khuấy ly nước cam chán nản nói.
"Thế cậu có cách gì đối phó với bà ta chưa?"
Lê Phương có chút hí hửng, theo như cô biết với tính cách của Ngọc Lan sẽ không để người khác đè đầu cưỡi cổ mình.
"Tớ đã ghi âm lời nói của tên kia lại rồi, trước mắt cảnh cáo bà ta một chút, nếu lần sau bà ta còn dám động tay động chân thì hậu quả tự gánh."
Lê Phương võ bốp vào vai cô một cái: "Không hổ là Bạch Ngọc Lan, đủ cường hãm đúng là chỉ có cậu mới dám bước vào hào môn mà không sợ chết."
Lúc này Lê Phương lại nhìn thấy bịch thuốc trên bàn liền hỏi: "Cậu bị ốm hay sao mà phải mua thuốc?"
"Không phải cho tớ, là cho Tử Sâm.ê"
VietWriter
"A, Dương đại thiếu gia bị làm sao lại phải đích thân cậu đi mua thuốc."
Lê Phương có hơi tò mò.
"Đây là thuốc uống định kỳ của anh ấy, nghe người bên cạnh anh ấy nói thuốc này có thể ổn định tinh thân, áp chế lại tính tình nóng nảy của anh ấy, còn điều tiết thanh nhiệt cơ thể."
"Vậy có tác dụng gì không?"
Lê Phương bâng quơ hỏi.
"Ừm, gần đây tớ thấy tính tình của anh ấy dịu đi rất nhiều, không còn cáu gắt như lúc trước nữa, nói vậy cũng coi như có hiệu quả đúng không?"
"À, vậy sao, để tớ xem một chút được không."
Lê Phương đề nghị, lúc trước điều dưỡng cho Dương Tử Sâm cô cũng cho anh ta dùng thuốc ổn định tinh thân nhưng không mấy hiệu quả nên cô muốn xem thử đơn thuốc này như thế nào.
Bạch Ngọc Lan đẩy bọc thuốc về phía Lê Phương, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ xem một chút cũng chẳng sao.
Trên đơn có năm loại thuốc, Lê Phương xem xét rất kỹ lại bỗng nhiên nhíu mày, sắc mặt có chút trầm trọng.
Bạch Ngọc Lan cũng nhìn ra biểu hiện của cô ấy nên hỏi: "Sao vậy?"
"Đơn thuốc này có vấn đề."
Lê Phương nói một câu khiến sắc mặt của Bạch Ngọc Lan cũng theo đó trở nên trầm trọng.
"Cậu nói đi, có vấn để ở chỗ nào?"
"Năm loại thuốc này đều là thuốc chống rối loạn thần kinh nhưng có một loại thuốc nếu dùng chung với bốn loại thuốc còn lại sẽ gây trầm cảm hoặc gây kích thích thân kinh hơn, chính là viên thuốc màu trắng này."
Lê Phương đẩy một vỉ thuốc về phía Bạch Ngọc Lan rồi nói tiếp: "Nó có tên là sertraline, có công dụng điều trị chứng lo âu hoảng sợ nhưng có tác dụng phụ là gây trầm cảm lại dùng với bốn loại thuốc này càng thêm trầm trọng hơn."
Lê Phương dứt lời sắc mặt của Bạch Ngọc Lan không thể nào tốt hơn, cô nghe Tiểu Khải nói anh dùng thuốc này nửa năm rồi chẳng trách tính tình lại nóng nảy như vậy, cô nói mà một người điềm tĩnh như anh sao lại vì một đả kích mà trở nên mất kiểm soát, hóa ra là có nguyên nhân cả.
"Ngọc Lan cậu không sao chứ?"
Lê Phương thấy vẻ mặt của cô càng ngày càng thâm trâm có chút không chịu nổi lên tiếng.
"Phương, cảm ơn cậu, tớ có việc phải đi trước, lần sau gặp lại cảm ơn cậu sau."
Dứt lời Bạch Ngọc Lan đứng dậy không để Lê Phương kịp phản ứng.
Mà lúc này ở nhà họ Dương, Tiểu Khải đẩy xe lăn đi vào cửa lại đụng trúng Cao Kỳ Anh đang đi ra.
Bốn mắt bất chợt nhìn nhau Dương Tử Sâm liếc cũng không thèm liếc cô ta lạnh giọng nói: "Tránh ra."
Cao Kỳ Anh sững sờ một hồi sau đó mới lấy lại tỉnh thân nhìn anh có chút khinh bỉ: "Sao tôi phải tránh, tôi là phụ nữ đang mang thai người phải tránh là anh mới đúng, cái xe lăn của anh đang ngáng đường tôi đấy."
Ngón tay của Cao Kỳ Anh lại nâng lên chỉ vào người Tiểu Khải quát: "Thằng nhóc kia mày còn đứng đó làm gì, mau kéo xe lăn cùng kẻ tàn phế này tránh xa tao một chút."
Lời cô ta vừa thốt ra khiến khuôn mặt của Dương Tử Sâm phút chốc sa sầm, mà Tiểu Khải cũng tức giận nói: "Hừ, cô là ai mà dám ra lệnh cho thiếu gia."
"Tao là nhị thiếu phu nhân của nhà họ Dương, mày quên lời của mẹ chồng tao nói rồi sao, tất cả người hâu trong nhà họ Dương đều phải nghe theo lời tao, còn không mau cút sang một bên."
Cao Kỳ Anh ra vẻ như một chủ nhà khoanh tay đứng trước cửa ra lệnh cho Tiểu Khải.
"Cô, cô đừng có mà quá đáng, thiếu gia..."
Tiểu Khải đang muốn măng người thì Dương Tử Sâm lại trâm giọng lên tiếng: "Tiểu Khải, mặc kệ cô ta, đẩy tôi vào."
Trước giờ Tiểu Khải luôn nghe theo lời của Dương Tử Sâm, nghe anh nói vậy cậu cười lạnh một tiếng ngầm hiểu ý không quan tâm Cao Kỳ Anh còn đang đứng chặn cửa thản nhiên đẩy xe đi vào, coi cô ta là không khí.
Khi chiếc xe còn cách Cao Kỳ Anh nửa bước chân cô ta theo bản năng lùi về phía sau: "Mày, mày dám."
Tiểu Khải lại cố tình đẩy xe nhanh hơn một chút khiến cô ta sợ hãi muốn tránh sang một bên lại loạng choạng té xuống.
"Á,"
"Xì, đáng đời."
Tiểu Khải thấy cô ta té ngã liên lè lưỡi cười nhạo.
"Các người đứng lại đó."
Cao Kỳ Anh bị chọc tức chống tay đứng dậy ở phía sau quát lên.
Thế nhưng hai người phía trước không ai để ý đến cô ta một mạch đi vào trong phòng, Cao Kỳ Anh không cam lòng bước theo sau đi vào bên trong.
Tiểu Khải nghe thấy tiếng bước chân quay mặt lại: "Ai cho cô vào phòng ngủ của đại thiếu gia."
"Một kẻ hầu như mày mà cũng dám hống hách trước mặt tao sao, đúng là chủ nào tớ nấy.
Dương Tử Sâm, anh nghĩ mình còn là tổng tài người người ngưỡng mộ tôn kính nữa sao, phi, bây giờ anh chỉ là một kẻ tàn phế phải nhờ người đẩy xe lăn có cái gì kiêu ngạo, có giỏi anh thử đứng lên đi xem nào, ha, tôi quên mất có lẽ cả đời này anh cũng chẳng có cơ hội đấy."
Cao Kỳ Anh thẹn quá hóa giận lời nào cũng dám nói ra.
Cô ta cảm thấy chửi như vậy còn chưa đã lại muốn chửi tiếp: "Năm đó tôi bỏ anh đúng là lựa chọn đúng đắn, anh xem anh, bây giờ trông có khác nào một kẻ vô dụng không, đã tàn rồi thì ngôi yên một chỗ đi lại còn thích đi lại trước mặt người khác, anh không biết sao bộ dạng hiện tại của anh đúng là khiến người ta chán ghét."
Sắc mặt của Dương Tử Sâm thay đổi theo từng lời nói của cô ta, lúc u ám xám xịt, lúc lạnh lẽo u uất, Tiểu Khải đã bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ căn phòng đang dân giảm xuống, cậu tức giận nhìn Cao Kỳ Anh gào lên: "Người phụ nữ điên này, cô nói đủ chưa, ai cho phép cô nhục mạ đại thiếu gia."
Tiếng quát của Tiểu Khải rất lớn khiến mấy người hâu đang làm bên ngoài nghe thấy liên tò mò chạy lại xem.
Cao Kỳ Anh bị một người hầu nạt nộ càng thêm uất hận, cô ta ỷ mình là nhị thiếu phu nhân không ai dám làm gì liên đi đến giáng xuống mặt của Tiểu Khải một bạt tát.
Hai người lại cùng nhau ra bàn của Bạch Ngọc Lan, Lê Phương vốn dĩ đến đây ăn cơm nhưng cô chưa gọi món nên ngồi cùng Bạch Ngọc Lan, hơn nữa cô cũng muốn hóng hớt chuyện một chút.
"Được rồi, cậu có thể nói chưa?"
Vừa mới đặt mông xuống ghế Lê Phương đã tí tởn hỏi, hai tay chống lên má một bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Bạch Ngọc Lan không kể dài dòng chỉ trong ba phút cô đã nói xong câu chuyện của mình cho người tò mò đối diện nghe.
"Trời đất, quan hệ giữa cậu và bà Xuân bất hòa đến mức này sao? Đúng là gả vào hào môn không dễ dàng."
Lê Phương không khỏi chặc lưỡi.
"Tớ không bất hòa với bà ta, là bà ta rảnh rỗi thích kiếm chuyện thôi."
Bạch Ngọc Lan khuấy ly nước cam chán nản nói.
"Thế cậu có cách gì đối phó với bà ta chưa?"
Lê Phương có chút hí hửng, theo như cô biết với tính cách của Ngọc Lan sẽ không để người khác đè đầu cưỡi cổ mình.
"Tớ đã ghi âm lời nói của tên kia lại rồi, trước mắt cảnh cáo bà ta một chút, nếu lần sau bà ta còn dám động tay động chân thì hậu quả tự gánh."
Lê Phương võ bốp vào vai cô một cái: "Không hổ là Bạch Ngọc Lan, đủ cường hãm đúng là chỉ có cậu mới dám bước vào hào môn mà không sợ chết."
Lúc này Lê Phương lại nhìn thấy bịch thuốc trên bàn liền hỏi: "Cậu bị ốm hay sao mà phải mua thuốc?"
"Không phải cho tớ, là cho Tử Sâm.ê"
VietWriter
"A, Dương đại thiếu gia bị làm sao lại phải đích thân cậu đi mua thuốc."
Lê Phương có hơi tò mò.
"Đây là thuốc uống định kỳ của anh ấy, nghe người bên cạnh anh ấy nói thuốc này có thể ổn định tinh thân, áp chế lại tính tình nóng nảy của anh ấy, còn điều tiết thanh nhiệt cơ thể."
"Vậy có tác dụng gì không?"
Lê Phương bâng quơ hỏi.
"Ừm, gần đây tớ thấy tính tình của anh ấy dịu đi rất nhiều, không còn cáu gắt như lúc trước nữa, nói vậy cũng coi như có hiệu quả đúng không?"
"À, vậy sao, để tớ xem một chút được không."
Lê Phương đề nghị, lúc trước điều dưỡng cho Dương Tử Sâm cô cũng cho anh ta dùng thuốc ổn định tinh thân nhưng không mấy hiệu quả nên cô muốn xem thử đơn thuốc này như thế nào.
Bạch Ngọc Lan đẩy bọc thuốc về phía Lê Phương, dù sao cô ấy cũng là bác sĩ xem một chút cũng chẳng sao.
Trên đơn có năm loại thuốc, Lê Phương xem xét rất kỹ lại bỗng nhiên nhíu mày, sắc mặt có chút trầm trọng.
Bạch Ngọc Lan cũng nhìn ra biểu hiện của cô ấy nên hỏi: "Sao vậy?"
"Đơn thuốc này có vấn đề."
Lê Phương nói một câu khiến sắc mặt của Bạch Ngọc Lan cũng theo đó trở nên trầm trọng.
"Cậu nói đi, có vấn để ở chỗ nào?"
"Năm loại thuốc này đều là thuốc chống rối loạn thần kinh nhưng có một loại thuốc nếu dùng chung với bốn loại thuốc còn lại sẽ gây trầm cảm hoặc gây kích thích thân kinh hơn, chính là viên thuốc màu trắng này."
Lê Phương đẩy một vỉ thuốc về phía Bạch Ngọc Lan rồi nói tiếp: "Nó có tên là sertraline, có công dụng điều trị chứng lo âu hoảng sợ nhưng có tác dụng phụ là gây trầm cảm lại dùng với bốn loại thuốc này càng thêm trầm trọng hơn."
Lê Phương dứt lời sắc mặt của Bạch Ngọc Lan không thể nào tốt hơn, cô nghe Tiểu Khải nói anh dùng thuốc này nửa năm rồi chẳng trách tính tình lại nóng nảy như vậy, cô nói mà một người điềm tĩnh như anh sao lại vì một đả kích mà trở nên mất kiểm soát, hóa ra là có nguyên nhân cả.
"Ngọc Lan cậu không sao chứ?"
Lê Phương thấy vẻ mặt của cô càng ngày càng thâm trâm có chút không chịu nổi lên tiếng.
"Phương, cảm ơn cậu, tớ có việc phải đi trước, lần sau gặp lại cảm ơn cậu sau."
Dứt lời Bạch Ngọc Lan đứng dậy không để Lê Phương kịp phản ứng.
Mà lúc này ở nhà họ Dương, Tiểu Khải đẩy xe lăn đi vào cửa lại đụng trúng Cao Kỳ Anh đang đi ra.
Bốn mắt bất chợt nhìn nhau Dương Tử Sâm liếc cũng không thèm liếc cô ta lạnh giọng nói: "Tránh ra."
Cao Kỳ Anh sững sờ một hồi sau đó mới lấy lại tỉnh thân nhìn anh có chút khinh bỉ: "Sao tôi phải tránh, tôi là phụ nữ đang mang thai người phải tránh là anh mới đúng, cái xe lăn của anh đang ngáng đường tôi đấy."
Ngón tay của Cao Kỳ Anh lại nâng lên chỉ vào người Tiểu Khải quát: "Thằng nhóc kia mày còn đứng đó làm gì, mau kéo xe lăn cùng kẻ tàn phế này tránh xa tao một chút."
Lời cô ta vừa thốt ra khiến khuôn mặt của Dương Tử Sâm phút chốc sa sầm, mà Tiểu Khải cũng tức giận nói: "Hừ, cô là ai mà dám ra lệnh cho thiếu gia."
"Tao là nhị thiếu phu nhân của nhà họ Dương, mày quên lời của mẹ chồng tao nói rồi sao, tất cả người hâu trong nhà họ Dương đều phải nghe theo lời tao, còn không mau cút sang một bên."
Cao Kỳ Anh ra vẻ như một chủ nhà khoanh tay đứng trước cửa ra lệnh cho Tiểu Khải.
"Cô, cô đừng có mà quá đáng, thiếu gia..."
Tiểu Khải đang muốn măng người thì Dương Tử Sâm lại trâm giọng lên tiếng: "Tiểu Khải, mặc kệ cô ta, đẩy tôi vào."
Trước giờ Tiểu Khải luôn nghe theo lời của Dương Tử Sâm, nghe anh nói vậy cậu cười lạnh một tiếng ngầm hiểu ý không quan tâm Cao Kỳ Anh còn đang đứng chặn cửa thản nhiên đẩy xe đi vào, coi cô ta là không khí.
Khi chiếc xe còn cách Cao Kỳ Anh nửa bước chân cô ta theo bản năng lùi về phía sau: "Mày, mày dám."
Tiểu Khải lại cố tình đẩy xe nhanh hơn một chút khiến cô ta sợ hãi muốn tránh sang một bên lại loạng choạng té xuống.
"Á,"
"Xì, đáng đời."
Tiểu Khải thấy cô ta té ngã liên lè lưỡi cười nhạo.
"Các người đứng lại đó."
Cao Kỳ Anh bị chọc tức chống tay đứng dậy ở phía sau quát lên.
Thế nhưng hai người phía trước không ai để ý đến cô ta một mạch đi vào trong phòng, Cao Kỳ Anh không cam lòng bước theo sau đi vào bên trong.
Tiểu Khải nghe thấy tiếng bước chân quay mặt lại: "Ai cho cô vào phòng ngủ của đại thiếu gia."
"Một kẻ hầu như mày mà cũng dám hống hách trước mặt tao sao, đúng là chủ nào tớ nấy.
Dương Tử Sâm, anh nghĩ mình còn là tổng tài người người ngưỡng mộ tôn kính nữa sao, phi, bây giờ anh chỉ là một kẻ tàn phế phải nhờ người đẩy xe lăn có cái gì kiêu ngạo, có giỏi anh thử đứng lên đi xem nào, ha, tôi quên mất có lẽ cả đời này anh cũng chẳng có cơ hội đấy."
Cao Kỳ Anh thẹn quá hóa giận lời nào cũng dám nói ra.
Cô ta cảm thấy chửi như vậy còn chưa đã lại muốn chửi tiếp: "Năm đó tôi bỏ anh đúng là lựa chọn đúng đắn, anh xem anh, bây giờ trông có khác nào một kẻ vô dụng không, đã tàn rồi thì ngôi yên một chỗ đi lại còn thích đi lại trước mặt người khác, anh không biết sao bộ dạng hiện tại của anh đúng là khiến người ta chán ghét."
Sắc mặt của Dương Tử Sâm thay đổi theo từng lời nói của cô ta, lúc u ám xám xịt, lúc lạnh lẽo u uất, Tiểu Khải đã bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ căn phòng đang dân giảm xuống, cậu tức giận nhìn Cao Kỳ Anh gào lên: "Người phụ nữ điên này, cô nói đủ chưa, ai cho phép cô nhục mạ đại thiếu gia."
Tiếng quát của Tiểu Khải rất lớn khiến mấy người hâu đang làm bên ngoài nghe thấy liên tò mò chạy lại xem.
Cao Kỳ Anh bị một người hầu nạt nộ càng thêm uất hận, cô ta ỷ mình là nhị thiếu phu nhân không ai dám làm gì liên đi đến giáng xuống mặt của Tiểu Khải một bạt tát.
Bình luận facebook