Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Uy hiếp
"Mẹ muốn nói chuyện riêng với con có Tử Sâm ở đây không tiện lắm, hơn nữa thằng bé cũng không thích ai làm phiên có đúng vậy không Tử Sâm."
Bà Xuân cười hiền nói.
"Hừ, tôi không cảm thấy phiền bà có thể nói chuyện ở đây."
Dương Tử Sâm hừ nhẹ một tiếng khuôn mặt đanh lại có chút khó coi.
Bà Xuân không nghĩ Dương Tử Sâm đồng ý đáng lẽ ra thằng ranh này phải nổi giận rồi đuổi toàn bộ mọi người ra ngoài mới đúng tại sao có thể điềm tĩnh nói chuyện như vậy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trong khi bà ta còn đang bận rộn suy nghĩ thì Dương Tử Sâm đã sắp mất kiên nhẫn: "Không vào thì cút đừng làm phiền tôi."
Giọng nói âm thầm của anh kéo thần trí của bà Xuân trở lại, bên trong bà ta hận anh đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ hòa nhã.
"Thật hiếm khi Tử Sâm lại muốn nghe phụ nữ chúng ta nói chuyện nếu con đã không phiền thì mẹ và Kỳ Anh sẽ vào."
Trong phòng xuất hiện thêm hai người Dương Tử Sâm có chút chán ghét, anh cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái mà chỉ ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Lan để cô làm chủ.
"Mẹ tìm con không biết có chuyện gì?"
Đến một ly trà Bạch Ngọc Lan cũng không rót cho hai người mà trực tiếp hỏi.
Bà Xuân nghe cô hỏi bỗng trở nên nghiêm túc: "Ngọc Lan, không phải mẹ nói gì con, Kỳ Anh nói thế nào cũng là nhị thiếu phu nhân của Dương gia, cũng là chị em dâu của con, ông nội đã dặn dò lớn phải nhường nhỏ huống hồ Kỳ Anh lại còn đang có thai tại sao trước mặt bao nhiêu người con lại có thể cho người xô ngã con bé như vậy, lỡ may cái thai trong bụng Kỳ Anh xảy ra chuyện gì con làm sao ăn nói với ông nội, nói thế nào đây cũng là chắt nội đầu tiên của ông đấy."
"Mẹ đến là để hỏi tội con sao, không biết Kỳ Anh đã nói những gì với mẹ?"
Bạch Ngọc Lan từ tốn mỉm cười hỏi.
"Chuyện này..."
VietWriter
Bà Xuân có điều khó xử, nếu không có Dương Tử Sâm ở đây bà đã dễ dàng giải quyết Bạch Ngọc Lan rồi, bực mình là thằng ranh kia cứ nhìn chằm chằm bà khiến bà không thể nói nên lời.
"Trước khi hỏi tội con, con có một đoạn ghi âm muốn mẹ nghe thử."
Bạch Ngọc Lan nhếch môi một cái lại lấy điện thoại ra bật nút ghi âm để trước mặt bà ta.
Trong điện thoại lập tức phát ra một cuộc đối thoại: "Là ai sai các anh bắt tôi?"
"Là bà Xuân, Dương phu nhân, bà ấy cho chúng tôi năm mươi triệu kêu chúng tôi bắt cô rôi mặc chúng tôi muốn làm gì cô thì làm."
"Ô, các anh có bằng chứng gì chứng minh bà ấy thuê các anh."
"Tôi có chụp lại số tiền bà ấy chuyển khoản cùng với đoạn ghi âm trao đổi với bà ta."
Nghe đến đây sắc mặt của bà Xuân tái mét, mà Dương Tử Sâm cũng không thể nào tốt hơn, lúc nãy nghe cô kể là một chuyện bây giờ lại nghe đoạn ghi âm này hai mắt lóe lên như hai con dao sắc bén xẹt ngang qua người bà Xuân.
Đoạn ghi âm kết thúc Bạch Ngọc Lan lại như có như không nhìn Bà Xuân: "Không biết con dâu đã làm gì sai đến nỗi khiến mẹ chồng phải thuê người bắt cóc hãm hại như vậy?"
"Cái này tuyệt đối là giả, chắc chắn có người muốn đổ oan cho mẹ, Ngọc Lan, mẹ làm sao lại đi thuê người bắt cóc con chứ."
Bà Xuân phản ứng có chút kịch liệt còn quên luôn chuyện của Cao Kỳ Anh.
"Sự thật thế nào trong lòng mẹ rõ, con sẽ đưa đoạn ghi âm này cho ông nội mẹ thấy sao?"
Bạch Ngọc Lan nhìn bộ dạng hốt hoảng của bà ta trong lòng cười lạnh, đúng là có gan làm lại không có gan chịu.
"Không được, Ngọc Lan, con nghĩ mà xem, mẹ con ta từ trước đến nay chung sống hòa thuận sao mẹ lại đi làm loại chuyện đó."
Bà Xuân đổ mồ hôi hột.
"Chung sống hòa thuận, lẽ nào mẹ đã quên lân trước con vào phòng mẹ nói chuyện mẹ đã ra lệnh cho hai vệ sĩ bắt con lại, trong nhà không bắt được con dâu nên mẹ chồng muốn ra ngoài bắt cho tiện đúng không?"
"Nào có chuyện đó, Ngọc Lan còn đừng có đổ oan cho mẹ..."
"Đến giờ phút này rồi mà mẹ còn chối à, thế thì cứ để ông nội đi điều tra một chút không phải sẽ rõ sao nhưng mà con khuyên mẹ chồng nên thành thật đi, nếu như mẹ nhận lỗi với con con còn có thể suy nghĩ có nên bỏ qua cho mẹ hay không?"
Bạch Ngọc Lan thâm trâm nói.
"Mày, mày dám uy hiếp tao, Bạch Ngọc Lan, mày giỏi lắm."
Bà Xuân không nhịn được tức giận đứng bật dậy.
"Mong mẹ chồng hiểu rõ tình trạng của mình lúc này mẹ có tức giận cũng không giải quyết được gì, bây giờ mẹ lựa chọn đi nhận lỗi với con hay là..."
Bạch Ngọc Lan chơi đùa với chiếc điện thoại lại đưa mắt nhìn bà Xuân.
"Có là cái thá gì mà bắt mẹ phải nhận lỗi với cô."
Cao Kỳ Anh ở bên cạnh không nhận được bênh vực mẹ chồng.
Nhưng mà lời bênh vực của cô ta không được bà Xuân khen ngợi ngược lại càng khiến bà ta tức giận hơn: "Im miệng cho ta."
Cao Kỳ Anh bị quát giật mình hoảng sợ, trong lòng có chút ủy khuất, rõ ràng cô ta đứng về phía mẹ chồng tại sao lại bị bà quát? Bà Xuân uất hận thở phì phò mấy hơi lấy lại bình tĩnh, Bạch Ngọc Lan cũng không vội để bà ta có thời gian suy nghĩ cô lại rớt ly trà đưa đến bên miệng người đàn ông tâm tính bất định bên cạnh/ "Tử Sâm, uống miếng nước đi."
Dương Tử Sâm theo bản năng nhấp một hớp ánh mắt vẫn tràn đầy giận dữ, xem ra anh tức giận cũng không nhẹ, Bạch Ngọc Lan cũng không đoán ra được anh tức giận vì điều gì, chỉ là cô vẫn có cách xoa dịp anh.
Qua một lúc lâu bà Xuân dường như đã suy nghĩ xong lại nhìn chăm chăm vào Bạch Ngọc Lan nén giận nói: "Cô rốt cuộc muốn gì?"
"Con dâu chỉ muốn mẹ chồng nhận lỗi về mình thôi, không có ý gì khác mẹ chồng nghĩ nhiều rồi."
Bạch Ngọc Lan cười nhạt một tiếng, bà Xuân đang sợ hãi đây mới là điều mà cô muốn.
"Nhận lỗi? Tôi là mẹ chông của cô đấy, đời nào có trưởng bối nào lại đi nhận lỗi với hậu bối."
Bà Xuân năm chặt hai tay nghiến răng nói.
"Làm sai thì phải nhận lỗi điều cơ bản này đứa trẻ ba tuổi còn biết lẽ nào mẹ chồng sống đến từng này tuổi rồi còn không hiểu."
Trong giọng nói của Bạch Ngọc Lan không giấu được vẻ mỉa mai.
"Cô."
Bà Xuân hít một ngụm khí lạnh, cả người đứng không vững, lại lạnh lùng nói: "Được, nếu tôi nhận lỗi rồi cô sẽ xóa đoạn ghi âm đó sao?"
Bạch Ngọc Lan nghe vậy cười nhẹ một tiếng: "Mẹ nghĩ dễ dàng như vậy sao, mẹ nhận lỗi xong con cũng phải xem thái độ của mẹ thế nào đã sau đó mới quyết định có xóa đi hay không, còn tạm thời con vẫn sẽ giữ đoạn ghi âm này lại."
"Mày, mày đừng ép người quá đáng, tao xin lỗi mày là đã nể mặt mày lắm rồi."
"Nể mặt con hay mẹ đang sợ hãi? Mẹ chồng, con khuyên mẹ nên suy nghĩ lợi hại trong đó, có xin lỗi hay không tùy mẹ quyết định, bản ghi âm này con giao cho ông nội chắc rồi."
Bạch Ngọc Lan nói xong định đứng dậy rời đi thì bà Xuân lớn giọng gọi lại.
"Đứng lại đó, tao xin lỗi mày còn không được sao."
Bước chân của Bạch Ngọc Lan hơi khựng lại, xoay đầu mỉm cười: "Vậy thì con dâu đứng đây chờ mẹ cúi đầu nhận lỗi."
"Mày..."
Bà Xuân run cả người mặt từ xanh thành đỏ "Hửm, mẹ chồng cứ nói, chỉ là một câu xin lỗi thôi không khó đâu, mẹ chồng làm được thì chuyện này dừng ở đây."
Bà Xuân cười hiền nói.
"Hừ, tôi không cảm thấy phiền bà có thể nói chuyện ở đây."
Dương Tử Sâm hừ nhẹ một tiếng khuôn mặt đanh lại có chút khó coi.
Bà Xuân không nghĩ Dương Tử Sâm đồng ý đáng lẽ ra thằng ranh này phải nổi giận rồi đuổi toàn bộ mọi người ra ngoài mới đúng tại sao có thể điềm tĩnh nói chuyện như vậy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trong khi bà ta còn đang bận rộn suy nghĩ thì Dương Tử Sâm đã sắp mất kiên nhẫn: "Không vào thì cút đừng làm phiền tôi."
Giọng nói âm thầm của anh kéo thần trí của bà Xuân trở lại, bên trong bà ta hận anh đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ hòa nhã.
"Thật hiếm khi Tử Sâm lại muốn nghe phụ nữ chúng ta nói chuyện nếu con đã không phiền thì mẹ và Kỳ Anh sẽ vào."
Trong phòng xuất hiện thêm hai người Dương Tử Sâm có chút chán ghét, anh cũng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái mà chỉ ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Lan để cô làm chủ.
"Mẹ tìm con không biết có chuyện gì?"
Đến một ly trà Bạch Ngọc Lan cũng không rót cho hai người mà trực tiếp hỏi.
Bà Xuân nghe cô hỏi bỗng trở nên nghiêm túc: "Ngọc Lan, không phải mẹ nói gì con, Kỳ Anh nói thế nào cũng là nhị thiếu phu nhân của Dương gia, cũng là chị em dâu của con, ông nội đã dặn dò lớn phải nhường nhỏ huống hồ Kỳ Anh lại còn đang có thai tại sao trước mặt bao nhiêu người con lại có thể cho người xô ngã con bé như vậy, lỡ may cái thai trong bụng Kỳ Anh xảy ra chuyện gì con làm sao ăn nói với ông nội, nói thế nào đây cũng là chắt nội đầu tiên của ông đấy."
"Mẹ đến là để hỏi tội con sao, không biết Kỳ Anh đã nói những gì với mẹ?"
Bạch Ngọc Lan từ tốn mỉm cười hỏi.
"Chuyện này..."
VietWriter
Bà Xuân có điều khó xử, nếu không có Dương Tử Sâm ở đây bà đã dễ dàng giải quyết Bạch Ngọc Lan rồi, bực mình là thằng ranh kia cứ nhìn chằm chằm bà khiến bà không thể nói nên lời.
"Trước khi hỏi tội con, con có một đoạn ghi âm muốn mẹ nghe thử."
Bạch Ngọc Lan nhếch môi một cái lại lấy điện thoại ra bật nút ghi âm để trước mặt bà ta.
Trong điện thoại lập tức phát ra một cuộc đối thoại: "Là ai sai các anh bắt tôi?"
"Là bà Xuân, Dương phu nhân, bà ấy cho chúng tôi năm mươi triệu kêu chúng tôi bắt cô rôi mặc chúng tôi muốn làm gì cô thì làm."
"Ô, các anh có bằng chứng gì chứng minh bà ấy thuê các anh."
"Tôi có chụp lại số tiền bà ấy chuyển khoản cùng với đoạn ghi âm trao đổi với bà ta."
Nghe đến đây sắc mặt của bà Xuân tái mét, mà Dương Tử Sâm cũng không thể nào tốt hơn, lúc nãy nghe cô kể là một chuyện bây giờ lại nghe đoạn ghi âm này hai mắt lóe lên như hai con dao sắc bén xẹt ngang qua người bà Xuân.
Đoạn ghi âm kết thúc Bạch Ngọc Lan lại như có như không nhìn Bà Xuân: "Không biết con dâu đã làm gì sai đến nỗi khiến mẹ chồng phải thuê người bắt cóc hãm hại như vậy?"
"Cái này tuyệt đối là giả, chắc chắn có người muốn đổ oan cho mẹ, Ngọc Lan, mẹ làm sao lại đi thuê người bắt cóc con chứ."
Bà Xuân phản ứng có chút kịch liệt còn quên luôn chuyện của Cao Kỳ Anh.
"Sự thật thế nào trong lòng mẹ rõ, con sẽ đưa đoạn ghi âm này cho ông nội mẹ thấy sao?"
Bạch Ngọc Lan nhìn bộ dạng hốt hoảng của bà ta trong lòng cười lạnh, đúng là có gan làm lại không có gan chịu.
"Không được, Ngọc Lan, con nghĩ mà xem, mẹ con ta từ trước đến nay chung sống hòa thuận sao mẹ lại đi làm loại chuyện đó."
Bà Xuân đổ mồ hôi hột.
"Chung sống hòa thuận, lẽ nào mẹ đã quên lân trước con vào phòng mẹ nói chuyện mẹ đã ra lệnh cho hai vệ sĩ bắt con lại, trong nhà không bắt được con dâu nên mẹ chồng muốn ra ngoài bắt cho tiện đúng không?"
"Nào có chuyện đó, Ngọc Lan còn đừng có đổ oan cho mẹ..."
"Đến giờ phút này rồi mà mẹ còn chối à, thế thì cứ để ông nội đi điều tra một chút không phải sẽ rõ sao nhưng mà con khuyên mẹ chồng nên thành thật đi, nếu như mẹ nhận lỗi với con con còn có thể suy nghĩ có nên bỏ qua cho mẹ hay không?"
Bạch Ngọc Lan thâm trâm nói.
"Mày, mày dám uy hiếp tao, Bạch Ngọc Lan, mày giỏi lắm."
Bà Xuân không nhịn được tức giận đứng bật dậy.
"Mong mẹ chồng hiểu rõ tình trạng của mình lúc này mẹ có tức giận cũng không giải quyết được gì, bây giờ mẹ lựa chọn đi nhận lỗi với con hay là..."
Bạch Ngọc Lan chơi đùa với chiếc điện thoại lại đưa mắt nhìn bà Xuân.
"Có là cái thá gì mà bắt mẹ phải nhận lỗi với cô."
Cao Kỳ Anh ở bên cạnh không nhận được bênh vực mẹ chồng.
Nhưng mà lời bênh vực của cô ta không được bà Xuân khen ngợi ngược lại càng khiến bà ta tức giận hơn: "Im miệng cho ta."
Cao Kỳ Anh bị quát giật mình hoảng sợ, trong lòng có chút ủy khuất, rõ ràng cô ta đứng về phía mẹ chồng tại sao lại bị bà quát? Bà Xuân uất hận thở phì phò mấy hơi lấy lại bình tĩnh, Bạch Ngọc Lan cũng không vội để bà ta có thời gian suy nghĩ cô lại rớt ly trà đưa đến bên miệng người đàn ông tâm tính bất định bên cạnh/ "Tử Sâm, uống miếng nước đi."
Dương Tử Sâm theo bản năng nhấp một hớp ánh mắt vẫn tràn đầy giận dữ, xem ra anh tức giận cũng không nhẹ, Bạch Ngọc Lan cũng không đoán ra được anh tức giận vì điều gì, chỉ là cô vẫn có cách xoa dịp anh.
Qua một lúc lâu bà Xuân dường như đã suy nghĩ xong lại nhìn chăm chăm vào Bạch Ngọc Lan nén giận nói: "Cô rốt cuộc muốn gì?"
"Con dâu chỉ muốn mẹ chồng nhận lỗi về mình thôi, không có ý gì khác mẹ chồng nghĩ nhiều rồi."
Bạch Ngọc Lan cười nhạt một tiếng, bà Xuân đang sợ hãi đây mới là điều mà cô muốn.
"Nhận lỗi? Tôi là mẹ chông của cô đấy, đời nào có trưởng bối nào lại đi nhận lỗi với hậu bối."
Bà Xuân năm chặt hai tay nghiến răng nói.
"Làm sai thì phải nhận lỗi điều cơ bản này đứa trẻ ba tuổi còn biết lẽ nào mẹ chồng sống đến từng này tuổi rồi còn không hiểu."
Trong giọng nói của Bạch Ngọc Lan không giấu được vẻ mỉa mai.
"Cô."
Bà Xuân hít một ngụm khí lạnh, cả người đứng không vững, lại lạnh lùng nói: "Được, nếu tôi nhận lỗi rồi cô sẽ xóa đoạn ghi âm đó sao?"
Bạch Ngọc Lan nghe vậy cười nhẹ một tiếng: "Mẹ nghĩ dễ dàng như vậy sao, mẹ nhận lỗi xong con cũng phải xem thái độ của mẹ thế nào đã sau đó mới quyết định có xóa đi hay không, còn tạm thời con vẫn sẽ giữ đoạn ghi âm này lại."
"Mày, mày đừng ép người quá đáng, tao xin lỗi mày là đã nể mặt mày lắm rồi."
"Nể mặt con hay mẹ đang sợ hãi? Mẹ chồng, con khuyên mẹ nên suy nghĩ lợi hại trong đó, có xin lỗi hay không tùy mẹ quyết định, bản ghi âm này con giao cho ông nội chắc rồi."
Bạch Ngọc Lan nói xong định đứng dậy rời đi thì bà Xuân lớn giọng gọi lại.
"Đứng lại đó, tao xin lỗi mày còn không được sao."
Bước chân của Bạch Ngọc Lan hơi khựng lại, xoay đầu mỉm cười: "Vậy thì con dâu đứng đây chờ mẹ cúi đầu nhận lỗi."
"Mày..."
Bà Xuân run cả người mặt từ xanh thành đỏ "Hửm, mẹ chồng cứ nói, chỉ là một câu xin lỗi thôi không khó đâu, mẹ chồng làm được thì chuyện này dừng ở đây."
Bình luận facebook