Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Chất vấn
"Vụ nổ này tôi có biết nhưng đã qua một năm rồi nhà kho cũng đã được xây mới lại mọi dấu tích đều biến mất tôi e là hơi khó."
Thám tử có chút chần chừ nói.
"Tôi không cần biết khó hay dễ tôi chỉ cần biết cậu có tra được hay không?"
Ông Dương không hổ là thương nhân lâu năm rất biết cách tạo sức ép cho đối phương.
"Ông để tôi tìm lại tư liệu của vụ nổ năm đó, nếu có thể tìm ra manh mối gì tôi sẽ báo ông sau."
Tên thám tử này cũng có chút thông minh biết cách lươn lẹo không từ chối mà cũng không nhận mối làm ăn này, xem ra còn phải xem tính khả thi.
"Được nhưng mà tôi không chờ lâu đâu."
Trong giọng nói của ông Dương có chút mất kiên nhẫn.
"Vâng, tôi hiểu, xin cho tôi hai ngày tôi sẽ trả lời ông vào ngày thứ ba."
Thám tử cũng không phải là người kì kèo chỉ là có chút khôn khéo, vụ làm ăn này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ nhưng độ khó lại khá cao cân phải xem xét.
Thám tử đi rồi ông Dương vẫn còn ngồi tại chỗ suy nghĩ, biết người hãm hại cháu trai mình lại là người con dâu kia trong lòng ông vô cùng phức tạp, ông không phải không tức giận mà là kìm nén trong lòng, chứng cứ đã có trong tay xem ra người con dâu này đã giấu ông ở sau lưng làm không ít chuyện, Lúc ông Dương rời khỏi căn phòng này thì tình cờ lại gặp Cao Ly cùng lão Lê và lão Trân.
"Chủ tịch."
Ba người cùng đồng thanh hô lên, không nghĩ trăm phương ngàn cạc muốn gặp ông Dương không được lại có thể gặp mặt ở đây.
VietWriter
Cả ba lại nhìn nhau một cái thân sắc ai nấy đều phức tạp, cuối cùng vẫn là Cao Ly lên tiếng: "Chủ tịch, chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không?"
"Được, các anh vào đây cả đi."
Ông Dương không do dự đồng ý lại một lần nữa đi vào phòng ba người kia lập tức vào theo.
Trên chiếc giường đệm chăn màu xám có hai người ôm nhau quấn quýt trò chuyện mà đa phần đều là người nữ nói người nam chỉ một mực ngồi bên lắng nghe, lâu lâu lại ậm ừ vài câu.
"Tử Sâm, em kể chuyện lúc nhỏ của em cho anh nghe rồi anh cũng kể chuyện của anh cho em nghe đi."
Bạch Ngọc Lan ngẩng mặt lên vô tình môi cô lại đụng trúng cái cằm nhẫn bóng của anh.
Nhất thời cả hai người đều sững sờ, đối với những cái đụng chạm vô tình trong lúc này cũng tạo nên một ngọn lửa thiêu đốt người, thân thể của Dương Tử Sâm bắt đầu rục rịch, nơi nào đó đã bắt đầu có phản ứng.
Bạch Ngọc Lan cũng cảm nhận được sự thay đổi của anh, cô lại cố tình tiến sát vào người anh còn không ngừng dãy dụa liên tục.
"Ngọc Lan, yên tĩnh một chút."
Dương Tử Sâm đè cô lại khàn giọng nói.
"Tử Sâm, chúng ta không phải là vợ chồng sao, anh cũng thừa nhận em rồi còn e ngại cái gì? Em luôn sẵn sàng chỉ chờ có anh thôi đó."
Bạch Ngọc Lan khẽ nói vào tai anh dụ hoặc đồng thời vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ vành tai anh một cái.
Lập tức Dương Tử Sâm trở nên căng thẳng, yết hầu không ngừng lên xuống, Bạch Ngọc Lan nhân cơ hội anh lơ là lân mò vào trong áo của anh đụng chạm với cơ bắp săn chắc, đêm nay cô nhất định biến anh là của cô, lúc trước anh còn lấn cấn trong lòng nên cô cho anh thời gian bây giờ anh đã nhận định cô rồi còn muốn trốn sao, đó là chuyện không thể nào.
"Ngọc Lan, đừng như vậy, chúng ta..."
Anh vừa thốt một câu bắp đùi của cô lại cạ vào nơi nào đó đang dần dần nhô lên khiến Dương Tử Sâm xém chút không kìm được thất thố.
"Anh nghĩ thế nào em không biết nhưng mà em chờ anh đã rất lâu rồi, anh còn muốn em chờ anh đến khi nào, Dương Tử Sâm, đừng nói với em anh còn tự ti về bản thân mình, lý do này em không chấp nhận."
Bạch Ngọc Lan ép sát từng bước, quyết không buông tha cho anh.
Không thể không nói Bạch Ngọc Lan đã nói đúng một nửa, mặc dù anh chấp nhận cô là vợ mình nhưng với cơ thể này của anh anh lại không chắc có thể thỏa mãn hay mang đến hạnh phúc cho cô hay không.
Dương Tử Sâm hít sâu một hơi bắt lấy cái chân lộn xộn của cô nặng nề nói; "Ngọc Lan, cho tôi thêm chút thời gian có được hay không."
Bạch Ngọc Lan nghe vậy có chút thất vọng nhưng cũng không lộn xộn nữa mà hỏi: "Cụ thể là bao lâu? Dương Tử Sâm anh thật biết cách dày vò em."
"Xin lỗi, là do tôi không tốt, chờ tôi thêm mấy ngày nữa được không?"
Dương Tử Sâm khó có lúc dỗ dành phụ nữ như thế này, đừng nói anh không biết cách dỗ dành cho dù biết anh chưa chắc đã dỗ nhưng người phụ nữ trong lòng lại khác, cô là người anh muốn sống chung cho nên đối với cô anh vô cùng thận trọng từng chút một, bởi vì cô quá tốt đẹp anh không muốn tổn thương cô.
Bạch Ngọc Lan tuy trong lòng giận dữ nhưng cô biết anh vẫn chưa sẵn sàng làm chuyện này với mình, cô cũng không muốn ép anh, bao nhiêu sự quyết tâm coi như đổ bể.
"Hừ, anh nghĩ chỉ một câu xin lỗi là xong sao?"
Bạch Ngọc Lan hậm hực một câu, người đàn ông này đúng là biết cách khiến người khác tức điên.
"Anh sẽ đền bù cho em."
Dương Tử Sâm thấy cô không quấy nữa mới thở nhẹ một hơi.
"Đền bù thế nào?"
Người đàn ông dám nói hai từ đền bù cô muốn xem anh làm sao đền bù.
"Anh tạm thời không nghĩ ra nhưng nếu em muốn cái gì anh đều có thể cho em."
Dương Tử Sâm đúng là kiểu người lQ maximum mà EQ thì bằng không, trong trường hợp này anh quả thật không biết lấy lòng phụ nữ, ngay cả làm thế nào để đền bù anh cũng không thể nghĩ ra.
Bạch Ngọc Lan thật sự bị anh làm cho bốc khói: "Thế mà anh còn nói được, em nói em muốn anh anh có cho em không?"
Bạch Ngọc Lan cố tình làm khó anh, ai biểu anh là người khởi xướng đền bù trước.
Trong lúc nhất thời Dương Tử Sâm lâm vào quẫn bách, anh muốn tránh đi điêu này mới bảo đền bù cho cô bây giờ cô lại bật ngược lại anh bắt đầu trở nên bối rối.
Trong suốt hai mươi tám năm qua đây là lần đầu tiên anh thất thế trước một người phụ nữ, lại không biết phải tìm đường lui cho mình như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Bạch Ngọc Lan buông tha cho anh trước: "Bỏ đi, coi như anh nợ em lần này, khi nào nghĩ ra muốn đền bù thế nào lại nói chuyện với anh."
Dứt lời cô lập tức tránh xa người đàn ông này không hề lưu luyến, chuyện đã đến mức này cô còn quấn quýt nữa sợ là anh đêm nay khó ngủ.
Bỏ đi, ai bảo cô không có sức quyến rũ, không biết lúc trước anh và Cao Kỳ Anh quan hệ như thế nào.
Nghĩ đến đây đột nhiên đầu cô nổ bùm một cái bất thình lình xoay người đối diện với anh, mặt mày nghiêm túc chất vấn: "Mau nói cho em biết lúc trước anh và Cao Kỳ Anh kia đã từng lên giường với nhau hay chưa?"
Không nghĩ thì thôi nghĩ đến lại khiến lòng cô nôn nóng, mặc dù cô nói sẽ không quan tâm đến quá khứ của anh nhưng vẫn để ý chuyện này, nếu như anh và Cao Kỳ Anh đã từng làm chuyện đó anh lại bài xích làm cùng cô vậy không phải chứng tỏ Cao Kỳ Anh có sức hấp dẫn hơn cô sao.
Không được, cô phải hỏi rõ ràng.
Dương Tử Sâm đột nhiên bị cô hỏi chưa kịp phản ứng gì cô lại túm lấy áo anh thúc giục: "Anh còn không mau nói, anh và cô ta đã lên giường mấy lần rồi."
Thám tử có chút chần chừ nói.
"Tôi không cần biết khó hay dễ tôi chỉ cần biết cậu có tra được hay không?"
Ông Dương không hổ là thương nhân lâu năm rất biết cách tạo sức ép cho đối phương.
"Ông để tôi tìm lại tư liệu của vụ nổ năm đó, nếu có thể tìm ra manh mối gì tôi sẽ báo ông sau."
Tên thám tử này cũng có chút thông minh biết cách lươn lẹo không từ chối mà cũng không nhận mối làm ăn này, xem ra còn phải xem tính khả thi.
"Được nhưng mà tôi không chờ lâu đâu."
Trong giọng nói của ông Dương có chút mất kiên nhẫn.
"Vâng, tôi hiểu, xin cho tôi hai ngày tôi sẽ trả lời ông vào ngày thứ ba."
Thám tử cũng không phải là người kì kèo chỉ là có chút khôn khéo, vụ làm ăn này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ nhưng độ khó lại khá cao cân phải xem xét.
Thám tử đi rồi ông Dương vẫn còn ngồi tại chỗ suy nghĩ, biết người hãm hại cháu trai mình lại là người con dâu kia trong lòng ông vô cùng phức tạp, ông không phải không tức giận mà là kìm nén trong lòng, chứng cứ đã có trong tay xem ra người con dâu này đã giấu ông ở sau lưng làm không ít chuyện, Lúc ông Dương rời khỏi căn phòng này thì tình cờ lại gặp Cao Ly cùng lão Lê và lão Trân.
"Chủ tịch."
Ba người cùng đồng thanh hô lên, không nghĩ trăm phương ngàn cạc muốn gặp ông Dương không được lại có thể gặp mặt ở đây.
VietWriter
Cả ba lại nhìn nhau một cái thân sắc ai nấy đều phức tạp, cuối cùng vẫn là Cao Ly lên tiếng: "Chủ tịch, chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không?"
"Được, các anh vào đây cả đi."
Ông Dương không do dự đồng ý lại một lần nữa đi vào phòng ba người kia lập tức vào theo.
Trên chiếc giường đệm chăn màu xám có hai người ôm nhau quấn quýt trò chuyện mà đa phần đều là người nữ nói người nam chỉ một mực ngồi bên lắng nghe, lâu lâu lại ậm ừ vài câu.
"Tử Sâm, em kể chuyện lúc nhỏ của em cho anh nghe rồi anh cũng kể chuyện của anh cho em nghe đi."
Bạch Ngọc Lan ngẩng mặt lên vô tình môi cô lại đụng trúng cái cằm nhẫn bóng của anh.
Nhất thời cả hai người đều sững sờ, đối với những cái đụng chạm vô tình trong lúc này cũng tạo nên một ngọn lửa thiêu đốt người, thân thể của Dương Tử Sâm bắt đầu rục rịch, nơi nào đó đã bắt đầu có phản ứng.
Bạch Ngọc Lan cũng cảm nhận được sự thay đổi của anh, cô lại cố tình tiến sát vào người anh còn không ngừng dãy dụa liên tục.
"Ngọc Lan, yên tĩnh một chút."
Dương Tử Sâm đè cô lại khàn giọng nói.
"Tử Sâm, chúng ta không phải là vợ chồng sao, anh cũng thừa nhận em rồi còn e ngại cái gì? Em luôn sẵn sàng chỉ chờ có anh thôi đó."
Bạch Ngọc Lan khẽ nói vào tai anh dụ hoặc đồng thời vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ vành tai anh một cái.
Lập tức Dương Tử Sâm trở nên căng thẳng, yết hầu không ngừng lên xuống, Bạch Ngọc Lan nhân cơ hội anh lơ là lân mò vào trong áo của anh đụng chạm với cơ bắp săn chắc, đêm nay cô nhất định biến anh là của cô, lúc trước anh còn lấn cấn trong lòng nên cô cho anh thời gian bây giờ anh đã nhận định cô rồi còn muốn trốn sao, đó là chuyện không thể nào.
"Ngọc Lan, đừng như vậy, chúng ta..."
Anh vừa thốt một câu bắp đùi của cô lại cạ vào nơi nào đó đang dần dần nhô lên khiến Dương Tử Sâm xém chút không kìm được thất thố.
"Anh nghĩ thế nào em không biết nhưng mà em chờ anh đã rất lâu rồi, anh còn muốn em chờ anh đến khi nào, Dương Tử Sâm, đừng nói với em anh còn tự ti về bản thân mình, lý do này em không chấp nhận."
Bạch Ngọc Lan ép sát từng bước, quyết không buông tha cho anh.
Không thể không nói Bạch Ngọc Lan đã nói đúng một nửa, mặc dù anh chấp nhận cô là vợ mình nhưng với cơ thể này của anh anh lại không chắc có thể thỏa mãn hay mang đến hạnh phúc cho cô hay không.
Dương Tử Sâm hít sâu một hơi bắt lấy cái chân lộn xộn của cô nặng nề nói; "Ngọc Lan, cho tôi thêm chút thời gian có được hay không."
Bạch Ngọc Lan nghe vậy có chút thất vọng nhưng cũng không lộn xộn nữa mà hỏi: "Cụ thể là bao lâu? Dương Tử Sâm anh thật biết cách dày vò em."
"Xin lỗi, là do tôi không tốt, chờ tôi thêm mấy ngày nữa được không?"
Dương Tử Sâm khó có lúc dỗ dành phụ nữ như thế này, đừng nói anh không biết cách dỗ dành cho dù biết anh chưa chắc đã dỗ nhưng người phụ nữ trong lòng lại khác, cô là người anh muốn sống chung cho nên đối với cô anh vô cùng thận trọng từng chút một, bởi vì cô quá tốt đẹp anh không muốn tổn thương cô.
Bạch Ngọc Lan tuy trong lòng giận dữ nhưng cô biết anh vẫn chưa sẵn sàng làm chuyện này với mình, cô cũng không muốn ép anh, bao nhiêu sự quyết tâm coi như đổ bể.
"Hừ, anh nghĩ chỉ một câu xin lỗi là xong sao?"
Bạch Ngọc Lan hậm hực một câu, người đàn ông này đúng là biết cách khiến người khác tức điên.
"Anh sẽ đền bù cho em."
Dương Tử Sâm thấy cô không quấy nữa mới thở nhẹ một hơi.
"Đền bù thế nào?"
Người đàn ông dám nói hai từ đền bù cô muốn xem anh làm sao đền bù.
"Anh tạm thời không nghĩ ra nhưng nếu em muốn cái gì anh đều có thể cho em."
Dương Tử Sâm đúng là kiểu người lQ maximum mà EQ thì bằng không, trong trường hợp này anh quả thật không biết lấy lòng phụ nữ, ngay cả làm thế nào để đền bù anh cũng không thể nghĩ ra.
Bạch Ngọc Lan thật sự bị anh làm cho bốc khói: "Thế mà anh còn nói được, em nói em muốn anh anh có cho em không?"
Bạch Ngọc Lan cố tình làm khó anh, ai biểu anh là người khởi xướng đền bù trước.
Trong lúc nhất thời Dương Tử Sâm lâm vào quẫn bách, anh muốn tránh đi điêu này mới bảo đền bù cho cô bây giờ cô lại bật ngược lại anh bắt đầu trở nên bối rối.
Trong suốt hai mươi tám năm qua đây là lần đầu tiên anh thất thế trước một người phụ nữ, lại không biết phải tìm đường lui cho mình như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Bạch Ngọc Lan buông tha cho anh trước: "Bỏ đi, coi như anh nợ em lần này, khi nào nghĩ ra muốn đền bù thế nào lại nói chuyện với anh."
Dứt lời cô lập tức tránh xa người đàn ông này không hề lưu luyến, chuyện đã đến mức này cô còn quấn quýt nữa sợ là anh đêm nay khó ngủ.
Bỏ đi, ai bảo cô không có sức quyến rũ, không biết lúc trước anh và Cao Kỳ Anh quan hệ như thế nào.
Nghĩ đến đây đột nhiên đầu cô nổ bùm một cái bất thình lình xoay người đối diện với anh, mặt mày nghiêm túc chất vấn: "Mau nói cho em biết lúc trước anh và Cao Kỳ Anh kia đã từng lên giường với nhau hay chưa?"
Không nghĩ thì thôi nghĩ đến lại khiến lòng cô nôn nóng, mặc dù cô nói sẽ không quan tâm đến quá khứ của anh nhưng vẫn để ý chuyện này, nếu như anh và Cao Kỳ Anh đã từng làm chuyện đó anh lại bài xích làm cùng cô vậy không phải chứng tỏ Cao Kỳ Anh có sức hấp dẫn hơn cô sao.
Không được, cô phải hỏi rõ ràng.
Dương Tử Sâm đột nhiên bị cô hỏi chưa kịp phản ứng gì cô lại túm lấy áo anh thúc giục: "Anh còn không mau nói, anh và cô ta đã lên giường mấy lần rồi."
Bình luận facebook