Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Ngôn Lạc Quân bên cạnh sắc mặt cũng không tốt, hơi nghiêng đầu nhìn cô, giống như cảnh sát hình sự thẩm vấn chờ phạm nhân là cô tự nhận tội.
Cô lại không mở miệng. Cô không biết quan hệ của bọn họ rốt cuộc là như thế nào, không biết nên nói gì. Hơn nữa dù cô thật sự theo dõi anh ta thì sao nào? Bọn họ không phải vợ chồng sao, anh ta và người phụ nữ khác uống cà phê dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong phòng tình nhân, chẳng lẽ lỗi là do cô chắc?
Cô không mở miệng khiến sự tức giận của Ngôn Lạc Quân càng tăng lên, nói: “Tôi cho rằng cô cũng không đến nỗi ngu ngốc như vậy.”
Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nói: “Dù tôi ngu ngốc, anh cũng không có tư cách nói tôi.”
Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm, đột nhiên bình tĩnh, chậm rãi nói: “Những lời tôi nói với cô ngày đó, cô quên rồi sao?”
Nói cái gì? Bạch Ngưng không biết, quay đầu đi không để ý tới anh.
Quả nhiên con nhà giàu chẳng có kẻ nào tốt, lén lút để bị bắt mà còn làm ra vẻ bản thân thật vô tội. Thì ra hôn nhân của Hứa Tĩnh Hàm bi thảm như vậy.
“Tôi không hi vọng chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.” Ngôn Lạc Quân nói xong, dựa về đằng sau, tầm mắt nhìn thẳng phía trước.
Bạch Ngưng nói: “Tôi không theo dõi anh, tôi vốn không biết anh ở quán coffee đó.”
“Tôi nhớ Hứa đại tiểu thư cô từng nói, cái loại quán coffee bình thường đó cô khinh thường vào.”
“Tôi vốn muốn vào khách sạn bên cạnh.” Ngữ khí của Bạch Ngưng không tốt.
Ngôn Lạc Quân lạnh lùng cười một tiếng: “Xem náo nhiệt sao?”
Bạch Ngưng cứng họng rồi, trả lời một câu rất ngu xuẩn: “Đúng.”
Ngôn Lạc Quân lạnh lùng cười một tiếng, không để ý tới cô.
Trong lòng Bạch Ngưng rất ấm ức, cũng quay đầu không để ý tới anh, nhìn phong cảnh phía ngoài.
Trong lòng rất loạn.
Những thứ khác cô đều có thể không quan tâm, chỉ có mẹ. . . . . .
Trên người cô có ID (= chứng minh thư), cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm được mẹ cô, sau đó. . . . . . Mẹ sẽ biết, cô chết rồi.
Làm thế nào bây giờ? Cô phải làm sao?
Lúc này Ngôn Lạc Quân gọi một cú điện thoại, sau khi bên kia nhấc máy chỉ nói một câu: “Lái xe đến Thủy Ngạn Thần Quang đón tôi.”
Xe chạy thêm một lúc, Tiểu Hà dừng xe trước cửa ‘Thủy Ngạn Thần Quang’.
Ngôn Lạc Quân nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói với Tiểu Hà: “Đưa phu nhân về nhà.” Sau đó xuống xe, không thèm nhìn Bạch Ngưng một cái. Anh vừa mới xuống xe đã có một chiếc xe màu bạc chạy đến, dừng ở ven đường.
Bạch Ngưng xưa nay không có hứng thú với xe, chỉ nhìn thoáng qua nên không phân biệt được là xe hãng nào, cô cũng không có ý định này.
Sau khi Ngôn Lạc Quân đi Tiểu Hà lại lái xe, đi được một đoạn Bạch Ngưng nói: “Tôi không về, đưa tôi đến đầu đường Nhạc Gia.”
“Phu nhân, tiên sinh giao phó phải đưa cô về nhà.” Tiểu Hà làm khó nói.
“Vậy anh dừng lại, để tôi xuống xe.” Bạch Ngưng lại nói.
“Phu nhân, thật xin lỗi, tôi mới làm công việc tài xế này một tháng. Tiên sinh nói gì thì chính là cái đó.
Cô lại không mở miệng. Cô không biết quan hệ của bọn họ rốt cuộc là như thế nào, không biết nên nói gì. Hơn nữa dù cô thật sự theo dõi anh ta thì sao nào? Bọn họ không phải vợ chồng sao, anh ta và người phụ nữ khác uống cà phê dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong phòng tình nhân, chẳng lẽ lỗi là do cô chắc?
Cô không mở miệng khiến sự tức giận của Ngôn Lạc Quân càng tăng lên, nói: “Tôi cho rằng cô cũng không đến nỗi ngu ngốc như vậy.”
Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nói: “Dù tôi ngu ngốc, anh cũng không có tư cách nói tôi.”
Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm, đột nhiên bình tĩnh, chậm rãi nói: “Những lời tôi nói với cô ngày đó, cô quên rồi sao?”
Nói cái gì? Bạch Ngưng không biết, quay đầu đi không để ý tới anh.
Quả nhiên con nhà giàu chẳng có kẻ nào tốt, lén lút để bị bắt mà còn làm ra vẻ bản thân thật vô tội. Thì ra hôn nhân của Hứa Tĩnh Hàm bi thảm như vậy.
“Tôi không hi vọng chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.” Ngôn Lạc Quân nói xong, dựa về đằng sau, tầm mắt nhìn thẳng phía trước.
Bạch Ngưng nói: “Tôi không theo dõi anh, tôi vốn không biết anh ở quán coffee đó.”
“Tôi nhớ Hứa đại tiểu thư cô từng nói, cái loại quán coffee bình thường đó cô khinh thường vào.”
“Tôi vốn muốn vào khách sạn bên cạnh.” Ngữ khí của Bạch Ngưng không tốt.
Ngôn Lạc Quân lạnh lùng cười một tiếng: “Xem náo nhiệt sao?”
Bạch Ngưng cứng họng rồi, trả lời một câu rất ngu xuẩn: “Đúng.”
Ngôn Lạc Quân lạnh lùng cười một tiếng, không để ý tới cô.
Trong lòng Bạch Ngưng rất ấm ức, cũng quay đầu không để ý tới anh, nhìn phong cảnh phía ngoài.
Trong lòng rất loạn.
Những thứ khác cô đều có thể không quan tâm, chỉ có mẹ. . . . . .
Trên người cô có ID (= chứng minh thư), cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm được mẹ cô, sau đó. . . . . . Mẹ sẽ biết, cô chết rồi.
Làm thế nào bây giờ? Cô phải làm sao?
Lúc này Ngôn Lạc Quân gọi một cú điện thoại, sau khi bên kia nhấc máy chỉ nói một câu: “Lái xe đến Thủy Ngạn Thần Quang đón tôi.”
Xe chạy thêm một lúc, Tiểu Hà dừng xe trước cửa ‘Thủy Ngạn Thần Quang’.
Ngôn Lạc Quân nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói với Tiểu Hà: “Đưa phu nhân về nhà.” Sau đó xuống xe, không thèm nhìn Bạch Ngưng một cái. Anh vừa mới xuống xe đã có một chiếc xe màu bạc chạy đến, dừng ở ven đường.
Bạch Ngưng xưa nay không có hứng thú với xe, chỉ nhìn thoáng qua nên không phân biệt được là xe hãng nào, cô cũng không có ý định này.
Sau khi Ngôn Lạc Quân đi Tiểu Hà lại lái xe, đi được một đoạn Bạch Ngưng nói: “Tôi không về, đưa tôi đến đầu đường Nhạc Gia.”
“Phu nhân, tiên sinh giao phó phải đưa cô về nhà.” Tiểu Hà làm khó nói.
“Vậy anh dừng lại, để tôi xuống xe.” Bạch Ngưng lại nói.
“Phu nhân, thật xin lỗi, tôi mới làm công việc tài xế này một tháng. Tiên sinh nói gì thì chính là cái đó.
Bình luận facebook