Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
“Nói như vậy. . . . . . Cũng đúng . . . . . Cô bé đúng là còn quá nhỏ. . . . . .” Đầu dây bên kia bà ngoại có hơi do dự.
“Đúng vậy, đúng vậy, cho nên vẫn là không nên, bà ngoại, có người đem tài liệu tới, nói chuyện với bà sau nhé.” Ngôn Lạc Quân nói xong liền cúp điện thoại, đem điện thoại đặt lên bàn trà.
Không ngờ vừa mới để xuống, điện thoại di động lại vang lên.
Ngôn Lạc Quân nhíu nhíu mày, hỏi: “Là ai vậy?”
Bạch Ngưng trả lời: “Bà ngoại.”
“Em nhận đi, nói là tôi đi tắm.” Anh nói.
Bạch Ngưng theo lời nhận lấy điện thoại, bên kia tuôn ra một tràng như sét đánh, đợi có chút kẽ hở, Bạch Ngưng nói chen vào: “Anh ấy đi tắm rồi.”
“Cái gì? Mới đó không phải còn nghe điện thoại ư, nhanh như vậy đã đi tắm rồi? Nó định lừa ta sao?” Bà ngoại quả nhiên nhìn rõ mọi việc, hoài nghi nói.
“Cháu. . . . . . Bà ngoại, không phải đâu.” Bạch Ngưng nhẹ giọng nói.
Bên kia dừng lại một chút, lập tức mập mờ hỏi: “Cô là ai vậy? Có phải có quan hệ rất tốt với Lạc Quân không?”
“À. . . . . .” Bạch Ngưng bất ngờ, nghe bà ngoại hỏi giọng kỳ quái như vậy mới nhận ra câu “anh ấy đang tắm” có ý gì. Cô cố ý giả chết, cố ý không nhìn anh, không nghe anh nói, vì thế nên phản ứng hơi chậm sao?
” Bà ngoại, cháu. . . . . .” Ngập ngừng một chút, cô thật sự không biết nên nói cái gì.
Bà ngoại lại cười nói: “Tốt tốt tốt, thấy cháu hiểu chuyện như vậy, cũng không giống như phụ nữ không đàng hoàng, vậy bà an tâm, các cháu cứ chơi đi, bà cúp trước. Đúng rồi, nó có dùng đồ bảo hộ không?”
“Hả?” Bạch Ngưng lại một lần nữa sững sờ.
“Không được dùng biện pháp tránh thai nha? Nghe không, được rồi, bà cúp đây, ha ha.” Sau đó bà ngoại vui vẻ cúp điện thoại.
“Hừ, không sợ cháu mình đi tìm phụ nữ, lại còn không muốn dùng biện pháp tránh thai, đúng là muốn có chắt đến điên rồi.” Ngôn Lạc Quân thầm nói, tiếp tục lật lật tờ báo trong tay.
Bạch Ngưng không nói được gì.
Gia đình anh biết anh ly hôn, sốt ruột thay anh.
Bọn họ sẽ tìm cho anh một người vợ, chắc cũng là một thiên kim đại tiểu thư, là người thuộc xã hội thượng lưu giống bọn họ.
Nghĩ đến lúc đó, anh lại có vợ, có con, cô không phải từ người tình trở thành kẻ thứ ba rồi sao? Sau đó số lần anh đến sẽ ít đi, ở bên cạnh cô dùng điện thoại nói dối vợ mình, rồi. . . . . . Có lẽ, một ngày nào đó, sẽ có một người phụ nữ khí chất cao nhã chạy đến mắng cô là tiện nhân. Không chừng còn cho cô một bạt tai….
Nghĩ như vậy trong lòng cô lại đau đớn, đau đến muốn khóc òa lên.
Nhưng tại sao lại đau? Không phải cô đã sớm chôn chặt linh hồn mình, rút sạch máu, biến thành cái xác không hồn rồi sao? Tại sao lại cảm thấy đau, hay là vì tương lai thấy anh có vợ mà đau lòng?
“Ha ha!” Ngôn Lạc Quân cười lớn, chỉ vào một mẩu tin tức nói với cô: “Em xem, chồng đi công tác, vợ ở nhà cô đơn không chịu nổi, trong nhà lại nuôi chó. Cùng nó làm chuyện…., kết quả không rút ra được, bị đưa vào bệnh viện, ha ha ha!”
Bạch Ngưng không muốn cười ở trước mặt anh, xoay đầu sang nơi khác. Thế nhưng anh lại đụng vào hông cô, nói: “Thật sự không thể nhịn được sao? Em có vậy không?” Sau đó, anh trực tiếp ngồi dậy, tiến gần cô hơn hả hê cười hỏi: “Nếu như mà tôi đi công tác một tháng không về, trong nhà lại nuôi chó, em sẽ làm gì?”
Bạch Ngưng lại nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Sẽ không.”
“Dưa chuột thì sao? Sẽ dùng dưa chuột sao? Đúng rồi, hôm trước tôi nhìn thấy trong tủ lạnh có dưa chuột, sao không thấy em nấu ăn? Bị em lấy dùng à?” Anh rất hứng thú hỏi.
Cô nhìn anh chằm chằm thật lâu, tức giận nói: “Tôi ăn!”
” Lúc nào?”
” Lúc anh không có ở đây!” Bạch Ngưng lớn tiếng nói.
“Ăn bằng cái gì?” Anh xích lại gần một chút, dáng vẻ mập mờ.
Bạch Ngưng giận đến đỏ mặt lại nghiêng đầu đi, không để ý tới anh.
“Chờ khi cơ thể em khỏe lại chúng là sẽ làm. Tôi bảo đảm sẽ không để cho em nghĩ đến việc dùng cái khác.”
Cô không thể nhịn được nữa, vì vậy nhắm mắt lại, tiếp tục nhẫn nại.
Nhìn mặt cô phiếm hồng như hoa đào, anh không nhịn được đến gần hôn lên môi cô. Cô né tránh, anh lại đuổi theo.
Hôn cô vài cái sau đó anh lại ngồi về chỗ cũ, nói: “Dưa chuột thì có thể được, chó không được”
Bạch Ngưng tức giận lườm anh.
Anh gác chân lên, ngồi khoanh chân trên ghế sa lon rộng rãi, tiếp tục đọc báo.
Bạch Ngưng nghiêng đầu nhìn anh một hồi, hỏi: “Tại sao lại làm như vậy? Thân thể tôi không khỏe mắc mớ gì tới anh?”
Anh nghiêng đầu, cười hỏi: “Không nhịn được muốn à?”
Cô vẫn nghiêm túc nhìn anh, nói: “Không anh phải nói muốn hành hạ tôi sao? Tôi cho rằng làm thế cũng là hành hạ. Đánh tôi, mắng tôi, làm thế nào mà anh thấy vui đó, như vậy không tốt sao?”
“Tại sao muốn tôi ngày ngày đánh em mắng em? Tôi không phải kẻ cuồng hành hạ người khác, em cũng không phải người thích bị hành hạ. Đánh em mắng chửi em rất mệt mỏi, công việc cả ngày của tôi đã rất mệt rồi.” Anh nói, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
“Nhưng tôi chỉ là người tình!”
Anh nhìn cô “Người tình thì sao? Chẳng lẽ có người nói nuôi người tình trong nhà để đánh chửi sao? Không phải là hôm nay mua quần áo ngày mai mua đồ trang sức sao? Nếu em thích những thứ đó, tôi cũng có thể mua cho em.”
Bạch Ngưng cắn môi, nghiêng đầu sang bên kia nói: “Nhưng tôi tình nguyện cho anh lăng nhục, mắng tôi là hạ tiện, kỹ nữ, chúng ta vốn nên như vậy.”
“Tại sao?” Anh hỏi.
Cô không nhìn anh, cũng không trả lời.
Anh nắm cằm của cô, buộc cô quay mặt sang.
“Tại sao lại tình nguyện muốn tôi đối xử em như vậy? Bởi vì như vậy em sẽ càng ghét tôi hơn, hận tôi sao? Hay làm vậy sẽ khiến em nhớ trước đây đã từng nói yêu tôi, nhớ chúng ta đã từng muốn không bao giờ chia lìa? Sau đó. . . . . . Tiếp tục yêu tôi?”
“Không có. Trước kia không yêu anh, về sau cũng sẽ không yêu anh.” Ngay cả cô cũng thấy khâm phục vì sự tuyệt tình của mình.
Sắc mặt Ngôn Lạc Quân từ từ tối lại, khi cô tưởng anh muốn cho cô một cái tát anh lại cười nhẹ.
“Tùy em, dù sao, em cũng không thoát khỏi tôi, cả đời này cũng không thoát được. Em không xem qua TV, tiểu thuyết sao? Đầu tiên là khiến cho người đó yêu em, sau đó không ngừng tổn thương hắn, đó cũng là một dạng hành hạ. Có lẽ, tôi đang làm như vậy đấy?”
Sắc mặt Bạch Ngưng dần dần trắng bệch.
Nhìn cô anh nói: “Cho nên đó là lý do, trước khi yêu tôi anh nên cân nhắc một chút.”
Cô không thể tin được mà nhìn anh, nhìn anh từ từ lại gần, sau đó chiếm lấy môi của cô.
Không kìm chế được rơi vào vòng tay anh, không kìm lòng được muốn rơi vào lốc xoáy tình cảm của anh, muốn cùng anh cùng nhau hòa hợp cả về thể xác và tinh thần.. . . . . .
Khu vực nhạy cảm bị anh ấn xuống, tùy ý trêu chọc rút ra đưa vào khiến cô run rẩy rên rỉ.
Rất lâu sau đó, tâm trí dần hồi phục anh ôm cô thật chặt vào lòng, ngậm vành tai của cô hỏi: “Muốn dùng miệng hay dùng tay?”
Cô tỉnh táo lại, trên mặt nóng ran, nghiêng đầu đi không dám đối mặt với anh. Anh hôn lên môi của cô, sau đó cởi quần lót xuống.
“Đúng vậy, đúng vậy, cho nên vẫn là không nên, bà ngoại, có người đem tài liệu tới, nói chuyện với bà sau nhé.” Ngôn Lạc Quân nói xong liền cúp điện thoại, đem điện thoại đặt lên bàn trà.
Không ngờ vừa mới để xuống, điện thoại di động lại vang lên.
Ngôn Lạc Quân nhíu nhíu mày, hỏi: “Là ai vậy?”
Bạch Ngưng trả lời: “Bà ngoại.”
“Em nhận đi, nói là tôi đi tắm.” Anh nói.
Bạch Ngưng theo lời nhận lấy điện thoại, bên kia tuôn ra một tràng như sét đánh, đợi có chút kẽ hở, Bạch Ngưng nói chen vào: “Anh ấy đi tắm rồi.”
“Cái gì? Mới đó không phải còn nghe điện thoại ư, nhanh như vậy đã đi tắm rồi? Nó định lừa ta sao?” Bà ngoại quả nhiên nhìn rõ mọi việc, hoài nghi nói.
“Cháu. . . . . . Bà ngoại, không phải đâu.” Bạch Ngưng nhẹ giọng nói.
Bên kia dừng lại một chút, lập tức mập mờ hỏi: “Cô là ai vậy? Có phải có quan hệ rất tốt với Lạc Quân không?”
“À. . . . . .” Bạch Ngưng bất ngờ, nghe bà ngoại hỏi giọng kỳ quái như vậy mới nhận ra câu “anh ấy đang tắm” có ý gì. Cô cố ý giả chết, cố ý không nhìn anh, không nghe anh nói, vì thế nên phản ứng hơi chậm sao?
” Bà ngoại, cháu. . . . . .” Ngập ngừng một chút, cô thật sự không biết nên nói cái gì.
Bà ngoại lại cười nói: “Tốt tốt tốt, thấy cháu hiểu chuyện như vậy, cũng không giống như phụ nữ không đàng hoàng, vậy bà an tâm, các cháu cứ chơi đi, bà cúp trước. Đúng rồi, nó có dùng đồ bảo hộ không?”
“Hả?” Bạch Ngưng lại một lần nữa sững sờ.
“Không được dùng biện pháp tránh thai nha? Nghe không, được rồi, bà cúp đây, ha ha.” Sau đó bà ngoại vui vẻ cúp điện thoại.
“Hừ, không sợ cháu mình đi tìm phụ nữ, lại còn không muốn dùng biện pháp tránh thai, đúng là muốn có chắt đến điên rồi.” Ngôn Lạc Quân thầm nói, tiếp tục lật lật tờ báo trong tay.
Bạch Ngưng không nói được gì.
Gia đình anh biết anh ly hôn, sốt ruột thay anh.
Bọn họ sẽ tìm cho anh một người vợ, chắc cũng là một thiên kim đại tiểu thư, là người thuộc xã hội thượng lưu giống bọn họ.
Nghĩ đến lúc đó, anh lại có vợ, có con, cô không phải từ người tình trở thành kẻ thứ ba rồi sao? Sau đó số lần anh đến sẽ ít đi, ở bên cạnh cô dùng điện thoại nói dối vợ mình, rồi. . . . . . Có lẽ, một ngày nào đó, sẽ có một người phụ nữ khí chất cao nhã chạy đến mắng cô là tiện nhân. Không chừng còn cho cô một bạt tai….
Nghĩ như vậy trong lòng cô lại đau đớn, đau đến muốn khóc òa lên.
Nhưng tại sao lại đau? Không phải cô đã sớm chôn chặt linh hồn mình, rút sạch máu, biến thành cái xác không hồn rồi sao? Tại sao lại cảm thấy đau, hay là vì tương lai thấy anh có vợ mà đau lòng?
“Ha ha!” Ngôn Lạc Quân cười lớn, chỉ vào một mẩu tin tức nói với cô: “Em xem, chồng đi công tác, vợ ở nhà cô đơn không chịu nổi, trong nhà lại nuôi chó. Cùng nó làm chuyện…., kết quả không rút ra được, bị đưa vào bệnh viện, ha ha ha!”
Bạch Ngưng không muốn cười ở trước mặt anh, xoay đầu sang nơi khác. Thế nhưng anh lại đụng vào hông cô, nói: “Thật sự không thể nhịn được sao? Em có vậy không?” Sau đó, anh trực tiếp ngồi dậy, tiến gần cô hơn hả hê cười hỏi: “Nếu như mà tôi đi công tác một tháng không về, trong nhà lại nuôi chó, em sẽ làm gì?”
Bạch Ngưng lại nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Sẽ không.”
“Dưa chuột thì sao? Sẽ dùng dưa chuột sao? Đúng rồi, hôm trước tôi nhìn thấy trong tủ lạnh có dưa chuột, sao không thấy em nấu ăn? Bị em lấy dùng à?” Anh rất hứng thú hỏi.
Cô nhìn anh chằm chằm thật lâu, tức giận nói: “Tôi ăn!”
” Lúc nào?”
” Lúc anh không có ở đây!” Bạch Ngưng lớn tiếng nói.
“Ăn bằng cái gì?” Anh xích lại gần một chút, dáng vẻ mập mờ.
Bạch Ngưng giận đến đỏ mặt lại nghiêng đầu đi, không để ý tới anh.
“Chờ khi cơ thể em khỏe lại chúng là sẽ làm. Tôi bảo đảm sẽ không để cho em nghĩ đến việc dùng cái khác.”
Cô không thể nhịn được nữa, vì vậy nhắm mắt lại, tiếp tục nhẫn nại.
Nhìn mặt cô phiếm hồng như hoa đào, anh không nhịn được đến gần hôn lên môi cô. Cô né tránh, anh lại đuổi theo.
Hôn cô vài cái sau đó anh lại ngồi về chỗ cũ, nói: “Dưa chuột thì có thể được, chó không được”
Bạch Ngưng tức giận lườm anh.
Anh gác chân lên, ngồi khoanh chân trên ghế sa lon rộng rãi, tiếp tục đọc báo.
Bạch Ngưng nghiêng đầu nhìn anh một hồi, hỏi: “Tại sao lại làm như vậy? Thân thể tôi không khỏe mắc mớ gì tới anh?”
Anh nghiêng đầu, cười hỏi: “Không nhịn được muốn à?”
Cô vẫn nghiêm túc nhìn anh, nói: “Không anh phải nói muốn hành hạ tôi sao? Tôi cho rằng làm thế cũng là hành hạ. Đánh tôi, mắng tôi, làm thế nào mà anh thấy vui đó, như vậy không tốt sao?”
“Tại sao muốn tôi ngày ngày đánh em mắng em? Tôi không phải kẻ cuồng hành hạ người khác, em cũng không phải người thích bị hành hạ. Đánh em mắng chửi em rất mệt mỏi, công việc cả ngày của tôi đã rất mệt rồi.” Anh nói, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
“Nhưng tôi chỉ là người tình!”
Anh nhìn cô “Người tình thì sao? Chẳng lẽ có người nói nuôi người tình trong nhà để đánh chửi sao? Không phải là hôm nay mua quần áo ngày mai mua đồ trang sức sao? Nếu em thích những thứ đó, tôi cũng có thể mua cho em.”
Bạch Ngưng cắn môi, nghiêng đầu sang bên kia nói: “Nhưng tôi tình nguyện cho anh lăng nhục, mắng tôi là hạ tiện, kỹ nữ, chúng ta vốn nên như vậy.”
“Tại sao?” Anh hỏi.
Cô không nhìn anh, cũng không trả lời.
Anh nắm cằm của cô, buộc cô quay mặt sang.
“Tại sao lại tình nguyện muốn tôi đối xử em như vậy? Bởi vì như vậy em sẽ càng ghét tôi hơn, hận tôi sao? Hay làm vậy sẽ khiến em nhớ trước đây đã từng nói yêu tôi, nhớ chúng ta đã từng muốn không bao giờ chia lìa? Sau đó. . . . . . Tiếp tục yêu tôi?”
“Không có. Trước kia không yêu anh, về sau cũng sẽ không yêu anh.” Ngay cả cô cũng thấy khâm phục vì sự tuyệt tình của mình.
Sắc mặt Ngôn Lạc Quân từ từ tối lại, khi cô tưởng anh muốn cho cô một cái tát anh lại cười nhẹ.
“Tùy em, dù sao, em cũng không thoát khỏi tôi, cả đời này cũng không thoát được. Em không xem qua TV, tiểu thuyết sao? Đầu tiên là khiến cho người đó yêu em, sau đó không ngừng tổn thương hắn, đó cũng là một dạng hành hạ. Có lẽ, tôi đang làm như vậy đấy?”
Sắc mặt Bạch Ngưng dần dần trắng bệch.
Nhìn cô anh nói: “Cho nên đó là lý do, trước khi yêu tôi anh nên cân nhắc một chút.”
Cô không thể tin được mà nhìn anh, nhìn anh từ từ lại gần, sau đó chiếm lấy môi của cô.
Không kìm chế được rơi vào vòng tay anh, không kìm lòng được muốn rơi vào lốc xoáy tình cảm của anh, muốn cùng anh cùng nhau hòa hợp cả về thể xác và tinh thần.. . . . . .
Khu vực nhạy cảm bị anh ấn xuống, tùy ý trêu chọc rút ra đưa vào khiến cô run rẩy rên rỉ.
Rất lâu sau đó, tâm trí dần hồi phục anh ôm cô thật chặt vào lòng, ngậm vành tai của cô hỏi: “Muốn dùng miệng hay dùng tay?”
Cô tỉnh táo lại, trên mặt nóng ran, nghiêng đầu đi không dám đối mặt với anh. Anh hôn lên môi của cô, sau đó cởi quần lót xuống.