Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Lạc Quân dẫn cô xuống tầng, ra ngoài.
Nhìn ánh mặt trời, bước trên mặt đất, nhìn chung quanh ai cũng giống ai, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ.
Ngôn Lạc Quân không lái xe, mà đi thẳng ra khỏi chung cư, đi được mười mấy mét thì thấy trạm xe buýt, sau đó đứng tại trạm mà đợi.
Bạch Ngưng vô hồn theo sát sau lưng anh, chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Xe bus tới, Ngôn Lạc Quân kéo cô lên xe, hai người ngồi xuống ghế đôi gần cuối.
Anh mỉm cười, cô yên lặng đưa mắt nhìn cảnh vật ven đường bên ngoài cửa sổ.
Ngồi xe bus đến chợ, mua thức ăn, sau đó gọi người tới lấy thức ăn, còn anh đưa cô tới rạp chiếu phim.
Lại là phim kinh dị.
Cô cúi đầu, ở trong bóng tối co người lại thành một cục, nghe tiếng hét ầm ĩ trong rạp, không liếc nhìn một cái.
Ra khỏi rạp chiếu phim, anh cười nhẹ hỏi: “Thế nào, xem phim kinh dị cùng đàn ông cảm giác ra sao?”
Cô không nói mà đi về phía trước.
“Có muốn ăn hai phần bánh chao không?” Anh lại hỏi.
Bạch Ngưng quay đầu lại, hỏi: “Có ý gì?”
“Có ý gì ư, để cho em hiểu, tôi có thể cho em những thứ mà những người đàn ông khác không thể, những gì đàn ông khác có thể cho em tôi cũng có thể.”
“Nhưng quan trọng là người nào cho, chứ không phải là cho cái gì.” Cô quật cường lấy thái độ ngang ngạnh nhìn vào mắt anh.
Ngôn Lạc Quân cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hỏi: “Vậy em nói cho tôi biết, em muốn ai cho?”
Bạch Ngưng muốn đẩy tay anh ra, nhưng anh lại tăng thêm sức lực.
“Ngôn Lạc Quân, tôi muốn ai cho rất quan trọng sao? Dù sao chỉ có một mình anh mới có thể cho, không phải sao?” Nhìn người đàn ông trước mắt, phát hiện rằng đó chính là người mình đã từng yêu, nhưng đã từ rất lâu rồi, lâu đến mức gương mặt của anh cũng đã mơ hồ.
Ngôn Lạc Quân chăm chú nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu lòng cô, nhìn đến linh hồn cô: “Quan trọng, dĩ nhiên quan trọng, bởi vì tôi phải biết, trong lòng em có phải chỉ có một mình tôi không.”
Bạch Ngưng từ từ nở ra nụ cười xán lạn: “Tổng giám đốc Ngôn, anh đắc ý đi, là anh đang giam giữ tôi, chiếm đoạt thân thể của tôi, mà tôi thì rất vui vì linh hồn là của tôi, vĩnh viễn thuộc về tôi.”
“Tôi tin, người mà phụ nữ khó quên nhất là người chiếm đoạt thân thể cô ta, huống chi, có thể chiếm đoạt cả đời.” Anh buông cằm cô ra, kéo khăn lụa trên cổ cô xuống, nhìn dấu hôn lộ ra nở nụ cười đắc thắng.
Bạch Ngưng quay đầu, cười mỉa mai.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Ngôn Lạc Quân nhìn cô, nhận điện thoại.
“Được, chờ một chút tôi đến công ty ngay.” Nói xong, anh cúp điện thoại, đón taxi.
Hai người trở lại chung cư, cô vào phòng, anh đóng cửa, khóa lại, rời đi. Bạch Ngưng ngay cả cười lạnh cũng không cười, chỉ ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào ánh sáng phát ra từ màn hình TV.
Buổi chiều, tiếng chuông điện thoại di động xa lạ vang lên, khiến cô ở trên ghế sofa bừng tỉnh.
Đầu choáng váng mờ mịt giống như bị tảng đá lớn đè nặng lên, cảm giác lạnh lẽo khiến cô không kiềm chế được rùng mình một cái. Cô nhận điện thoại, nghe được giọng nói của anh: “Tôi phải sang Mỹ họp, nửa tháng mới về, có chuyện gì cứ gọi điện thoại.”
Cô để điện thoại di động xuống, đưa tay ra, mặc cho nó rơi xuống bàn trà.
Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ mờ mờ ảo ảo dường như đã tối rồi, nhưng nhìn đồng hồ hóa ra mới có ba giờ chiều.
Trời sắp mưa, cô nghĩ vậy.
Buổi tối đứng ở trước gương rửa mặt, đột nhiên nhớ lại vài tình tiết trong phim.
Truyền thuyết, gương là cầu nối giữa trần gian và âm giới, truyền thuyết, quỷ sẽ hiện thân khi đứng trước gương, truyền thuyết. . . . .
Cô vội vội vàng vàng ngay cả tuýp kem rửa mặt cũng không kịp nắp đã tắt đèn chạy ra khỏi toilet, vào phòng ngủ “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Mở đèn nằm ở trên giường, nghe bên ngoài là tiếng mưa rơi lộp độp, trong đầu tự động phát lại những hình ảnh kinh khủng không thể quên được, đồng thời lại muốn biết tại sao mình lại sợ như vậy.
Đơn giản, đúng là cô rất sợ chết rồi.
Nhưng cô đã thế này rồi mà vẫn sợ sao? Cô đã từng chết một lần, cũng không lưu luyến gì công việc này, cô còn sợ cái gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, cho đến rạng sáng, đến khi quá mệt mỏi mới đi vào giấc ngủ.
Một ngày rồi lại một ngày, chỉ vì tính mạng mà ăn cơm, ban đêm lại sợ hãi đi vào giấc ngủ. Tình hình cứ kéo dài cuối cùng cũng có cải thiện, bầu không khí kinh khủng quanh quẩn trong đầu rốt cuộc cũng tan biến, cô lại có thể ngủ bình thường.
Ngày cứ như vậy mà chầm chậm trôi qua, cô chưa bao giờ quan tâm tới thời gian, chỉ nhìn trời sáng rồi lại tối luân phiên, ngày ngày lặp đi lặp lại hai chuyện: ăn cơm, ngủ. Rồi lại đứng trước gương nhìn mình càng ngày càng gầy yếu, tái nhợt.
Cho đến một ngày, cô cúi đầu, đột nhiên phát hiện trong khu chung cư dường như rực rỡ hẳn lên.
Cây thông Noel, ông già Noel. . . . . .Mỗi góc của chung cư đều trang trí những thứ này, có đứa bé trên đầu đội mũ ông già Noel. Thì ra, Giáng Sinh đến rồi.
Ở dưới lầu, một đứa bé trai cầm một cây súng dài nhìn rất thật, cười cười nghe người mẹ bên cạnh nói gì đó. Bạch Ngưng xoay người, quay về ngồi trên ghế sa lon.
Sau khi nhìn màn hình đen kịt vài phút, cô vô lực nhấn nút nguồn.
Tiếng TV vang lên, khi cô đang định lấy điều khiển chuyển kênh, lại vô tình thấy một tòa kiến trúc.
Nơi đó. . . . . . Không phải là trường đại học của cô sao?
Máy quay chuyển hướng, cô nhìn ra đó đúng là trường đại học của cô.
“Theo tin tức, cả nhà giáo sư Hạ ở trường luôn luôn bình dị gần gũi, từng được bầu là ‘Giáo sư được học sinh kính yêu nhất’. . . . . .” Nghe phát thanh viên đọc tin tức, cô nhìn dòng chữ nhỏ bên dưới: Scandal của giáo sư đại học bị đưa ra ánh sáng, thầy giáo nổi tiếng vì tình nhân mà nợ một khoản cực lớn!
Trong lòng Bạch Ngưng lộp bộp một tiếng, không tự giác siết chặt tay, cầu nguyện không phải là người mà mình nghĩ đến, cho đến khi trên ti vi xuất hiện ảnh Hạ Sùng Vân.
Thật sự là ông ấy, giáo sư Hạ danh tiếng, ba của Hạ Ánh Hi!
TV chuyển sang tin tức khác, Bạch Ngưng lập tức đổi kênh, nhưng kênh khác không đưa tin tức này.
Làm sao bây giờ? Không có máy vi tính, không có báo chí, ngay cả điện thoại cũng không có bất cứ chức năng gì, cô làm sao biết đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Ngưng chạy đến cửa dùng sức đập đập lên cửa, nhưng cửa bị khóa rất chặt, không hề nhúc nhích.
Cô ngồi khóc trên mặt đất khóc òa lên, từ nóng lòng biến thành bất đắc dĩ, lại biến thành bi thương.
Hạ gia ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, mong rằng Hạ Ánh Hi bình yên vô sự. Cô không ngừng thầm cầu nguyện trong lòng.
Buổi tối cô chuyển kênh kiếm tin tức vài lần, nhưng không thấy một tin tức nào khác. Ngày hôm sau cũng thế, cô mở to hai mắt chờ, cuối cùng cũng có một tin, trên tựa đề xuất hiện vài chữ to: Giáo sư đại học vì scandal bị phanh phui mà nhảy lầu tự sát!
Điều khiển TV lập tức rơi khỏi tay, Bạch Ngưng run rẩy sững sờ nhìn tin tức. Sau đó cô đột nhiên đứng dậy, liều mạng đấm cửa, lật tìm chìa khóa khắp nơi. Không có cách nào, cho đến khi cô nhìn thấy điện thoại rơi xuống đất.
Cô chần chờ một chút rồi dứt khoát cầm điện thoại di động lên bấm “110″.
Nhìn ánh mặt trời, bước trên mặt đất, nhìn chung quanh ai cũng giống ai, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ.
Ngôn Lạc Quân không lái xe, mà đi thẳng ra khỏi chung cư, đi được mười mấy mét thì thấy trạm xe buýt, sau đó đứng tại trạm mà đợi.
Bạch Ngưng vô hồn theo sát sau lưng anh, chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Xe bus tới, Ngôn Lạc Quân kéo cô lên xe, hai người ngồi xuống ghế đôi gần cuối.
Anh mỉm cười, cô yên lặng đưa mắt nhìn cảnh vật ven đường bên ngoài cửa sổ.
Ngồi xe bus đến chợ, mua thức ăn, sau đó gọi người tới lấy thức ăn, còn anh đưa cô tới rạp chiếu phim.
Lại là phim kinh dị.
Cô cúi đầu, ở trong bóng tối co người lại thành một cục, nghe tiếng hét ầm ĩ trong rạp, không liếc nhìn một cái.
Ra khỏi rạp chiếu phim, anh cười nhẹ hỏi: “Thế nào, xem phim kinh dị cùng đàn ông cảm giác ra sao?”
Cô không nói mà đi về phía trước.
“Có muốn ăn hai phần bánh chao không?” Anh lại hỏi.
Bạch Ngưng quay đầu lại, hỏi: “Có ý gì?”
“Có ý gì ư, để cho em hiểu, tôi có thể cho em những thứ mà những người đàn ông khác không thể, những gì đàn ông khác có thể cho em tôi cũng có thể.”
“Nhưng quan trọng là người nào cho, chứ không phải là cho cái gì.” Cô quật cường lấy thái độ ngang ngạnh nhìn vào mắt anh.
Ngôn Lạc Quân cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hỏi: “Vậy em nói cho tôi biết, em muốn ai cho?”
Bạch Ngưng muốn đẩy tay anh ra, nhưng anh lại tăng thêm sức lực.
“Ngôn Lạc Quân, tôi muốn ai cho rất quan trọng sao? Dù sao chỉ có một mình anh mới có thể cho, không phải sao?” Nhìn người đàn ông trước mắt, phát hiện rằng đó chính là người mình đã từng yêu, nhưng đã từ rất lâu rồi, lâu đến mức gương mặt của anh cũng đã mơ hồ.
Ngôn Lạc Quân chăm chú nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu lòng cô, nhìn đến linh hồn cô: “Quan trọng, dĩ nhiên quan trọng, bởi vì tôi phải biết, trong lòng em có phải chỉ có một mình tôi không.”
Bạch Ngưng từ từ nở ra nụ cười xán lạn: “Tổng giám đốc Ngôn, anh đắc ý đi, là anh đang giam giữ tôi, chiếm đoạt thân thể của tôi, mà tôi thì rất vui vì linh hồn là của tôi, vĩnh viễn thuộc về tôi.”
“Tôi tin, người mà phụ nữ khó quên nhất là người chiếm đoạt thân thể cô ta, huống chi, có thể chiếm đoạt cả đời.” Anh buông cằm cô ra, kéo khăn lụa trên cổ cô xuống, nhìn dấu hôn lộ ra nở nụ cười đắc thắng.
Bạch Ngưng quay đầu, cười mỉa mai.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Ngôn Lạc Quân nhìn cô, nhận điện thoại.
“Được, chờ một chút tôi đến công ty ngay.” Nói xong, anh cúp điện thoại, đón taxi.
Hai người trở lại chung cư, cô vào phòng, anh đóng cửa, khóa lại, rời đi. Bạch Ngưng ngay cả cười lạnh cũng không cười, chỉ ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào ánh sáng phát ra từ màn hình TV.
Buổi chiều, tiếng chuông điện thoại di động xa lạ vang lên, khiến cô ở trên ghế sofa bừng tỉnh.
Đầu choáng váng mờ mịt giống như bị tảng đá lớn đè nặng lên, cảm giác lạnh lẽo khiến cô không kiềm chế được rùng mình một cái. Cô nhận điện thoại, nghe được giọng nói của anh: “Tôi phải sang Mỹ họp, nửa tháng mới về, có chuyện gì cứ gọi điện thoại.”
Cô để điện thoại di động xuống, đưa tay ra, mặc cho nó rơi xuống bàn trà.
Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ mờ mờ ảo ảo dường như đã tối rồi, nhưng nhìn đồng hồ hóa ra mới có ba giờ chiều.
Trời sắp mưa, cô nghĩ vậy.
Buổi tối đứng ở trước gương rửa mặt, đột nhiên nhớ lại vài tình tiết trong phim.
Truyền thuyết, gương là cầu nối giữa trần gian và âm giới, truyền thuyết, quỷ sẽ hiện thân khi đứng trước gương, truyền thuyết. . . . .
Cô vội vội vàng vàng ngay cả tuýp kem rửa mặt cũng không kịp nắp đã tắt đèn chạy ra khỏi toilet, vào phòng ngủ “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Mở đèn nằm ở trên giường, nghe bên ngoài là tiếng mưa rơi lộp độp, trong đầu tự động phát lại những hình ảnh kinh khủng không thể quên được, đồng thời lại muốn biết tại sao mình lại sợ như vậy.
Đơn giản, đúng là cô rất sợ chết rồi.
Nhưng cô đã thế này rồi mà vẫn sợ sao? Cô đã từng chết một lần, cũng không lưu luyến gì công việc này, cô còn sợ cái gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, cho đến rạng sáng, đến khi quá mệt mỏi mới đi vào giấc ngủ.
Một ngày rồi lại một ngày, chỉ vì tính mạng mà ăn cơm, ban đêm lại sợ hãi đi vào giấc ngủ. Tình hình cứ kéo dài cuối cùng cũng có cải thiện, bầu không khí kinh khủng quanh quẩn trong đầu rốt cuộc cũng tan biến, cô lại có thể ngủ bình thường.
Ngày cứ như vậy mà chầm chậm trôi qua, cô chưa bao giờ quan tâm tới thời gian, chỉ nhìn trời sáng rồi lại tối luân phiên, ngày ngày lặp đi lặp lại hai chuyện: ăn cơm, ngủ. Rồi lại đứng trước gương nhìn mình càng ngày càng gầy yếu, tái nhợt.
Cho đến một ngày, cô cúi đầu, đột nhiên phát hiện trong khu chung cư dường như rực rỡ hẳn lên.
Cây thông Noel, ông già Noel. . . . . .Mỗi góc của chung cư đều trang trí những thứ này, có đứa bé trên đầu đội mũ ông già Noel. Thì ra, Giáng Sinh đến rồi.
Ở dưới lầu, một đứa bé trai cầm một cây súng dài nhìn rất thật, cười cười nghe người mẹ bên cạnh nói gì đó. Bạch Ngưng xoay người, quay về ngồi trên ghế sa lon.
Sau khi nhìn màn hình đen kịt vài phút, cô vô lực nhấn nút nguồn.
Tiếng TV vang lên, khi cô đang định lấy điều khiển chuyển kênh, lại vô tình thấy một tòa kiến trúc.
Nơi đó. . . . . . Không phải là trường đại học của cô sao?
Máy quay chuyển hướng, cô nhìn ra đó đúng là trường đại học của cô.
“Theo tin tức, cả nhà giáo sư Hạ ở trường luôn luôn bình dị gần gũi, từng được bầu là ‘Giáo sư được học sinh kính yêu nhất’. . . . . .” Nghe phát thanh viên đọc tin tức, cô nhìn dòng chữ nhỏ bên dưới: Scandal của giáo sư đại học bị đưa ra ánh sáng, thầy giáo nổi tiếng vì tình nhân mà nợ một khoản cực lớn!
Trong lòng Bạch Ngưng lộp bộp một tiếng, không tự giác siết chặt tay, cầu nguyện không phải là người mà mình nghĩ đến, cho đến khi trên ti vi xuất hiện ảnh Hạ Sùng Vân.
Thật sự là ông ấy, giáo sư Hạ danh tiếng, ba của Hạ Ánh Hi!
TV chuyển sang tin tức khác, Bạch Ngưng lập tức đổi kênh, nhưng kênh khác không đưa tin tức này.
Làm sao bây giờ? Không có máy vi tính, không có báo chí, ngay cả điện thoại cũng không có bất cứ chức năng gì, cô làm sao biết đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Ngưng chạy đến cửa dùng sức đập đập lên cửa, nhưng cửa bị khóa rất chặt, không hề nhúc nhích.
Cô ngồi khóc trên mặt đất khóc òa lên, từ nóng lòng biến thành bất đắc dĩ, lại biến thành bi thương.
Hạ gia ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, mong rằng Hạ Ánh Hi bình yên vô sự. Cô không ngừng thầm cầu nguyện trong lòng.
Buổi tối cô chuyển kênh kiếm tin tức vài lần, nhưng không thấy một tin tức nào khác. Ngày hôm sau cũng thế, cô mở to hai mắt chờ, cuối cùng cũng có một tin, trên tựa đề xuất hiện vài chữ to: Giáo sư đại học vì scandal bị phanh phui mà nhảy lầu tự sát!
Điều khiển TV lập tức rơi khỏi tay, Bạch Ngưng run rẩy sững sờ nhìn tin tức. Sau đó cô đột nhiên đứng dậy, liều mạng đấm cửa, lật tìm chìa khóa khắp nơi. Không có cách nào, cho đến khi cô nhìn thấy điện thoại rơi xuống đất.
Cô chần chờ một chút rồi dứt khoát cầm điện thoại di động lên bấm “110″.
Bình luận facebook