Hà Cúc Hoa không thể kìm chế được, trong lòng bà ta như có cả đống lửa, từ sau khi bà ta nhìn thấy mấy tấm ảnh, trong lòng bà ta như lửa đốt, nhưng lúc đó, bà ta không tìm được người, hơn nữa buổi tối còn phải tham dự bữa tiệc, nên cố đè xuống; vừa đến bữa tiệc, bà ta lập tức nhìn thấy đứa con dâu này đang tay trong tay với người đàn ông khác càng khiến bà ta điên tiết, chỉ là ở đó quá đông người nên bà ta không làm gì được, nhưng lúc này đây, nhìn thấy Hàn Tịnh vẫn một mực không chịu thua, không thể kìm chế được:
“Ta đã cảnh cáo cô, tuyệt đối không được phép làm cho Đông gia của ta mất mặt, nhưng cô thật sự rất có bản lĩnh, nghe bên tai này, lập tức đã cho ra bên tai kia, không thèm để ý đến những gì ta nói. Buổi chiều cô hẹn hò với thằng nhân tình đó, buổi tối lại cùng hắn vác mặt đến trước mặt ta để khoe khoang, Hàn Tịnh, con người cần có thể diện, cây cũng cần có vỏ, đến ngay cả thể diện và vỏ cũng không có, đó gọi và vô liêm sỉ. Ngay từ đầu ta đã biết cô không xứng với Cẩn Chi nhà ta, nhưng lão thái gia đã vừa ý, Cẩn Chi cũng ngầm đồng ý, nên ta không nói gì. Chỉ cần cô biết thân biết phận, biết phép tắc, thì ta cái gì cũng nhận. Nhưng cô xem xem, chuyện cô làm tóm lại là loại vô sỉ nào?”
“...”
Ninh Mẫn vẫn xoa chỗ vừa bị tát, liếc sang thấy Đông Lôi đang nhìn mình bằng ánh mắt ghẻ lạnh, vẻ mặt của Đông phượng ớt khiến cô tức điên lên, không kìm chế được mà nói:
“Tôi đã làm sai cái gì? Tôi cái gì cũng không làm, còn cái tội danh hẹn hò này là mấy người cố tình vu khống cho tôi.”
“Vu khống? Cả trăm cặp mắt đều nhìn thấy mà còn gọi là vu khống?”
Hà Cúc Hoa tức điên lên:
“Hàn Tịnh, cô đã làm ra chuyện hoang đường như vậy, mà còn dám nói như mình vô tội không bằng. Hàn Trùng vốn là người thẳng thắn, chính trực như vậy tại sao lại có thể sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như thế này?”
Ninh Mẫn biết, Hà Cúc Hoa vốn thấy cô không vừa mắt từ lâu, lại trải qua sự việc ngày hôm nay, đương nhiên là ghét cô đến tận xương tủy. Kỳ thực, đây cũng là mục đích sau này của Thôi Tán với cô, không có nguyên nhân để rời đi. Mặc dù cô chưa muốn lập tức đoạn tuyệt với Đông gia, nhưng chí ít cô cũng muốn Đông Đình Phong biết đến sự tồn tại của Thôi Tán, như vậy, cô mới có lí do để ly hôn, nhưng Đông phu nhân lại không có phong độ, ghét cô cũng không tính làm gì, đằng này lại lôi cả người quá cố và đã từng có công với Đông gia vào chuyện này, thật đúng là có chút quá đáng.
“Tôi vô sỉ? Đông phu nhân, bà đừng quên, trước khi con trai bà lấy tôi, anh ta đã biết tôi có bạn trai. Hiện tại, tôi chỉ vừa mới gặp lại anh ta liền bị gọi là không biết xấu hổ sao? Còn những chuyện vô sỉ mà Đông gia các người đã làm qua thì sao? Cũng kẻ tám lạng người nửa cân mà? Tôi biết bà luôn xem thường tôi, cũng là vì cho tới nay Hàn Tịnh tôi không xứng với Đông đại thiếu của bà. Đã như vậy thì ly hôn đi, bảo anh ta hãy cưới cho bà một đứa con dâu mà bà vừa ý, như vậy thì tất cả đều vui vẻ... Đỡ phải cả ngày bà phải nhọc sức suy nghĩ và tôi cũng có thêm vài năm sống thư thái. Nếu như tôi chịu làm đứa con dâu vui vẻ ở Đông gia thì sẽ không bị đưa tới Hoa Châu tĩnh dưỡng...”
bộp...bộp...bộp...
Phòng khách bên ngoài của phòng chờ bỗng vang lên vỗ tay của ai đó:
“Đông Đình Phong, có nghe thấy hay không, cô ấy muốn ly hôn với anh!”
Là Thôi Tán đang cười, tiếng cười càn rở, trâm chọc ấy vang vọng cả căn phòng.
“Vừa rồi anh vừa nói cái gì? A, đúng rồi, vợ tốt dù làm gì cũng không mất, dù đánh cũng không đi. Cô ấy đích thực là làm gì cũng không mất, có đánh cũng không đi. Cô ấy chỉ hẹn hò với người đàn ông mà cô ấy thích. Người đàn ông đó, khẳng định không phải anh! A Tịnh, tôi sẽ ủng hộ em ly hôn, cố lên...”
Ninh Mẫn dựt dựt khóe môi, thế nào lại cùng nhau đến đây?
Lại còn vui vẻ mà đổ thêm dầu vào lửa, sợ thiên hạ không loạn sao?
Bình luận facebook