“Ý tứ không phải ở trên đó cả sao!”
Vừa nói hắn vừa quay quay chiếc bút trên tay.
“Tuyệt đối không được! Nhà chúng ta còn thừa rất nhiều phòng mà!”
“Ông nội vì chuyện cô muốn ly hôn mà giận quá hóa bệnh, Đông phu nhân à, nếu ông mà biết chúng ta vẫn tiếp tục không ở chung phòng và tất cả chỉ là giả dối, vậy ta hỏi cô, lúc đó ông còn an tâm dưỡng bệnh được không?”
“...”
Hắn ta dựa vào cái gì mà nói ra mấy lời đó? Tại sao cô phải chịu uy hiếp chứ?
Thôi được rồi, coi như lão gia đối với Hàn Tịnh không tồi, nên cô chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Ninh Mẫn cắn răng chịu đựng, đặt bản hợp đồng xuống, nhẹ nhàng ký lên sau đó đưa lại cho hắn.
Đông Đình Phong nhìn mấy nét chữ quen thuộc đó, ngẩn người ra, đáy mắt chợt đen lại, cũng không biết nghĩ đến cái gì.
Đặt chiếc điện thoại màu bạc xuông bàn thì đúng lúc đó điện thoại rêu lên, đó là đoạn “Heroic” trong Polonaise của Chopin(*), một đoạn nhạc kinh điển.
[(*): Chopin là nhà soạn nhạc thiên tài người Ba Lan, khi 7 tuổi ông đã là tác giả của Polonaise gồm 18 bản, và đoạn “Heroic” nằm trong bản Polonaise cung La giáng trưởng Op. 53.]
Bản nhạc đó Ninh Mẫn cũng nghe qua mấy lần, lúc này cô vẫn đang đứng bên cạnh hắn, liếc nhìn một cái thì thấy hai chữ “Anna” đập ngay vào mắt. Đúng là hồng nhan tri kỉ của hắn bên ngoài không chịu được sự cô đơn, đây là muốn tìm hắn “hàn huyên tâm sự” sao, lại còn là trực tiếp muốn câu dẫn người từ Đông gia chứ?
Đông Đình Phong nhìn vẻ mặt cô lãnh đạm kèm theo vẻ châm chọc cầm điện thoại lên, đồng thời cũng đứng đậy đi ra ngoài, đợi đi đến cửa mới nghe máy:
“Tiểu An, chuyện gì vậy... Được, anh đến ngay...”
Cánh cửa khép lại, những hương trà còn vương lại cũng cuốn trôi đi. Vừa lúc trước bên tai vẫn còn mấy lời muốn cô sinh con cho hắn, một phút sau đã muốn ôm ấp cô tình * rồi...
Nam nhân này... thật khiến người ta ghê tởm!
Ninh Mẫn nhìn chằm chằm với chén trà vẫn còn hơi nóng bốc lên sau đó đặt nó vào chiếc khay mang đậm phong cách trà đạo Trung Quốc, xoẹt một tiếng, tất cả những thứ đó đều bị quăng vào thùng rác.
Đông Đình Phong, tôi khinh bỉ anh...
Trước đây, cô vẫn nghĩ nam nhân này thật sự rất có tài, tuổi còn trẻ đã nằm trong Top 50 doanh nhân thành đạt nhất nước. Năng lực của hắn quả thật rất rõ ràng. Nhưng đời tư của hắn thì không khỏi khiến người khác khinh thường.
***
Đông Đình Phong không tự lái xe, bởi vì hắn có uống một chút rượu.
Quý trọng sinh mệnh, uống rượu thì hắn không lái xe, bản thân hắn luôn nỗ lực thực hiện những pháp quy của Nhà nước.
Nên hắn đã gọi cho tài xế.
Trên đường đi, điện thoại lại đổ chuông, hắn nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái:
“Đông tiên sinh, là tôi, Diệp Dao!”
“Xin chào!”
“Về bản báo cáo về Đông phu nhân ở Hoa Châu mà ngài muốn, tôi đã làm xong và đã gửi đến cho ngài.”
“Được. Vất vả cho cô rồi! Ngoài ra, ta vẫn còn một việc muốn nhờ cô. Nếu rảnh, ta muốn gặp cô!”
“Như vậy a, không thành vấn đề! Tôi lúc nào cũng rảnh! Chủ yếu Đông tiên sinh có rảnh không?”
“Được! Vậy cứ quyết định vậy đi!”
Đông Đình Phong cúp máy, tựa đầu vào ghế, nhắm mặt lại, hắn nghe thấy tiếng ma sát của chiếc xe với mặt đường gào thét mà qua, tiếng động cơ phát ra “ù ù” tựa như bài hát ru, nhưng trong đầu hắn lại vô cùng hỗn độn, thật khó có thể yên tĩnh, bởi vì hắn vừa mới xác minh được một sự thật:
Trên địa bàn của hắn, xuất hiện một Đông phu nhân giả, hơn nữa còn mượn thân phận Đông phu nhân mà ly hôn với hắn, chuyện này nói ra thật sự khó ai có thể tin.
Bình luận facebook