Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35-36
Hôm đó, sau khi Đông Đình Phong rời khỏi cũng không trở về nhà tổ nữa. Gần đây, công ty bên hải ngoại có việc, hắn phải bay gấp đến đó bằng chuyên cơ riêng, tạm thời gác lại chuyện của “Hàn Tịnh”, công ty phải đặt lên hàng đầu, cho đến tận ba ngày sau, hắn mới quay trở về Ba Thành.
Cái gọi là muốn đội được vương miện, thì phải chấp nhận trọng lượng của nó, người đời chỉ nhìn thấy một phần con người hắn, mà thường không chú ý đến hắn vì cái vương miện đó phải trả giá đắt: Cả ngày hắn vì công việc mà phải hao tâm tổn sức, đứng ở địa vị của mình, hắn cần phải đối phó với rất nhiều chuyện phát sinh đột ngột.
Thứ sáu, ngày 16 tháng 12 là ngày cuối cùng của tuần, trời rất lạnh, gió thổi rất mạnh, nắng cũng nhè nhẹ.
Chuyên cơ của Đông Đình Phong hạ cánh, hắn ngồi trên chiếc Bentley màu đen tiến về phía hội quán Ung Hòa, đây là nơi hắn đến nghỉ ngơi khi không có chuyện gì. Không gian âm u, có một thủy các theo phong cách Giang Nam, bình thường, nếu hắn không về nhà tổ thì quá nửa thời gian đều ở đây.
Nơi này, không những rộng mà còn được thiết kế rất tinh xảo, chủ yếu nhất là cách bố trí theo trường phái duy mĩ. Phí hội viên rất cao, có thể vào được trong này chi phí bình thường cũng phải là người thuộc hạng cao quý mới có thể trả được. Nếu không có được điểm này, thì căn bản đừng mơ tưởng có thể đặt chân vào hội quán.
Đông Đình Phong mở ra hội quán này không phải để kiếm tiền, mà vì những lúc tâm trạng không tốt, hắn muốn tìm một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ, không có sư phồn hoa của thành phố, cũng không có những âm thanh náo nhiệt, càng không có những thứ dơ bẩn như ca kĩ, bồi rượu, gái qua đêm. Nơi đây chỉ là chỗ yên lặng ngắm cảnh.
Hôm nay, hắn cùng khánh hàng bàn chuyện làm ăn ở đây, một tiếng gặp mặt, không khí rất hòa hợp, một mối làm ăn lớn, hai bên cũng không nói nhiều lời, sau đó ra quyết định.
Hơn ba giờ chiều, khách hàng rời đi, Đông Đình Phong nói với Trần Tụy:
“Mấy hôm nay cũng đủ mệt rồi, ngươi nghỉ sớm đi! Ta muốn ngồi ở đây thêm một chút. Sau đó sẽ tự lái xe trở về nhà tổ…”
Trần Tụy đi, hắn cũng không ngồi trên gác nữa mà đến tiếu các Lâm Hồ. Vừa nhìn thấy, quản lý A Châu đã chạy ra rót cho ông chủ một ấm trà ngon, sau đó lui ra.
A Châu biết lúc ông chủ đang trầm tư suy nghĩ thì không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy, chỉ là có vài người không cản được.
“Hứ, con người của công việc sao tự nhiên lại nhàn rỗi đến đây uống trà!”
Không khí yên lặng bỗng cánh cửa mở ra vang lên một tiếng cười. Đó chính là thất thúc của Đông Đình Phong, Đông Diệu Tuấn.
Vị thất thúc này, cũng không phải phải thúc ruột của hắn, gia gia của vị này, Đông Tam Thụy được nhận nuôi. Đông Tam Thụy hơn bốn mươi tuổi mới lấy vợ nên vị thất thúc này tuy là thúc bối, nhưng tuổi tác so với hắn cũng chỉ hơn bốn tuổi. Mười năm trước, bá công mất để lại hai đứa con, lục thúc đang làm tại tập đoàn, còn thất thúc làm bác sĩ. Hai vị này đều chưa lập gia đình, gia gia cũng vì chuyện bọn họ chưa kết hôn lo lắng, nhưng lục thúc quen sống tự do, không muốn kết hôn, còn thất thúc lại không muốn xem nhẹ chuyện hôn nhân đại sự và luôn nói: “Không vội!”
“Bận rộn thế nào đi nữa cũng phải có lúc nghỉ ngơi!”
Đông Đình Phong ngước mắt nhìn lên, vừa cười vừa uống trà. Thất thúc Đông Diệu Tuấn này thích uống trà chỉ thỉnh thoảng vì làm việc mệt mỏi quá mới uống một cốc cafe để lấy lại tinh thần.
Lúc này lục thúc Đông Diệu Kỳ cũng tới, vị này lớn hơn hắn sáu tuổi.
“Cẩn Chi, hạng mục nào mà cháu chả làm được, mấy cô bạn gái của cháu luôn biết an phận, không kẻ nào dám gây thị phi. Nhưng nhìn hoàn cảnh bây giờ xem, haizz, đang đau đầu về mấy tấm ảnh kia phải không?”
Lục thúc ngồi xuống bên cạnh, dùng ánh mắt thích thú đánh giá, anh ta chưa bao giờ thấy qua con người cuồng công việc như hắn lại có thể đến đây yên tĩnh ngồi uống trà:
“Không phải là ghen đấy chứ? Nên một thân một mình ở đây khó chịu?”
Giọng điệu này mang theo chút hoài nghi.
Đông Đình Phong nhếch mép cười nhạt, hắn đối với Hàn Tịnh, không hề yêu thương, cũng không có căm hận, đối mặt với nữ nhân kia, giống như đối mặt với một người xa lạ. Vậy thì làm sao có thể ghen tuông được chứ? Nhưng hắn cũng không muốn tranh cãi làm gì.
“Xem ra ta đoán sai rồi. Aizz, bởi vì ta vẫn cho rằng cháu có chút thích thú với nữ nhân kia, nhưng bây giờ phát hiện ra cháu chả có chút tình cảm gì với cô ta cả. Đến chuyện lớn như vậy cũng không làm cháu kích động… Sáu năm trước, lão gia đã sai khi ép đôi uyên ương quá mức. Hại ta và Diệu Tuấn trở thành tội phạm đồng lõa.”
Sáu năm trước, cái đêm lầm lỡ ấy, chính xác là sinh nhật lần thứ 26 của Đông Đình Phong, lão gia tụ họp cả gia đình đến Hải Nam, tổ chức cho hắn một bữa party ngoài sức tưởng tượng, sau đó giật dây cho cháu trai uống rượu. Hôm đó, Đông Đình Phong uống không ít, cũng may tửu lượng hắn không tồi, không có say khướt, nên vẫn có thể chống đỡ được đến khi tiệc tàn.
Sau bữa tiệc, hắn bị hai thúc thúc đưa đến phòng VIP mà gia gia hắn đã sắp xếp, còn ba người ở ngoài phòng khách ăn uống một trận. Đến nửa đêm, hai thúc thúc kia rời đi, hắn men say mông lung đi vào toilet tắm rửa mới phát hiện ra trên giường có một nữ nhân. Lúc đó, đầu óc hắn có chút choáng váng, nhưng cũng có thể nữ nhân dưới ánh đèn mờ ảo ấy quá mê người, lại thêm “liều thuốc” kia thôi thúc, khiến hắn không kìm chế được, điên cuồng hôn đến mức gây ra đại họa.
Lúc tỉnh rượu thì những chuyện không nên phát sinh đều đã phát sinh rồi.
======
Chương 36: Thân phận thực sự của Thôi Tán
Sau này, lục thúc hắn đã đến thừa nhận, thuốc kia là do anh ta vâng mệnh lão gia gia đổ vào cốc của hắn, còn về phần Hàn Tịnh là lão gia gia đã nhờ thân tín chuốc say rồi đưa đến.
Vốn dĩ, hắn với lục thúc này bình thường đã không thân thiết, và người hắn hay đi lại là thất thúc, nhưng con người thất thúc chính trực, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này, còn về lục thúc, chỉ cần có lợi, anh ta sẽ làm ngay. Vì để kế hoạch của lão gia có thể triển khai thuận lợi, anh ta đã lôi kéo thất thúc, như vậy mới có cơ hội bỏ thuốc vào rượu của hắn.
Sau vụ việc này, Đông Đình Phong không có trách móc hai vị thúc thúc này, nhưng họ lại cảm thấy hổ thẹn vì đã khiến hai vợ chồng hắn náo nhiệt đến như vậy.
“Nếu thật sự bỏ qua không được, vậy thì ly hôn đi! Đã sáu năm rồi, cháu mặc kệ cô ta, sinh con không cũng giống nhau cả thôi, như vậy gọi là phu thê sao. Nếu đặt vào hoàn cảnh của ta thì đã sớm ly hôn rồi! Nhưng cháu lại giữ mãi không buông, thế nào mà trong chuyện này lại dây dưa và khó chịu như vậy.”
Lục thúc thật lòng đề nghị.
Thất thúc lập tức phản đối:
“Đi chết đi, hòa giải không được lại khuyên ly dị. Anh không làm chuyện rối tung lên thì không chịu được phải không. Hơn nữa, A Phong và Tịnh Tịnh còn có con… Nếu thật sự ly hôn, lão gia chắc chắn sẽ tức giận sinh bệnh mất.”
“Có con thì không thể ly hôn được sao. Anh nói chú biết, phu thê như kiểu bọn họ chỉ có thể khiến cho đứa trẻ lớn lên bị ám ảnh. Chú tự nghĩ một chút xem, có người mẹ nào không muốn gặp con, rồi cả chồng mấy năm cũng không gặp vợ. Cái đó gọi là gia đình sao? Hứ, dẹp ngay! Sớm biết đáp ứng lời của lão gia rồi gây ra chuyện thất đức hại người thế này thì có cho ta bao nhiêu lợi ích ta cũng không làm. Hôn nhân hãy bỏ đi, ta cũng thấy khó chịu thay hai người.”
Thất thúc lúc này mới á khẩu không trả lời được.
Đông Đình Phong thì giống như chẳng có chuyện gì, thư thái thổi nguội mấy lá trà trong cốc, uống một ngụm:
“Chuyện này, trong đầu cháu đã có dự tính…”
“Mặc kệ cháu có dự tính hay không, ta đều muốn hỏi cháu, lúc này đây, cháu định xử lí việc này thế nào? Theo ta thấy, lần này Thôi Tán trở về, là muốn đối đầu với chúng ta… Còn nữa, mấy tấm ảnh đó, thật sự là có mờ ám, chúng đều bị tẩm thuốc, chưa đầy ba mươi phút đã tự bốc cháy. Thôi Tán này rắp tâm khiến trong nội bộ Đông gia chúng ta có xích mích, rồi tiêu hủy không cho chúng ta giữ được chứng cớ.”
Không thể như vậy, việc Thôi Tán làm thật sự rất gian xảo.
Cũng may, Đông Đình Phong lúc xem mấy tấm ảnh này, chợt có linh cảm không lành liền dùng điện thoại chụp lại hai bức, coi như là “bằng chứng” cho cô vợ ** xem, nhưng ngay buổi chiều đó, hắn đã tự xóa đi.
“Lục thúc cứ ngồi đó xem cháu xử lí như thế nào là được, không cần phải nhúng tay vào!”
“Hừ, tiểu tử này, thật sự rất bình tĩnh!”
Lục thúc lắc đầu liên tục.
Đông Đình Phong chỉ cười, rồi uống trà.
“Cẩn Chi, có điều tra được anh ta từ chỗ nào có được thiếp mời vào bữa tiệc mừng thọ của Y gia không?”
Bất luận là Y gia, hay Đông gia đều là gia tộc danh giá, nhưng không thích khoe khoang, nên không hề đăng báo, bữa tiệc mừng thọ lần này, Y gia đã dùng tất cả lực lượng để cự tuyệt giới truyền thông đến phỏng vấn. Người có thể được Y gia mời đều là những nhân vật có máu mặt, vậy Thôi Tán kia rốt cuộc có danh thế như nào mà có thể được mời đến? Đây chính là điều Đông Diệu Tuấn lo lắng.
“Tra được rồi! Hiện tại anh ta đã leo lên cành cao lắm rồi!”
Ánh mắt Đông Đình Phong lóe sáng.
“Cành cao? Ở Ba Thành này gia tộc có thể cao hơn Đông gia chúng ta rất ít… Có thể lọt vào loại cành cao trong mắt cháu, cũng không có mấy nhà, là nhà nào? Nói ta nghe xem.”
“Liên thành Giang gia.”
Đông Đình Phong nói ra bốn chữ, khiến cho sắc mặt hai kẻ người ngồi cạnh lập tức thay đổi:
“Tên tiểu tử Thôi Tán đó, cũng không biết tìm được cách gì mà có thể làm cháu nuôi của lão già Giang thị, khó trách năm năm trước anh ta có thể chạy thoát khỏi chúng ta. Năm năm sau, anh ta đã đổi tên thành Giang Tán, nhanh chóng được mệnh danh là luật sư có tác phong khiêm tốn ở Washington, chưa từng xuất hiện trên mặt báo, luôn giữ hình ảnh cái miệng hái ra tiền thần bí. Một tháng trước, anh ta gia nhập Giang thị, chính thức trở thành chủ tịch đoàn luật sư của Giang thị… Tối hôm qua, anh ta đại diện cho Giang lão gia đến mừng thọ Y lão gia.”
Giang gia và Y gia, căn bản là kẻ thù sống chết của nhau. Giang gia mặc dù không hiểm hách bằng Đông gia, nhưng đằng sau lại có chỗ dựa chính trị vững chắc, là bọn họ xem như xếp cùng đẳng cấp…
“Lúc trước ta đã nói, không nên bỏ qua dễ dàng cho tên tiểu tử đó. Giờ nhìn đi, đây là kết quả của việc nương tay với…”
Ánh mắt lục thúc lóe lên, hung hăng dúi điếu thuốc xống, nói.
Mấy người nói chuyện một hồi, bên ngoài có người gõ cửa, quản lí đi vào, cung kính báo cáo một câu:
“Đông tiên sinh, Thôi Tán tiên sinh đã đến, đang ở phòng 9…”
“Hả, cháu hẹn Thôi Tán?”
Lục thúc kinh ngạc hỏi lại.
“Không phải cháu hẹn anh ta, mà là anh ta hẹn cháu. Đúng lúc cháu cũng muốn gặp anh ta nên nói anh ta đến đây.”
“Có cần chúng ta đi cùng cháu? Mẹ nó, đúng là tên tiểu tử kia muốn ăn đòn mà, tay của ta có chút ngứa ngáy…”
Lời của lục thúc nói ra vô cùng độc địa, ngụ ý cũng rõ ràng.
“Ý tốt cháu xin nhận. Nhưng hai người cứ ở lại đây là được, đợi lúc nữa chúng ta cùng về nhà tổ!”
Nói xong Đông Đình Phong quay người bước đi.
Cái gọi là muốn đội được vương miện, thì phải chấp nhận trọng lượng của nó, người đời chỉ nhìn thấy một phần con người hắn, mà thường không chú ý đến hắn vì cái vương miện đó phải trả giá đắt: Cả ngày hắn vì công việc mà phải hao tâm tổn sức, đứng ở địa vị của mình, hắn cần phải đối phó với rất nhiều chuyện phát sinh đột ngột.
Thứ sáu, ngày 16 tháng 12 là ngày cuối cùng của tuần, trời rất lạnh, gió thổi rất mạnh, nắng cũng nhè nhẹ.
Chuyên cơ của Đông Đình Phong hạ cánh, hắn ngồi trên chiếc Bentley màu đen tiến về phía hội quán Ung Hòa, đây là nơi hắn đến nghỉ ngơi khi không có chuyện gì. Không gian âm u, có một thủy các theo phong cách Giang Nam, bình thường, nếu hắn không về nhà tổ thì quá nửa thời gian đều ở đây.
Nơi này, không những rộng mà còn được thiết kế rất tinh xảo, chủ yếu nhất là cách bố trí theo trường phái duy mĩ. Phí hội viên rất cao, có thể vào được trong này chi phí bình thường cũng phải là người thuộc hạng cao quý mới có thể trả được. Nếu không có được điểm này, thì căn bản đừng mơ tưởng có thể đặt chân vào hội quán.
Đông Đình Phong mở ra hội quán này không phải để kiếm tiền, mà vì những lúc tâm trạng không tốt, hắn muốn tìm một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ, không có sư phồn hoa của thành phố, cũng không có những âm thanh náo nhiệt, càng không có những thứ dơ bẩn như ca kĩ, bồi rượu, gái qua đêm. Nơi đây chỉ là chỗ yên lặng ngắm cảnh.
Hôm nay, hắn cùng khánh hàng bàn chuyện làm ăn ở đây, một tiếng gặp mặt, không khí rất hòa hợp, một mối làm ăn lớn, hai bên cũng không nói nhiều lời, sau đó ra quyết định.
Hơn ba giờ chiều, khách hàng rời đi, Đông Đình Phong nói với Trần Tụy:
“Mấy hôm nay cũng đủ mệt rồi, ngươi nghỉ sớm đi! Ta muốn ngồi ở đây thêm một chút. Sau đó sẽ tự lái xe trở về nhà tổ…”
Trần Tụy đi, hắn cũng không ngồi trên gác nữa mà đến tiếu các Lâm Hồ. Vừa nhìn thấy, quản lý A Châu đã chạy ra rót cho ông chủ một ấm trà ngon, sau đó lui ra.
A Châu biết lúc ông chủ đang trầm tư suy nghĩ thì không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy, chỉ là có vài người không cản được.
“Hứ, con người của công việc sao tự nhiên lại nhàn rỗi đến đây uống trà!”
Không khí yên lặng bỗng cánh cửa mở ra vang lên một tiếng cười. Đó chính là thất thúc của Đông Đình Phong, Đông Diệu Tuấn.
Vị thất thúc này, cũng không phải phải thúc ruột của hắn, gia gia của vị này, Đông Tam Thụy được nhận nuôi. Đông Tam Thụy hơn bốn mươi tuổi mới lấy vợ nên vị thất thúc này tuy là thúc bối, nhưng tuổi tác so với hắn cũng chỉ hơn bốn tuổi. Mười năm trước, bá công mất để lại hai đứa con, lục thúc đang làm tại tập đoàn, còn thất thúc làm bác sĩ. Hai vị này đều chưa lập gia đình, gia gia cũng vì chuyện bọn họ chưa kết hôn lo lắng, nhưng lục thúc quen sống tự do, không muốn kết hôn, còn thất thúc lại không muốn xem nhẹ chuyện hôn nhân đại sự và luôn nói: “Không vội!”
“Bận rộn thế nào đi nữa cũng phải có lúc nghỉ ngơi!”
Đông Đình Phong ngước mắt nhìn lên, vừa cười vừa uống trà. Thất thúc Đông Diệu Tuấn này thích uống trà chỉ thỉnh thoảng vì làm việc mệt mỏi quá mới uống một cốc cafe để lấy lại tinh thần.
Lúc này lục thúc Đông Diệu Kỳ cũng tới, vị này lớn hơn hắn sáu tuổi.
“Cẩn Chi, hạng mục nào mà cháu chả làm được, mấy cô bạn gái của cháu luôn biết an phận, không kẻ nào dám gây thị phi. Nhưng nhìn hoàn cảnh bây giờ xem, haizz, đang đau đầu về mấy tấm ảnh kia phải không?”
Lục thúc ngồi xuống bên cạnh, dùng ánh mắt thích thú đánh giá, anh ta chưa bao giờ thấy qua con người cuồng công việc như hắn lại có thể đến đây yên tĩnh ngồi uống trà:
“Không phải là ghen đấy chứ? Nên một thân một mình ở đây khó chịu?”
Giọng điệu này mang theo chút hoài nghi.
Đông Đình Phong nhếch mép cười nhạt, hắn đối với Hàn Tịnh, không hề yêu thương, cũng không có căm hận, đối mặt với nữ nhân kia, giống như đối mặt với một người xa lạ. Vậy thì làm sao có thể ghen tuông được chứ? Nhưng hắn cũng không muốn tranh cãi làm gì.
“Xem ra ta đoán sai rồi. Aizz, bởi vì ta vẫn cho rằng cháu có chút thích thú với nữ nhân kia, nhưng bây giờ phát hiện ra cháu chả có chút tình cảm gì với cô ta cả. Đến chuyện lớn như vậy cũng không làm cháu kích động… Sáu năm trước, lão gia đã sai khi ép đôi uyên ương quá mức. Hại ta và Diệu Tuấn trở thành tội phạm đồng lõa.”
Sáu năm trước, cái đêm lầm lỡ ấy, chính xác là sinh nhật lần thứ 26 của Đông Đình Phong, lão gia tụ họp cả gia đình đến Hải Nam, tổ chức cho hắn một bữa party ngoài sức tưởng tượng, sau đó giật dây cho cháu trai uống rượu. Hôm đó, Đông Đình Phong uống không ít, cũng may tửu lượng hắn không tồi, không có say khướt, nên vẫn có thể chống đỡ được đến khi tiệc tàn.
Sau bữa tiệc, hắn bị hai thúc thúc đưa đến phòng VIP mà gia gia hắn đã sắp xếp, còn ba người ở ngoài phòng khách ăn uống một trận. Đến nửa đêm, hai thúc thúc kia rời đi, hắn men say mông lung đi vào toilet tắm rửa mới phát hiện ra trên giường có một nữ nhân. Lúc đó, đầu óc hắn có chút choáng váng, nhưng cũng có thể nữ nhân dưới ánh đèn mờ ảo ấy quá mê người, lại thêm “liều thuốc” kia thôi thúc, khiến hắn không kìm chế được, điên cuồng hôn đến mức gây ra đại họa.
Lúc tỉnh rượu thì những chuyện không nên phát sinh đều đã phát sinh rồi.
======
Chương 36: Thân phận thực sự của Thôi Tán
Sau này, lục thúc hắn đã đến thừa nhận, thuốc kia là do anh ta vâng mệnh lão gia gia đổ vào cốc của hắn, còn về phần Hàn Tịnh là lão gia gia đã nhờ thân tín chuốc say rồi đưa đến.
Vốn dĩ, hắn với lục thúc này bình thường đã không thân thiết, và người hắn hay đi lại là thất thúc, nhưng con người thất thúc chính trực, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này, còn về lục thúc, chỉ cần có lợi, anh ta sẽ làm ngay. Vì để kế hoạch của lão gia có thể triển khai thuận lợi, anh ta đã lôi kéo thất thúc, như vậy mới có cơ hội bỏ thuốc vào rượu của hắn.
Sau vụ việc này, Đông Đình Phong không có trách móc hai vị thúc thúc này, nhưng họ lại cảm thấy hổ thẹn vì đã khiến hai vợ chồng hắn náo nhiệt đến như vậy.
“Nếu thật sự bỏ qua không được, vậy thì ly hôn đi! Đã sáu năm rồi, cháu mặc kệ cô ta, sinh con không cũng giống nhau cả thôi, như vậy gọi là phu thê sao. Nếu đặt vào hoàn cảnh của ta thì đã sớm ly hôn rồi! Nhưng cháu lại giữ mãi không buông, thế nào mà trong chuyện này lại dây dưa và khó chịu như vậy.”
Lục thúc thật lòng đề nghị.
Thất thúc lập tức phản đối:
“Đi chết đi, hòa giải không được lại khuyên ly dị. Anh không làm chuyện rối tung lên thì không chịu được phải không. Hơn nữa, A Phong và Tịnh Tịnh còn có con… Nếu thật sự ly hôn, lão gia chắc chắn sẽ tức giận sinh bệnh mất.”
“Có con thì không thể ly hôn được sao. Anh nói chú biết, phu thê như kiểu bọn họ chỉ có thể khiến cho đứa trẻ lớn lên bị ám ảnh. Chú tự nghĩ một chút xem, có người mẹ nào không muốn gặp con, rồi cả chồng mấy năm cũng không gặp vợ. Cái đó gọi là gia đình sao? Hứ, dẹp ngay! Sớm biết đáp ứng lời của lão gia rồi gây ra chuyện thất đức hại người thế này thì có cho ta bao nhiêu lợi ích ta cũng không làm. Hôn nhân hãy bỏ đi, ta cũng thấy khó chịu thay hai người.”
Thất thúc lúc này mới á khẩu không trả lời được.
Đông Đình Phong thì giống như chẳng có chuyện gì, thư thái thổi nguội mấy lá trà trong cốc, uống một ngụm:
“Chuyện này, trong đầu cháu đã có dự tính…”
“Mặc kệ cháu có dự tính hay không, ta đều muốn hỏi cháu, lúc này đây, cháu định xử lí việc này thế nào? Theo ta thấy, lần này Thôi Tán trở về, là muốn đối đầu với chúng ta… Còn nữa, mấy tấm ảnh đó, thật sự là có mờ ám, chúng đều bị tẩm thuốc, chưa đầy ba mươi phút đã tự bốc cháy. Thôi Tán này rắp tâm khiến trong nội bộ Đông gia chúng ta có xích mích, rồi tiêu hủy không cho chúng ta giữ được chứng cớ.”
Không thể như vậy, việc Thôi Tán làm thật sự rất gian xảo.
Cũng may, Đông Đình Phong lúc xem mấy tấm ảnh này, chợt có linh cảm không lành liền dùng điện thoại chụp lại hai bức, coi như là “bằng chứng” cho cô vợ ** xem, nhưng ngay buổi chiều đó, hắn đã tự xóa đi.
“Lục thúc cứ ngồi đó xem cháu xử lí như thế nào là được, không cần phải nhúng tay vào!”
“Hừ, tiểu tử này, thật sự rất bình tĩnh!”
Lục thúc lắc đầu liên tục.
Đông Đình Phong chỉ cười, rồi uống trà.
“Cẩn Chi, có điều tra được anh ta từ chỗ nào có được thiếp mời vào bữa tiệc mừng thọ của Y gia không?”
Bất luận là Y gia, hay Đông gia đều là gia tộc danh giá, nhưng không thích khoe khoang, nên không hề đăng báo, bữa tiệc mừng thọ lần này, Y gia đã dùng tất cả lực lượng để cự tuyệt giới truyền thông đến phỏng vấn. Người có thể được Y gia mời đều là những nhân vật có máu mặt, vậy Thôi Tán kia rốt cuộc có danh thế như nào mà có thể được mời đến? Đây chính là điều Đông Diệu Tuấn lo lắng.
“Tra được rồi! Hiện tại anh ta đã leo lên cành cao lắm rồi!”
Ánh mắt Đông Đình Phong lóe sáng.
“Cành cao? Ở Ba Thành này gia tộc có thể cao hơn Đông gia chúng ta rất ít… Có thể lọt vào loại cành cao trong mắt cháu, cũng không có mấy nhà, là nhà nào? Nói ta nghe xem.”
“Liên thành Giang gia.”
Đông Đình Phong nói ra bốn chữ, khiến cho sắc mặt hai kẻ người ngồi cạnh lập tức thay đổi:
“Tên tiểu tử Thôi Tán đó, cũng không biết tìm được cách gì mà có thể làm cháu nuôi của lão già Giang thị, khó trách năm năm trước anh ta có thể chạy thoát khỏi chúng ta. Năm năm sau, anh ta đã đổi tên thành Giang Tán, nhanh chóng được mệnh danh là luật sư có tác phong khiêm tốn ở Washington, chưa từng xuất hiện trên mặt báo, luôn giữ hình ảnh cái miệng hái ra tiền thần bí. Một tháng trước, anh ta gia nhập Giang thị, chính thức trở thành chủ tịch đoàn luật sư của Giang thị… Tối hôm qua, anh ta đại diện cho Giang lão gia đến mừng thọ Y lão gia.”
Giang gia và Y gia, căn bản là kẻ thù sống chết của nhau. Giang gia mặc dù không hiểm hách bằng Đông gia, nhưng đằng sau lại có chỗ dựa chính trị vững chắc, là bọn họ xem như xếp cùng đẳng cấp…
“Lúc trước ta đã nói, không nên bỏ qua dễ dàng cho tên tiểu tử đó. Giờ nhìn đi, đây là kết quả của việc nương tay với…”
Ánh mắt lục thúc lóe lên, hung hăng dúi điếu thuốc xống, nói.
Mấy người nói chuyện một hồi, bên ngoài có người gõ cửa, quản lí đi vào, cung kính báo cáo một câu:
“Đông tiên sinh, Thôi Tán tiên sinh đã đến, đang ở phòng 9…”
“Hả, cháu hẹn Thôi Tán?”
Lục thúc kinh ngạc hỏi lại.
“Không phải cháu hẹn anh ta, mà là anh ta hẹn cháu. Đúng lúc cháu cũng muốn gặp anh ta nên nói anh ta đến đây.”
“Có cần chúng ta đi cùng cháu? Mẹ nó, đúng là tên tiểu tử kia muốn ăn đòn mà, tay của ta có chút ngứa ngáy…”
Lời của lục thúc nói ra vô cùng độc địa, ngụ ý cũng rõ ràng.
“Ý tốt cháu xin nhận. Nhưng hai người cứ ở lại đây là được, đợi lúc nữa chúng ta cùng về nhà tổ!”
Nói xong Đông Đình Phong quay người bước đi.
Bình luận facebook