Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234: Gục ngã
Hoàng Ly thong thả tiến lại gần chỗ Khả Hân bị tri. À vươn tay nhận con dao từ tay một tên đàn em, rê nó lên khuôn mặt của cô.
“Julia Trương, Khả Hân, quả nhiên là mày dấu diếm thật kỹ. Tao tự nhận mình là kẻ đóng kịch giỏi, nhưng không thể không thừa nhận lần này thua đau trên tay mày.” Khả Hân chẳng thèm để ý đến lưỡi dao sắc. Bên trên mặt, ném cho Hoàng Ly một ánh mắt khinh miệt, cong môi cười nhạo: “Tặng chị một câu: Ác giả ác báo. Nếu chị không làm ra những chuyện xấu xa kia thì hôm nay sẽ phải nhận lấy hậu quả này sao?“ “Hoàng Ly ơi là Hoàng Ly, cảm giác đứng trên đỉnh vinh quang rồi bất chợt bị đạp xuống bùn lây khó chịu lắm đúng không?”
“Chát” Bị Khả Hân miệt thị, Hoàng Ly tức giận quãng cho cô một cái bạt tai, sau đó bóp chặt lấy cằm cô và đe dọa: “Mày có tin chỉ cần mày nói thêm một câu nữa là tao sẽ cắt đi cái lưỡi xinh đẹp này, giúp mày vĩnh viễn im miệng không?“ “Hoàng Ly, không được phép đụng đến Khả Hân.”: Đình Phong trông thấy Khả Hân bị Hoàng Ly đánh, phẫn nộ gào lên. Hậu quả là anh bị tên Văn Seo đạp liên tục vào bụng mấy cái.
Hoàng Ly quay đầu về hướng Đình Phong, nở nụ cười thê lương và nói: “Mới tát nó một cái anh đã đau lòng như vậy, không biết nếu tôi lỡ tay vạch khuôn mặt này vài đường thì sẽ thế nào nhĩ?” “Tha cho Khả Hân và Đình Vũ, muốn chém muốn giết tôi, tùy các người.”
Ánh mắt Đình Phong đỏ ngầu, bộ dạng quyết tuyệt làm trái tim Khả Hân đau nhói.
Ngay khi cô định mở miệng phản đối thì Văn Seo đã lệnh cho hai tên đàn em kèm chặt Đình Phong cởi trói cho anh.
Hành động của bọn chúng làm cả Đình Phong và Khả Hân bất ngờ. Chẳng lẽ chúng không sợ Đình Phong phản kháng sao? “Chúng ta chơi một trò chơi nho nhỏ nhé.” Văn Sẹo nhếch miệng cười cực kỳ đểu giả.
Vẻ phấn khích hiện rõ mồn một trên mặt hắn và Hoàng Ly làm Khả Hân có linh cảm cực kỳ xấu.
Quả nhiên lời nói tiếp theo của gã làm cô Kính Bai.
“Một mình mày đấu với lũ đàn em của tao.
Nếu thắng, tao thả tụi mày đi, nếu thua thì cả nhà cùng nhau xuống âm phủ.” Đình Phong siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt lóe lên một tia nghỉ ngờ.
“Mày nói thật?” “Thật chứ, dám không?” Lúc này thì Đình Phong yên tâm hơn một chút. Anh mím môi ra hiệu cho tất cả bốn tên đàn em của Văn Sẹo cùng xông lên. Mặc dù đang bị thương nhưng anh tự tin mình có thể giải quyết nhanh gọn bọn chúng.
Văn Sẹo lướt mắt một vòng, ra hiệu cho đám người bắt đầu cuộc chiến.
Bọn chúng vây quanh quanh Đình Phong.
Tên nào tên nấy bộc lộ vẻ dữ tợn và độc ác như Ị để hạ uy anh. Một tên ngạo nghễ tiến về trước muốn đấm Đình Phong thì đã bị anh nhanh nhẹn tóm gọn và phản đòn.
Vừa lúc đấy, Đình Phong nghe thấy Khả Hân tên) lên một tiếng nên vội vàng quay đầu lại.
“Quên không nói nốt luật chơi cho anh. nghe Anh có quyền thoải mái ứng chiến, nhưng mỗi một đòn anh tạo ra trên người họ, hay chỉ cần một tiếng kêu đau phát ra từ miệng anh sẽ tương đương với một dao trên người con nhỏ này.“ Hoàng Ly rút con dao dính máu trên vai Khả Hân ra, vui sướng nhìn vẻ kinh hãi của Đình Phong và sự bất lực của Khả Hân.
“Các người…khốn kiếp.” Đình Phong thét lên và định lao tới chỗ của Hoàng Ly thì đã bị hai tên chắn phía trước ngăn lại.
Vì lời cảnh báo của Hoàng Ly nên anh không.
dám ra tay với bọn chúng. Hậu quả là bị một cơn mưa đấm đá rơi xuống người.
“Đình Phong, mặc kệ tôi, mau đánh trả bọn chúng đi” Khả Hân không ngờ Hoàng Ly và Văn Seo lại độc ác đến mức này. Đây là trò chơi gì chứ? Chỉ lễ Sất cớ đề hành hạ người ta đến chết mà thôi.
Dùng cô để uy hiếp Đình Phong, không cho anh được phép đánh trả thì khác gì lấy mạng anh. Không được, cô không thể để bản thân trở thành gánh nặng của Đình Phong.
“Hoàng Đình Phong, anh nghe cho rõ đây.
Tôi không cần anh phải tỏ ra cao thượng hy sinh bản thân. Điều đó chỉ làm tôi chán ghét và ghê tởm hơn mà thôi:” “Hôm nay dù anh bị bọn họ đánh đến chết tôi cũng chẳng thèm cảm kích anh đâu. Chỉ có kẻ ngu xuẩn như anh mới tin vào lời bọn chúng.” Hoàng Ly thích thú quan sát bộ dạng điên cuồng của Khả Hân. À chép môi ném ánh mắt thương hại về phía Đình Phong.
“Nghe thấy gì chưa? Người ta đâu có cần anh, tội gì phải khổ sở suy nghĩ cho người ta nữa chứ? Đánh đi, đánh mạnh vào, và tôi rất vui lòng giúp anh trút giận vào người nó.” Đình Phong vươn tay lau vết máu trên miệng, không thèm để ý lời khích bác của Hoàng Ly;mà dịu dàng nói với Khả Hân: “Đừng nói gì hết, là anh cam tâm tình nguyện. Khả Hân, nghe lời anh, nhắm mắt lại, anh sẽ không sao đâu.” Đình Phong không muốn Khả Hân trông thấy bộ dạng thảm hại của mình. Chẳng phải xuất phát từ lòng kiêu ngạo của đàn ông ma là vì anh không muốn cô khổ sở tự trách mình.
Tuy nhiên, ngay sau đó, anh bị tên đứng phía sau đạp thẳng vào đùi đến ngã khụy.
Nhìn Đình Phong bị đánh đập tàn nhẫn mà không thể phản kháng, Khả Hân cảm thấy ruột gan thắt lại.
Cô không sợ lời đe dọa của Hoàng Ly. Từng trải qua những lần đau đớn còn hơn thế này mà cô vẫn có thể sống sót, mấy vất dao này đâu có nghĩa lý gì.
Đáng tiếc, Đình Phong dường như bỏ ngoài tai lời nói của Khả Hân. Dù bị đánh đập đến mức nào anh cũng chỉ lặng lẽ chịu đòn.
“Văn Sẹo, Hoàng Ly..tốt nhất là các người…nên giữ lời:: Đình Phong cố hết sức chống tay đứng dậy, nhìn thẳng vào hai kẻ chủ mưu, lạnh lùng nhắc nhở.
“Yên tâm, thấy mày ngoan ngoãn phối hợp như vậy, tao cảm thấy rất hài lòng. Dù gì tao cũng là người có nguyên tắc. Thế này di, chỉ cần mày chịu nổi hai tiếng, tao tha không giết vợ con mày: Văn Sẹo bừng bừng khí thế vung vẩy con dao nhọn, gật đầu lia lịa với Đình Phong. Muốn sống qua hai tiếng này, phải xem hẳn có đồng ý hay không đã.
“Hắn lừa anh đấy. Nếu anh còn tiếp tục chịu đựng như vậy, cả đời này tôi cũng không thèm.
tha thứ cho anh.” Khả Hân bất lực nhìn Đình Phong bị coi như con rối mặc người hành hạ. Nhưng cô đâu có biết rằng, những điều này anh đầu biết.
Anh cũng không tin lời nói của Văn Sẹo, chỉ là nếu anh dám phản kháng lại, Hoàng Ly sẽ không kiêng nể rạch từng nhát trên người cô.
Nếu phải nhìn thấy cảnh đó thì thà giết anh đi còn hơn.
Năm phút, mười phút, rồi một giờ đồng hồ trôi qua.
Chiếc áo sơ mi màu trắng của Đình Phong đã loang lổ máu. Đám người kia càng đánh càng hăng, thậm chí mỗi tên còn dùng cả gậy sắt, dao nhọn để tấn công anh.
Từng nhát, từng nhát đâm vào thân thể Đình Phong nhưng anh vẫn không rên một tiếng. Sự kiên trì và chịu đựng đến mức này ngay cả Văn Sẹo cũng phải ngạc nhiên.
“Dừng lại, làm ơn…” Đến lúc này, Khả Hân đã không còn giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ được nữa. Nước mắt chảy dài xuống hai má, cô đau đớn nhìn Đình Phong không ngừng đổ máu, chịu đựng sự tra tấn dã man để bảo.
Đôi môi bị Khả Hân cắn đến rách nát, hai mắt cũng mờ đi vì cảnh tượng đáng sợ trước mắt “Hân…đừng…khóc” Đình Phong vừa phun ra một búng máu, lê lết trên nền đất lạnh lo, nhìn về phía Khả Hân.
Anh kìm nén cơn đau đến đứt ruột, cố gắng kiên trì tỏ ra mình ổn, cho dù hiện tại mỗi một cử động đều làm cơ thể anh đau đớn đến mức tận cùng.
Anh có thể cảm nhận được chân trái bị đánh gấy, xương sườn cùng lục phủ ngũ tạng bị thương nặng.
Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến sự an nguy của Khả Hân và bé Bin, anh cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Trước khi bị bắt đến đây, anh đã kịp phát tín cầu cứu đến Thanh Sơn. Mong rằng hắn có thể nhanh chóng nắm bắt tình hình mà đưa người đến giải cứu bọn họ.
Vì vậy, dù thế nào anh cũng phải tìm cách kéo dài thời gian, không để Khả Hân chịu bất kỳ thương tổn gì.
Cuối cùng, hai giờ khổ hình cũng trôi qua Khả Hân khóc cạn nước mắt, gương mặt trắng bệch, lầm bẩm gọi tên Đình Phong trong vô Vọng.
Anh nằm đó, giữa một vũng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ trên thân thể, thấm ướt cả đám cỏ dại mọc xung quanh.
“Chà…chà…quả thực là sỉ tình đến phát điên rồi. Hoàng Ly, đến giờ em đã hết hy vọng chưa?” ‘Văn Sẹo tắc lưỡi lắc đầu, nhìn Hoàng Ly với ánh mắt giễu cợt. Gã biết trong lòng Hoàng Ly vẫn chưa quên được người đàn ông này.
Khả Hân và bé Bin, anh cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Trước khi bị bắt đến đây, anh đã kịp phát tín hiệu cầu cứu đến Thanh Sơn. Mong rằng hắn có thể nhanh chóng nắm bắt tình hình mà đưa người đến giải cứu bọn họ.
Vì vậy, dù thế nào anh cũng phải tìm cách kéo dài thời gian, không để Khả Hân chịu bất kỳ thương tổn gì.
Cuối cùng, hai giờ khổ hình cũng trôi qua.
Khả Hân khóc cạn nước mắt, gương mặt trắng bệch, lầm bẩm gọi tên Đình Phong trong vô Vọng.
Anh nằm đó, giữa một vũng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ trên thân thể, thấm ướt cả đám cỏ dại mọc xung quanh.
“Chà…chà…quả thực là sỉ tình đến phát điên rồi. Hoàng Ly, đến giờ em đã hết hy vọng chưa?” ‘Văn Sẹo tắc lưỡi lắc đầu, nhìn Hoàng Ly với ánh mắt giễu cợt. Gã biết trong lòng Hoàng Ly vẫn chưa quên được người đàn ông này.
“Không.” Khả Hân gào lên, vùng vẫy điên cuồng muổn thoát khỏi sợi dây trói chặt trên người. Sát khí trên người cô bộc lộ đến mức tận cùng, đôi mắt hẳn lên những tia đỏ rực.
“Lũ khốn chúng mày nghe rõ đây. Hôm nay chỉ cần tao không chết, tuyệt đối sẽ khiến chúng mày trả giá đắt vì những gì đã gây ra cho anh ấy” Bộ dạng của Khả Hân lúc này vô cùng đáng Sợ. Trong một khoảnh khắc, cả Văn Sẹo, Hoàng Ly và đám đàn em kia đều có cảm giác lạnh buốt sống lưng.
Tuy nhiên, bọn chúng nhanh chóng lấy lại tỉnh thần, cười nhạo cô không biết sống chết.
“Tụi bay nghe thấy nó nói gì không? Ôi tao sợ quá đi mất. Đợi mày xuống địa ngục rồi trả thù bọn này nhé.” Văn Sẹo làm bộ rùng mình, sau đó như muốn chọc tức Khả Hân nên lại đạp cho Đình Phong vài cái.
Mày…đã …nói…tha…cho…cô…ấy! Đình Phong khó khăn ngẩng đầu, cố gắng nói ra từng chữ. Đầu óc anh choáng váng, tuyệt vọng giành lấy một chút hơi tàn để chờ đợi người đến.
Dù thế nào anh cũng không thể chết trước khi Thanh Sơn đến được, như vậy Khả Hân và bé Bin sẽ lâm vào nguy hiểm.
Văn Sẹo ngồi xổm xuống đối diện với Đình Phong, vuốt cằm tỏ ra có chút đắn đo.
“Phải, tao đã nói mày sống nổi thì tha cho mẹ con nó. Tao giữ lời, nhưng đó là bản thân tao thôi, còn Hoàng Ly có đồng ý hay không lại là chuyện khác.” Dứt lời, Văn Sẹo đứng thẳng dậy, chờ đợi quyết định của Hoàng Ly. Ả nhanh chóng tỉnh táo lại, bỏ qua ánh mắt cầu xin của Đình Phong, liếm môi nói: “Tha cho nó ư? Đừng có nằm mơ. Hôm nay, tự tay tôi sẽ đưa nó xuống địa ngục cùng anh, để hai người nối duyên vợ chồng dưới đó.” “Chẳng qua, tôi muốn thử xem, nếu rạch nát khuôn mặt mỹ lệ này, anh còn có thể nhận ra nó nữa hay không ha…ha..“ Dứt lời, Hoàng Ly bóp cổ Khả Hân và vung dao chém xuống. Ngay khi lưỡi dao bén nhọn chỉ còn cách má phải của cô chừng vài cm thì..
“Đoàng”” Một tiếng súng nổ vang lên, bàn tay cầm dao của Hoàng Ly buông thõng xuống. Ả gào lên trong đau đớn, ngã ngồi xuống đất và ôm lấy cánh tay chảy máu đầm đìa vì trúng đạn.
“Julia Trương, Khả Hân, quả nhiên là mày dấu diếm thật kỹ. Tao tự nhận mình là kẻ đóng kịch giỏi, nhưng không thể không thừa nhận lần này thua đau trên tay mày.” Khả Hân chẳng thèm để ý đến lưỡi dao sắc. Bên trên mặt, ném cho Hoàng Ly một ánh mắt khinh miệt, cong môi cười nhạo: “Tặng chị một câu: Ác giả ác báo. Nếu chị không làm ra những chuyện xấu xa kia thì hôm nay sẽ phải nhận lấy hậu quả này sao?“ “Hoàng Ly ơi là Hoàng Ly, cảm giác đứng trên đỉnh vinh quang rồi bất chợt bị đạp xuống bùn lây khó chịu lắm đúng không?”
“Chát” Bị Khả Hân miệt thị, Hoàng Ly tức giận quãng cho cô một cái bạt tai, sau đó bóp chặt lấy cằm cô và đe dọa: “Mày có tin chỉ cần mày nói thêm một câu nữa là tao sẽ cắt đi cái lưỡi xinh đẹp này, giúp mày vĩnh viễn im miệng không?“ “Hoàng Ly, không được phép đụng đến Khả Hân.”: Đình Phong trông thấy Khả Hân bị Hoàng Ly đánh, phẫn nộ gào lên. Hậu quả là anh bị tên Văn Seo đạp liên tục vào bụng mấy cái.
Hoàng Ly quay đầu về hướng Đình Phong, nở nụ cười thê lương và nói: “Mới tát nó một cái anh đã đau lòng như vậy, không biết nếu tôi lỡ tay vạch khuôn mặt này vài đường thì sẽ thế nào nhĩ?” “Tha cho Khả Hân và Đình Vũ, muốn chém muốn giết tôi, tùy các người.”
Ánh mắt Đình Phong đỏ ngầu, bộ dạng quyết tuyệt làm trái tim Khả Hân đau nhói.
Ngay khi cô định mở miệng phản đối thì Văn Seo đã lệnh cho hai tên đàn em kèm chặt Đình Phong cởi trói cho anh.
Hành động của bọn chúng làm cả Đình Phong và Khả Hân bất ngờ. Chẳng lẽ chúng không sợ Đình Phong phản kháng sao? “Chúng ta chơi một trò chơi nho nhỏ nhé.” Văn Sẹo nhếch miệng cười cực kỳ đểu giả.
Vẻ phấn khích hiện rõ mồn một trên mặt hắn và Hoàng Ly làm Khả Hân có linh cảm cực kỳ xấu.
Quả nhiên lời nói tiếp theo của gã làm cô Kính Bai.
“Một mình mày đấu với lũ đàn em của tao.
Nếu thắng, tao thả tụi mày đi, nếu thua thì cả nhà cùng nhau xuống âm phủ.” Đình Phong siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt lóe lên một tia nghỉ ngờ.
“Mày nói thật?” “Thật chứ, dám không?” Lúc này thì Đình Phong yên tâm hơn một chút. Anh mím môi ra hiệu cho tất cả bốn tên đàn em của Văn Sẹo cùng xông lên. Mặc dù đang bị thương nhưng anh tự tin mình có thể giải quyết nhanh gọn bọn chúng.
Văn Sẹo lướt mắt một vòng, ra hiệu cho đám người bắt đầu cuộc chiến.
Bọn chúng vây quanh quanh Đình Phong.
Tên nào tên nấy bộc lộ vẻ dữ tợn và độc ác như Ị để hạ uy anh. Một tên ngạo nghễ tiến về trước muốn đấm Đình Phong thì đã bị anh nhanh nhẹn tóm gọn và phản đòn.
Vừa lúc đấy, Đình Phong nghe thấy Khả Hân tên) lên một tiếng nên vội vàng quay đầu lại.
“Quên không nói nốt luật chơi cho anh. nghe Anh có quyền thoải mái ứng chiến, nhưng mỗi một đòn anh tạo ra trên người họ, hay chỉ cần một tiếng kêu đau phát ra từ miệng anh sẽ tương đương với một dao trên người con nhỏ này.“ Hoàng Ly rút con dao dính máu trên vai Khả Hân ra, vui sướng nhìn vẻ kinh hãi của Đình Phong và sự bất lực của Khả Hân.
“Các người…khốn kiếp.” Đình Phong thét lên và định lao tới chỗ của Hoàng Ly thì đã bị hai tên chắn phía trước ngăn lại.
Vì lời cảnh báo của Hoàng Ly nên anh không.
dám ra tay với bọn chúng. Hậu quả là bị một cơn mưa đấm đá rơi xuống người.
“Đình Phong, mặc kệ tôi, mau đánh trả bọn chúng đi” Khả Hân không ngờ Hoàng Ly và Văn Seo lại độc ác đến mức này. Đây là trò chơi gì chứ? Chỉ lễ Sất cớ đề hành hạ người ta đến chết mà thôi.
Dùng cô để uy hiếp Đình Phong, không cho anh được phép đánh trả thì khác gì lấy mạng anh. Không được, cô không thể để bản thân trở thành gánh nặng của Đình Phong.
“Hoàng Đình Phong, anh nghe cho rõ đây.
Tôi không cần anh phải tỏ ra cao thượng hy sinh bản thân. Điều đó chỉ làm tôi chán ghét và ghê tởm hơn mà thôi:” “Hôm nay dù anh bị bọn họ đánh đến chết tôi cũng chẳng thèm cảm kích anh đâu. Chỉ có kẻ ngu xuẩn như anh mới tin vào lời bọn chúng.” Hoàng Ly thích thú quan sát bộ dạng điên cuồng của Khả Hân. À chép môi ném ánh mắt thương hại về phía Đình Phong.
“Nghe thấy gì chưa? Người ta đâu có cần anh, tội gì phải khổ sở suy nghĩ cho người ta nữa chứ? Đánh đi, đánh mạnh vào, và tôi rất vui lòng giúp anh trút giận vào người nó.” Đình Phong vươn tay lau vết máu trên miệng, không thèm để ý lời khích bác của Hoàng Ly;mà dịu dàng nói với Khả Hân: “Đừng nói gì hết, là anh cam tâm tình nguyện. Khả Hân, nghe lời anh, nhắm mắt lại, anh sẽ không sao đâu.” Đình Phong không muốn Khả Hân trông thấy bộ dạng thảm hại của mình. Chẳng phải xuất phát từ lòng kiêu ngạo của đàn ông ma là vì anh không muốn cô khổ sở tự trách mình.
Tuy nhiên, ngay sau đó, anh bị tên đứng phía sau đạp thẳng vào đùi đến ngã khụy.
Nhìn Đình Phong bị đánh đập tàn nhẫn mà không thể phản kháng, Khả Hân cảm thấy ruột gan thắt lại.
Cô không sợ lời đe dọa của Hoàng Ly. Từng trải qua những lần đau đớn còn hơn thế này mà cô vẫn có thể sống sót, mấy vất dao này đâu có nghĩa lý gì.
Đáng tiếc, Đình Phong dường như bỏ ngoài tai lời nói của Khả Hân. Dù bị đánh đập đến mức nào anh cũng chỉ lặng lẽ chịu đòn.
“Văn Sẹo, Hoàng Ly..tốt nhất là các người…nên giữ lời:: Đình Phong cố hết sức chống tay đứng dậy, nhìn thẳng vào hai kẻ chủ mưu, lạnh lùng nhắc nhở.
“Yên tâm, thấy mày ngoan ngoãn phối hợp như vậy, tao cảm thấy rất hài lòng. Dù gì tao cũng là người có nguyên tắc. Thế này di, chỉ cần mày chịu nổi hai tiếng, tao tha không giết vợ con mày: Văn Sẹo bừng bừng khí thế vung vẩy con dao nhọn, gật đầu lia lịa với Đình Phong. Muốn sống qua hai tiếng này, phải xem hẳn có đồng ý hay không đã.
“Hắn lừa anh đấy. Nếu anh còn tiếp tục chịu đựng như vậy, cả đời này tôi cũng không thèm.
tha thứ cho anh.” Khả Hân bất lực nhìn Đình Phong bị coi như con rối mặc người hành hạ. Nhưng cô đâu có biết rằng, những điều này anh đầu biết.
Anh cũng không tin lời nói của Văn Sẹo, chỉ là nếu anh dám phản kháng lại, Hoàng Ly sẽ không kiêng nể rạch từng nhát trên người cô.
Nếu phải nhìn thấy cảnh đó thì thà giết anh đi còn hơn.
Năm phút, mười phút, rồi một giờ đồng hồ trôi qua.
Chiếc áo sơ mi màu trắng của Đình Phong đã loang lổ máu. Đám người kia càng đánh càng hăng, thậm chí mỗi tên còn dùng cả gậy sắt, dao nhọn để tấn công anh.
Từng nhát, từng nhát đâm vào thân thể Đình Phong nhưng anh vẫn không rên một tiếng. Sự kiên trì và chịu đựng đến mức này ngay cả Văn Sẹo cũng phải ngạc nhiên.
“Dừng lại, làm ơn…” Đến lúc này, Khả Hân đã không còn giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ được nữa. Nước mắt chảy dài xuống hai má, cô đau đớn nhìn Đình Phong không ngừng đổ máu, chịu đựng sự tra tấn dã man để bảo.
Đôi môi bị Khả Hân cắn đến rách nát, hai mắt cũng mờ đi vì cảnh tượng đáng sợ trước mắt “Hân…đừng…khóc” Đình Phong vừa phun ra một búng máu, lê lết trên nền đất lạnh lo, nhìn về phía Khả Hân.
Anh kìm nén cơn đau đến đứt ruột, cố gắng kiên trì tỏ ra mình ổn, cho dù hiện tại mỗi một cử động đều làm cơ thể anh đau đớn đến mức tận cùng.
Anh có thể cảm nhận được chân trái bị đánh gấy, xương sườn cùng lục phủ ngũ tạng bị thương nặng.
Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến sự an nguy của Khả Hân và bé Bin, anh cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Trước khi bị bắt đến đây, anh đã kịp phát tín cầu cứu đến Thanh Sơn. Mong rằng hắn có thể nhanh chóng nắm bắt tình hình mà đưa người đến giải cứu bọn họ.
Vì vậy, dù thế nào anh cũng phải tìm cách kéo dài thời gian, không để Khả Hân chịu bất kỳ thương tổn gì.
Cuối cùng, hai giờ khổ hình cũng trôi qua Khả Hân khóc cạn nước mắt, gương mặt trắng bệch, lầm bẩm gọi tên Đình Phong trong vô Vọng.
Anh nằm đó, giữa một vũng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ trên thân thể, thấm ướt cả đám cỏ dại mọc xung quanh.
“Chà…chà…quả thực là sỉ tình đến phát điên rồi. Hoàng Ly, đến giờ em đã hết hy vọng chưa?” ‘Văn Sẹo tắc lưỡi lắc đầu, nhìn Hoàng Ly với ánh mắt giễu cợt. Gã biết trong lòng Hoàng Ly vẫn chưa quên được người đàn ông này.
Khả Hân và bé Bin, anh cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Trước khi bị bắt đến đây, anh đã kịp phát tín hiệu cầu cứu đến Thanh Sơn. Mong rằng hắn có thể nhanh chóng nắm bắt tình hình mà đưa người đến giải cứu bọn họ.
Vì vậy, dù thế nào anh cũng phải tìm cách kéo dài thời gian, không để Khả Hân chịu bất kỳ thương tổn gì.
Cuối cùng, hai giờ khổ hình cũng trôi qua.
Khả Hân khóc cạn nước mắt, gương mặt trắng bệch, lầm bẩm gọi tên Đình Phong trong vô Vọng.
Anh nằm đó, giữa một vũng máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ trên thân thể, thấm ướt cả đám cỏ dại mọc xung quanh.
“Chà…chà…quả thực là sỉ tình đến phát điên rồi. Hoàng Ly, đến giờ em đã hết hy vọng chưa?” ‘Văn Sẹo tắc lưỡi lắc đầu, nhìn Hoàng Ly với ánh mắt giễu cợt. Gã biết trong lòng Hoàng Ly vẫn chưa quên được người đàn ông này.
“Không.” Khả Hân gào lên, vùng vẫy điên cuồng muổn thoát khỏi sợi dây trói chặt trên người. Sát khí trên người cô bộc lộ đến mức tận cùng, đôi mắt hẳn lên những tia đỏ rực.
“Lũ khốn chúng mày nghe rõ đây. Hôm nay chỉ cần tao không chết, tuyệt đối sẽ khiến chúng mày trả giá đắt vì những gì đã gây ra cho anh ấy” Bộ dạng của Khả Hân lúc này vô cùng đáng Sợ. Trong một khoảnh khắc, cả Văn Sẹo, Hoàng Ly và đám đàn em kia đều có cảm giác lạnh buốt sống lưng.
Tuy nhiên, bọn chúng nhanh chóng lấy lại tỉnh thần, cười nhạo cô không biết sống chết.
“Tụi bay nghe thấy nó nói gì không? Ôi tao sợ quá đi mất. Đợi mày xuống địa ngục rồi trả thù bọn này nhé.” Văn Sẹo làm bộ rùng mình, sau đó như muốn chọc tức Khả Hân nên lại đạp cho Đình Phong vài cái.
Mày…đã …nói…tha…cho…cô…ấy! Đình Phong khó khăn ngẩng đầu, cố gắng nói ra từng chữ. Đầu óc anh choáng váng, tuyệt vọng giành lấy một chút hơi tàn để chờ đợi người đến.
Dù thế nào anh cũng không thể chết trước khi Thanh Sơn đến được, như vậy Khả Hân và bé Bin sẽ lâm vào nguy hiểm.
Văn Sẹo ngồi xổm xuống đối diện với Đình Phong, vuốt cằm tỏ ra có chút đắn đo.
“Phải, tao đã nói mày sống nổi thì tha cho mẹ con nó. Tao giữ lời, nhưng đó là bản thân tao thôi, còn Hoàng Ly có đồng ý hay không lại là chuyện khác.” Dứt lời, Văn Sẹo đứng thẳng dậy, chờ đợi quyết định của Hoàng Ly. Ả nhanh chóng tỉnh táo lại, bỏ qua ánh mắt cầu xin của Đình Phong, liếm môi nói: “Tha cho nó ư? Đừng có nằm mơ. Hôm nay, tự tay tôi sẽ đưa nó xuống địa ngục cùng anh, để hai người nối duyên vợ chồng dưới đó.” “Chẳng qua, tôi muốn thử xem, nếu rạch nát khuôn mặt mỹ lệ này, anh còn có thể nhận ra nó nữa hay không ha…ha..“ Dứt lời, Hoàng Ly bóp cổ Khả Hân và vung dao chém xuống. Ngay khi lưỡi dao bén nhọn chỉ còn cách má phải của cô chừng vài cm thì..
“Đoàng”” Một tiếng súng nổ vang lên, bàn tay cầm dao của Hoàng Ly buông thõng xuống. Ả gào lên trong đau đớn, ngã ngồi xuống đất và ôm lấy cánh tay chảy máu đầm đìa vì trúng đạn.
Bình luận facebook