Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 887
Chương 887
Một giây sau, ý thức của Cố Hề Hề rơi vào trạng thái ngủ đông.
Mộc Nhược Na bưng bát đã rửa xong trở về, vừa định nói chuyện với Cố Hề Hề, thế nhưng khi cô ấy quay người lại thì đã không thấy Cố Hề Hề đâu.
Cái nồi kia vẫn còn ở đó nhưng người đã không thấy đâu.
Không hiểu sao, Mộc Nhược Na hốt hoảng lập tức đứng thẳng người dậy, rồi la lớn lên: “Hề Hề, Hề Hề à!”
Bảo vệ phụ trách họ nghe tiếng kêu cũng vội vàng chạy tới hỏi: “Tổng giám đốc Mộc? Sao vậy?”
“Anh thấy Hề Hề đâu không?” Mộc Nhược Na xoay người hỏi:
“Tôi chỉ xoay người một cái để thả bát đĩa xuống thì vừa quay người lại đã không thấy đâu.”
“Không có!” Người bảo vệ kia cũng mang theo vẻ mặt mờ mịt:
“Tôi vừa mới đi lên thượng nguồn để múc nước, mợ chủ vừa rồi vẫn rửa chén bên bờ suối, cô ấy cũng không có đi vào vùng nước sâu mà.”
Đúng vậy, việc rửa nồi cũng là trên đất bằng nhưng cũng không thể nào đi vào vùng nước xoáy.
Mộc Nhược Na cũng không thể cứ hỏi thăm người khác nữa, cô ấy lập tức xoay người quay về chỗ đóng quân.
Từ xa đã nhìn thấy Doãn Tư Thần đang nói chuyện với tiểu B, Mộc Nhược Na trực tiếp mở miệng hỏi: “Hề Hề đâu? Cô ấy có trở về không?”
Doãn Tư Thần sững sờ: “Không phải cô ấy theo các cô đi rửa nồi bát hay sao?”
Trong nháy mắt, Mộc Nhược Na lập tức trợn tròn lên: “Sao có thể? Làm sao mà, sao mà đột nhiên lại biến mất không thấy được cơ chứ?”
Đồ vật trong tay xoạch một cái rơi xuống đất, sắc mặt lập tức biến đổi: “Cô nói cái gì?”
Một tâm trạng khẩn trương khó tả đột ngột dâng lên, trong nháy mắt đã lan tràn khắp cả người.
Cố Hề Hề mất tích! Hơn nữa còn mất tích ngay dưới mí mắt của họ!
Doãn Tư Thần giống như bị điên chạy về phía bờ sông, bên kia bát nồi vẫn còn nguyên nhưng người thì đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Cái này không thể nào!” Doãn Tư Thần điên cuồng kêu lớn: “Tuyệt đối không có khả năng này! Sao Hề Hề lại biến mất được? Sao lại thế?”
Từ lần trước, sau khi mất rồi lại có được, Doãn Tư Thần đã xem Cố Hề Hề như tròng mắt của mình, ước gì có thể cột cô vĩnh viễn bên người mình.
Cuối cùng anh thật sự không thể chịu đựng nổi việc này, Cố Hề Hề rời đi chính là nỗi thống khổ của anh!
Vốn dĩ còn tưởng rằng mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy nữa, nhưng có ai ngờ tới, thời gian họ đi không lâu, vậy mà Cố Hề Hề lại mất tích lần nữa rồi.
“Mặc dù dòng nước chảy rất xiết, nhưng mặt nước vẫn khá trong trẻo tĩnh lặng, nên cũng không thấy sinh vật nào có thể ẩn núp bên dưới được.” Tiểu B lập tức ngồi xuống, kiểm tra mặt sông một chút, rồi nói: “Mợ chủ chắc cũng không có sinh vật nào kéo đi được, mà là… Tự mình biến mất.”
“Đừng nói nữa!” Doãn Tư Thần hung ác cắt đứt lời nói của tiểu B, lúc này anh giống như hoàn toàn bị mất đi lí trí rồi:
“Nhanh đi tìm đi! Tìm nhanh lên!”
Nói xong Doãn Tư Thần giống như sói bị chọc điên, lao ra ngoài muốn đi tìm Cố Hề Hề.
Hirayama Jiro cho bảo vệ ngăn cản anh lại: “Tổng giám đốc Doãn, anh không mang theo cái gì hết, nếu cứ như vậy mà xông vào rừng thì sẽ rất nguy hiểm.”
Một giây sau, ý thức của Cố Hề Hề rơi vào trạng thái ngủ đông.
Mộc Nhược Na bưng bát đã rửa xong trở về, vừa định nói chuyện với Cố Hề Hề, thế nhưng khi cô ấy quay người lại thì đã không thấy Cố Hề Hề đâu.
Cái nồi kia vẫn còn ở đó nhưng người đã không thấy đâu.
Không hiểu sao, Mộc Nhược Na hốt hoảng lập tức đứng thẳng người dậy, rồi la lớn lên: “Hề Hề, Hề Hề à!”
Bảo vệ phụ trách họ nghe tiếng kêu cũng vội vàng chạy tới hỏi: “Tổng giám đốc Mộc? Sao vậy?”
“Anh thấy Hề Hề đâu không?” Mộc Nhược Na xoay người hỏi:
“Tôi chỉ xoay người một cái để thả bát đĩa xuống thì vừa quay người lại đã không thấy đâu.”
“Không có!” Người bảo vệ kia cũng mang theo vẻ mặt mờ mịt:
“Tôi vừa mới đi lên thượng nguồn để múc nước, mợ chủ vừa rồi vẫn rửa chén bên bờ suối, cô ấy cũng không có đi vào vùng nước sâu mà.”
Đúng vậy, việc rửa nồi cũng là trên đất bằng nhưng cũng không thể nào đi vào vùng nước xoáy.
Mộc Nhược Na cũng không thể cứ hỏi thăm người khác nữa, cô ấy lập tức xoay người quay về chỗ đóng quân.
Từ xa đã nhìn thấy Doãn Tư Thần đang nói chuyện với tiểu B, Mộc Nhược Na trực tiếp mở miệng hỏi: “Hề Hề đâu? Cô ấy có trở về không?”
Doãn Tư Thần sững sờ: “Không phải cô ấy theo các cô đi rửa nồi bát hay sao?”
Trong nháy mắt, Mộc Nhược Na lập tức trợn tròn lên: “Sao có thể? Làm sao mà, sao mà đột nhiên lại biến mất không thấy được cơ chứ?”
Đồ vật trong tay xoạch một cái rơi xuống đất, sắc mặt lập tức biến đổi: “Cô nói cái gì?”
Một tâm trạng khẩn trương khó tả đột ngột dâng lên, trong nháy mắt đã lan tràn khắp cả người.
Cố Hề Hề mất tích! Hơn nữa còn mất tích ngay dưới mí mắt của họ!
Doãn Tư Thần giống như bị điên chạy về phía bờ sông, bên kia bát nồi vẫn còn nguyên nhưng người thì đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Cái này không thể nào!” Doãn Tư Thần điên cuồng kêu lớn: “Tuyệt đối không có khả năng này! Sao Hề Hề lại biến mất được? Sao lại thế?”
Từ lần trước, sau khi mất rồi lại có được, Doãn Tư Thần đã xem Cố Hề Hề như tròng mắt của mình, ước gì có thể cột cô vĩnh viễn bên người mình.
Cuối cùng anh thật sự không thể chịu đựng nổi việc này, Cố Hề Hề rời đi chính là nỗi thống khổ của anh!
Vốn dĩ còn tưởng rằng mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy nữa, nhưng có ai ngờ tới, thời gian họ đi không lâu, vậy mà Cố Hề Hề lại mất tích lần nữa rồi.
“Mặc dù dòng nước chảy rất xiết, nhưng mặt nước vẫn khá trong trẻo tĩnh lặng, nên cũng không thấy sinh vật nào có thể ẩn núp bên dưới được.” Tiểu B lập tức ngồi xuống, kiểm tra mặt sông một chút, rồi nói: “Mợ chủ chắc cũng không có sinh vật nào kéo đi được, mà là… Tự mình biến mất.”
“Đừng nói nữa!” Doãn Tư Thần hung ác cắt đứt lời nói của tiểu B, lúc này anh giống như hoàn toàn bị mất đi lí trí rồi:
“Nhanh đi tìm đi! Tìm nhanh lên!”
Nói xong Doãn Tư Thần giống như sói bị chọc điên, lao ra ngoài muốn đi tìm Cố Hề Hề.
Hirayama Jiro cho bảo vệ ngăn cản anh lại: “Tổng giám đốc Doãn, anh không mang theo cái gì hết, nếu cứ như vậy mà xông vào rừng thì sẽ rất nguy hiểm.”
Bình luận facebook