Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 920
Chương 920
Hirayama Jiro vội vàng làm thí nghiệm, Mộc Nhược Na ở bên cạnh xem náo nhiệt, thuận tiện quấy rối, cặp vợ chồng này vẫn chưa ly hôn, cũng là yêu thương chân thành!
Tưởng Dật Hải dẫn Vân Mạc Dung quá cảnh ở Mexico, nguyên nhân bởi vì thời tiết, chuyến bay đến trễ, bọn họ dứt khoát ở Mexico dừng chân vài ngày, đợi sau khi thời tiết hoàn toàn chuyển biến tốt, mới chuẩn bị lên đường trở về.
Trợ lí cầm thẻ lên máy bay giải quyết tốt, hành lí cũng gửi vận chuyển xong, Hoàng Hoàng cũng bị đưa vào khoang hành lí.
Tưởng Dật Hải nắm tay Vân Mạc Dung, chuẩn bị vượt qua kiểm tra an ninh.
“Xin lỗi, xin lỗi.” một người đàn ông ốm yếu, đang mặc áo khoác đen, xách một cái vali nhỏ từ một bên nhanh chóng đi qua: “Xin nhường đường cho tôi một chút.”
Tưởng Dật Hải kéo Vân Mạc Dung nhường cho đối phương một lát, đối phương lập tức dừng lại bước chân, hướng về phía họ lịch sự gật đầu cảm ơn.
Anh ta đội một cái mũ kiểu Anh, che khuất một nửa khuôn mặt của anh ta, chỉ để lộ ra một cái cằm trắng nõn.
Từ dáng người của anh ta thì thấy, vô cùng gầy yếu, có vẻ như cơ thể không phải kiểu khỏe mạnh.
Vân Mạc Dung chờ sau khi anh ta đi, vừa muốn cùng Tưởng Dật Hải rời đi, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn qua người đàn ông đã đi rồi đó.
Nhưng, giữa biển người, đã không còn bóng dáng của người đó.
“Mạc Dung, em làm sao vậy?” Tưởng Dật Hải quan tâm hỏi: “Thân thể không thoải mái sao?”
Vân Mạc Dung thu hồi ánh mắt, do dự nói: “Vừa rồi người đó… anh ta…”
“Làm sao vậy?” Tưởng Dật Hải nghi hoặc nhìn cô.
“Không có gì, luôn cảm thấy thân ảnh của người đó hình như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi…” Vân Mạc Dung đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu: “Có lẽ là em quá nhạy cảm thôi, không có gì, chúng ta đi thôi!”
Tưởng Dật Hải dịu dàng nắm tay Vân Mạc Dung đi đến cửa lên máy bay của mình.
Mà người đàn ông cùng Vân Mạc Dung gặp thoáng qua, đi đến một bên sân bay, trước mặt đã có sẵn người đứng chờ từ sớm, cung kính đưa một cái vali cho hắn: “Quý ngài Nhất Nhiễm, đây là đồ mà anh cần.”
“Vô cùng cảm ơn.” Ngón tay tái nhợt của người đàn ông tiếp nhận cái vali này, sau đó đưa cái vali của mình cho đối phương: “Hợp tác vui vẻ.”
“Rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo với anh.” Đối phương vui vẻ tiếp nhận cái vali nhỏ mà anh Nhất Nhiễm đưa tới, thấp giọng nói: “Trong vali ông chủ chúng tôi có tặng cho anh một chìa khóa một căn bất động sản và một chìa khóa xe hơi, mời anh vui lòng nhận lấy.”
“Rất cảm ơn.” Anh Nhất Nhiễm gật đầu, mang theo va li xoay người rời đi.
Anh Nhất Nhiễm mang theo vali, thong dong đi qua trạm kiểm tra an ninh, qua hải quan, đi đến cửa lên máy bay.
Xa xa nhìn thấy Vân Mạc Dung và Tưởng Dật Hải đang có một đám vệ sĩ vây quanh, chuẩn bị lên máy bay.
Khóe miệng anh ta lộ ra một tia tươi cười: “Vân Mạc Dung, chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Nói xong, anh ta liền kéo thấp mũ của mình, ung dung bước lên máy bay ở một cửa lên khác.
Trước khi lên máy bay Vân Mạc Dung gọi điện thoại cho người trong nhà, báo bình an, sau đó mới thoải mái dựa vào trên người Tưởng Dật Hải.
“Mạc Dung, em vì sao không quá cảnh về nhà? Anh có thể điều trực thăng trong nhà mình tới mà.” Tưởng Dật Hải đối với điểm này, vẫn không hiểu lắm: “Như vậy Hoàng Hoàng có thể cùng chúng ta bay về nhà.”
Hirayama Jiro vội vàng làm thí nghiệm, Mộc Nhược Na ở bên cạnh xem náo nhiệt, thuận tiện quấy rối, cặp vợ chồng này vẫn chưa ly hôn, cũng là yêu thương chân thành!
Tưởng Dật Hải dẫn Vân Mạc Dung quá cảnh ở Mexico, nguyên nhân bởi vì thời tiết, chuyến bay đến trễ, bọn họ dứt khoát ở Mexico dừng chân vài ngày, đợi sau khi thời tiết hoàn toàn chuyển biến tốt, mới chuẩn bị lên đường trở về.
Trợ lí cầm thẻ lên máy bay giải quyết tốt, hành lí cũng gửi vận chuyển xong, Hoàng Hoàng cũng bị đưa vào khoang hành lí.
Tưởng Dật Hải nắm tay Vân Mạc Dung, chuẩn bị vượt qua kiểm tra an ninh.
“Xin lỗi, xin lỗi.” một người đàn ông ốm yếu, đang mặc áo khoác đen, xách một cái vali nhỏ từ một bên nhanh chóng đi qua: “Xin nhường đường cho tôi một chút.”
Tưởng Dật Hải kéo Vân Mạc Dung nhường cho đối phương một lát, đối phương lập tức dừng lại bước chân, hướng về phía họ lịch sự gật đầu cảm ơn.
Anh ta đội một cái mũ kiểu Anh, che khuất một nửa khuôn mặt của anh ta, chỉ để lộ ra một cái cằm trắng nõn.
Từ dáng người của anh ta thì thấy, vô cùng gầy yếu, có vẻ như cơ thể không phải kiểu khỏe mạnh.
Vân Mạc Dung chờ sau khi anh ta đi, vừa muốn cùng Tưởng Dật Hải rời đi, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn qua người đàn ông đã đi rồi đó.
Nhưng, giữa biển người, đã không còn bóng dáng của người đó.
“Mạc Dung, em làm sao vậy?” Tưởng Dật Hải quan tâm hỏi: “Thân thể không thoải mái sao?”
Vân Mạc Dung thu hồi ánh mắt, do dự nói: “Vừa rồi người đó… anh ta…”
“Làm sao vậy?” Tưởng Dật Hải nghi hoặc nhìn cô.
“Không có gì, luôn cảm thấy thân ảnh của người đó hình như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi…” Vân Mạc Dung đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu: “Có lẽ là em quá nhạy cảm thôi, không có gì, chúng ta đi thôi!”
Tưởng Dật Hải dịu dàng nắm tay Vân Mạc Dung đi đến cửa lên máy bay của mình.
Mà người đàn ông cùng Vân Mạc Dung gặp thoáng qua, đi đến một bên sân bay, trước mặt đã có sẵn người đứng chờ từ sớm, cung kính đưa một cái vali cho hắn: “Quý ngài Nhất Nhiễm, đây là đồ mà anh cần.”
“Vô cùng cảm ơn.” Ngón tay tái nhợt của người đàn ông tiếp nhận cái vali này, sau đó đưa cái vali của mình cho đối phương: “Hợp tác vui vẻ.”
“Rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo với anh.” Đối phương vui vẻ tiếp nhận cái vali nhỏ mà anh Nhất Nhiễm đưa tới, thấp giọng nói: “Trong vali ông chủ chúng tôi có tặng cho anh một chìa khóa một căn bất động sản và một chìa khóa xe hơi, mời anh vui lòng nhận lấy.”
“Rất cảm ơn.” Anh Nhất Nhiễm gật đầu, mang theo va li xoay người rời đi.
Anh Nhất Nhiễm mang theo vali, thong dong đi qua trạm kiểm tra an ninh, qua hải quan, đi đến cửa lên máy bay.
Xa xa nhìn thấy Vân Mạc Dung và Tưởng Dật Hải đang có một đám vệ sĩ vây quanh, chuẩn bị lên máy bay.
Khóe miệng anh ta lộ ra một tia tươi cười: “Vân Mạc Dung, chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Nói xong, anh ta liền kéo thấp mũ của mình, ung dung bước lên máy bay ở một cửa lên khác.
Trước khi lên máy bay Vân Mạc Dung gọi điện thoại cho người trong nhà, báo bình an, sau đó mới thoải mái dựa vào trên người Tưởng Dật Hải.
“Mạc Dung, em vì sao không quá cảnh về nhà? Anh có thể điều trực thăng trong nhà mình tới mà.” Tưởng Dật Hải đối với điểm này, vẫn không hiểu lắm: “Như vậy Hoàng Hoàng có thể cùng chúng ta bay về nhà.”
Bình luận facebook