• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc bản mới (8 Viewers)

  • Chương 941-950

Chương 941

“Được được được, tôi lập tức lo liệu.” Giám đốc vội vàng chỉ đạo nhân viên, đích thân mình mang danh sách tới, mời anh Nhất Nhiễm ký tên nhận chìa khóa.

Anh Nhất Nhiễm nhanh chóng ký tên vào chỗ mà đối phương chỉ định.

Cố Hề Hề phát hiện, nét chữ mà anh ta viết nhìn rất đẹp, cô nhịn không được liền đưa mắt nhìn anh ta.

“Biệt thự có vườn của chúng tôi có rất nhiều dự án đi kèm, nếu như anh cảm thấy có hứng thú thì có thể đánh dấu vào. Như thế, lần phục vụ kế tiếp, chúng ta có thể trực tiếp phụ trách.” Giám đốc giải thích: “Sở dĩ muốn mời các vị khách hành tự mình tới nhận chìa khóa cũng là vì những nguyên nhân này. Những dự án này đều cần khách hàng đích thân ký tên xác nhận, bởi vì một khi có nhân viên được cử tới đó quét dọn sẽ cần khách hàng ký tên cho phép. An ninh của chúng tôi vẫn luôn là an toàn nhất xứ này, cũng sẽ phục vụ cho khách hàng.”

Anh Nhất Nhiễm gật gật đầu, đánh dấu vào rất nhiều dự án, nói: “Tôi sống một mình, tương đối giản dị, cho nên xin điều phối cho tôi một người làm vườn, hai nhân viên quét dọn, một đầu bếp và hai người y tá. Còn giá cả, xin chọn tốt nhất.”

“Không thành vấn đề, nhất định sẽ khiến ngài hài lòng.” Giám đốc thu lại bản đề mục cùng chữ ký, nở nụ cười thân thiện.

Giải quyết thủ tục xong xuôi, Cố Hề Hề cầm theo chìa khóa đi tới căn biệt thự của anh ta, mở cửa nhà ngắm nhìn một chút, gật gật đầu nói: “Khung cảnh không tệ, anh cũng vẫn thật có mắt nhìn nha. Nhà đầu tư bất động sản này vẫn thật là đáng tin cậy.”

“Đây là nhà ai?” Vân Mạc Dung hỏi.

“Là nhà họ Thương.” Cố Hề Hề trả lời: “Dự án này, kéo dài rất lâu mới làm xong. Trước đây, Tư Thần cũng có đầu tư tiền, nhưng mà phần trăm không nhiều.”

Khó trách người giám đốc kia nhìn thấy Cố Hề Hề lại một mực cung kính.

Căn biệt thự này có ba tầng, diện tích không lớn. Thế nhưng trang trí bày biện vẫn thật rất ấm cúng, ở một mình, đúng là rộng rãi.

“Mặc dù tôi nói như này có chút mạo muội, nhưng mà tôi ở nơi này thật sự chỉ quen biết có hai người các cô.” Anh Nhất Nhiễm nói: “Không biết tôi có được vinh hạnh, mấy hôm nữa mời hai cô tới đây làm khách không?”

Cố Hề Hề nhìn về phía anh Nhất Nhiễm, nói: “Anh trước hết vẫn là nên chăm sóc cơ thể đi.”

“Chăm sóc cơ thể, cũng có thể tiến hành ở nhà.” Anh Nhất Nhiễm vẫn giữ nguyên nụ cười: “Trước đây là không có chỗ ở, cho nên mới tới bệnh viện. Hiện tại có nhà riêng rồi, đã có thể tìm một nơi yên tĩnh hơn rồi.”

Vân Mạc Dung gật gật đầu: “Cũng đúng, ở nhà của mình, chung quy vẫn yên tĩnh hơn nhiều.”

Chỉ còn hai năm cuối, có lẽ anh ta cũng không muốn uổng phí thời gian ở trong bệnh viện đâu nhỉ?

Vân Mạc Dung không hiểu sao lại cảm thấy, mình có thể hiểu rõ được tâm tình của đối phương.

“Đúng đó.” Dáng vẻ của anh Nhất Nhiễm khi cười, vô cùng trong trẻo, vô cùng quyến rũ.

Cũng may Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung đều là những người thường xuyên nhìn thấy mấy chàng trai đẹp cực phẩm, bằng không nhất định sẽ bị nụ cười của anh ta hớp hồn mất rồi.

“Vậy là các cô đồng ý lời mời của tôi chứ?” Anh Nhất Nhiễm mỉm cười: “Chỉ là một bữa cơm gia đình đạm bạc tỏ chút lòng biết ơn của tôi, có vậy thôi.”

Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung có chút do dự.

Các cô mặc dù cứu được đối phương hai lần, thế nhưng cùng đối phương quả thực là không quen cũng không biết, không thân đến mức có thể đến nhà anh ta làm khách.

Thế nhưng, nhìn dáng vẻ của anh ta, quả thực thật không tốt lắm, mà bác sĩ cũng khẳng định, anh ta sống không được quá ba mươi tuổi.

Lòng trắc ẩn, mọi người đều có.
Chương 942

Huống chi Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung cũng không phải loại người tâm địa sắt đá.

Thôi thôi, coi như là quan tâm chăm sóc người bị bệnh đi, để cho anh ta trải qua hai năm cuối cùng của cuộc đời một cách thật ý nghĩa và đặc biệt.

Hai chị em sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, cùng lúc gật đầu: “Được rồi.”

Nghe thấy các cô nhận lời mời của mình, anh Nhất Nhiễm lập tức nở một nụ cười vui vẻ.

“Vậy, đến lúc đó không gặp không về.” Anh Nhất Nhiễm cười vui vẻ như đứa trẻ: “Tôi sẽ chuẩn bị cho các cô thật nhiều món ăn ngon!”

Sau khi về nhà, Cố Hề Hề cùng Doãn Tư Thần gọi video nói chuyện phiếm với nhau, nói đến anh Nhất Nhiễm, nhịn không được cảm khái nói: “Em nhìn thấy chị vừa nghe thấy rằng anh Nhất Nhiễm mới chỉ có hơn hai năm tuổi, đôi mắt chị rõ ràng đỏ lên, em liền nghĩ đến, vào năm chị sắp chết, hẳn là cũng rất khó chịu đi? Dù sao, năm đó chị mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy, rõ ràng còn có rất nhiều chuyện còn chưa làm, còn có rất nhiều người chưa gặp, thế nhưng là sinh mệnh đã đi đến cuối con đường. Nhìn thấy anh Nhất Nhiễm, em như thấy được chị ở quá khứ, không nhịn được liền mềm lòng.”

Trong video Doãn Tư Thần một thân âu phục phẳng phiu, hiển nhiên là có cuộc họp quan trọng cần tham gia, nhưng vẫn dành thời gian cùng với cô gọi video.

“Quả thực thật đáng thương. Nhưng mà, trên thế giới này người đáng thương nhiều như vậy, các em có thể thương xót hết sao? Thể hiện một chút thiện ý là được rồi.” Doãn Tư Thần ở một bên cởi nút thắt một bên cùng Cố Hề Hề nói đến anh họ của mình: “ Lần này anh tới là để giúp anh ấy, anh cũng coi như là đã hồi phục hoàn toàn. Nhiều cục diện rối rắm như vậy, cậu thế mà cũng yên tâm để một mình anh họ tới? Nếu như không phải anh đến giúp đỡ, chỉ sợ anh ấy ba tháng nữa chưa chắc có thể xử lý xong! Bất kể nói thế nào, anh họ cùng chị Mạc Dung cũng vừa mới kết hôn, để anh họ đi công tác lâu như vậy, cũng quá nhẫn tâm!”

Cố Hề Hề cười khẽ: “Đây chính là nỗi khổ của người thừa kế!”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải nhanh một chút để Ngự Hàm tiếp nhận công ty trong nhà, như vậy chúng ta liền có thể không buồn không lo mà vùng vẫy bốn phương rồi.” Doãn Tư Thần đặc biệt vui vẻ nói.

Cố Hề bật cười: “Ngự Hàm nếu như nghe được lời này của anh, nhất định sẽ khóc cho mà xem! Nó bây giờ còn đang trong căn cứ của Hans mà quỷ khóc sói gào kia kìa!”

“Gào, cứ để nó gào cho chán đi!” Doãn Tư Thần cắn răng nghiến lợi nói: “Để chúng mỗi ngày ở trước mặt anh làm ầm ĩ, ác độc trừng trị bọn oắt con này! Cũng không biết từ đâu tới nhiều sức lực như vậy!”

“Anh còn nói sao!” Cố Hề Hề lườm anh một cái: “Bà nội thế nhưng là đã nói với em, khi còn bé anh cùng Doãn Ngự Hàm không có gì khác biệt!”

Doãn Tư Thần cười hắc hắc, nói: “Dù sao anh không nhớ việc đó nữa, anh không thừa nhận.”

Vừa đúng lúc này, Tiểu A đến tìm anh ký tên, Doãn Tư Thần mới lưu luyến không rời nói với Cố Hề Hề: “Anh phải đi họp rồi, họp xong lại cùng em nói tiếp.”

“Được rồi, anh nhanh đi mau lên.” Cố Hề Hề nói: “Em sẽ để Tiểu A giám sát anh làm việc và nghỉ ngơi, anh cũng đừng thức đêm đấy!”

“Tuân mệnh, thưa phu nhân!” Doãn Tư Thần cười trả lời.

Cúp điện thoại, Cố Hề Hề nhìn thấy Vân Mạc Dung còn ở trong toilet cùng Tưởng Dật Hải gọi điện thoại, chắc hẳn bọn họ cũng có rất nhiều lời muốn nói.

Hai ngày sau, Cố Hề Hề cùng Vân Mạc Dung theo lời mời của anh Nhất Nhiễm, mang theo quà tặng đến nhà anh ta chơi.

Sau hai ngày sửa sang cùng trang trí, căn biệt thự trong nháy mắt có nhiều màu sắc hơn.

Công ty Vật Nghiệp hỗ trợ tìm người giúp việc cùng công nhân, đem phòng sửa sang lại ngay ngắn gọn gàng.
Chương 943
Anh Nhất Nhiễm mặc một bộ quần áo tơ tằm màu xám trắng vô cùng thoải mái, đứng ở cổng tự mình nghênh đón các cô.
“Anh Nhất Nhiễm, hôm nay sắc mặt của anh quả thật không tệ.” Cố Hề Hề đem lễ vật đưa cho người giúp việc sau lưng anh Nhất Nhiễm, cười chào hỏi.
“Có thể là do gặp việc vui nên tinh thần tôi cũng được thoải mái.” Anh Nhất Nhiễm mỉm cười trả lời, ánh mắt rơi vào trên người Vân Mạc Dung, ánh mắt tỏa ra sự dịu dàng.
Vân Mạc Dung nháy mắt mấy cái, luôn cảm thấy thời điểm Nhất Nhiễm nhìn mình thì trong ánh mắt anh ta có một chút gì đó không nói rõ được cũng không tả được.
Cô ấy lại sợ là mình tự mình đa tình, bởi vậy cũng không dám nghĩ nhiều hơn nữa.
Khả năng là do cô ấy đã cứu anh ta hai lần, cho nên anh ta đối với cô ấy có chút ỷ lại.
Hẳn là như vậy đi?
Vân Mạc Dung âm thầm nghĩ.
“Mau vào đi.” Anh Nhất Nhiễm mời các cô vào trong nhà: “Tôi ở đây không có bạn bè nào cả, muốn tìm người cùng uống chén rượu cũng là hi vọng xa vời. Cho nên, hôm nay cũng không có chuẩn bị quá nhiều rượu, mà thân thể của tôi cũng không thể uống nhiều, bởi vậy hi vọng các cô bỏ qua cho.”
“Không có gì, chúng tôi cũng rất ít khi uống rượu.” Vân Mạc Dung cười trả lời: “A, bình rượu vang này không tồi, tôi nhớ ở triển lãm đã thấy nó rồi.”
“Cô thích là tốt rồi.” Anh Nhất Nhiễm mời các cô vào phòng khách ngồi, nói: “Trà của nhà họ Vân có một không hai thiên hạ, tôi không ở đây tự bêu xấu chính mình nữa. Đây là trà tôi lấy về từ quê cũ, hương vị khả năng không bằng trà của nhà họ Vân, nhưng chắc cũng không đến nỗi tệ lắm. Nếm thử một chút?”
“Được.” Vân Mạc Dung mỉm cười gật đầu.
Cố Hề Hề nhìn xung quanh, cảm thấy ánh sang của biệt thự có chút không đúng lắm, lập tức đứng lên, nói: “Tôi có thể đi xung quanh tham quan một chút không?”
“Đương nhiên, cô cứ tự nhiên.” Nhất Nhiễm ôn hòa nhìn Cố Hề Hề: “Có chỗ nào không đúng, mời cô cho ý kiến.”
Cố Hề Hề cũng không khách khí, đánh giá góc độ và ánh sáng chung quanh căn nhà, nói với người giúp việc có thể thay rèm cửa hay là dùng một số loại rèm có màu sắc sáng hơn để tăng độ sáng cho căn nhà.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Vân Mạc Dung và Nhất Nhiễm.
Vân Mạc Dung uống trà, gật gật đầu nói: “Trà này cũng không tệ.”
“Múa rìu qua mắt thợ thôi.” Nhất Nhiễm mỉm cười nhìn Vân Mạc Dung, nói: “Tôi hôm qua ở công ty Vật Nghiệp có nghe nói đến chuyện của các cô. Không nghĩ tới, hai cô lại có bối cảnh lớn như vậy.”
Nói xong, Nhất Nhiễm tựa hồ như nhớ tới cái gì, có chút bứt rứt bất an nhìn Vân Mạc Dung: “Cô sẽ không trách tôi nghe ngóng tin tức của các cô chứ? Tôi chỉ là rất muốn biết chuyện của các cô, cho nên mới đi hỏi thăm.”
“Không sao.” Vân Mạc Dung lắc đầu, thân phận của cô và Cố Hề Hề vốn không phải là gì bí mật gì, tại thành phố N, tùy tiện hỏi thăm một chút thì đều có thể biết.
“Vậy là tốt rồi.” Anh Nhất Nhiễm rất nhanh liền vui vẻ đứng lên: “Tôi đi vào bếp xem nồi canh một chút…”
Anh Nhất Nhiễm đứng dậy với tốc độ quá nhanh, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, cả người như muốn ngã xuống đất
Vân Mạc Dung chân tay nhanh lẹ, lập tức kéo Nhất Nhiễm lại.
Nhưng không ngờ sức nặng của Nhất Nhiễm vượt quá suy nghĩ của Vân Mạc Dung, hai người cùng ngã xuống ghế sa lon.
Chương 944
Nhất Nhiễm ngẩng đầu một cái, liền thấy Vân Mạc Dung bị mình đè ở trên ghế sa lon, không thể động đậy.
“Thật, thật xin lỗi!” Nhất Nhiễm nhìn thấy mình gây họa, nhanh chóng từ trên ghế salon ngồi dậy, trên mặt buồn bã cùng thất bại: “Tôi quả nhiên là đồ vô tích sự, chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không được. Vừa rồi, thật xin lỗi, tôi đã thất lễ rồi!”
Vân Mạc Dung vốn dĩ còn có điều nghi ngờ, nghe được anh Nhất Nhiễm nói như vậy, lập tức có chút tự trách mình lòng dạ hẹp hòi.
Vân Mạc Dung ngồi ngay ngắn, nói: “Đừng nói như vậy, anh cũng không cố ý. Vẫn là để tôi vào phòng bếp xem một chút đi, anh ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt.”
“Mạc Dung!” Nhất Nhiễm đột nhiên mở miệng gọi cô lại: “Tôi có thể gọi cô như vậy không?”
“Đương nhiên rồi.” Vân Mạc Dung lông mày cong cong nhìn anh ta.
“Vậy, chúng ta là bạn bè sao?” Nhất Nhiễm tựa hồ có chút thẹn thùng, không dám ngẩng đầu nhìn về phíaVân Mạc Dung.
Vân Mạc Dung ngược lại là cảm thấy dáng vẻ của anh ta rất thú vị, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Nhất Nhiễm như được cổ vũ, dũng cảm ngẩng đầu nhìn về phía Vân Mạc Dung: “Vậy về sau tôi mời cô đến nhà làm khách, cô sẽ tới sao?”
“Sẽ tới chứ.” Vân Mạc Dung cảm thấy Nhất Nhiễm ở hiện tại rất giống cô ở quá khứ, trong lòng không khỏi liền mềm nhũn ra: “Tôi sẽ thường xuyên đến thăm anh.”
Cố Hề Hề từ trên lầu đi xuống, nói: “Tôi vừa mới nói cho người làm vài ý kiến của tôi, cho đổi màu của rèm cửa, như vậy ánh sáng liền tốt hơn rất nhiều. Anh bây giờ vừa mới khỏi bệnh, cần có nhiều ánh sáng, màu sắc rèm cửa quá mức ảm đạm không thích hợp điều tiết cảm xúc.”
“Cảm ơn.” Nhất Nhiễm cười đến mức vô cùng xán lạn: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Trưa hôm đó lúc ăn cơm, Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung mới phát hiện, người ốm yếu như Nhất Nhiễm lại có kiến thức uyên bác, tài hoa xuất chúng như vậy.
Anh ta rất am hiểu hội họa, chỉ là đáng tiếc thân thể yếu ớt, thường không thể ngồi lâu để vẽ.
“Hóa ra tác giả của “Phong Tuyết Dạ” chính là anh sao.” Vân Mạc Dung kinh ngạc nhìn Nhất Nhiễm nói: “Tôi ở New York xem qua triển lãm, tôi còn tưởng rằng là một người lớn tuổi vẽ! Không nghĩ tới lại là anh!”
“Thật sao? Cô đã xem qua qua tác phẩm của tôi? Tôi cảm thấy thật là ngoài mong đợi, cũng rất vui vẻ.” Nhất Nhiễm mặc dù không uống rượu, thế nhưng là bởi vì kích động cùng hưng phấn, gương mặt hiện ra một vòng hoa đào đỏ.
“Tôi cũng rất kinh ngạc.” Cố Hề Hề nói: “Anh vẽ bức tranh kia tốn không ít thời gian đúng không?”
“Đúng vậy, tròn ba năm.” Nhất Nhiễm mỉm cười trả lời: “Bức tranh kia tôi vẽ ông cố nội của tôi. Tôi vĩnh viễn sẽ không quên được cảnh tượng ấy, ngày đó là vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của tôi, ông cố nội bất chấp gió tuyết mà quay về vì muốn đón sinh nhật cùng tôi. Thế nên tôi nhớ rất rõ cảnh tượng ấy, mất ba năm để vẽ được nó.”
“Xem ra tình cảm của anh và ông cố nội rất tốt.” Vân Mạc Dung mở miệng nói.
“Đúng vậy.” Nhất Nhiễm cười rất ngọt ngào: “Tôi sở dĩ được bảo vệ tốt như vậy, đều là bởi vì mệnh lệnh của ông cố nội. Chỉ tiếc, sau khi ông cố nội qua đời… Được rồi, không nói những điều này nữa, nó sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của chúng ta.”
Cố Hề Hề lập tức đổi chủ đề: “Đúng đúng đúng, nói chuyện gì đó vui vẻ đi. Nhất Nhiễm, về sau có gì cần giúp đỡ, cứ nói với chúng tôi.”
Chương 945

“Gọi tôi là Nhất Nhiễm, Nhất Nhiễm quá khách khí.” Nhất Nhiễm vui vẻ nhìn Cố Hề Hề nói: “Nói đến chuyện này, tôi quả thực có chuyện muốn mời cô Cố giúp đỡ! Chuyện này, tôi cũng không biết phải nhờ ai mới tốt, chỉ có thể nhờ cô.”

Lúc này Cố Hề Hề đã buông chiếc đũa trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Chỉ cần tôi có thể giúp ích được một chút, tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”

“Vậy tôi sẽ không khách sáo với cô nữa.” Trên khuôn mặt tái nhợt của Nhất Nhiễm hiện lên một tia ngượng ngùng: “Tôi nghe nói trong nhà của cô Cố có trồng không ít hoa cỏ quý hiếm, hơn nữa trong nhà còn có người làm vườn cực kỳ am hiểu việc gieo trồng trông coi. Chỗ này của tôi vừa mới có một chậu Thập Bát Học Sĩ bị tôi chăm sóc hỏng mất rồi, mắt nhìn thấy sắp không xong. Cô Cố có điều không biết, chậu hoa này tuy không tính là vật gì quý giá, nhưng ngoài ý muốn lại là vật mà ông cố nội để lại cho tôi. Không biết liệu có thể làm phiền người làm vườn trong nhà cô Cố giúp tôi chăm sóc sơ qua một chút, xem coi có thể khiến cho nó… khởi tử hồi sinh hay không?”

Nói đến đây, biểu cảm trên mặt của anh ta giống như càng thêm ngượng ngùng: “Khi tôi tới đây, cái gì cũng không có xách theo, chỉ mang theo cái chậu Thập Bát Học Sĩ này. Đáng tiếc…về sau không có người làm việc chăm sóc, con gà mờ như tôi đây lại…”

Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung đồng thời nở nụ cười.

Nói đến dưỡng hoa, người cực kỳ có kinh nghiệm cũng không phải là cô, mà là Vân Mạc Dung.

Nghe ra được ý trong lời nói của Nhất Nhiễm, Cố Hề Hề cười đến mức không khép miệng lại được: “Nếu như vì chuyện này mà anh đến cầu tôi hỗ trợ thì thật sự là tìm nhầm người rồi.”

“Hả? Tại sao? Chẳng lẽ ngay cả cô Cố cũng không có khả năng giúp đỡ cho tôi sao?”

Trên mặt của vị Nhất Nhiễm kia hoàn toàn không thể che giấu được vẻ thất lạc xen lẫn tiếc hận: “Là lỗi của tôi, tôi không nên mang nó tới đây.”

“Không phải thế.” Cố Hề Hề cười, chỉ vào Vân Mạc Dung nói: “Người làm vườn của nhà tôi đúng là có khả năng chăm sóc không sai, nhưng mà nếu như muốn làm cho hoa lá khởi tử hồi sinh, không có chị ấy là không được. Chị của tôi ấy à… đối với việc chăm sóc hoa lá cỏ cây chính là cực kỳ có nghề! Năm đó khi chị ấy và anh rể của tôi quen nhau cũng là vì hoa nến mới kết duyên. Về sau anh rể của tôi vì muốn kỷ niệm cho chị ấy, còn xây lên một cái nhà ấm thật lớn chuyên dành để trồng hoa nữa đó…”

Vân Mạc Dung nhớ lại cảnh tượng lúc cô ấy và Tưởng Dật Hải quen nhau, khóe miệng bất giác cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào đầy vui vẻ, trong miệng lại nói: “Được rồi, em đừng có thổi phồng chị nữa. Chẳng qua là chị rãnh rỗi nhàm chán mới đi chăm sóc vài thứ này.”

Đáng tiếc, về sau thân thể cô ấy không được khỏe, chịu không được phấn hoa, những loại hoa cỏ kia cũng bị chuyển ra khỏi nhà họ Vân, cuối cùng cũng không có ai chăm sóc.

Sau này, khi thân thể của cô ấy khỏe mạnh trở lại, mới một lần nữa tìm lại sở thích của bản thân, cùng với Tưởng Dật Hải mỗi ngày mang theo tâm trạng vui vẻ đi trồng hoa trong nhà ấm, chăm sóc cho đám hoa cỏ kia.

Nhất Nhiễm mang vẻ mặt vừa kinh ngạc lẫn mừng rỡ nhìn về phía Vân Mạc Dung: “Vân Mạc Dung, cô thật sự am hiểu hoa cỏ sao, hay chỉ muốn an ủi tôi thôi đấy?”

Vân Mạc Dung cười, nói: “Thập Bát Học Sĩ tôi cũng có gieo trồng được vài cây, trong đó có một cây còn đưa cho Tưởng phu nhân, mẹ chồng của Hề Hề.”

Cố Hề Hề ra sức gật đầu: “Mẹ chồng tôi rất yêu thích loài hoa này.”

“Nếu như anh thật sự tin tưởng lời của tôi nói, tôi có thể giúp anh nhìn một chút.” Vân Mạc Dung nói với Nhất Nhiễm.

“Được, đương nhiên rồi!” Nhất Nhiễm kích động nhanh chóng sai người giúp việc ôm chậu Thập Bát Học Sĩ trong phòng của anh ta ra, thấp thỏm lo lắng đặt ở trước mặc Vân Mạc Dung, anh ta hết sức cẩn thận rồi lại tràn ngập mong đợi nhìn cô ấy: “Cô xem, có còn cứu được hay không?”

Vân Mạc Dung mang bao tay bảo hộ vào, cẩn thận xem xét sơ qua gốc Thập Bát Học Sĩ này.

Thập Bát Học Sĩ là một trân phẩm trong dòng hoa sơn trà, được người sở hữu đặc biệt ưu ái. Tạo hình hoa tươi đẹp, kết cấu hoa lại độc đáo, do bảy mươi đến hơn một trăm ba mươi cánh hoa hợp lại tạo thành tán hoa lục giác, trình tự xếp lớp phân chia rõ ràng, xếp đặt đúng theo thứ tự, vô cùng duyên dáng. Hai giáp cánh hoa nối liền nhau xếp thành hai mươi vòng xung quanh, phần lớn là mười tám vòng, vì lý do này nên được đặt tên là “Thập Bát Học Sĩ”.
Chương 946
Hoa sơn trà Thập Bát Học Sĩ vừa trang nhã lại tinh xảo, cực kỳ trân quý, cả màu sắc lẫn hoa văn đều phong phú, còn có tên gọi khác là “Tiểu Ngũ Bảo” hay “Tiểu Ngũ Sắc”.
“Khá tốt, cũng không đến nổi tệ lắm.” Sau khi Vân Mạc Dung kiểm tra xong, nói:
“Đại khái là anh không hiểu rõ lắm về tập tính của hoa sơn trà cho nên mới khiến cho nó mất đi tinh khí thần. Chỉ cần điều trị tốt một chút thì cơ bản sẽ không thành vấn đề. Nếu cái gốc Thập Bát Học Sĩ này đã có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với anh như vậy, tôi sẽ tự tay giúp anh chăm sóc tốt cho nó.”
Nghe Mạc Vân Du nói vậy, trên mặt Nhất Nhiễm lập tức lộ vẻ mừng rỡ: “Tôi đây trước hết phải cám ơn cô rồi!”
“Đều là bạn bè, không cần phải khách sáo!” Vân Mạc Dung cười nói: “Thật ra tạo nghệ trồng hoa của Hề Hề cũng không tệ, em ấy rất biết cách chăm sóc hoa sơn trà.”
Cố Hề Hề nhanh chóng phất tay: “Không, không, không, so với chị em lại càng không đáng nhìn tới!”
Nhìn hai chị em các cô khách sáo, Nhất Nhiễm khẽ cười, nói: “Xem ra vận khí của tôi thực sự không tệ! Vừa mới đến đây đã gặp được ân nhân cứu mạng, mà ân nhân cứu mạng của tôi lại còn am hiểu việc trồng hoa, không chỉ cứu tôi, còn cứu luôn cả hoa của tôi nữa. Đáng tiếc, tôi chỉ có thời gian hai năm, nếu không thì nhất định phải làm bạn bè tốt với các cô thêm một thời gian… Ấy, xem tôi này, tôi nói chuyện này ra để làm gì chứ. Đến đây, nếm thử loại rau này đi, đây chính là loại rau ở quê nhà tôi, không biết các cô ăn có quen hay không.”
Một bữa cơm, khách và chủ đều hết sức vui vẻ.
Lúc chia tay, Vân Mạc Dung lập tức mang gốc Thập Bát Học Sĩ về nhà, chính là trở về nhà họ Tưởng mà không phải là căn phòng trọ nhỏ kia.
Bởi vì cái phòng trọ nhỏ đó thật sự là quá nhỏ, thỉnh thoảng qua ở một chút cũng không có vấn đề, có điều nếu như để quá nhiều thứ trong đó thì thật sự là không thích hợp.
Hơn nữa trong nhà họ Tưởng loại công cụ nào cũng có, càng thuận tiện cho cô ấy thực hành.
“Mợ nhỏ.” Người giúp việc trong nhà nhìn thấy Vân Mạc Dung bưng một chậu Thập Bát Học Sĩ mệt mỏi trở về, lập tức chạy ra chào đón, nhận lấy chậu Thập Bát Học Sĩ từ trong tay cô ấy, báo cáo lại nói: “Người phụ trách của công ty Danny đến tìm mợ, cô ấy nói gọi điện thoại cho mợ không được.”
Lúc này cô ấy mới nhận ra điện thoại di động của bản thân hết pin tắt nguồn.
“Tôi biết rồi, bảo cô ấy đến nhà ấm trồng hoa gặp tôi.” Vân Mạc Dung gật đầu nói.
Chỉ trong chốc lát sau, người phụ trách hạng mục của công ty Danny lập tức xách theo một đầu đầy mồ hôi bước vào trong nhà ấm trồng hoa, vừa nhìn thấy Vân Mạc Dung lập tức nhịn không được nhả ra vài câu: “Tuy biết rằng đám ông chủ bà chủ như cô hay bọn họ đều không thiếu tiền, nhưng công ty Danny tốt xấu gì cũng là một công ty đồ trang điểm nổi tiếng đó! Mợ chủ Tưởng, cô cũng không thể giống như tổng giám đốc Mộc, nói bỏ là bỏ luôn chứ!”
Vân Mạc Dung bật cười: “Chỉ là điện thoại tôi bị hết pin thôi, nhìn xem cô bị hù như thế nào kìa! Yên tâm, công ty Danny là tâm huyết của Nhược Na và Hề Hề, tôi đương nhiên không thể ngồi không mà nhìn. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Là như vầy…” Người phụ trách hạng mục nghe được câu trả lời của Vân Mạc Dung, rốt cuộc thở ra một hơi: “Một nhãn hiệu bên dưới của công ty Danny chúng ta được một xí nghiệp gia đình thu mua, công ty đối phương nói sẽ phái người đến nhưng vẫn chưa có ai tới chỗ chúng ta bàn bạc, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Tôi đã gửi email hỏi thăm công ty Mexico bên kia, đối phương trả lời rằng người cũng đã tới thành phố, bảo chúng ta cứ kiên nhẫn chờ là được.”
“Có phải cô đang nói tới nhãn hiệu Ngọc Đan Hương hay không?” Vân Mạc Dung nhớ tới chuyện này, lập tức buông dụng cụ trong tay ra, nói: “Ngược lại cô cũng nhắc nhở tôi, chuyện này vốn là do Nhược Na phụ trách.”
Chương 947
“Đúng vậy, nhưng mà tổng giám đốc Mộc lại không muốn để ý tới.” Có lẽ chỉ có mỗi nhân viên của công ty Danny mới dám nói chuyện với bà chủ của mình như vậy: “Tôi vừa mới báo cáo chuyện này lên tổng giám đốc Mộc, cô ấy nói có chuyện gì cứ tới tìm cô là được.”
Vân Mạc Dung bật cười: “Cô ấy bắt lính bắt tới trên đầu của tôi rồi cơ à! Được rồi, nể tình cô ấy không ngại gian khổ đi cứu tôi, vụ này cứ giao lại cho tôi đi.”
Người phụ trách vội vàng giao lại tư liệu cho Vân Mạc Dung.
Lúc cô ấy vừa mở ra nhìn, ánh mắt ngay lập tức hạ xuống vị trí người phụ trách thương lượng của đối phương trên danh sách, cả người hoàn toàn sững sờ.
Nhất Nhiễm sao?
Làm sao lại là anh ta?
Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
“Mợ chủ Tưởng, có gì không đúng sao?” Người phụ trách nhìn thấy sắc mặt cô ấy hơi đổi, lập tức hỏi thăm.
“Không có gì.” Vân Mạc Dung đóng lại túi văn kiện, nói với người phụ trách: “Cô giao tất cả quy trình lại cho tôi đi!”
“Vâng.” Người phụ trách hớn hở hoàn thành xong nhiệm vụ rời đi.
Đợi cô ta đi khỏi rồi, Vân Mạc Dung mới mở tư liệu ra một lần nữa, đọc từ đầu tới cuối một lượt.
Cái nhãn hiệu Ngọc Đan Hương này là nhãn hiệu xếp hạng ba của công ty Danny, bình thường ở trong nước đã rất nổi tiếng, nhưng còn chưa đến độ nổi tiếng ra nước ngoài.
Chủ yếu là do dây chuyền sản xuất của sản phẩm này đặt tại nước ngoài, vậy cho nên từ nguyên liệu đến phương pháp điều chế thật ra đều thích hợp dành cho người phương Tây hơn là người phương Đông.
Lúc trước sở dĩ tạo ra cái nhãn hiệu này là bởi vì nó hoàn toàn làm từ thiên nhiên không có chất kích thích, vừa hay Cố Hề Hề, Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đều mang thai, cho nên đặc biệt xây dựng một dây chuyền sản xuất, còn tự cho là đúng, thuận tiện bán lại cho người khác sử dụng.
Về sau khi đứa trẻ sinh ra cai sữa, cả đám lập tức đổi nhãn hiệu khác, thành ra dây chuyền sản xuất có chút dư thừa.
Xuất phát từ sách lượt và phương hướng phát triển của công ty, các cô ấy quyết định bán đi nhãn hiệu và dây chuyền sản xuất này.
Trùng hợp là xí nghiệp bên Mexico kia cũng cảm thấy hứng thú với nhãn hiệu và dây chuyền sản xuất này. Vì thế đôi bên đã thương lượng thỏa thuận hợp tác thành công, chuẩn bị thu mua toàn bộ nhãn hiệu Ngọc Đan Hương và dây chuyền sản xuất.
Mộc Nhược Na phụ trách hạng mục này, cho nên dù Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung có nghe thấy nhưng cũng không nhúng tay vào.
Hiện tại Mộc Nhược Na không có nhà, gánh nặng của công ty Danny lập tức rơi vào trên người Vân Mạc Dung.
Về phần Cố Hề Hề, Vân Mạc Dung làm sao đành lòng để cho em gái cô ấy vất vả đây?
Cho nên chuyện gì có thể làm cô ấy đều tự mình làm.
Chẳng qua là, cô ấy tuyệt đối không nghĩ tới, người phụ trách bàn bạc với cô ấy vậy mà lại là Nhất Nhiễm.
Nhưng mà cũng không quá khó để lý giải, người có thể sai sử vị bách phu trưởng vàng thau lẫn lộn như Nhất Nhiễm này, thật ra cũng không có mấy ai.
Gia tộc kia đúng lúc lại là một trong số đó.
Chẳng qua là không khỏi quá mức trùng hợp.
Chương 948

Chẳng lẽ nói, lần trước anh ta cố hết sức ra viện cũng phải đi sân bay đón người, chính là đi đón người phụ trách của công ty Danny sao?

Cẩn thận tính toán lại một hồi, thật sự đúng là như vậy.

Ngày đó đúng là thời gian mà người phụ trách trong nghành về nước.

Vân Mạc Dung mang tâm trạng cực kỳ khó hiểu nhắn tin cho anh ta: “Nhất Nhiễm, sắp tới có phải anh cần đi bàn bạc một thương vụ hợp tác hay không?”

“Đúng vậy.” Anh ta phản hồi tin nhắn cực kỳ nhanh: “Cô yên tâm, đợi khi thân thể khá lên rồi, tôi sẽ đi gặp đối phương.”

“Vậy sao? Vậy đành mỏi mắt mong chờ thôi!” Khi cô ấy gửi tin nhắn này đi, nhanh chóng cười thầm trong bụng.

Không biết một ngày nào đó khi ngài Nhất Nhiễm phát hiện ra người mà anh ta cần bàn bạc lại là người của mình thì sẽ có biểu hiện như thế nào đây?

Trong biệt thự.

Nhất Nhiễm cất kỹ điện thoại, khóe môi cong cong, lộ ra nụ cười đắc ý.

Thiên kim của nhà họ Vân, quả thật là danh bất hư truyền, khó trách năm đó lại khiến cho nhiều người đổ xô theo đuổi như vậy.

Mặc dù có thay thân đổi xác thì ánh sáng vẫn như cũ tỏa ra xung quanh, khiến cho người khác phải ngoái lại mà nhìn.

Vân Nặc, chính là tôi đã khiến cho cô sống lại một lần nữa.

Cho dù tôi không thể thu hồi vốn được, nhưng cũng muốn thu lại một chút lãi.

Hay là… cô cùng tôi sinh một đứa bé, có được không?

Có lần Cố Hề Hề vừa về đến nhà, đã thấy Doãn lão phu nhân đang sai bảo mấy người giúp việc trong nhà thay đổi lại chút trang trí trên trần nhà.

Cố Hề Hề tức khắc dấy lên lòng tò mò, sáp lại hỏi:

“Bà nội, bà đang bận làm gì đó ạ?”

Doãn lão phu nhân thấy Cố Hề Hề, nụ cười vốn luôn hiện trên mặt vẫn nở rộng trên môi:

“Hề Hề về rồi đấyà? Con cho người đem bánh nhân hoa đến nhỉ, bánh ngon lắm. Tay nghề của bên thông gia càng ngày càng lên tay đấy. Còn cái này ấy hả, mấy thằng nhóc thối kia không có ở nhà, bà vội kêu người dọn dẹp lại nhà cửa một chút ấy mà, chứ nếu không đợi chúng nó về nhà một cái là thể nào cũng quậy tung lên rồi quấy bà già này cho xem!”

Ngoài miệng thì chê bai thế thôi, chứ thân thể bà cũng còn thật thà lắm.

Doãn lão phu nhân chắc cũng chưa biết có một câu ngạn ngữ nói chính xác tình trạng hiện giờ của bà thế nhỉ.

Cơ mà, đúng là ba đứa con của Cố Hề Hề rất là dính bà cố của chúng.

Có cái gì ăn ngon, cái gì hay ho, là đều nhớ tới bà cố trước nhất.

Thế nên bây giờ chuyện khiến Doãn lão phu nhân vui vẻ nhất chinh là ở nhà chơi với cháu, à không, chơi với chắt.

Niềm cầu vui lớn nhất hiện thời của Doãn lão phu nhân không gì khác là sống lâu thêm hai ba năm, để nhìn thấy đám trẻ có thể thành gia lập nghiệp.

“Bà nội ơi, ba con khỉ con kia vẫn còn ở trại huấn luyện mà, chưa thêm dăm ba tháng nữa là vẫn chưa về đâu ạ!”
Chương 949
Cố Hề Hề cười nói:
“Bà đừng nóng, cứ từ từ mà làm thôi ạ.”
“Thế thi tốt quá rồi.”
Doãn lão phu nhân bắt đầu nhẩm tính thời gian:
“Bây giờ làm cho xong, đợi cho mấy thứ này bay bớt mùi, lúc bọn nhỏ quay về cũng vừa kịp luôn rồi.”
Cố Hề Hề thấy bản thân mình có khuyên mấy cũng thế, bèn thôi không nói gì thêm.
Mấy thứ này cũng chẳng tính là gì, miễn là bà nội vui vẻ là tốt rồi.
“Phải rồi, Hề Hề à, mấy ngày nay Tư Dược bận cái gì vậy?”
Doãn lão phu nhân cất tiếng hỏi.
“Tư Dược được Tư Thần phái đi thanh tra sản nghiệp ở ngoài rồi ạ.”
Cố Hề Hề tự tay lấy cho Doãn lão phu nhân một tấm đệm lưng, đỡ bà ngồi xuống:
“Tư Dược bây giờ càng ngày càng quen tay, Tư Thần định đào tạo cậu ấy cho thật là tốt, mai này có thể để cậu ấy san sẻ chút gánh nặng. Sản nghiệp nhà họ Doãn chúng ta càng ngày càng nhiều, nhân viên thì ít lại, bận túi bụi luôn ạ.”
“Có người chị dâu như con là tốt cho nó.”
Doãn lão phu nhân càng nhìn Cố Hề Hề càng ra chiều ưng bụng. Bây giờ bà thật sự tự bội phục mình, lúc ấy bà lại lanh trí như vậy, nhanh tay lẹ mắt “hốt” được cho Tư Thần cô cháu dâu đảm đang thế.
Giờ đây, có nhìn cháu dâu của nhà người ta, bà cũng thấy chẳng ai bì được với cô cháu dâu nhà mình cả.
Trong nhà ngoài cửa đều được chu toàn thỏa đáng.
Cố Hề Hề nào chỉ là Giám đốc điều hành trong hội đồng học viện quý tộc, mà còn là người chịu trách nhiệm chính của Danny.
Trừ công việc, trong nhà, ngay cả mẹ chồng hay chị em dâu cũng nào nói được gì.
Con gái nhà họ Vân quả thực rất xuất chúng đó mà!
“Bà nội, bà khen con cũng khen đủ ba năm rồi đó ạ!”
Cố Hề Hề làm dáng:
“Lỡ như cháu gái bà được chiều mà sinh kiêu thì sao bây giờ?”
“Vậy thì cứ kiêu cho tới luôn!”
Doãn lão phu nhân gật lấy gật để:
“Nữ chủ nhân của nhà họ Doãn mà không được kiêu thì ai được kiêu nữa đây?”
Hai bà cháu cùng cười rộ lên.
Bấy giờ, có người từ bên ngoài đi vào, báo lại:
“Thưa bà, thưa mợ cả, mợ hai ẵm cậu nhỏ đến ạ.”
“Tử Ngọc tới đấy à? Mau để em ấy vào đây.”
Cố Hề Hề tức thì cười bảo với Doãn lão phu nhân:
“Hiếm khi thấy Tử Ngọc chịu bế cháu nó đến đây chơi.”
Doãn lão phu nhân gật gù.
Sau khi Doãn Tư Dược kết hôn với Vệ Tử Ngọc thì đã dọn ra ngoài ở ngay, dọn vào một trong những căn biệt thự Doãn Tư Dược sở hữu.

Chương 950
Nửa năm trước, Vệ Tử Ngọc hạ sinh một đứa bé trai, cũng chỉ nhỏ hơn Doãn Nhất Nặc một, hai tuổi mà thôi.
Bởi vì sức khỏe của Vệ Tử Ngọc không tốt cho lắm, thế nên cô ta chỉ ở nhà chăm con chứ chẳng mấy khi ra ngoài.
Hiện giờ, chắc là hay tin Cố Hề Hề quay về đây nên mới ẵm đứa trẻ cùng qua thăm.
Con trai của Doãn Tư Dược và Vệ Tử Ngọc tên là Doãn Ngự Trinh, cái tên này được chính Cố Hề Hề đặt cho.
Doãn Tư Dược rất thích cái tên này, khi đó đã quyết luôn đây là tên con.
Doãn Ngự Trinh rất khác với đứa con cả Doãn Ngự Hàm. Mặc dù chỉ mới sáu tháng tuổi, bé lại im lặng như một bé Phúc vậy, chẳng bù cho Doãn Ngự Hàm hồi bé giỏi nhất là trò dày vò người khác.
“Cục cưng ngoan ngoãn Ngự Trinh ơi, cho bác cả ôm một cái nào.”
Cố Hề Hề vừa trông thấy Doãn Ngự Trinh thì vội vã ẵm bé từ trong tay Vệ Tử Ngọc sang, nhìn Vệ Tử Ngọc hỏi han:
“Thân thể em đã khỏe hơn chưa?”
Vệ Tử Ngọc cười, trước hết là chào hỏi Doãn lão phu nhân, sau mới đáp lời Cố Hề Hề:
“Em tốt hơn nhiều rồi, chị dâu. Nhà cũng có giúp việc nên em không cần bận tâm nhiều.”
Cố Hề Hề ôm Doãn Ngự Trinh, để Doãn lão phu nhân nhìn một cái, bảo rằng:
“Nhìn bé con này, đúng là giống y đúc bố của cháu nó.”
“Ngự Hàm mà biết con lại ôm cháu nó, kiểu gì cũng tị nạnh cho mà xem.”
Doãn lão phu nhân vươn tay trêu Doãn Ngự Trinh một chốc, cười rất tươi:
“Vóc dáng bé tí hin thế này, đúng là khiến ai cũng muốn yêu chiều. Tử Ngọc, con có công lớn lắm đấy.”
Mắt Vệ Tử Ngọc hằn đỏ:
“Bà nội nói quá rồi ạ, đều là chuyện con tất phải làm mà ạ.”
Cố Hề Hề bảo:
“Thằng nhóc Ngự Hàm kia da dày thịt béo tâm tính như khỉ con, sao mà ghen tị vì mấy chuyện này được ạ?”
Nói xong, Cố Hề Hề để Vệ Tử Ngọc ẵm lại Doãn Ngự Trinh, còn dợm hỏi:
“Mà sao hôm nay em lại đến đây?”
“Em nghe chị dâu về rồi, nên mới cố ý bế Ngự Trinh qua đây cho chị xem bé một chút đấy ạ.”
Vệ Tử Ngọc dịu hiền đáp:
“Ngự Trinh thích nhất là bác gái của bé mà.”
Vệ Tử Ngọc vẫn luôn là người con gái thông minh như thế.
Cô ấy tường tỏ, rằng vận mệnh may rủi của con trai mình trong tương lai, đều dựa cả vào Cố Hề Hề.
Có thể được Cố Hề Hề coi trọng, tương lai của Doãn Ngự Trinh cũng sẽ không quá bết bát.
Doãn Ngự Hàm là anh họ, cũng sẽ vì sự xem trọng này của Cố Hề Hề mà bảo vệ Doãn Ngự Trinh nhiều hơn.
Cho nên, không phải tự nhiên mà lại dẫn theo con trai đến đây để chứng tỏ sự tồn tại. Mà đây là chuyện cần phải làm.
Doãn lão phu nhân đã lớn tuổi đến mức này rồi, làm gì có chuyện không nhìn ra?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom