Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-147
Chương 147: Cô đê tiện đến cỡ nào?
Giang Hiểu Nhi vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh ta đã đại khái hiểu được chuyện gì, lập tức trong lòng cô dâng lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, một giây sau, giọng nói tuyên án tử hình truyền đến: "Cậu Phong đang chờ cô!"
Người đàn ông rất cung kính làm tư thế “xin mời” nhưng cô cảm thấy anh ta mang theo khí thế ép buộc khiến người khác không dễ từ chối.
Giang Hiểu Nhi mím môi, không tự chủ được nuốt nước miếng, ngước mắt lên nhìn anh ta: "Tôi lái xe…"
Ý là cô không đi có được không?
"Cậu Phong đã chờ cô một tiếng rồi. Cô tạm thời đưa chìa khóa xe cho tôi!"
Một câu nói suýt chút nữa khiến cô không có áp lực, trong lòng Giang Hiểu Nhi lập tức không ngừng kêu gào “Tiêu đời rồi” nhưng cuối cùng cô vẫn không né tránh!
Hiểu Nhi nghĩ "sớm muộn gì cũng chết", nên lấy chìa khóa xe ra đưa cho anh ta, sau đó hiên ngang sải bước đi lướt qua anh ta.
Ánh mắt Mạc Ngôn hơi dừng lại, sửng sốt hai giây, người phụ nữ này quả nhiên can đảm khác người. Đã đến nông nỗi này rồi mà cô vẫn còn có thể kiêu ngạo đến thế?
Cô vậy mà lại để cho nhân vật nổi tiếng hàng đầu Thanh Thành đợi một tiếng đồng hồ? Phải biết rằng, cậu cả Phong của chúng ta chính là nhân vật đứng đầu, từ xưa tới nay chưa bao giờ đợi ai.
Đây là chỗ khiến anh ta bực bội. Rõ ràng chỉ nói một câu là được nhưng tại sao anh lại không nói gì mà cứ ngồi mãi trong xe đợi như vậy chứ?
Trong lòng anh tràn đầy nghi ngờ nhưng vẫn sải bước đi theo, trước khi Giang Hiểu Nhi đến trước cửa xe, anh ta đã mở cửa xe giúp cô.
Giang Hiểu Nhi hơi dừng lại, ngay cả hơi thở dường như cũng muốn dừng lại theo.
Cô hít sâu một hơi mới khom người ngồi xuống, sau đó cô cảm thấy máu trong người như đóng băng, ngay cả ánh mắt cũng muốn đứng tròng.Mà Mạc Ngôn trở lại ghế tài xế rất nhanh, tiếp theo đó chiếc xe xa xỉ màu đen lao nhanh như chớp trong bóng đêm.
Dọc theo đường đi, bầu không khí trong xe đều là im lặng như tờ, một cảm giác nặng nề đầy chết chóc.
Giang Hiểu Nhi hơi lo lắng cúi đầu, hai tay nhỏ đan vào nhau, trong lòng run lộp bộp.
"Làm sao bây giờ? Tình hình không đúng lắm! Anh đang đợi cô làm gì? Còn đợi cô tan tầm? Sao cô lại có ảo tưởng sắp như bị rút gân lột da rồi nhỉ?"
Chắc cô sẽ không thê thảm lắm đâu?
Không phải cô chỉ nói xấu anh hai câu thôi sao? Với lại cũng lâu rồi, anh nên hết giận mới phải chứ?
Giang Hiểu Nhi suy nghĩ tới lui, cuối cùng nhịn không được chán nản cúi đầu: Được rồi, cô biết rồi, chắc chắn là anh giận đến phát điên rồi.
Haiz, đêm nay sợ là sống thảm rồi.
Mười cực hình tàn khốc đời nhà Thanh chắc đang xếp hàng đợi cô đấy.
Trong lưu Giang Hiểu Nhi còn đang sầu muộn, lo lắng thì tiếng thắng xe vang lên, cơ thể theo đó cũng run lên, cô ngước đầu nhìn người đàn ông suốt đêm như tượng băng đã đẩy cửa xe ra nói: "Để xe lại."
Giang Hiểu Nhi còn chưa kịp tỉnh táo lại thì rầm một cái tiếng đóng xe vang lên kịch liệt.
Cô cả kinh xoay người muốn đẩy cửa xe, không ngờ lại mở ra được, nhưng mà sau đó một cánh tay khỏe mạnh đã giơ ra kéo cả người cô xuống.
Một cái hất tay của Phùng Dịch Phong suýt chút nữa đã khiến cô chúi đầu xuống đất: “Ai ôi!”
Dưới chân Giang Hiểu Nhi lảo đảo, cô hơi cúi người cả bàn tay đều chống dưới đất lúc này mới miễn cưỡng không bị té, nhưng cũng bị rách một lớp da.
"Vào nhà cho tôi!"
Một giọng nói giận dữ vang lên, cơ thể Hiểu Nhi run bần bật, cô đứng dậy nhưng không tự chủ rụt cổ lại.
Cô chưa từng thấy anh nổi nóng như vậy. Cả người anh giống như bị nhấn chìm trong biển lửa cực kỳ khủng bố, sắc mặt nặng nề, cộng thêm khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt màu xanh đen đặc biệt kia giống như tỏa ra anh sáng rét lạnh, cảm giác băng lửa giao hòa khiến người ta không nhịn được run cầm cập.
Bỗng nhiên từ đáy lòng Hiểu Nhi dâng lên cảm giác sợ hãi nặng nề, trong nháy mắt xông thẳng đến xương cốt...
Hoảng sợ trong chớp mắt nhưng cũng vẻn vẹn có ba giây. Ba năm nay có sóng to gió lớn gì mà cô chưa từng gặp qua, thậm chí cô còn nghĩ đến cái chết.Hiểu Nhi nghĩ lại bản thân cũng không nợ gì anh, cho nên cô mang theo ý nghĩ “chia tay” đi theo anh.
Phùng Dịch Phong vào cửa xong thì đi thẳng đến quầy rượu bên cạnh trước, sau đó mở nắp bình rượu vang uống liên tiếp ba ly. Phùng Dịch Phong thấy người nào đó lề mề chậm chạp, anh nện ly rượu xuống bàn cái “cộp”, sức nện quá mạnh khiến cho đế ly nứt ra.
"Giang Hiểu Nhi có phải cô tuổi gà không? Vứt cô vào tổ phượng hoàng cô lại liều mạng chui trở lại ổ gà? Tôi xem cô đáng bị mạnh mẽ “hành hung” một trận rồi!"
Đêm hôm khuya khoắt, cô ở trên đường lôi kéo đàn ông, lại còn quyến rũ bạn thân của anh? Bản lĩnh quyến rũ này đúng là tăng lên không ít mà.
Giọng nói trầm thấp của Phùng Dịch Phong không che giấu được lửa giận, Hiểu Nhi chỉ là mím môi, không trả lời lại nhưng cô cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
Anh xem thường cô, vừa lúc bắt đầu đã xem thường.
Đây là cảm nhận sâu sắc nhất của cô lúc này.
Tính tình của Hiểu Nhi một khi đã cứng rắn lên rồi thì mười con ngựa cũng không kéo lại được, có nhận thức như vậy thì ý nghĩ chia tay của cô càng thêm quyết liệt hơn.
Chỉ là thói quen tự bảo vệ quen thuộc, anh đang tức giận váng đầu, cô không lấy trứng chọi đá.
Phùng Dịch Phong thấy cô im như hũ nút thì càng tức giận hơn: "Cô câm à? Nói chuyện?"
"Tôi không có gì để nói..." Cô cần tiền, cô yêu tiền, không phải anh đã biết chuyện này từ lâu rồi sao?
Phùng Dịch Phong thấy giọng điệu thờ ơ của cô, ngược lại thái độ kia lại giống như anh đang cố tình gây chuyện. Phùng Dịch Phong chưa từng bị người khác lơ là như vậy, quả thực là tức muốn điên mà.
Anh ở trong xe đợi mãi, vậy mà cô lại còn có tâm trạng đi kiếm mấy đồng tiền lẻ, khi trở về cũng chẳng có một câu nào? Cái quỷ nhở của cô còn quan trọng hơn anh sao? Đầu óc cô bị chó gặm rồi à?
Phùng Dịch Phong đứng lên kéo cô qua, nắm chặt cằm cô: "Có phải vì tiền mà cô sẵn sằng làm mọi thứ không? Bao gồm cả việc lên giường với đàn ông hả Giang Hiểu Nhi, cô đê...đến cỡ nào chứ? "
Lời nói đã đến bên mép, Phùng Dịch Phong như ý thức được điều gì đó, lập tức ngậm miệng lại, nhưng âm cuối kéo dài, ánh mắt khinh bỉ đã bày bày tỏ tậm trạng chân thực và những lời muốn nói của anh ta.
Hơn ba năm nay Giang Hiểu Nhi bị người đời, đặc biệt là đàn ông, nói nhiều nhất chính là một chữ “hèn” này.
Đúng đấy!
Nếu cô không đê hèn thì làm sao bị một người đàn ông gạt lâu như vậy rồi vứt bỏ trên lễ cưới mà vẫn chưa chấp nhận hiện thực.
Nếu cô không đê hèn thì sao có thể u mê không tỉnh, ba lần bảy lượt không buông xuống, không quên đi?
Nếu cô không “hèn” thì ba cô sẽ không tức đến nỗi vào viện, bây giờ còn hôn mê không tỉnh?
Nếu cô không “hèn” thì làm sao đến hộp đêm kia để nhảy chứ?
Nếu cô không “hèn” thì tại sao lại đau lòng vì loại người như anh? Muốn đối xử tốt với anh cuối cuàng lại bị anh trút giận oan uổng.
Phòng tuyến trong lòng trong phút chốc như sụp đổ, cô phảng phất như trở về lúc ba năm trước bị bản thân chỉ vào mũi mắng, cả khuôn mặt Giang Hiểu Nhi sa sầm, tái xanh khó coi tới cực điểm, mà lúc này trong đầu cô toàn là những tiếng nói giống như ác mộng, không ngừng vang lên: “Cô đúng là đồ...đê tiện!”
Giang Hiểu Nhi vừa nhìn thấy dáng vẻ của anh ta đã đại khái hiểu được chuyện gì, lập tức trong lòng cô dâng lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, một giây sau, giọng nói tuyên án tử hình truyền đến: "Cậu Phong đang chờ cô!"
Người đàn ông rất cung kính làm tư thế “xin mời” nhưng cô cảm thấy anh ta mang theo khí thế ép buộc khiến người khác không dễ từ chối.
Giang Hiểu Nhi mím môi, không tự chủ được nuốt nước miếng, ngước mắt lên nhìn anh ta: "Tôi lái xe…"
Ý là cô không đi có được không?
"Cậu Phong đã chờ cô một tiếng rồi. Cô tạm thời đưa chìa khóa xe cho tôi!"
Một câu nói suýt chút nữa khiến cô không có áp lực, trong lòng Giang Hiểu Nhi lập tức không ngừng kêu gào “Tiêu đời rồi” nhưng cuối cùng cô vẫn không né tránh!
Hiểu Nhi nghĩ "sớm muộn gì cũng chết", nên lấy chìa khóa xe ra đưa cho anh ta, sau đó hiên ngang sải bước đi lướt qua anh ta.
Ánh mắt Mạc Ngôn hơi dừng lại, sửng sốt hai giây, người phụ nữ này quả nhiên can đảm khác người. Đã đến nông nỗi này rồi mà cô vẫn còn có thể kiêu ngạo đến thế?
Cô vậy mà lại để cho nhân vật nổi tiếng hàng đầu Thanh Thành đợi một tiếng đồng hồ? Phải biết rằng, cậu cả Phong của chúng ta chính là nhân vật đứng đầu, từ xưa tới nay chưa bao giờ đợi ai.
Đây là chỗ khiến anh ta bực bội. Rõ ràng chỉ nói một câu là được nhưng tại sao anh lại không nói gì mà cứ ngồi mãi trong xe đợi như vậy chứ?
Trong lòng anh tràn đầy nghi ngờ nhưng vẫn sải bước đi theo, trước khi Giang Hiểu Nhi đến trước cửa xe, anh ta đã mở cửa xe giúp cô.
Giang Hiểu Nhi hơi dừng lại, ngay cả hơi thở dường như cũng muốn dừng lại theo.
Cô hít sâu một hơi mới khom người ngồi xuống, sau đó cô cảm thấy máu trong người như đóng băng, ngay cả ánh mắt cũng muốn đứng tròng.Mà Mạc Ngôn trở lại ghế tài xế rất nhanh, tiếp theo đó chiếc xe xa xỉ màu đen lao nhanh như chớp trong bóng đêm.
Dọc theo đường đi, bầu không khí trong xe đều là im lặng như tờ, một cảm giác nặng nề đầy chết chóc.
Giang Hiểu Nhi hơi lo lắng cúi đầu, hai tay nhỏ đan vào nhau, trong lòng run lộp bộp.
"Làm sao bây giờ? Tình hình không đúng lắm! Anh đang đợi cô làm gì? Còn đợi cô tan tầm? Sao cô lại có ảo tưởng sắp như bị rút gân lột da rồi nhỉ?"
Chắc cô sẽ không thê thảm lắm đâu?
Không phải cô chỉ nói xấu anh hai câu thôi sao? Với lại cũng lâu rồi, anh nên hết giận mới phải chứ?
Giang Hiểu Nhi suy nghĩ tới lui, cuối cùng nhịn không được chán nản cúi đầu: Được rồi, cô biết rồi, chắc chắn là anh giận đến phát điên rồi.
Haiz, đêm nay sợ là sống thảm rồi.
Mười cực hình tàn khốc đời nhà Thanh chắc đang xếp hàng đợi cô đấy.
Trong lưu Giang Hiểu Nhi còn đang sầu muộn, lo lắng thì tiếng thắng xe vang lên, cơ thể theo đó cũng run lên, cô ngước đầu nhìn người đàn ông suốt đêm như tượng băng đã đẩy cửa xe ra nói: "Để xe lại."
Giang Hiểu Nhi còn chưa kịp tỉnh táo lại thì rầm một cái tiếng đóng xe vang lên kịch liệt.
Cô cả kinh xoay người muốn đẩy cửa xe, không ngờ lại mở ra được, nhưng mà sau đó một cánh tay khỏe mạnh đã giơ ra kéo cả người cô xuống.
Một cái hất tay của Phùng Dịch Phong suýt chút nữa đã khiến cô chúi đầu xuống đất: “Ai ôi!”
Dưới chân Giang Hiểu Nhi lảo đảo, cô hơi cúi người cả bàn tay đều chống dưới đất lúc này mới miễn cưỡng không bị té, nhưng cũng bị rách một lớp da.
"Vào nhà cho tôi!"
Một giọng nói giận dữ vang lên, cơ thể Hiểu Nhi run bần bật, cô đứng dậy nhưng không tự chủ rụt cổ lại.
Cô chưa từng thấy anh nổi nóng như vậy. Cả người anh giống như bị nhấn chìm trong biển lửa cực kỳ khủng bố, sắc mặt nặng nề, cộng thêm khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt màu xanh đen đặc biệt kia giống như tỏa ra anh sáng rét lạnh, cảm giác băng lửa giao hòa khiến người ta không nhịn được run cầm cập.
Bỗng nhiên từ đáy lòng Hiểu Nhi dâng lên cảm giác sợ hãi nặng nề, trong nháy mắt xông thẳng đến xương cốt...
Hoảng sợ trong chớp mắt nhưng cũng vẻn vẹn có ba giây. Ba năm nay có sóng to gió lớn gì mà cô chưa từng gặp qua, thậm chí cô còn nghĩ đến cái chết.Hiểu Nhi nghĩ lại bản thân cũng không nợ gì anh, cho nên cô mang theo ý nghĩ “chia tay” đi theo anh.
Phùng Dịch Phong vào cửa xong thì đi thẳng đến quầy rượu bên cạnh trước, sau đó mở nắp bình rượu vang uống liên tiếp ba ly. Phùng Dịch Phong thấy người nào đó lề mề chậm chạp, anh nện ly rượu xuống bàn cái “cộp”, sức nện quá mạnh khiến cho đế ly nứt ra.
"Giang Hiểu Nhi có phải cô tuổi gà không? Vứt cô vào tổ phượng hoàng cô lại liều mạng chui trở lại ổ gà? Tôi xem cô đáng bị mạnh mẽ “hành hung” một trận rồi!"
Đêm hôm khuya khoắt, cô ở trên đường lôi kéo đàn ông, lại còn quyến rũ bạn thân của anh? Bản lĩnh quyến rũ này đúng là tăng lên không ít mà.
Giọng nói trầm thấp của Phùng Dịch Phong không che giấu được lửa giận, Hiểu Nhi chỉ là mím môi, không trả lời lại nhưng cô cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
Anh xem thường cô, vừa lúc bắt đầu đã xem thường.
Đây là cảm nhận sâu sắc nhất của cô lúc này.
Tính tình của Hiểu Nhi một khi đã cứng rắn lên rồi thì mười con ngựa cũng không kéo lại được, có nhận thức như vậy thì ý nghĩ chia tay của cô càng thêm quyết liệt hơn.
Chỉ là thói quen tự bảo vệ quen thuộc, anh đang tức giận váng đầu, cô không lấy trứng chọi đá.
Phùng Dịch Phong thấy cô im như hũ nút thì càng tức giận hơn: "Cô câm à? Nói chuyện?"
"Tôi không có gì để nói..." Cô cần tiền, cô yêu tiền, không phải anh đã biết chuyện này từ lâu rồi sao?
Phùng Dịch Phong thấy giọng điệu thờ ơ của cô, ngược lại thái độ kia lại giống như anh đang cố tình gây chuyện. Phùng Dịch Phong chưa từng bị người khác lơ là như vậy, quả thực là tức muốn điên mà.
Anh ở trong xe đợi mãi, vậy mà cô lại còn có tâm trạng đi kiếm mấy đồng tiền lẻ, khi trở về cũng chẳng có một câu nào? Cái quỷ nhở của cô còn quan trọng hơn anh sao? Đầu óc cô bị chó gặm rồi à?
Phùng Dịch Phong đứng lên kéo cô qua, nắm chặt cằm cô: "Có phải vì tiền mà cô sẵn sằng làm mọi thứ không? Bao gồm cả việc lên giường với đàn ông hả Giang Hiểu Nhi, cô đê...đến cỡ nào chứ? "
Lời nói đã đến bên mép, Phùng Dịch Phong như ý thức được điều gì đó, lập tức ngậm miệng lại, nhưng âm cuối kéo dài, ánh mắt khinh bỉ đã bày bày tỏ tậm trạng chân thực và những lời muốn nói của anh ta.
Hơn ba năm nay Giang Hiểu Nhi bị người đời, đặc biệt là đàn ông, nói nhiều nhất chính là một chữ “hèn” này.
Đúng đấy!
Nếu cô không đê hèn thì làm sao bị một người đàn ông gạt lâu như vậy rồi vứt bỏ trên lễ cưới mà vẫn chưa chấp nhận hiện thực.
Nếu cô không đê hèn thì sao có thể u mê không tỉnh, ba lần bảy lượt không buông xuống, không quên đi?
Nếu cô không “hèn” thì ba cô sẽ không tức đến nỗi vào viện, bây giờ còn hôn mê không tỉnh?
Nếu cô không “hèn” thì làm sao đến hộp đêm kia để nhảy chứ?
Nếu cô không “hèn” thì tại sao lại đau lòng vì loại người như anh? Muốn đối xử tốt với anh cuối cuàng lại bị anh trút giận oan uổng.
Phòng tuyến trong lòng trong phút chốc như sụp đổ, cô phảng phất như trở về lúc ba năm trước bị bản thân chỉ vào mũi mắng, cả khuôn mặt Giang Hiểu Nhi sa sầm, tái xanh khó coi tới cực điểm, mà lúc này trong đầu cô toàn là những tiếng nói giống như ác mộng, không ngừng vang lên: “Cô đúng là đồ...đê tiện!”
Bình luận facebook