• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-182

Chương 182: Là anh?




“Theo như tôi biết, nhà họ Đào là một nhà giàu mới nổi, kẻ nịnh hót, bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh đúng chuẩn, còn rất ích kỷ! Gần đây, dự án công viên Thế Giới của chúng ta bọn họ còn muốn tìm cách dự thầu! Đúng là không biết lượng sức mình! Nhưng, Đào Kiến Thiết giống hệt với Đào Trinh, diễn rất giỏi, năm ngoái còn trà trộn vào danh hiệu “Doanh nhân từ thiện”! Nghe nói mỗi lần anh ta quyên tiền đều tìm danh mục cắt xén nhân công và người làm, như vậy, sẽ có thể tiết kiệm được một ít!”



Nghe thấy vậy, Phùng Dịch Phong cũng không có thiện cảm gì với gia đình này, đột nhiên có một ý tưởng lóe lên: “Không phải anh ta muốn dự thầu sao? Cho anh ta một cơ hội!”



“Hả? Đào Kiến Thiết sao?”



Phùng Dịch Phong gật đầu giọng nói lãnh đạm: “Ừ, gần đây đang rất rảnh rỗi, kéo vào, chơi một chút!”



Sởn tóc gáy, Mạc Ngôn không khỏi rùng mình, đột nhiên hiểu được ý của anh ta: Không phải là vì cái tát kia mà muốn chỉnh người ta chứ? Rõ ràng gần đây anh ta bận như con quay!



Phía bên kia, vô cùng bận rộn, mặc dù trước giây cuối cùng Hiểu Nhi đã lao vào công ty, may là vẫn chưa muộn, nhưng một mặt vì xoẹt qua vai Phùng Dịch Phong, cộng thêm tiết mục xen giữa đêm hôm qua, hôm nay, tâm trạng của cô không được tốt.



Sau đó liên tiếp xuất hiện hai chỗ sơ xuất, Hiểu Nhi sửa lại mấy lần, tài liệu phải bỏ vô số lần, cả người cũng có chút sứt đầu mẻ tràn, vừa mới đóng lại, nhập kho tài liệu, một số điện thoại lạ đột nhiên gọi đến:



“Xin chào, Giang Hiểu Nhi của công ty TNHH phiên dịch Giai Nghệ xin nghe….”



“Cô Giang, tôi là bác sĩ của bệnh viện Xuân Sinh, có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với cô….cô có tiện đến đây một chuyến không?”



Một giọng nam rất dễ nghe truyền đến, vừa nghe thấy là điện thoại viện dưỡng lão của ba đang ở, Hiểu Nhi lo lắng đứng dậy:



“Tiện, tiện, tôi tới ngay!”



Đầu dây bên kia vẫn chưa nói xong, Hiểu Nhi đã cúp máy. Nhờ đồng nghiệp giúp cô nhập kho dữ liệu, xin nghỉ, vội vàng đi đến bệnh viện.



“Bác sĩ, tôi là Giang Hiểu Nhi, có phải là….”



Vừa lao vào phòng làm việc, Hiểu Nhi ngước mắt lên, sững sờ: “Là anh?”



“Cô Giang Hiểu Nhi, cuối cùng tôi cũng biết tên của cô rồi!” Tiêu Mộ đứng dậy, cười haha nhìn cô.



“Sao anh lại ở đây? Anh là bác sĩ? Anh mạo danh bác sĩ gọi tôi đến?” Nhìn nét mặt tươi cười của anh ta, Hiểu Nhi nghi ngờ cau mày, trong lòng cũng thầm cảm thấy nhẹ nhõm.



“Giả mạo? Tôi là bác sĩ hàng đầu ở đây!”



Nói xong, Tiêu Mộ đưa tay ra chỉ vào bảng tên trên người mình, rõ ràng úp mở phê bình khi sự chuyên nghiệp của mình bị nghi ngờ.



Liếc nhìn, Hiểu Nhi “ồ” một tiếng: “Anh tìm tôi đến đây có chuyện gì?”



Nhìn thái độ của anh, Hiểu Nhi giống như đã uống một viên thuốc an thần: Có lẽ là ba không sao, nếu không anh ta cũng sẽ không thoải mái như vậy, còn có thời gian nói chuyện phiếm với cô.



“Số dư trong thẻ chữa bệnh và chăm sóc của cô không đủ 30 triệu, tôi gọi cô qua đây để gia hạn lại, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến việc điều trị sau này….”



Nghe thấy vậy, Hiểu Nhi liền nổi giận:



“Anh có lộn không vậy? Còn chưa nợ phí, một tin nhắn, một cuộc điện thoại có thể giải quyết được, anh còn bắt tôi xin nghỉ phép để chạy qua đây? Chết tiệt!”



Tức giận đến mức không thể kiểm soát được, cả những câu chửi thề Hiểu Nhi cũng nói ra! Vừa nghĩ đến mình chạy đến đây, xin nghỉ nửa ngày ít nhất cũng 600 nghìn, cô sắp phát điên rồi!



Đột nhiên bị cô dọa sợ, giọng nói của Tiêu Mộ cũng yếu hơn một chút: “Tôi muốn bảo cô là có thời gian thì qua…”



Ai mà ngờ được, cô lại vội vàng cúp máy, sau đó chạy đến đây! Hơn nũa, cuộc điện thoại này, đúng thật là vì anh ta muốn gặp cô, nói nghiêm túc một chút là muốn cô quyết định thời gian để đến tìm anh ta!



Khuôn mặt đã tái xanh vì tức giận, mở cửa ra, Hiểu Nhi đi ra ngoài, còn “rầm” một cái đóng sầm cửa lại.





Phía sau, cơ thể Tiêu Mộ khẽ run lên, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười: “Vẫn là một quả ớt nhỏ nóng nảy!”



Rõ ràng tự mình cáu kỉnh, lại còn dám tức giận với anh? Đây không phải là bệnh viện sao? Anh ta không phải là lão đại sao?



Sững sờ một lúc, anh ta mới mở cửa ra, đuổi theo.



Hiểu Nhi đi đến phòng điều dưỡng và chăm sóc đặc biệt để thăm ba, biết ba vẫn tốt, cô cũng không ở lại lâu. Bởi vì, cuộc nói chuyện vừa nãy với Tiêu Mộ đã đưa cô về hiện thực.



Cô không thể lười biếng!



Cô cũng không có tư cách để buồn phiền, chán nản vì những chuyện riêng tư như chuyện tình cảm, cô còn rất nhiều việc phải làm, ba vẫn chưa khỏe lại, cô vẫn cần phải kiếm tiền! Kiếm rất nhiều tiền!



Lúc ra khỏi phòng bệnh, Hiểu Nhi lại gặp Tiêu Mộ, lần này, Tiêu Mộ còn không biết xấu hổ chủ động chào hỏi, mỉm cười với cô, cuối cùng chỉ đổi lại được sự khinh thường chán ghét của cô, sau đó Hiểu Nhi rời khỏi bệnh viện.



Lần này, Tiêu Mộ lại không đuổi theo, anh ta cảm thấy không cần thiết, bởi vì ngày tháng vẫn còn dài.



Nghĩ đến tương lại, Hiểu Nhi đột nhiên cảm thấy áp lực như núi. Kiếm tiền, dường như đã thành mục tiêu duy nhất trong cuộc sống của cô mấy năm nay, nhưng bây giờ, chỗ hổng vừa mới được lấp đầy, lại không ngừng tăng thêm.



Trong phòng, hít mộ hơi thật sâu, Hiểu Nhi tức giận đi xung quanh mấy vòng.



“Lúc mệt nhất đã qua rồi, nếu như tiếp tục kiên trì, có lẽ ba sẽ tỉnh lại….” Không ngừng an ủi bản thân, ngẩng đầu lên, nhìn lên trần nhà, đôi mắt cô lại không khỏi chua xót.



So với cuộc sống vô lo vô nghĩ trước đây, mấy năm nay long đong lật đật, cô thật sự quá mệt mỏi rồi.



Nhưng, cô không còn sự lựa chọn nào khác!



Vẫn luôn chịu đựng, chờ đợi ba năm rồi, thực ra không hoàn toàn là vì Trương Việt Khánh, cho dù dựa vào hoàn cảnh của cô bây giờ, có tư cách để hưởng thụ tình yêu sao? Có mấy người sẽ nguyện ý cưới cô, chấp nhận gia đình này của cô chứ, dù không muốn thừa nhận nhưng cô cũng không thể phủ nhận, gia đình của mình quả thực là một gánh nặng.



Chỉ riêng tiền phẫu thuật của ba cô đã đủ chuyển đi cả một núi vàng núi bạc rồi, hơn nữa, cô cũng không muốn vì chuyện này mà ngửa tay ra xin người khác, ba năm nay, đầu cô cúi thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, cô thà mệt mỏi cũng không muốn sống một cuộc sống ăn xin!



Vì vậy, cô phải dựa vào chính mình!



Cho dù có mệt mỏi, nhưng có thể ngủ một giấc thật ngon. Trong lòng cũng tính toán ước chừng một chút, chỉ dựa vào khoản thu nhập thêm từ tiền dịch tài liệu vẫn còn thiếu rất nhiều.



Một lần ba làm kiểm tra, về cơ bản tiền lương của cô đều đổ hết vào đó.



Hơn nữa, vì mổ ruột thừa nên trước mắt cô không thể nhảy, cũng không thể tiếp tục công việc bán thời gian trong hộp đêm….



“Haizz…..”



Càng nghĩ, càng cảm thấy căn phòng dột nát nhưng vẫn phải hứng chịu những đêm mưa, nếu như lúc này Phùng Dịch Phong lại ngửa bài với cô, cô thật sự tổn hại càng nặng nề.



“Muốn cúi đầu với anh ta sao?”



Không, không thể! Cho dù cô đồng ý cúi đầu thì sẽ có tác dụng sao? Cô có thể cúi đầu được bao lâu? Nói không chừng cuối cùng còn phải trở về thời điểm ban đầu, còn đánh cô một cái đến mức trở tay không kịp!



Đem hi vọng gửi lên người khác, luôn không đáng tin cậy! Người cô có thể dựa vào chỉ có chính bản thân mình!



“Giang Hiểu Nhi, cố lên! Mày có thể làm được!”



Tối nay, Hiểu Nhi đi đi đi lại trong phòng gần như cả đêm, cuối cùng lại là lo âu đến mức mất ngủ….



Sáng hôm sau, Hiểu Nhi lấy lại tinh thần, chạy bộ nửa tiếng, sáng nào cô cũng chạy bộ, không phải chỉ để giữ dáng mà quan trọng hơn là cô cần có một cơ thể khỏe mạnh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom