• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-187

Chương 186: Làm sủi cảo cho anh




Cánh cửa trong phòng KTV đóng chặt, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, Hiểu Nhi không dám cử dộng, trong lòng thấy hoang mang, cô sợ không xử lý tốt thì bản thân mình sẽ gặp chuyện chẳng lành.



Cô lấy điện thoại ra, vừa mới mở danh bạ, đột nhiên nhận ra những con số và cái tên bắt đầu chồng chéo lên nhau. Nhưng vừa nhắm mắt lại, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.



Hiểu Nhi có dự cảm không tốt, cô nhấc bước nhanh chóng đi đến nơi đông người!



Muốn lên tiếng, nhưng cảm thấy người mình yếu ớt, giống như đang lẩm bẩm. Nhưng KTV lại là nơi có âm thanh cực lớn, cách âm lại vô cùng tốt.



Giang Hiểu Nhi cảm thấy vô cùng tệ hại, những nơi đông người không được, lỡ mà gặp phải kẻ thừa nước đục bẻ măng thì sao!



Phải tỉnh táo, phải rời khỏi đây! Nhất định phải tỉnh táo!



Giang Hiểu Nhi lấy chìa khóa xe từ trên người ra, lại tìm thấy một con dao gấp gọt trái cây đơn giản, mở ra, rạch một đường lên đùi mình, cơn đau dấy lên, làm cô tỉnh táo hơn đôi chút, cô bèn bước đi nhanh hơn.



Giang Hiểu Nhi đi thẳng một mạch ra ngoài, cô muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng không dám gọi cho người đàn ông ấy, bèn gọi qua số Quách Tiếu Nhu, không ngờ lại chẳng ai nghe, cô bèn tìm đồng nghiệp của mình, càng đi càng cảm thấy uể oải, giống như không nhìn thấy điểm cuối, trong lòng càng cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi hơn nữa, cộng với việc tay của cô bắt đầu run rẩy, đến điện thoại cũng không cầm chắc được.



Giang Hiểu Nhi dừng bước, tiếp tục lấy dao cứa vào chân mình, không thể gặp chuyện chẳng lành được, không thể bị làm nhục, không thể gặp chuyện chẳng lành được.



“Đúng rồi, phải báo cảnh sát thôi.”



Đến bây giờ cô mới cảm thấy bản thân mình không nhạy bén gì cả, lúc định gọi điện thoại, đột nhiên có có một cánh tay của người đàn ông duỗi đến, Hiểu Nhi quay người lại, vung dao về phía anh ta,



“Đừng đụng vào người tôi.”



“Hiểu Nhi.”



May mà né được, cô làm ống tay áo của Trương Việt Khánh rách một đường, anh ngẩng đầu lên, thấy cô vẫn cầm dao trong tay, huơ huơ, ánh sáng trắng xẹt qua, dường như bàn tay đang chảy máu, Trương Việt Khánh sợ hết hồn: “Em sao thế?”



“Việt Khánh!”



Rõ ràng Hiểu Nhi đã không còn tỉnh táo nữa, ý thức của cô trở nên mơ hồ, cô gọi một tiếng, rồi lại rạch một đường trên đùi mình.



“Em đang làm gì thế?”



Trương Việt Khánh chạy lên trước, nắm chặt cổ tay cô, anh ta kinh ngạc đến nỗi mắt muốn lọt ra khỏi tròng.



Hiểu Nhi chớp chớp mắt, lúc cô xác định đúng là anh, bèn níu lấy ống tay áo của anh ta trong vô thức: “Bệnh viện, đưa tôi...vào bệnh viện, xin anh đó!”



Sau khi nói dứt lời, cơ thể của cô mềm oặt.



Trương Việt Khánh ôm lấy cô theo phản xạ có điều kiện: “Hiểu Nhi, Hiểu Nhi, em sao thế? Em đừng bị gì nhé, em đừng hù anh!”



Không biết tay anh ta đã chạm vào đâu, máu dinh dấp, Trương Việt Khánh ôm cô thật chặt, sắc mặt trắng bệch!



“Bệnh viện...xin anh đấy...”



Cô ráng dùng hết sức lực cuối cùng để thốt ra vài chữ, Hiểu Nhi tin tưởng người quen hơn là người lạ mặt: “Việt Khánh!”



Hiểu Nhi níu lấy ống tay áo của anh như đang bám víu lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, bàn tay còn lại đang nhấn vào vết thương trên đùi, từ trong tiềm thức, cô muốn giữ cho bản thân mình được tỉnh táo.



“Em đừng sợ! Em đừng sợ, anh sẽ đưa em vào bệnh viện ngay!”



Trương Việt Khánh bế bổng cô lên, xông ra ngoài cửa.



“Hiểu Nhi, em đừng xảy ra chuyện gì! Xin lỗi, xin lỗi, em đừng xảy ra chuyện gì! Anh không muốn đối xử với em như vậy đâu, mỗi một phút một giây ở bên cạnh em, mỗi một lời anh nói đều là sự thật! Hiểu Nhi, em đừng ngủ, em đừng có bề gì...”



Trương Việt Khánh luôn miệng nói chuyện với Giang Hiểu Nhi, anh không ngừng chạy như điên về trước.



Hàng lông mi dài của Giang Hiểu Nhi rung rung, giống như đang nằm mơ vậy, Giang Hiểu Nhi đã mơ mơ hồ hồ: “Trước kia, luôn muốn có một ngày, anh có thể ôm em...ôm như công chúa, ôm như công chúa...đẹp nhất...lúc kết hôn, mặc áo cưới lộng lẫy nhất...làm cô dâu xinh đẹp nhất...”





“Hạnh phúc cả đời!”



“Nhưng mà...tại sao? Tại sao...”



“Giả đó, tất cả đều là giả hết!”



“Vé...đưa cho người khác, bỏ rơi em...không cần em nữa!”



“Hu hu...mệt quá, buồn ngủ quá! Muốn nghỉ ngơi...”



Hiểu Nhi co rụt người, níu chặt áo của Trương Việt Khánh, cô khóc nức nở mãi giống như một đứa trẻ bất lực vậy.



Trương Việt Khánh không nghe thấy hết, nhưng anh ta vẫn cảm thấy rất chấn động, khéo mắt ươn ướt, ôm cô chạy suốt một khoảng đường mới nhận ra, cô nhẹ đến nỗi dường như chỉ còn sót lại xương cốt, anh ta không thấy nặng một chút nào



“Hiểu Nhi...” Xin lỗi em!



Những chuyện xưa năm cũ chảy cuồn cuộn trong đầu Trương Việt Khánh, anh đặt nụ hôn lên trán cô, Trương Việt Khánh không dám ngừng lại, anh ta chạy một mạch đến bệnh viện.



“Bác sĩ! Bác sĩ...”



Vào lúc này, trong căn hộ của Lâm Khiết, Phùng Dịch Phong đang ngồi bên chiếc bàn được trải khăn xinh đẹp, những món ăn tinh tế được bày ra trước mặt, còn có cả hai cái chén sứ có đựng tỏi bên trong.



“Đến rồi, đến rồi, sủi cảo tôm tươi vừa mới ra lò đây...”



Rất nhanh chóng, Doãn Lâm Khiết đeo tạp dề, đặt hai dĩa sủi cảo còn nóng hôi hổi lên bàn: “Phong, đây là món anh thích nhất đó! Lâu lắm rồi em không làm, không biết có còn nấu ngon như hồi đó không?”



Cô ta cởi tạp dề ra, sửa sang lại váy vóc, rồi mới ngồi xuống trước mặt: “Nào, nhân lúc còn nóng, anh ăn thử đi!”



“Ừm!”



Anh cầm đũa lên, gắp một cái, mùi hồ tiêu rất rõ ràng, hương vị vẫn quen thuộc như trước kia. Phùng Dịch Phong chỉ cắn một miếng, rồi đột nhiên khựng lại, một dáng người xinh đẹp vụt qua trong đầu óc anh, bên tai văng văng tiếng trách móc yêu kiều:



“Chồng ơi, về rồi à!”



“Nhân lúc còn nóng, chồng mau ăn đi, xem thử xem tay nghề của em như thế nào...”



“Phùng Dịch Phong, anh lên cơn điên gì vậy? Không thích thì đừng ăn! Tại sao phải làm như thế?”



Cô cũng đã từng làm sủi cảo nhân tôm cho anh ăn, cũng có mùi hồ vị tiêu như thế này, nhưng ngày hôm ấy, bọn họ chia tay nhau trong không vui, anh còn chưa ăn hết một cái!



Đột nhiên anh nhớ đến dĩa sủi cảo mà cô làm, sủi cảo của cô, rất xinh đẹp, không giống với dĩa sủi cảo trước mặt, cái nào cái nấy đều tròn lẳn như các thỏi bạc vậy.



Anh hối hận rồi, ngày hôm ấy, anh chợt nổi giận vô cớ lật tung cả cái bàn.



Từ đó về sau, cô ấy chưa từng làm cho anh nữa.



Phùng Dịch Phong nhớ lại những chuyện này, cổ họng anh cảm thấy đắng chát, miếng sủi cảo trong miệng cũng trở nên khó nuốt cực kỳ.



Ăn hết một cái, anh bèn đặt đũa xuống.



“Sao thế? Không ngon à?”



Câu hỏi quen thuộc, vẻ mặt giống như như đúc, Phong Dĩ Thành càng nhìn càng thấy buồn, anh lắc đầu, nói: “Không phải thế, ngon lắm! Sủi cảo em làm rất đặc biệt!”



Đúng là anh rất thích món sủi cảo này, mấy năm nay, thỉnh thoảng lại ra nhà hàng làm một dĩa, chắc chắn luôn là nhân hẹ trứng gà với tôm, đã nhiều năm nay, anh ăn mãi nhưng không hề thấy ngán.



Anh đã từng ăn món sủi cảo này ở rất nhiều nhà hàng, dở ngon đều có, anh cũng có thể chấp nhận hết, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng được ăn ‘vị hồ tiêu’ ở bất kỳ nhà hàng nào!



“Thế sao anh chỉ ăn có một cái vậy? Em làm riêng cho anh đó!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom