Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-326
Chương 267: Là tôi làm quá ít vì cô ấy!
Ngước mắt, Phùng Dịch Phong nhìn thẳng anh ta hai giây: "Cậu cũng cho rằng như vậy?"
"Dụng tâm của anh đối với Lâm Khiết, có mắt đều thấy! Cái nhìn đầu tiên, quả thật cô ấy có bóng dáng của Lâm Khiết..."
Nhưng mà mấy lần xuất hiện cùng ngắn ngủi, anh ta lại cảm thấy, hoàn toàn khác biệt. Người phụ nữ này, làm cho người ta có cảm giác rất thẳng thẳng đầy sức sống, có đôi khi làm cho người ta cảm thấy phát điên, lại không chán ghế, là một loại cảm giác vô cùng đặc biệt không nói nên lời!
Môi lập tức mím thành một đường, tầm mắt Phùng Dịch Phong cũng biến mất ở đầu giường: Khó trách cô cũng sẽ nghĩ như vậy!
Một lát sau, Phùng Dịch Phong mới trịnh trọng nói: "Là anh làm quá ít vì cô ấy!"
Một câu, Trịnh Liên Thành hiểu, con ngươi cũng không tự chủ mở to hơn: Sức nặng của người phụ nữ này, đã vượt qua Lâm Khiết sao?
Không hỏi lại, Trịnh Liên Thành dặn dò một lúc, rồi rời đi.
Hỗn loạn, Hiểu Nhi lại mở mắt ra, một tia nắng bên cửa sổ cũng thấy chói mắt.
Gõ đầu hơi loạn, nhìn lỗ kim trên tay mình, Hiểu Nhi cũng không nói gì trợn trắng mắt: Vừa bị bệnh sao? Cơ thể của cô lúc nào thì yếu ớt như vậy rồi?
Quả nhiên vận rủi sẽ lây bệnh!
May mắn không phải là ba năm trước, nếu không, thật họa vô đơn chí!
Mạnh mẽ chống người dậy, cô chớp chớp mi mắt nặng nề, cơ thể vẫn cứng ngắc khó chịu.
Vừa đưa hai tay, cửa phòng đột nhiên mở r. Hiểu Nhi thu tay lại, cơ thể hơi ngẩng lên, dựa vào đầu giường. Dường như cảm thấy không thoải mái, cô lại kéo gối, còn ấy gối của Phùng Dịch Phong lót đằng sau,.
Xem cô tỉnh lại, có chút sức sống, còn biết không bạc đãi chính mình, Phùng Dịch Phong cũng nhịn không được cười cười.
Múc một bát cháo trơn, đưa đến
Không cần anh mở miệng, tiếp nhận, Hiểu Nhi tự mình ngoan ngoãn xúc lên.
Đưa tay thử thử nhiệt độ trên trán cô, rõ ràng thấp xuống, Phùng Dịch Phong mới ngồi xuống bên cạnh: Điểm này của cô là tốt nhất, bất kỳ lúc nào, đều không gây khó dễ cho cơ thể của mình!
Một người phụ nữ yêu quý chính mình, vĩnh viễn đáng để cho người khác yếu!
Thấy chén nhỏ của cô đã thấy đáy, Phùng Dịch Phong nói: "No rồi sao?"
Kỳ thật không muốn ăn, nhưng Hiểu Nhi quen không muốn làm cho chính mình đói bụng, sợ thân thể kháng nghị, không muốn nói chuyện, cô đưa chén ra, không quay đầu lại.
Thấy cô không được tự nhiên lại làm cao, buông chén, Phùng Dịch Phong mới nói: "Nói hai câu, đã bắt đầu không cho mặt mũi rồi! Chiều chuộng thành như vậy, sau này thế nào, cũng không dám lớn tiếng!"
"Hừ" một tiếng, Hiểu Nhi cũng không nói tiếp.
Trầm tư một lát, Phùng Dịch Phong mới nói:
"Lát nữa anh gọi điện thoại cho người làm viện, hoa nhài trong viện không cần nữa, em thích hoa gì, chúng ta đổi, được không?"
"Em hoa gì cũng không thích!" Bây giờ nhớ đến nịnh nọt cô rồi? Hoa cúc cũng đã lạnh rồi! Tức sôi máu, Hiểu Nhi căn bản không cảm kích.
"Vậy chúng ta trồng cỏ đi!"
"Anh có ý gì?" Lập tức quay đầu lại, trừng mắt, giọng nói Hiểu Nhi cũng cao lên: "Là nói em là cỏ dại cỏ đuôi chó sao?"
Nói một câu, sai một câu, Phùng Dịch Phong cũng nhịn không được nhìn hai mắt cô: Cái kiểu lựa xương trong trứng gà này, quá tuyệt? Cái miệng này, sắc bén như chứa dao găm!
Cũng ý thức được chính mình quá xoi mói, một giây sau, Hiểu Nhi hơi nhếch môi, miết miết vài cái, lông mi dài cũng rũ xuống.
Lúc này, Phùng Dịch Phong cũng mở miệng nói:
"Hình xăm trên lưng, anh nói con bướm kia, lúc em xăm lên, có nghĩ đến có một ngày sẽ dùng hoa bao lấy không?"
Khẳng định không có! Nếu như sớm nghĩ đến, ai muốn chịu tội nhiều như vậy?
Ánh mắt Hiểu Nhi lóe lên, Phùng Dịch Phong giành nói: "Không được tức giận! Anh không phải dội nước bẩn cho em, cũng không muốn truy cứu quá khứ, chỉ là nói chuyện, lấy ví dụ thôi!"
Ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, ngón tay thô ráp của Phùng Dịch Phong chậm rãi sờ lên:
"Đạo lý giống nhau, nếu như lúc xây nhà, biết người cuối cùng vào ở là em, anh sao có thể để thừa lại một vườn hoa nhài, nhưng bây giờ em cứ bám lấy cái này không tha vì sao?"
Mặc dù chưa hẳn vui vẻ, nhưng Hiểu Nhi không thừa nhận cũng không được, anh nói quả thật có lý.
Nếu như cô sớm biết không có tương lai với Trương Việt Khánh sao cô có thể đi xăm đóa hoa cũng không xóa con bướm đi? Bây giờ nếu như xóa đi, lại đau thêm một lần! nếu như sớm biết không có tương lại, ba năm, cô đau khổ chờ đợi như thế, ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần?
Thấy cô cuối cùng cũng không nói một câu cãi một câu nữa, hai đầu lông mày cũng dần dần giãn ra, Phùng Dịch Phong mới tiếp tục nói:
"Trước kia, lúc cùng với cô ấy, anh thật lòng với cô ấy, cho nên mới làm mọi thứ như vậy, bây giờ, anh đối với em, cũng thế! Nhà, cô ấy cho tới bây giờ chưa từng đặt chân qua, lúc cô ấy rời đi, ở đây còn chưa xây xong, vốn là muốn cho cô ấy một bất ngờ, nên không nói ra, cuối cùng lại không phát huy công dụng, phòng số bảy ở khách sạn số bảy, cũng giống vậy, em là người phụ nữ duy nhất vào đó dùng cơm! Trước em, thỉnh thoảng anh cũng về ở một lần, đồ vật trong đó đều là mới đặt mua hai năm gần đây, phong cách anh thích, đều mới hoàn toàn! Bọn anh đã chia tay sáu năm rồi, rất nhiều chuyện, chỉ dùng lại trong ký ức, không còn như cũ nữa rồi!
Hơi cảm thán, Phùng Dịch Phong sủng nịch vuốt tóc cô:
"Tiểu Hiểu, anh không xem em như cô ấy! Anh với cô ấy chỉ có trí nhớ mức “lượng”, chưa sâu sắc đến mức chuyển biến về “chất”! Em, cũng là người phụ nữ đặt biệt nhất trong sinh mệnh của anh! Ngoại trừ cái nhìn đầu tiên, em hoàn toàn không giống cô ấy! Người giống nhau trên thế giới này, rất nhiều! Nếu anh thật sự muốn tìm thế thân, còn phải đợi lâu như vậy lại còn là một người không nghe lời, chỉ biết chọc giận anh như em? Đã từng, anh có bàng hoàng, nhưng sau khi anh trở về, sau khi anh gặp đưcọ em, anh xác định, anh cần là em! Sao anh còn chủ động đi trêu chọc cô ấy chứ?"
Cảm khái, Phùng Dịch Phong cũng rất phiền muộn với mấy chuyện phát sinh thế này:
“Giống như em và ai đó ngẫu nhiên gặp, bọn anh cũng là ngẫu nhiên! Nếu không phải hẹn một vài anh em, đều là đàn ông, đã mang em đi! Nhưng đến, mới biết những người khác có việc, gây khó dễ, chỉ còn mình anh và Thành, những người khác đều là em gái Trịnh Liên Thành mang đến, bọn anh vốn không cùng nhau, em thấy đấy, những người khác ghép đôi rồi, chỉ còn lại Lâm Khiết và anh đơn độc! Trước kia đều là bạn bạn, mọi người cũng chỉ là tham gia trò chơi, ồn ào một lúc, anh mới không từ chối, tình huống tiếp xúc tối hôm qua, đều là bạn cũ, hơn nữa thời gian dài không gặp, sau này cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, anh cũng không thể không nể mặt, quá cứng nhắc, làm mọi người không vui vẻ, mới không vội vàng giải thích! Tối hôm qua, không phải anh muốn ra vào một đôi với cô ất, chỉ là hoạt động trò chơi tạm thời lập nhóm, giống như ý định ban đầu thôi, hiểu chưa?
Trong đầu đã lặp đi lặp lại nhiều lần, Phùng Dịch Phong sợ nói sau sai, từng chữ, đều phải cân nhắc, lần đầu tiên cảm thấy, ngôn ngữ của con người, muốn biểu đạt tâm trạng, cũng là một lần mệt đến chết:
"Em vừa rời đi, anh lập tức thoát thân đi tìm em giải thích, lại bị vài người quen cản lại! Nếu không phải có Liên Thành hỗ trợ, khả năng anh cũng không vào được cửa, anh lấy lý do đi vệ sinh mà chạy!"
Ngước mắt, Phùng Dịch Phong nhìn thẳng anh ta hai giây: "Cậu cũng cho rằng như vậy?"
"Dụng tâm của anh đối với Lâm Khiết, có mắt đều thấy! Cái nhìn đầu tiên, quả thật cô ấy có bóng dáng của Lâm Khiết..."
Nhưng mà mấy lần xuất hiện cùng ngắn ngủi, anh ta lại cảm thấy, hoàn toàn khác biệt. Người phụ nữ này, làm cho người ta có cảm giác rất thẳng thẳng đầy sức sống, có đôi khi làm cho người ta cảm thấy phát điên, lại không chán ghế, là một loại cảm giác vô cùng đặc biệt không nói nên lời!
Môi lập tức mím thành một đường, tầm mắt Phùng Dịch Phong cũng biến mất ở đầu giường: Khó trách cô cũng sẽ nghĩ như vậy!
Một lát sau, Phùng Dịch Phong mới trịnh trọng nói: "Là anh làm quá ít vì cô ấy!"
Một câu, Trịnh Liên Thành hiểu, con ngươi cũng không tự chủ mở to hơn: Sức nặng của người phụ nữ này, đã vượt qua Lâm Khiết sao?
Không hỏi lại, Trịnh Liên Thành dặn dò một lúc, rồi rời đi.
Hỗn loạn, Hiểu Nhi lại mở mắt ra, một tia nắng bên cửa sổ cũng thấy chói mắt.
Gõ đầu hơi loạn, nhìn lỗ kim trên tay mình, Hiểu Nhi cũng không nói gì trợn trắng mắt: Vừa bị bệnh sao? Cơ thể của cô lúc nào thì yếu ớt như vậy rồi?
Quả nhiên vận rủi sẽ lây bệnh!
May mắn không phải là ba năm trước, nếu không, thật họa vô đơn chí!
Mạnh mẽ chống người dậy, cô chớp chớp mi mắt nặng nề, cơ thể vẫn cứng ngắc khó chịu.
Vừa đưa hai tay, cửa phòng đột nhiên mở r. Hiểu Nhi thu tay lại, cơ thể hơi ngẩng lên, dựa vào đầu giường. Dường như cảm thấy không thoải mái, cô lại kéo gối, còn ấy gối của Phùng Dịch Phong lót đằng sau,.
Xem cô tỉnh lại, có chút sức sống, còn biết không bạc đãi chính mình, Phùng Dịch Phong cũng nhịn không được cười cười.
Múc một bát cháo trơn, đưa đến
Không cần anh mở miệng, tiếp nhận, Hiểu Nhi tự mình ngoan ngoãn xúc lên.
Đưa tay thử thử nhiệt độ trên trán cô, rõ ràng thấp xuống, Phùng Dịch Phong mới ngồi xuống bên cạnh: Điểm này của cô là tốt nhất, bất kỳ lúc nào, đều không gây khó dễ cho cơ thể của mình!
Một người phụ nữ yêu quý chính mình, vĩnh viễn đáng để cho người khác yếu!
Thấy chén nhỏ của cô đã thấy đáy, Phùng Dịch Phong nói: "No rồi sao?"
Kỳ thật không muốn ăn, nhưng Hiểu Nhi quen không muốn làm cho chính mình đói bụng, sợ thân thể kháng nghị, không muốn nói chuyện, cô đưa chén ra, không quay đầu lại.
Thấy cô không được tự nhiên lại làm cao, buông chén, Phùng Dịch Phong mới nói: "Nói hai câu, đã bắt đầu không cho mặt mũi rồi! Chiều chuộng thành như vậy, sau này thế nào, cũng không dám lớn tiếng!"
"Hừ" một tiếng, Hiểu Nhi cũng không nói tiếp.
Trầm tư một lát, Phùng Dịch Phong mới nói:
"Lát nữa anh gọi điện thoại cho người làm viện, hoa nhài trong viện không cần nữa, em thích hoa gì, chúng ta đổi, được không?"
"Em hoa gì cũng không thích!" Bây giờ nhớ đến nịnh nọt cô rồi? Hoa cúc cũng đã lạnh rồi! Tức sôi máu, Hiểu Nhi căn bản không cảm kích.
"Vậy chúng ta trồng cỏ đi!"
"Anh có ý gì?" Lập tức quay đầu lại, trừng mắt, giọng nói Hiểu Nhi cũng cao lên: "Là nói em là cỏ dại cỏ đuôi chó sao?"
Nói một câu, sai một câu, Phùng Dịch Phong cũng nhịn không được nhìn hai mắt cô: Cái kiểu lựa xương trong trứng gà này, quá tuyệt? Cái miệng này, sắc bén như chứa dao găm!
Cũng ý thức được chính mình quá xoi mói, một giây sau, Hiểu Nhi hơi nhếch môi, miết miết vài cái, lông mi dài cũng rũ xuống.
Lúc này, Phùng Dịch Phong cũng mở miệng nói:
"Hình xăm trên lưng, anh nói con bướm kia, lúc em xăm lên, có nghĩ đến có một ngày sẽ dùng hoa bao lấy không?"
Khẳng định không có! Nếu như sớm nghĩ đến, ai muốn chịu tội nhiều như vậy?
Ánh mắt Hiểu Nhi lóe lên, Phùng Dịch Phong giành nói: "Không được tức giận! Anh không phải dội nước bẩn cho em, cũng không muốn truy cứu quá khứ, chỉ là nói chuyện, lấy ví dụ thôi!"
Ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, ngón tay thô ráp của Phùng Dịch Phong chậm rãi sờ lên:
"Đạo lý giống nhau, nếu như lúc xây nhà, biết người cuối cùng vào ở là em, anh sao có thể để thừa lại một vườn hoa nhài, nhưng bây giờ em cứ bám lấy cái này không tha vì sao?"
Mặc dù chưa hẳn vui vẻ, nhưng Hiểu Nhi không thừa nhận cũng không được, anh nói quả thật có lý.
Nếu như cô sớm biết không có tương lai với Trương Việt Khánh sao cô có thể đi xăm đóa hoa cũng không xóa con bướm đi? Bây giờ nếu như xóa đi, lại đau thêm một lần! nếu như sớm biết không có tương lại, ba năm, cô đau khổ chờ đợi như thế, ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần?
Thấy cô cuối cùng cũng không nói một câu cãi một câu nữa, hai đầu lông mày cũng dần dần giãn ra, Phùng Dịch Phong mới tiếp tục nói:
"Trước kia, lúc cùng với cô ấy, anh thật lòng với cô ấy, cho nên mới làm mọi thứ như vậy, bây giờ, anh đối với em, cũng thế! Nhà, cô ấy cho tới bây giờ chưa từng đặt chân qua, lúc cô ấy rời đi, ở đây còn chưa xây xong, vốn là muốn cho cô ấy một bất ngờ, nên không nói ra, cuối cùng lại không phát huy công dụng, phòng số bảy ở khách sạn số bảy, cũng giống vậy, em là người phụ nữ duy nhất vào đó dùng cơm! Trước em, thỉnh thoảng anh cũng về ở một lần, đồ vật trong đó đều là mới đặt mua hai năm gần đây, phong cách anh thích, đều mới hoàn toàn! Bọn anh đã chia tay sáu năm rồi, rất nhiều chuyện, chỉ dùng lại trong ký ức, không còn như cũ nữa rồi!
Hơi cảm thán, Phùng Dịch Phong sủng nịch vuốt tóc cô:
"Tiểu Hiểu, anh không xem em như cô ấy! Anh với cô ấy chỉ có trí nhớ mức “lượng”, chưa sâu sắc đến mức chuyển biến về “chất”! Em, cũng là người phụ nữ đặt biệt nhất trong sinh mệnh của anh! Ngoại trừ cái nhìn đầu tiên, em hoàn toàn không giống cô ấy! Người giống nhau trên thế giới này, rất nhiều! Nếu anh thật sự muốn tìm thế thân, còn phải đợi lâu như vậy lại còn là một người không nghe lời, chỉ biết chọc giận anh như em? Đã từng, anh có bàng hoàng, nhưng sau khi anh trở về, sau khi anh gặp đưcọ em, anh xác định, anh cần là em! Sao anh còn chủ động đi trêu chọc cô ấy chứ?"
Cảm khái, Phùng Dịch Phong cũng rất phiền muộn với mấy chuyện phát sinh thế này:
“Giống như em và ai đó ngẫu nhiên gặp, bọn anh cũng là ngẫu nhiên! Nếu không phải hẹn một vài anh em, đều là đàn ông, đã mang em đi! Nhưng đến, mới biết những người khác có việc, gây khó dễ, chỉ còn mình anh và Thành, những người khác đều là em gái Trịnh Liên Thành mang đến, bọn anh vốn không cùng nhau, em thấy đấy, những người khác ghép đôi rồi, chỉ còn lại Lâm Khiết và anh đơn độc! Trước kia đều là bạn bạn, mọi người cũng chỉ là tham gia trò chơi, ồn ào một lúc, anh mới không từ chối, tình huống tiếp xúc tối hôm qua, đều là bạn cũ, hơn nữa thời gian dài không gặp, sau này cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, anh cũng không thể không nể mặt, quá cứng nhắc, làm mọi người không vui vẻ, mới không vội vàng giải thích! Tối hôm qua, không phải anh muốn ra vào một đôi với cô ất, chỉ là hoạt động trò chơi tạm thời lập nhóm, giống như ý định ban đầu thôi, hiểu chưa?
Trong đầu đã lặp đi lặp lại nhiều lần, Phùng Dịch Phong sợ nói sau sai, từng chữ, đều phải cân nhắc, lần đầu tiên cảm thấy, ngôn ngữ của con người, muốn biểu đạt tâm trạng, cũng là một lần mệt đến chết:
"Em vừa rời đi, anh lập tức thoát thân đi tìm em giải thích, lại bị vài người quen cản lại! Nếu không phải có Liên Thành hỗ trợ, khả năng anh cũng không vào được cửa, anh lấy lý do đi vệ sinh mà chạy!"
Bình luận facebook