• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có vợ là cả gia tài (1 Viewer)

  • Chương 300: Hoàn toàn bị xa lánh

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********




Đúng là giả tạo, quản lý vừa đi thì sắc mặt cũng thay đổi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tất cả những thiện cảm chớp mắt đã mất hết, lúc này đến cả cái suy nghĩ ban đầu là cứ kiên nhẫn chịu đựng cũng không còn nữa: Quả nhiên không khác là mấy so với cô nghĩ.



Một nơi mà áp lực càng lớn, độ cạnh tranh càng cao thì chắc chắn cũng so đo nhiều hơn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Một công ty thời thượng như Trương Việt, chỉ cần là nhân viên bình thường đi ra ngoài cũng giống như là được mạ vàng, nghiễm nhiên là cao hơn người khác một bậc, nội bộ công ty này chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ngay.



Cô còn thấy ở trước mắt có mấy người phụ nữ mang áo khoác đen, sơ mi trắng, phối với váy ngắn màu đen rất thống nhất với nhau, thoạt đầu nhìn vào thì là trang phục rất hợp quy cách, nhưng nhìn kĩ thì mỗi người đều khác, chít eo, có áo sơ mi thấp cổ, còn có chiếc váy không những ngắn, mà còn rõ ràng là đã đổi thành chất liệu bó sát vào người, tất nhiên, những thứ trang sức ví dụ như những đôi giày đính ngọc sáng lấp lánh, cài áo hay dây chuyền,... thì càng khỏi phải nói.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vừa trải qua một số chuyện này, cô đại khái cũng hiểu sơ sơ, nhân viên của phòng hành chính quốc tế, bởi vì lúc nào cũng sẽ có thể có công việc bên ngoài, những yêu cầu đối với trang phục vẫn chưa yêu cầu phải thống nhất, chỉ cần mang áo quần đi làm là được, tối màu thì càng tốt, chắc là màu tối làm người khác cảm thấy trầm ổn và có cảm giác trang trọng.



Nhưng bây giờ, mấy cô gái trẻ rõ ràng đều là mang toàn đồ hiệu, hoa tai Chanel, đồng hồ đính kim cương Longines, nhìn phía xa hơn, trên bàn toàn là túi xách nữ LV, nói chung toàn là so bì nhau.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Thật ra, từ cái cách họ nói chuyện, Hiểu Nhi có thể cảm nhận được, bọn họ dò hỏi cô, ít nhiều gì cũng mang một sự khinh thường không rõ ràng, có lẽ bây giờ đang muốn bắt chẹt việc cô “nhảy dù”, nhưng vẫn còn chừa cho cô chút thể diện, nếu như lát nữa cô nói ra hết, chắc là sự nhiệt tình của cô cũng sẽ bị bọn họ lạnh lùng đáp lại thôi.



Lúc này, Hiểu Nhi liền hạ quyết tâm, một chút ý định muốn qua lại với họ cũng không còn nữa.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nếu như đã không muốn thân thiết, cô cũng sẽ không ứng phó một cách giả dối như vậy, cô vờ như không quan tâm nói: “Du học gì? Tôi đến hộ chiếu cũng không có, ước mơ của tôi là được đến Moscow, tôi tốt nghiệp ở đại học Thánh Á, cũng không giỏi tiếng Anh, chỉ học ở trường thôi, hình như tôi có chứng chỉ cấp B, lúc đó thi ba lần mới vừa đậu, tôi nhớ rõ lắm!”



Vừa nói, cô lại nhìn xuống trang phục trên người mình: “Đồ của tôi là đồ thiết kế đặc biệt sao? L.M là gì? Chưa từng nghe nói qua, đắt lắm hả? Đều là chú tôi tặng, tôi cũng không biết có phải đồ giả không, mang vào thoải mái là được rồi. Còn có mọi người bảo điện gì đấy, ngành nghề gì đấy? Có thể nói rõ cho tôi hiểu được không, tôi nghe không hiểu lắm!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô vừa dứt lời thì mấy người đó liền há hốc, người xinh đẹp nhất là Châu Gia Phi trong chốc lát có chút ngạc nhiên, cô ta hét lên: “Mẹ ơi! Có gì sai ở đây không? Sao cô vào được đây vậy? Còn vào phòng hành chính quốc tế của bọn tôi nữa? Cô vào đây để gây trở ngại cho bọn tôi à?”



Lúc này, cô gái kia vốn đang mỉm cười cũng bắt đầu trừng mắt, vẻ mặt đầy sự khinh thường và nghi ngờ: “Không phải là dựa vào gương mặt này đấy chứ, bọn tôi chủ yếu là xử lý việc hành chính đối ngoại, mỗi ngày đều có công việc giao lưu đối ngoại, bao gồm email, toàn bộ đều là tiếng Anh, cô dựa vào 3 lần chi tiếng Anh cấp B để vào Trương Việt làm việc sao?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Sao lại tuyển người chẳng có tí tư chất nào vậy? Giống như hồ ly tinh ấy, không phải là người của công ty đối thủ phái đến để quấy rối chúng ta đấy chứ?”



“Rốt cuộc cô có quan hệ gì mà lại vào được đây?”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








...



Những cái liếc mắt, những câu thì thầm, mấy người kia rõ ràng có chút kiêng kị: Người như thế này mà cũng vào đây được, không có gia thế, ai mà tin?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hiểu Nhi cũng không thoái thác, bọn họ hỏi gì thì cô đáp nấy: “Thì tôi gửi CV, sau đó liền cho tôi đến đây làm!”



Vừa đập mạnh vào đầu, phía bên kia, lại có một người phụ nữ khác thét lên: “Phòng nhân sự trúng phải bùa mê thuốc lú hay là ngủ quên vậy? Người như thế này mà trợ lý Mạc cũng đích thân dẫn vào?”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Cô nói Mạc Ngôn hả?”



Cô ta gật đầu lia lịa, Hiểu Nhi còn đổ thêm dầu vào lửa nói: “Anh ấy tốt thật, đụng phải tôi dưới lầu, biết tôi ngày đầu đến không biết đường, vậy mà còn đưa tôi lên đây! À, đúng rồi, số điện thoại của anh ấy là bao nhiêu, tôi phải cảm ơn mới được.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Một giây sau, những tiếng sụt sịt và lườm nguýt oán hận được ném về phía Hiểu Nhi: “Cô nghĩ cô là ai? Số điện thoại của trợ lý Mạc, cô muốn có là có, muốn gọi là gọi sao?”



“Cô đúng là may mắn thật!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Kì thử việc của Trương Việt có cấp 3,6,9, tổng cộng 6 tháng, cố gắng vượt qua cấp đầu tiên đi, đừng có để một tuần cũng không chịu nổi rồi cuốn gói, nhưng chắc sắp đổi mới bản ghi chép của Trương Việt rồi, thời gian thử việc ngắn nhất của Trương Việt trước mắt là 3 tháng đấy..”



“Ha ha”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








...



Quả nhiên chưa đến ba phút, những người vậy quanh Hiểu Nhi đã biến mất hơn phân nửa, sau cùng chỉ còn lại mấy người, một người đàn ông mang đồng phục.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Cô Giang, tôi tên Phí Ba Lạc, đồng nghiệp đều gọi tôi là “Phì Bát”! Đừng quan tâm bọn họ, bọn họ ghen tị vì cô xinh đẹp đấy, rất vui được làm quen! Lưu lại số đi, có chuyện gì thì gọi tôi!”



“Được, cảm ơn!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Bất kể là nam hay nữ, thái độ của Hiểu Nhi đều là “bạn tốt với tôi một, tôi sẽ trả lại bạn mười”, tuy là cũng không phải nói thích người đàn ông hơi mũm mĩm trước mặt này, không có thiện cảm lắm, nhưng Hiểu Nhi vẫn có những phép lịch sự cơ bản, cùng trao đổi số diện thoại cô cũng không để bụng lắm.



Một người khác cũng mang vest và giày da, mang kính, nhìn rất nhã nhặn cũng như vậy, thái độ rất thân thiện, hai người vừa trao đổi số điện thoại thì giọng nói chanh chua của Châu Gia Phi truyền đến: “Hàng Ba! Làm gì vậy? Đang đợi anh đến kí tên đấy! Ui trời, “trạch nam của phòng quốc tế”, người trong mắt không có người khác cũng bị hồ ly tinh bắt mất hồn rồi à? Có muốn kí tên nhận thưởng nữa không?”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Jennifer, cô nói chuyện kiểu gì vậy?”





Tên tiếng anh của Châu Gia Phi là Jennifer, người cũng như tên, trước Hiểu Nhi, cô ta cũng là một mỹ nhân xinh đẹp nổi tiếng của phòng quốc tế, duyên dáng mê người, xứng đáng là nữ thần số một trong mắt rất nhiều người đàn ông, cho nên cô ta rất kiêu ngạo, cô ta cũng thường sai khiến bọn họ!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Còn Hàng Ba, vẻ ngoài trắng trẻo, nhìn rất có văn hóa, phong thái nho nhã nhưng lại có chút thẹn thùng, nhưng chỉ cần làm việc là như biến thành người khác, anh tài hoa hơn người, ý tứ cũng nhanh nhạỵ, ở phòng quốc tế thậm chí còn có sự ca tụng về “Hàng Ba quốc tế”, cũng là người nổi tiếng trong phòng, càng là vì anh chưa từng chủ động đáp lời với phụ nữ, rảnh rỗi thì vùi đầu vào sách, cho nên sau lưng mọi người đều gọi anh ta là “trạch nam”.



Nhưng anh không để tâm lắm!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Anh đã từng hợp tác nhiều lần với Châu Gia Phi, hai người hợp tác cũng rất ăn ý, Châu Gia Phi rất có thiện cảm với anh ta, vừa thấy thái độ của anh đối với Hiểu Nhi, cô ta tức giận là điều chắc chắn, đến giọng nói cũng chanh chua hơn.



Bốn bề đột nhiên lạnh lẽo và yên tĩnh đi, Hiểu Nhi cũng không để bụng, cô đùa cợt mím môi, cô lau bàn sạch sẽ, sau đó uể oải nằm sấp lên đó: Cho cô làm việc thì cô sẽ xem tình hình, không cho làm thì cô sẽ ngồi thẫn thờ thôi, dù sao cô cũng không có động lực gì, không như ý muốn của cô.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghĩ thông rồi, Hiểu Nhi liền chống cằm ngồi ngơ ngác nhìn máy tính, thỉnh thoảng mệt rồi thì ngẩng đầu lên, nhìn những bóng người đang bận rộn cho đỡ mệt.



Cuối cùng cũng sắp 10 giờ, có người đưa cho cô một quyển những điều lệ của công ty dày cộp, bảo cô đọc cho kĩ, cô cũng coi như là có chút việc để làm.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhưng mà vì cô hoàn toàn không có ý định ở lại đây, cô cứ lật, cũng như cưỡi ngựa xem hoa thôi, nhưng mà cuộc sống như thế này, quả thật là sống một ngày như một năm, mỗi một phút trôi qua cô đều cảm thấy như đang bị hành hạ.



Cô ngáp một cái, lúc cô đảo mắt nhìn, thấy nửa tiếng còn chưa trôi qua, Hiểu Nhi thật sự buồn ngủ sắp chết rồi, đột nhiên cô nhớ lại cái lão già trong truyện anh hùng xạ điêu: Có lẽ, người ta thật sự có thể chán chết, chán quá đi mất...



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chỉ ngồi chưa đến một buổi sáng, cô đã cảm thấy lưng cô sắp gãy rồi, như thế này sau này làm sao mà chịu đựng được đây!



Đúng là đau khổ!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô đứng dậy rồi vặn mình một chút, cô lấy bình nước tự đem theo ra rồi đi đến phòng trà.



Bởi vì chỗ ngồi của cô là ở bên sườn, còn nằm trong góc, cô muốn đi ra gần như là phải lướt qua trước mặt của mỗi nhân viên.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô vừa ra ngoài thì một trận gào khóc và thở dài vang lên, tiếng vứt tài liệu liên tục không ngừng: “Có gì sai ở đây không? Chúng ta bận muốn chết, còn cô lại rảnh rỗi như vậy?”



“Người mới mà còn không hiểu phép tắc, cô còn hi vọng gì ở cô ta chứ? Chỉ mỗi cái thái độ này thôi, chắc là kiểm tra quy tắc ở công ty cũng không đậu nổi.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Thật sự không biết phòng nhân sự có bị điên không? Sao lại tuyển loại người này vào? Còn nhét vào phòng chúng ta.”



...



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Mọi người đừng hà khắc như vậy, nghe nói cô ấy giỏi tiếng Nga, lúc trước học phiên dịch tiếng Nga, hình như tạm thời thực tập ở phòng chúng ta.”



“Phòng ban mới thì chưa thấy đâu mà lại tuyển người trước, còn phải vì cô ta lập phòng tiếng Nga hả? Đùa à?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Nghe nói tiếng Nga không phải là thị trường chính, những ngành nghề ít người làm của công ty mình, phân bố ở những vùng gần phương Bắc, rất gần với Nga, không thể vì một ngành không kiếm được nhiều tiền mà mở thêm chi nhánh được.”



“Cô xem cái thái độ lười nhác đó, thấy mà tức, đi đứng còn xoay qua xoay lại.”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Jennifer, hôm nay cô sao vậy? Nói chuyện nghe cay nghiệt quá, còn cứ cố tình chĩa mũi nhọn vào người ta? Cô đi đứng còn õng ẹo hơn cô ấy nhiều? Không phải vì ghen tị cô ấy có thân hình chuẩn hơn và vì cô ấy đẹp hơn cô đấy chứ!”



Phì Bát vừa dứt lời thì Châu Gia Phi liền nện cả tập tài liệu sang: “Tôi ghen tị với cô ta? Một người vô dụng? Chỉ có đàn ông mấy người mới đầu óc ngu si, tứ chi phát triển! Trong mắt chỉ có sắc đẹp! Cô ta đẹp cái gì chứ? Không phải cũng một mũi hai mắt sao? Tôi còn không thèm tính toán với cô ta!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Vẫn là chị Jennifer của chúng ta tài sắc song toàn, mấy người đúng là có mới nới cũ, cả cái công ty này có ai so được với thân hình của chị Jennifer của chúng ta đâu chứ? Anh không thấy đám cậu ấm kia mỗi ngày đều đến cửa tặng hoa, đứng đầy ra đó à?”



Hiểu Nhi vừa đến cửa thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bàn luận chua ngoa, cô khẽ thở dài rồi không nhịn nổi mà ngửa mặt lên trời than thở: Quả nhiên là bị xa lánh rồi, đều là vì Phùng Dịch Phong đáng chết.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Muốn hòa nhập vào một thế giới mới không hề dễ! Cô còn chưa làm gì thì đã bị người ta ghét bỏ rồi.



“Khụ khụ...”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hiểu Nhi đằng hắng hai tiếng nhắc nhở bọn họ rồi mới từ từ đi vào, sau đó lại chậm rì rì trở về chỗ ngồi: Nếu như đến rồi thì thôi cứ ở lại đây vậy.



Quyết định xong, cô lại tiếp tục giết thời gian. Hiểu Nhi vừa lật quyển sách trong tay, vừa quan sát động tĩnh xung quanh, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cô không thể ngồi chờ chết trong cái lồng như địa ngục này được.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Rất nhanh, tiếng chuông báo hiệu 12 giờ vang lên, Hiểu Nhi liền ngồi thẳng người lên: Đến giờ ăn cơm trưa rồi!



Cuối cùng cũng có một việc làm cô cảm thấy hơi vui vui!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom