Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-53
Chương 53: Mất mặt, bất ngờ
Thấy Phùng Dịch Phong đi về phía người đàn ông trung niên kia, không biết hai người bàn bạc chuyện gì mà rất sôi nổi, Hiểu Nhi khẽ cong khóe môi:
Rốt cuộc, cô vẫn bị anh kéo qua đó!
Kỳ lạ, cơn giận trong lòng giống như đột nhiên biến mất? Nếu quay về thì giống như làm kiêu! Đã vậy Hiểu Nhi cũng không muốn miễn cưỡng, do dự tìm một chỗ thích hợp dừng chân.
Lúc này, ánh đèn trên bục sân khấu sáng lên, nhạc cũng thay đổi, cô bất giác nghiêng người, tập trung sự chú ý qua đó. Lúc này, mẹ Phùng kéo ba Phùng lên sân khấu, ba Phùng nhận micro:
"Rất hân hạnh và cảm ơn các vị đã nể mặt đến tham dự bữa tiệc ngày hôm nay. Chúng tôi đã chuẩn bị một vài hoạt động nhỏ vui dành cho các bạn trẻ, chỉ là giải trí thôi, hy vọng mọi người tham gia nhiệt tình, chơi thật vui vẻ. Trước khi bắt đầu thì cho phép con trai tôi cùng bạn nhảy khiêu vũ mở màn!"
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ba Phùng trả micro cho MC, dặn dò chi tiết chương trình tiếp theo, mà bên kia quản gia cũng đi ra, sắp xếp một nhân viên phục vụ phát thẻ có số đặc biệt cho những người trẻ tuổi chưa kết hôn, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Ánh đèn tập trung ở sàn nhảy, lúc này Phùng Dịch Phong đi tới đưa tay mời cô: "Đi thôi!"
"Em?"
Hiểu Nhi mở to mắt, sững sờ, vừa rồi cô còn băn khoăn, con trai cùng bạn nhảy của ông ấy là nói ai? Dù sao thì cô cũng chưa từng nghe đến chuyện Phong Dịch Tùng có bạn gái, mà với quan hệ giữa Phùng Dịch Phong và bọn họ nên cô căn bản không dám nghĩ là anh.
Nhìn bàn tay đưa tới, Hiểu Nhi ngây ngốc luôn!
Đây là nói hai người bọn họ sao?
Không giống như nhảy múa ở hộp đêm, trước mặt đều là người xa lạ, cho dù có phá hỏng bài nhảy, mất mặt thì cũng đã có lớp trang điểm đậm che giấu. Giờ đột nhiên trước mặt toàn là người quen, nhân vật máu mặt, cô đưa tay anh, toàn thân căng thẳng.
"Không sao, cứ tự nhiên!"
Anh nắm tay cô nhẹ nhàng, trong lòng cô như có dòng suối ấm áp chảy tràn vào tim, Hiểu Nhi cười rạng rỡ. Vừa nhấc chân, đột nhiên không biết bị ai đẩy một cái, dưới chân loạng choạng, rồi không biết dẫm phải cái gì, cô bị trượt một cái, chân đau nhói, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh:
"Ôi~"
"Cẩn thận!" Tuy Phùng Dịch Phong nhanh tay đỡ được cô, cô vẫn nghe được tiếng "Rắc", hình như đó là tiếng gót giày bị gãy.
Hiểu Nhi nắm lấy cánh tay anh, cười nhạt một tiếng, chân thử động một cái: Không xong, quả nhiên là bị gãy rồi.
Mà lúc này, sàn nhảy ở giữa đã không còn ai, đường từ chỗ hai người đến đó cũng thông thoáng, Hiểu Nhi cuống lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô chợt nghĩ rồi kéo tay Phùng Dịch Phong, hỏi:
"Anh biết nhảy Tango không?"
Cô nói xong, ra hiệu anh nhìn xuống phía dưới chân cô. Lập tức, Phùng Dịch Phong nhanh chóng hiểu được, gật đầu:
"Vậy thì bây giờ bắt đầu! Không sao, tin tưởng anh!"
Phùng Dịch Phong giơ tay lên ra hiệu, âm nhạc thay đổi theo.
Ánh mắt tập trung, Hiểu Nhi nhấc chân, đá một chiếc giày ra, sau đó đi vòng quanh anh, khẽ đưa tay lên cao múa một vòng, rồi tự nhiên cởi chiếc giày còn lại ra.
Cũng may hôm nay cô mặc váy không quá dài, cử động chân không bị quá hạn chế, sau khi xoay tròn một vòng, hai người bước những bước nhảy Tango tiến vào giữa sàn nhảy. Dù sao cũng từng được dạy chuyên nghiệp, động tác của Phùng Dịch Phong không nhanh, Hiểu Nhi cũng dễ dàng phối hợp. Ở giữa sân khâu, hai người nhẹ nhàng nhảy múa vô cùng ăn ý, tư thế tao nhã, nhận được tràng hoan hô nồng nhiệt đẩy lên cao trào.
Trong mắt hai người chỉ có nhau, càng nhảy càng thong dong, khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Hiểu Nhi ôm lấy cổ Phùng Dịch Phong, tạo một tư thế vừa đẹp vừa chứa nhiều cảm xúc, tạo một kết bài hoàn mỹ.
Tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay nhiệt tình, Liên Khải cũng nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn khen ngợi với bà nội Phùng. Phùng Hương Hương đứng trong một góc nhìn qua đó, tay vặn vẹo thiếu chút nữa làm gãy hết móng tay.
Lúc này, tiếng MC truyền đến: "Cảm ơn phần trình diễn đặc sắc của hai vị, sau đây chúng ta sẽ bắt đầu với trò chơi nhỏ thú vị tối nay, trò đầu tiên là ——"
Mọi người dần chú ý về MC, Phùng Dịch Phong nói: "Anh bế em về!"
"Không cần đâu, nhiều người nhìn!"
Đang nói chuyện thì quản gia mang một đôi dép lê đến: "Cậu hai, mợ hai!"
Sau đó hai người nhanh chóng lui ra ngoài, trên đường về chỗ cũ, Phùng Dịch Phong đặc biệt để ý xung quanh, dường như quản gia chú ý đến hành động của anh, lên tiếng giải thích:
"Hình như vị khách kia làm đổ rượu, tôi vừa cho người dọn dẹp rồi ạ!"
"Ừm."
Phùng Dịch Phong gật đầu, không nói gì! Thật ra anh đã đoán được. Lúc nãy anh muốn đi tới, xa xa đã thấy Phùng Hương Hương đi về phía này, anh mới nhanh chóng quay lại, cô ta không đến gần nên anh không chú ý, không ngờ cô ta động tay động chân ở đó.
Anh chắc chắn là cô ta cố ý!
Anh biết chuyện sắp xếp khiêu vũ, cho nên vừa là muốn khiêu vũ với cô, vừa là muốn luyện nhảy, thuận tiện bồi đắp sự ăn ý, không ngờ lại bị cắt ngang, là lúc cô giận dỗi đòi trốn tránh anh. Hiểu Nhi không biết chuyện trong nhà đã sắp xếp, tất nhiên là không đề phòng, chỉ là Phùng Hương Hương thì sao, bất ngờ nảy ra ý định hay là đã sớm lên kế hoạch?
Quản gia thì sao? Ông ta là người mà ba anh tin tưởng!
Ông ta dọn dẹp và giải thích là muốn che giấu hay là thuần túy không có mục đích khác?
Lúc này Phùng Dịch Phong không chỉ đơn giản là có vài vấn đề không hài lòng mà là có thành kiến lớn.
Mà Hiểu Nhi cũng không chắc vừa rồi có phải có ai đó cố ý đẩy cô hay là không cẩn thận đụng phải cô. Đã vượt qua an toàn rồi nên cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là vì chuyện này, cô chân trần nhả một bài xong giờ mắt cá chân vô cùng đau nhức.
"Đi thôi, anh đỡ em về phòng thay giày trước!"
Anh đỡ Hiểu Nhi, hai người đang chuẩn bị lên lầu thì một người hầu mang hộp giày chạy tới: "Cậu hai, lão phu nhân bảo bà chủ tìm một đôi giày cho mợ hai thay, rồi sai nói tôi mang tới đây!"
Mở hộp ra thì thấy bên trong là một đôi giày cao gót mảnh màu bạc tinh tế, vừa với cỡ chân của Hiểu Nhi, giày hoàn toàn mới, miếng lót vẫn còn, Phùng Dịch Phong lấy một chiếc ra, theo bản năng sờ sờ một vòng mới để xuống đất:
"Vậy thay giày trước đi!"
Nếu lão phu nhân đã lên tiếng thì chắc là sẽ không giở trò lộ liễu.
Nhưng Phùng Dịch Phong làm như vô tình nhưng thực tế là kiểm tra một lượt. Dù sao đây cũng không phải nơi hai người thường ở, Hiểu Nhi cũng không chắc trong phòng có giày để thay, mà những trường hợp này, cô không chú ý nhiều như vậy:
"Ừm!"
Hai người thấy đã rời đi khá lâu nên bèn quay về phòng tiệc. Hiểu Nhi cầm hai ly rượu, khó khăn lắm mới đợi được lúc bên cạnh Phùng Dịch Phong không có ai, định nói chuyện với anh một chút, chưa kịp đưa ly rượu ra thì lại bị một lực mạnh đẩy về, ngước mắt lên, sắc mặt cô thay đổi…
Thấy Phùng Dịch Phong đi về phía người đàn ông trung niên kia, không biết hai người bàn bạc chuyện gì mà rất sôi nổi, Hiểu Nhi khẽ cong khóe môi:
Rốt cuộc, cô vẫn bị anh kéo qua đó!
Kỳ lạ, cơn giận trong lòng giống như đột nhiên biến mất? Nếu quay về thì giống như làm kiêu! Đã vậy Hiểu Nhi cũng không muốn miễn cưỡng, do dự tìm một chỗ thích hợp dừng chân.
Lúc này, ánh đèn trên bục sân khấu sáng lên, nhạc cũng thay đổi, cô bất giác nghiêng người, tập trung sự chú ý qua đó. Lúc này, mẹ Phùng kéo ba Phùng lên sân khấu, ba Phùng nhận micro:
"Rất hân hạnh và cảm ơn các vị đã nể mặt đến tham dự bữa tiệc ngày hôm nay. Chúng tôi đã chuẩn bị một vài hoạt động nhỏ vui dành cho các bạn trẻ, chỉ là giải trí thôi, hy vọng mọi người tham gia nhiệt tình, chơi thật vui vẻ. Trước khi bắt đầu thì cho phép con trai tôi cùng bạn nhảy khiêu vũ mở màn!"
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ba Phùng trả micro cho MC, dặn dò chi tiết chương trình tiếp theo, mà bên kia quản gia cũng đi ra, sắp xếp một nhân viên phục vụ phát thẻ có số đặc biệt cho những người trẻ tuổi chưa kết hôn, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Ánh đèn tập trung ở sàn nhảy, lúc này Phùng Dịch Phong đi tới đưa tay mời cô: "Đi thôi!"
"Em?"
Hiểu Nhi mở to mắt, sững sờ, vừa rồi cô còn băn khoăn, con trai cùng bạn nhảy của ông ấy là nói ai? Dù sao thì cô cũng chưa từng nghe đến chuyện Phong Dịch Tùng có bạn gái, mà với quan hệ giữa Phùng Dịch Phong và bọn họ nên cô căn bản không dám nghĩ là anh.
Nhìn bàn tay đưa tới, Hiểu Nhi ngây ngốc luôn!
Đây là nói hai người bọn họ sao?
Không giống như nhảy múa ở hộp đêm, trước mặt đều là người xa lạ, cho dù có phá hỏng bài nhảy, mất mặt thì cũng đã có lớp trang điểm đậm che giấu. Giờ đột nhiên trước mặt toàn là người quen, nhân vật máu mặt, cô đưa tay anh, toàn thân căng thẳng.
"Không sao, cứ tự nhiên!"
Anh nắm tay cô nhẹ nhàng, trong lòng cô như có dòng suối ấm áp chảy tràn vào tim, Hiểu Nhi cười rạng rỡ. Vừa nhấc chân, đột nhiên không biết bị ai đẩy một cái, dưới chân loạng choạng, rồi không biết dẫm phải cái gì, cô bị trượt một cái, chân đau nhói, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh:
"Ôi~"
"Cẩn thận!" Tuy Phùng Dịch Phong nhanh tay đỡ được cô, cô vẫn nghe được tiếng "Rắc", hình như đó là tiếng gót giày bị gãy.
Hiểu Nhi nắm lấy cánh tay anh, cười nhạt một tiếng, chân thử động một cái: Không xong, quả nhiên là bị gãy rồi.
Mà lúc này, sàn nhảy ở giữa đã không còn ai, đường từ chỗ hai người đến đó cũng thông thoáng, Hiểu Nhi cuống lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô chợt nghĩ rồi kéo tay Phùng Dịch Phong, hỏi:
"Anh biết nhảy Tango không?"
Cô nói xong, ra hiệu anh nhìn xuống phía dưới chân cô. Lập tức, Phùng Dịch Phong nhanh chóng hiểu được, gật đầu:
"Vậy thì bây giờ bắt đầu! Không sao, tin tưởng anh!"
Phùng Dịch Phong giơ tay lên ra hiệu, âm nhạc thay đổi theo.
Ánh mắt tập trung, Hiểu Nhi nhấc chân, đá một chiếc giày ra, sau đó đi vòng quanh anh, khẽ đưa tay lên cao múa một vòng, rồi tự nhiên cởi chiếc giày còn lại ra.
Cũng may hôm nay cô mặc váy không quá dài, cử động chân không bị quá hạn chế, sau khi xoay tròn một vòng, hai người bước những bước nhảy Tango tiến vào giữa sàn nhảy. Dù sao cũng từng được dạy chuyên nghiệp, động tác của Phùng Dịch Phong không nhanh, Hiểu Nhi cũng dễ dàng phối hợp. Ở giữa sân khâu, hai người nhẹ nhàng nhảy múa vô cùng ăn ý, tư thế tao nhã, nhận được tràng hoan hô nồng nhiệt đẩy lên cao trào.
Trong mắt hai người chỉ có nhau, càng nhảy càng thong dong, khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Hiểu Nhi ôm lấy cổ Phùng Dịch Phong, tạo một tư thế vừa đẹp vừa chứa nhiều cảm xúc, tạo một kết bài hoàn mỹ.
Tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay nhiệt tình, Liên Khải cũng nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn khen ngợi với bà nội Phùng. Phùng Hương Hương đứng trong một góc nhìn qua đó, tay vặn vẹo thiếu chút nữa làm gãy hết móng tay.
Lúc này, tiếng MC truyền đến: "Cảm ơn phần trình diễn đặc sắc của hai vị, sau đây chúng ta sẽ bắt đầu với trò chơi nhỏ thú vị tối nay, trò đầu tiên là ——"
Mọi người dần chú ý về MC, Phùng Dịch Phong nói: "Anh bế em về!"
"Không cần đâu, nhiều người nhìn!"
Đang nói chuyện thì quản gia mang một đôi dép lê đến: "Cậu hai, mợ hai!"
Sau đó hai người nhanh chóng lui ra ngoài, trên đường về chỗ cũ, Phùng Dịch Phong đặc biệt để ý xung quanh, dường như quản gia chú ý đến hành động của anh, lên tiếng giải thích:
"Hình như vị khách kia làm đổ rượu, tôi vừa cho người dọn dẹp rồi ạ!"
"Ừm."
Phùng Dịch Phong gật đầu, không nói gì! Thật ra anh đã đoán được. Lúc nãy anh muốn đi tới, xa xa đã thấy Phùng Hương Hương đi về phía này, anh mới nhanh chóng quay lại, cô ta không đến gần nên anh không chú ý, không ngờ cô ta động tay động chân ở đó.
Anh chắc chắn là cô ta cố ý!
Anh biết chuyện sắp xếp khiêu vũ, cho nên vừa là muốn khiêu vũ với cô, vừa là muốn luyện nhảy, thuận tiện bồi đắp sự ăn ý, không ngờ lại bị cắt ngang, là lúc cô giận dỗi đòi trốn tránh anh. Hiểu Nhi không biết chuyện trong nhà đã sắp xếp, tất nhiên là không đề phòng, chỉ là Phùng Hương Hương thì sao, bất ngờ nảy ra ý định hay là đã sớm lên kế hoạch?
Quản gia thì sao? Ông ta là người mà ba anh tin tưởng!
Ông ta dọn dẹp và giải thích là muốn che giấu hay là thuần túy không có mục đích khác?
Lúc này Phùng Dịch Phong không chỉ đơn giản là có vài vấn đề không hài lòng mà là có thành kiến lớn.
Mà Hiểu Nhi cũng không chắc vừa rồi có phải có ai đó cố ý đẩy cô hay là không cẩn thận đụng phải cô. Đã vượt qua an toàn rồi nên cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là vì chuyện này, cô chân trần nhả một bài xong giờ mắt cá chân vô cùng đau nhức.
"Đi thôi, anh đỡ em về phòng thay giày trước!"
Anh đỡ Hiểu Nhi, hai người đang chuẩn bị lên lầu thì một người hầu mang hộp giày chạy tới: "Cậu hai, lão phu nhân bảo bà chủ tìm một đôi giày cho mợ hai thay, rồi sai nói tôi mang tới đây!"
Mở hộp ra thì thấy bên trong là một đôi giày cao gót mảnh màu bạc tinh tế, vừa với cỡ chân của Hiểu Nhi, giày hoàn toàn mới, miếng lót vẫn còn, Phùng Dịch Phong lấy một chiếc ra, theo bản năng sờ sờ một vòng mới để xuống đất:
"Vậy thay giày trước đi!"
Nếu lão phu nhân đã lên tiếng thì chắc là sẽ không giở trò lộ liễu.
Nhưng Phùng Dịch Phong làm như vô tình nhưng thực tế là kiểm tra một lượt. Dù sao đây cũng không phải nơi hai người thường ở, Hiểu Nhi cũng không chắc trong phòng có giày để thay, mà những trường hợp này, cô không chú ý nhiều như vậy:
"Ừm!"
Hai người thấy đã rời đi khá lâu nên bèn quay về phòng tiệc. Hiểu Nhi cầm hai ly rượu, khó khăn lắm mới đợi được lúc bên cạnh Phùng Dịch Phong không có ai, định nói chuyện với anh một chút, chưa kịp đưa ly rượu ra thì lại bị một lực mạnh đẩy về, ngước mắt lên, sắc mặt cô thay đổi…
Bình luận facebook