Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Chương 194
Lục Tấn Uyên quay đầu lại nhìn Hạ An Bình, ánh mắt anh loang loáng sáng lên như đang nói, Hạ An Bình anh không dám ra tay.
Hạ An Bình đỏ mắt lên, trong một tích tắc chợt nhớ tới những điều anh đã phải trải qua trong quá khứ. Tay anh siết chặt lại, định xông lên, đột nhiên cửa bật mở, Jennifer đi đến, thấy tình hình như vậy bèn vội vàng níu Hạ An Bình lại.
“An Bình, bình tĩnh lại đã.”
Nếu đánh Lục Tấn Uyên ở đây thì phiền toái lớn, khó mà giải quyết được.
Hạ An Bình bị Jennifer ấn người xuống, anh tỉnh táo ra, hít sâu mấy hơi, Lục Tấn Uyên cười lạnh một tiếng, như thể đang nhạo báng sự bất lực của anh, sau đó đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Jennifer nhìn theo bóng Lục Tấn Uyên rời khỏi đó, “Anh ta đến nói gì vậy?”
Theo tính cách của Lục Tấn Uyên, tự mình đến nơi thế này chắc chắn không phải đến chơi, nhất định là đã làm gì mới có thể khiến cho Hạ An Bình rơi vào tình trạng không thể khống chế nổi bản thân như thế.
“Anh ta mang thứ đó tới.” Hạ An Bình chưa bao giờ dấu diếm Jennifer điều gì, anh chỉ vào chiếc USB trên bàn, ánh mắt tối smaf xuống.
Jennifer nhíu mày, đi tới cần USB lên, cắm vào máy tính, xem thử trong đó có gì, vừa nhìn, sắc mặt lập tức trở nên cực kì khó coi.
Trong đó không có gì nhiều nhưng đặc biệt trí mạng. Ban đầu khi Hạ An Bình mới phát triển sự nghiệp, có tham gia không ít phi vụ không được hoàn toàn trong sạch, bây giờ khó khăn lắm mới có thể tẩy trắng, nhỡ mà những thứ đó bại lộ ra ngoài ánh sáng thì mọi nỗ lực trước đó đều coi như đổ sông đổ biển!
“Làm sao mà anh ta lại điều tra được ra mấy thứ này…” Jennifer vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, cô vốn tưởng rằng mặc dù giữa Hạ An Bình và Lục Tấn Uyên có chút chênh lệch nhưng khoảng cách sẽ không quá xa, có điều hiện giờ xem ra, nhà họ Lục mạnh hơn cô tưởng rất nhiều.
Cô nhất định không thể để Hạ An Bình vì một giây kích động mà hủy hoại bản thân mình, hủy hoại toàn bộ mọi thứ của anh.
“An Bình… Người phụ nữ ấy đối với anh quan trọng đến thế sao?”
Jennifer nhịn không được bèn hỏi.
“Những thứ anh nợ cô ấy, anh nhất định phải trả lại, Jennifer, anh sẽ tự xử lí tốt, em cứ rời khỏi đây trước đi, đừng dính vào chuyện này nữa.”
Hạ An Bình không chút do dự, nói một cách đầy kiên định, hiện tại, anh chỉ có thể dự phòng tình huống xấu nhất, liều một trận kéo Lục Tấn Uyên cùng chết hoặc là kẻ sống người chết đều được, tóm lại, anh không thể lại một lần nữa trơ mắt nhìn Ôn Ninh bị người đàn ông khác mang đi mà bản thân lại chẳng thể làm được gì.
Jennifer siết chặt nắm tay, móng tay dài đâm thủng lòng bàn tay, dù đã đến nước này, Hạ An Bình vẫn nhớ đến cô, điều này làm cô hết sức cảm động, đồng thời, cô cũng càng thêm kiên định, cô sẽ không để Hạ An Bình làm liều.
Mặc dù làm thế rất có lỗi với Ôn Ninh nhưng cô cũng chẳng còn cách nào, cô không thể trơ mắt nhìn người con trai cô yêu như con thiêu thân lao vào lửa.
Lát sau, trợ lí tới nói cuộc họp sắp bắt đầu, Hạ An Bình đi rồi, Jennifer liền rời khỏi đây. Cô không nhanh chóng ra nước ngoài như theo ý Hạ An Bình mà tìm đến tập đoàn nhà họ Lục.
“Tôi tìm tổng giám đốc của các người, tôi có tin tức về Ôn Ninh.”
Jennifer chỉ nói một câu như vậy với lễ tân, chốc lát sau, cô đã được gọi lên lầu.
Lục Tấn Uyên đứng bên cửa sổ, nhìn dòng người và xe tấp nập ngược xuôi dưới kia, Jennifer gõ cửa báo một tiếng rồi mới bước vào: “Anh Lục, tôi có tin tức về Ôn Ninh muốn báo cho anh.”
Lục Tấn Uyên quay đầu lại, cũng không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: “Nói đi.”
“Trước tiên, tôi mong anh có thể nhận lời với tôi một việc này, khi đã biết tung tích của cô ấy, anh sẽ không đào sâu vào những chuyện kia của An Bình, tha cho anh ấy một lần này.”
“Cô dựa vào đâu mà đòi trao đổi điều kiện với tôi?”
Cả đời Lục Tấn Uyên ghét nhất là bị người đe dọa, đặc biệt hơn là người phụ nữ này hình như không hiểu được trong chuyện này ai mới là người đang nắm quyền chủ đạo.
“Dựa vào việc Ôn Ninh đang nằm trong tay tôi, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách, An Bình có tình cảm với cô ấy nhưng tôi thì lại không có, tôi còn đang ước gì cô ấy biến mấy luôn đây.”
Jennifer bình thản nói, nhưng những lời thốt ra lại hoàn toàn trái ngược với bề ngoài xinh đẹp của cô.
Ánh mắt Lục Tấn Uyên càng trầm tối hơn, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mắt này, dĩ nhiên anh đã điều tra được mối quan hệ giữa cô ta và Hạ An Bình, một kẻ từng hợp tác với nhiều tay đại ca giang hồ mà vẫn có thể rút lui an toàn thì thủ đoạn không phải đơn giản.
Cô ta xác thực có thể làm được chuyện đó.
Lục Tấn Uyên chỉ chần chờ một lát: “Được, tôi đồng ý.”
Dây thần kinh đang hết sức căng thẳng của Jennifer cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút, kì thực cô cũng đang đánh cược, cược xem rốt cuộc Lục Tấn Uyên thực sự là vì để ý đến Ôn Ninh, muốn đưa cô ấy về, hay là vì muốn trả thù.
Hiện tại xem ra, trong lòng anh ta không hoàn toàn chỉ có hận đối với Ôn Ninh, biết được việc này, cảm giác tội lỗi trong lòng Jennifer giảm bớt đôi chút.
“Đây là nơi Hạ An Bình sắp xếp cho cô ấy tạm trốn, tốt nhất là anh nên nhanh chóng đi tìm cô ấy, nếu không, có lẽ mấy ngày nữa cô ấy sẽ được đưa ra nước ngoài đấy.”
Lục Tấn Uyên nhận tờ giấy, không nói thêm gì, Jennifer cũng không muốn ở lại chỗ này thêm nữa nên lập tức quay đầu đi khỏi.
Lục Tấn Uyên nhìn rõ địa chỉ trong tở giấy, con ngươi hiện lên một tia sáng lạnh…
Ôn Ninh, cuối cùng thì em vẫn không thoát khỏi tay tôi.
Từ sau khi trốn ra ngoài, Ôn Ninh vẫn luôn trốn trong gian nhà của Hạ An Bình, cô không rõ bên ngoài có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể ôm đầy lo âu trong lòng mà chờ đợi, có điều, ngay từ ban đầu, cô vẫn luôn có cảm giác hoảng loạn bối rối, một dự cảm xấu luôn bao trùm lên cô.
Đang mãi nghĩ, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Hiện giờ đã là nửa đêm, trái tim cô như đang trèo lên cổ, cô nhẹ nhàng đi tới: “Ai đó? An Bình, là anh đấy à?”
Lục Tấn Uyên nghe được cái tên kia, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, đã trễ như vậy, Ôn Ninh vẫn còn đang chờ anh ta, yêu đương nhau thắm thiết lắm đây.
“Đến giọng tôi cô cũng quên rồi à?” Lục Tấn Uyên lạnh nhạt lên tiếng, phẫn nộ hiện rõ lên trong ánh mắt.
Ôn Ninh trợn tròn mắt, tuy cô từng nghĩ đến chuyện Lục Tấn Uyên sẽ tìm được cô, nhưng sao lại nhanh đến thế?
Cô vội vã lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hạ An Bình, nhưng gọi mấy cuộc mà vẫn không có phản hồi. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Ôn Ninh, lẽ nào, Hạ An Bình đã vì cô mà gặp chuyện gì? Nếu quả như vậy, cả đời này cô sẽ phải sống trong hổ thẹn.
Rốt cuộc đã có chuyện gì?
“Anh… anh đã làm gì anh ấy rồi?”
Nghe thấy Ôn Ninh còn đang nhớ thường gã đàn ông khác, sự kiên trì của Lục Tấn Uyên đã bị bào mòn gần hết: “Cô đoán tôi sẽ làm gì anh ta nào? Vì loại đàn ông này mà cô dám chạy trốn hết lần này đến lần khác, ánh mắt kém quá đấy.”
Ôn Ninh siết chặt nắm tay, cảm giác đau đớn kéo tới giúp cô tỉnh táo trở lại, nhưng trong tình huống này cô chẳng thể làm được gì. Ôn Ninh chạy đến bên cửa sổ, lại phát hiện bên ngoài cũng đã có người chặn tất cả các lối, lần này dù cô có chắp cánh cũng không thể bay thoát.
Vì sao… lại như vậy?
Ôn Ninh cảm thấy dường như mình là một con mồi đã bị dồn đến chân tường, mà Lục Tấn Uyên chính là gã thợ săn kia.
Thấy Ôn Ninh vẫn không chịu thỏa hiệp, nụ cười trên khóe môi Lục Tấn Uyên càng thêm lạnh lẽo: “Cô cho là cô chạy ra là xong ư? Lẽ nào cô không muốn biết mẹ cô ra sao, cô cứ thế yên tâm rằng tôi sẽ không vì những hành vi của cô mà giận cá chém thớt lên người bà ấy?”
Lời của Lục Tấn Uyên như một tiếng sét ngang tai khiến Ôn Ninh lập tức nghẹn lời, cô thật không ngờ, Lục Tấn Uyên lại lấy mẹ của cô để đe dọa cô.
Lục Tấn Uyên quay đầu lại nhìn Hạ An Bình, ánh mắt anh loang loáng sáng lên như đang nói, Hạ An Bình anh không dám ra tay.
Hạ An Bình đỏ mắt lên, trong một tích tắc chợt nhớ tới những điều anh đã phải trải qua trong quá khứ. Tay anh siết chặt lại, định xông lên, đột nhiên cửa bật mở, Jennifer đi đến, thấy tình hình như vậy bèn vội vàng níu Hạ An Bình lại.
“An Bình, bình tĩnh lại đã.”
Nếu đánh Lục Tấn Uyên ở đây thì phiền toái lớn, khó mà giải quyết được.
Hạ An Bình bị Jennifer ấn người xuống, anh tỉnh táo ra, hít sâu mấy hơi, Lục Tấn Uyên cười lạnh một tiếng, như thể đang nhạo báng sự bất lực của anh, sau đó đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Jennifer nhìn theo bóng Lục Tấn Uyên rời khỏi đó, “Anh ta đến nói gì vậy?”
Theo tính cách của Lục Tấn Uyên, tự mình đến nơi thế này chắc chắn không phải đến chơi, nhất định là đã làm gì mới có thể khiến cho Hạ An Bình rơi vào tình trạng không thể khống chế nổi bản thân như thế.
“Anh ta mang thứ đó tới.” Hạ An Bình chưa bao giờ dấu diếm Jennifer điều gì, anh chỉ vào chiếc USB trên bàn, ánh mắt tối smaf xuống.
Jennifer nhíu mày, đi tới cần USB lên, cắm vào máy tính, xem thử trong đó có gì, vừa nhìn, sắc mặt lập tức trở nên cực kì khó coi.
Trong đó không có gì nhiều nhưng đặc biệt trí mạng. Ban đầu khi Hạ An Bình mới phát triển sự nghiệp, có tham gia không ít phi vụ không được hoàn toàn trong sạch, bây giờ khó khăn lắm mới có thể tẩy trắng, nhỡ mà những thứ đó bại lộ ra ngoài ánh sáng thì mọi nỗ lực trước đó đều coi như đổ sông đổ biển!
“Làm sao mà anh ta lại điều tra được ra mấy thứ này…” Jennifer vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, cô vốn tưởng rằng mặc dù giữa Hạ An Bình và Lục Tấn Uyên có chút chênh lệch nhưng khoảng cách sẽ không quá xa, có điều hiện giờ xem ra, nhà họ Lục mạnh hơn cô tưởng rất nhiều.
Cô nhất định không thể để Hạ An Bình vì một giây kích động mà hủy hoại bản thân mình, hủy hoại toàn bộ mọi thứ của anh.
“An Bình… Người phụ nữ ấy đối với anh quan trọng đến thế sao?”
Jennifer nhịn không được bèn hỏi.
“Những thứ anh nợ cô ấy, anh nhất định phải trả lại, Jennifer, anh sẽ tự xử lí tốt, em cứ rời khỏi đây trước đi, đừng dính vào chuyện này nữa.”
Hạ An Bình không chút do dự, nói một cách đầy kiên định, hiện tại, anh chỉ có thể dự phòng tình huống xấu nhất, liều một trận kéo Lục Tấn Uyên cùng chết hoặc là kẻ sống người chết đều được, tóm lại, anh không thể lại một lần nữa trơ mắt nhìn Ôn Ninh bị người đàn ông khác mang đi mà bản thân lại chẳng thể làm được gì.
Jennifer siết chặt nắm tay, móng tay dài đâm thủng lòng bàn tay, dù đã đến nước này, Hạ An Bình vẫn nhớ đến cô, điều này làm cô hết sức cảm động, đồng thời, cô cũng càng thêm kiên định, cô sẽ không để Hạ An Bình làm liều.
Mặc dù làm thế rất có lỗi với Ôn Ninh nhưng cô cũng chẳng còn cách nào, cô không thể trơ mắt nhìn người con trai cô yêu như con thiêu thân lao vào lửa.
Lát sau, trợ lí tới nói cuộc họp sắp bắt đầu, Hạ An Bình đi rồi, Jennifer liền rời khỏi đây. Cô không nhanh chóng ra nước ngoài như theo ý Hạ An Bình mà tìm đến tập đoàn nhà họ Lục.
“Tôi tìm tổng giám đốc của các người, tôi có tin tức về Ôn Ninh.”
Jennifer chỉ nói một câu như vậy với lễ tân, chốc lát sau, cô đã được gọi lên lầu.
Lục Tấn Uyên đứng bên cửa sổ, nhìn dòng người và xe tấp nập ngược xuôi dưới kia, Jennifer gõ cửa báo một tiếng rồi mới bước vào: “Anh Lục, tôi có tin tức về Ôn Ninh muốn báo cho anh.”
Lục Tấn Uyên quay đầu lại, cũng không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: “Nói đi.”
“Trước tiên, tôi mong anh có thể nhận lời với tôi một việc này, khi đã biết tung tích của cô ấy, anh sẽ không đào sâu vào những chuyện kia của An Bình, tha cho anh ấy một lần này.”
“Cô dựa vào đâu mà đòi trao đổi điều kiện với tôi?”
Cả đời Lục Tấn Uyên ghét nhất là bị người đe dọa, đặc biệt hơn là người phụ nữ này hình như không hiểu được trong chuyện này ai mới là người đang nắm quyền chủ đạo.
“Dựa vào việc Ôn Ninh đang nằm trong tay tôi, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách, An Bình có tình cảm với cô ấy nhưng tôi thì lại không có, tôi còn đang ước gì cô ấy biến mấy luôn đây.”
Jennifer bình thản nói, nhưng những lời thốt ra lại hoàn toàn trái ngược với bề ngoài xinh đẹp của cô.
Ánh mắt Lục Tấn Uyên càng trầm tối hơn, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mắt này, dĩ nhiên anh đã điều tra được mối quan hệ giữa cô ta và Hạ An Bình, một kẻ từng hợp tác với nhiều tay đại ca giang hồ mà vẫn có thể rút lui an toàn thì thủ đoạn không phải đơn giản.
Cô ta xác thực có thể làm được chuyện đó.
Lục Tấn Uyên chỉ chần chờ một lát: “Được, tôi đồng ý.”
Dây thần kinh đang hết sức căng thẳng của Jennifer cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút, kì thực cô cũng đang đánh cược, cược xem rốt cuộc Lục Tấn Uyên thực sự là vì để ý đến Ôn Ninh, muốn đưa cô ấy về, hay là vì muốn trả thù.
Hiện tại xem ra, trong lòng anh ta không hoàn toàn chỉ có hận đối với Ôn Ninh, biết được việc này, cảm giác tội lỗi trong lòng Jennifer giảm bớt đôi chút.
“Đây là nơi Hạ An Bình sắp xếp cho cô ấy tạm trốn, tốt nhất là anh nên nhanh chóng đi tìm cô ấy, nếu không, có lẽ mấy ngày nữa cô ấy sẽ được đưa ra nước ngoài đấy.”
Lục Tấn Uyên nhận tờ giấy, không nói thêm gì, Jennifer cũng không muốn ở lại chỗ này thêm nữa nên lập tức quay đầu đi khỏi.
Lục Tấn Uyên nhìn rõ địa chỉ trong tở giấy, con ngươi hiện lên một tia sáng lạnh…
Ôn Ninh, cuối cùng thì em vẫn không thoát khỏi tay tôi.
Từ sau khi trốn ra ngoài, Ôn Ninh vẫn luôn trốn trong gian nhà của Hạ An Bình, cô không rõ bên ngoài có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể ôm đầy lo âu trong lòng mà chờ đợi, có điều, ngay từ ban đầu, cô vẫn luôn có cảm giác hoảng loạn bối rối, một dự cảm xấu luôn bao trùm lên cô.
Đang mãi nghĩ, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Hiện giờ đã là nửa đêm, trái tim cô như đang trèo lên cổ, cô nhẹ nhàng đi tới: “Ai đó? An Bình, là anh đấy à?”
Lục Tấn Uyên nghe được cái tên kia, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, đã trễ như vậy, Ôn Ninh vẫn còn đang chờ anh ta, yêu đương nhau thắm thiết lắm đây.
“Đến giọng tôi cô cũng quên rồi à?” Lục Tấn Uyên lạnh nhạt lên tiếng, phẫn nộ hiện rõ lên trong ánh mắt.
Ôn Ninh trợn tròn mắt, tuy cô từng nghĩ đến chuyện Lục Tấn Uyên sẽ tìm được cô, nhưng sao lại nhanh đến thế?
Cô vội vã lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hạ An Bình, nhưng gọi mấy cuộc mà vẫn không có phản hồi. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Ôn Ninh, lẽ nào, Hạ An Bình đã vì cô mà gặp chuyện gì? Nếu quả như vậy, cả đời này cô sẽ phải sống trong hổ thẹn.
Rốt cuộc đã có chuyện gì?
“Anh… anh đã làm gì anh ấy rồi?”
Nghe thấy Ôn Ninh còn đang nhớ thường gã đàn ông khác, sự kiên trì của Lục Tấn Uyên đã bị bào mòn gần hết: “Cô đoán tôi sẽ làm gì anh ta nào? Vì loại đàn ông này mà cô dám chạy trốn hết lần này đến lần khác, ánh mắt kém quá đấy.”
Ôn Ninh siết chặt nắm tay, cảm giác đau đớn kéo tới giúp cô tỉnh táo trở lại, nhưng trong tình huống này cô chẳng thể làm được gì. Ôn Ninh chạy đến bên cửa sổ, lại phát hiện bên ngoài cũng đã có người chặn tất cả các lối, lần này dù cô có chắp cánh cũng không thể bay thoát.
Vì sao… lại như vậy?
Ôn Ninh cảm thấy dường như mình là một con mồi đã bị dồn đến chân tường, mà Lục Tấn Uyên chính là gã thợ săn kia.
Thấy Ôn Ninh vẫn không chịu thỏa hiệp, nụ cười trên khóe môi Lục Tấn Uyên càng thêm lạnh lẽo: “Cô cho là cô chạy ra là xong ư? Lẽ nào cô không muốn biết mẹ cô ra sao, cô cứ thế yên tâm rằng tôi sẽ không vì những hành vi của cô mà giận cá chém thớt lên người bà ấy?”
Lời của Lục Tấn Uyên như một tiếng sét ngang tai khiến Ôn Ninh lập tức nghẹn lời, cô thật không ngờ, Lục Tấn Uyên lại lấy mẹ của cô để đe dọa cô.
Bình luận facebook