Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chương 22
Sau đó, cảnh sát liền tiến vào. Điều đầu tiên họ làm khi bước vào là mở khóa còng tay của Ôn Ninh: “Cô có thể đi rồi.” Quay sang chỉ vào Triệu Nhã Lâm cùng Lưu Ly Ly: “Hai người ở lại!”
Thay vào đó còng tay được còng vào tay của Lưu Ly Ly, Triệu Nhã Lâm cùng Lưu Ly Ly đều trợn tròn mắt : “Đồng chí cảnh sát, anh bắt sai người rồi, cô ta là người ăn cắp, chúng tôi, chúng tôi là người báo cáo cho các anh mà!”
“Có người đã chứng minh cô Ôn Ninh không phải là người lấy trộm chiếc thẻ, cô Lưu Ly Ly đây lại là người phỉ báng người khác, tình tiết nghiêm trọng chúng tôi cần đưa đi xử lý.”
Người nào đã tìm bằng chứng cho cô ta? Người có thể tìm cách chứng minh Ôn Ninh không phải là người đánh cắp, có phải là người đàn ông kia không?
Ôn Ninh theo tiềm thức chạy ra ngoài, không để ý đến cuộc cãi vã của Triệu Nhã Lâm cùng Lưu Ly Ly.
Trong đồn cảnh sát, vô số người trước mặt, nhưng Ôn Ninh vẫn nhìn thấy bóng dáng cao lớn vừa bước tới cổng. Anh ta mặc một bộ đồ tây với tấm lưng rộng rãi, rất giống với dáng người cô đã thấy trong đêm tối!
“Anh đứng lại, đứng lại!”
Cố lách qua dòng người, Ôn Ninh đuổi theo, nhưng cô không thể đuổi kịp vì đám đông đã chặn cô lại.
Cuối cùng, cô đành phải lấy điện thoại di động ra để gọi cho anh ta.
Rất nhanh điện thoại đã kết nối, trong khoảng khắc đó cô đã thấy người đàn ông đó cũng đang nhận điện thoại!
Quả nhiên là người đàn ông đó!
“Ôn Ninh, sao em có thể ngốc đến vậy? Đi mua quần áo cũng có thể tự mang mình vào đồn cảnh sát! Để hạng người như những người kia dễ dàng bắt nạt mình?” Giọng nói của người đàn ông phát ra từ điện thoại. Thực sự đã mang đến cho Ôn Ninh một loại cảm giác an tâm mà cô không thể giải thích được.
“Anh là người đã đến đồn cảnh sát để chứng minh tôi vô tội sao?” Cô cầm điện thoại di động, tiếp cận anh từng chút một, trái tim cô đập thình thịch loạn cả lên.
“Còn có thể là ai? Em nghĩ rằng Lục gia sẽ đứng ra giúp em sao? Đừng ngây thơ như vậy, Lục gia sẽ không giúp em đâu? Trên đời này ngoài tôi ra không ai nguyện ý giúp em nhiều lần như vậy đâu!”
Cảm nhận được sự châm chọc trong lời nói của anh, nhưng Ôn Ninh vẫn không thể kìm nén được sự ấm áp ở trong lòng. Cô cố đi về phía anh ta, “Cảm ơn anh, hôm nay đã giúp đỡ tôi. Nếu hôm nay anh không tới, buổi tối hôm nay tôi không thể trở về Lục gia, bọn họ nhất định sẽ không để tôi yên…
“Hôm nay em thật ngoan. Nếu tối nay em cũng ngoan như vậy thì tôi sẽ rất hài lòng.” Người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại.
Ôn Ninh nhìn người đàn ông trước cổng cũng vừa cúp điện thoại rồi cất đi. Cô càng chắc chắn người trước mắt chính là anh ta!
Thấy người đàn ông đó định đi, Ôn Ninh vội vã tiến về phía trước, bắt lấy tay áo của anh ta, vòng qua trước mặt anh ta, đến khi nhìn thấy gương mặt ấy cô sững người đến ngây dại.
“Lục Tấn Uyên, hóa ra lại là anh?”
Lục Tấn Uyên cau mày khi nhìn thấy Ôn Ninh: “Tại sao cô lại ở đây?”
“Anh vẫn định chơi trò trốn tìm này à? Rõ ràng là anh đã cứu tôi, bây giờ anh lại giả vờ như thế sao! Anh không mệt mỏi khi phải đóng vai hai người sao? Có phải chơi đùa tôi trong lòng bàn tay rất vui đúng không!”
Cơn giận của Ôn Ninh lên đến đỉnh điểm, Lục Tấn Uyên muốn hành hạ cô, tội gì mỗi đêm lại đến tìm cô, cho dù anh ta trực tiếp làm khó cô mọi mặt, cô cũng vẫn không có năng lực phản kháng mà!
Khiến cô phải trôi qua những ngày sống thấp thỏm ở Lục gia, có phải anh ta cảm thấy rất thú vị phải không? Rất vui đúng không?
Trong khoảng thời gian này, ban ngày cô phải cẩn trọng từng ly từng tí, ban đêm thì lo lắng sợ hãy. Anh ta rất hưởng thụ phải không?
Hóa ra anh ta đã sớm khỏe lại, có lẽ anh ta đưa cô ra tù để chăm sóc mình chỉ là một âm mưu trong trò đùa của mình, chỉ vì muốn cô bị tra tấn đến sụp đổ, đến điên loạn!
“Thần kinh!”
Lục Tấn Uyên gỡ tay của cô ra, cất bước đi vào xe. Ôn Ninh ngăn anh lại và lấy điện giơ lên: “Đừng ngụy biện, anh vừa gọi cho tôi, tôi có bằng chứng!”
Điện thoại của Lục Tấn Uyên mở ra, ở nhật ký cuộc gọi hiện đầu tiên là cuộc gọi 2 phút trước !
Nhưng … số điện thoại đó, không phải số của Ôn Ninh…
“Cái này, sao có thể như vậy được!”
“Ôn Ninh, cô quá xem trọng mình rồi đấy. Tôi đến đây để làm việc chứ không phải là cứu cô. Tôi không biết cô ra ngoài bằng cách nào, và cũng không muốn biết. Hơn nữa, cô thực sự nghĩ tôi đến đây để cứu cô sao?”
Nụ cười nhạo báng xuất hiện trên khóe môi của Lục Tấn Uyên, anh lấy lại chiếc điện thoại trên tay cô và bỏ đi.
Ôn Ninh đứng đó, chết lặng.
Đây thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Sau đó, cảnh sát liền tiến vào. Điều đầu tiên họ làm khi bước vào là mở khóa còng tay của Ôn Ninh: “Cô có thể đi rồi.” Quay sang chỉ vào Triệu Nhã Lâm cùng Lưu Ly Ly: “Hai người ở lại!”
Thay vào đó còng tay được còng vào tay của Lưu Ly Ly, Triệu Nhã Lâm cùng Lưu Ly Ly đều trợn tròn mắt : “Đồng chí cảnh sát, anh bắt sai người rồi, cô ta là người ăn cắp, chúng tôi, chúng tôi là người báo cáo cho các anh mà!”
“Có người đã chứng minh cô Ôn Ninh không phải là người lấy trộm chiếc thẻ, cô Lưu Ly Ly đây lại là người phỉ báng người khác, tình tiết nghiêm trọng chúng tôi cần đưa đi xử lý.”
Người nào đã tìm bằng chứng cho cô ta? Người có thể tìm cách chứng minh Ôn Ninh không phải là người đánh cắp, có phải là người đàn ông kia không?
Ôn Ninh theo tiềm thức chạy ra ngoài, không để ý đến cuộc cãi vã của Triệu Nhã Lâm cùng Lưu Ly Ly.
Trong đồn cảnh sát, vô số người trước mặt, nhưng Ôn Ninh vẫn nhìn thấy bóng dáng cao lớn vừa bước tới cổng. Anh ta mặc một bộ đồ tây với tấm lưng rộng rãi, rất giống với dáng người cô đã thấy trong đêm tối!
“Anh đứng lại, đứng lại!”
Cố lách qua dòng người, Ôn Ninh đuổi theo, nhưng cô không thể đuổi kịp vì đám đông đã chặn cô lại.
Cuối cùng, cô đành phải lấy điện thoại di động ra để gọi cho anh ta.
Rất nhanh điện thoại đã kết nối, trong khoảng khắc đó cô đã thấy người đàn ông đó cũng đang nhận điện thoại!
Quả nhiên là người đàn ông đó!
“Ôn Ninh, sao em có thể ngốc đến vậy? Đi mua quần áo cũng có thể tự mang mình vào đồn cảnh sát! Để hạng người như những người kia dễ dàng bắt nạt mình?” Giọng nói của người đàn ông phát ra từ điện thoại. Thực sự đã mang đến cho Ôn Ninh một loại cảm giác an tâm mà cô không thể giải thích được.
“Anh là người đã đến đồn cảnh sát để chứng minh tôi vô tội sao?” Cô cầm điện thoại di động, tiếp cận anh từng chút một, trái tim cô đập thình thịch loạn cả lên.
“Còn có thể là ai? Em nghĩ rằng Lục gia sẽ đứng ra giúp em sao? Đừng ngây thơ như vậy, Lục gia sẽ không giúp em đâu? Trên đời này ngoài tôi ra không ai nguyện ý giúp em nhiều lần như vậy đâu!”
Cảm nhận được sự châm chọc trong lời nói của anh, nhưng Ôn Ninh vẫn không thể kìm nén được sự ấm áp ở trong lòng. Cô cố đi về phía anh ta, “Cảm ơn anh, hôm nay đã giúp đỡ tôi. Nếu hôm nay anh không tới, buổi tối hôm nay tôi không thể trở về Lục gia, bọn họ nhất định sẽ không để tôi yên…
“Hôm nay em thật ngoan. Nếu tối nay em cũng ngoan như vậy thì tôi sẽ rất hài lòng.” Người đàn ông nói xong liền cúp điện thoại.
Ôn Ninh nhìn người đàn ông trước cổng cũng vừa cúp điện thoại rồi cất đi. Cô càng chắc chắn người trước mắt chính là anh ta!
Thấy người đàn ông đó định đi, Ôn Ninh vội vã tiến về phía trước, bắt lấy tay áo của anh ta, vòng qua trước mặt anh ta, đến khi nhìn thấy gương mặt ấy cô sững người đến ngây dại.
“Lục Tấn Uyên, hóa ra lại là anh?”
Lục Tấn Uyên cau mày khi nhìn thấy Ôn Ninh: “Tại sao cô lại ở đây?”
“Anh vẫn định chơi trò trốn tìm này à? Rõ ràng là anh đã cứu tôi, bây giờ anh lại giả vờ như thế sao! Anh không mệt mỏi khi phải đóng vai hai người sao? Có phải chơi đùa tôi trong lòng bàn tay rất vui đúng không!”
Cơn giận của Ôn Ninh lên đến đỉnh điểm, Lục Tấn Uyên muốn hành hạ cô, tội gì mỗi đêm lại đến tìm cô, cho dù anh ta trực tiếp làm khó cô mọi mặt, cô cũng vẫn không có năng lực phản kháng mà!
Khiến cô phải trôi qua những ngày sống thấp thỏm ở Lục gia, có phải anh ta cảm thấy rất thú vị phải không? Rất vui đúng không?
Trong khoảng thời gian này, ban ngày cô phải cẩn trọng từng ly từng tí, ban đêm thì lo lắng sợ hãy. Anh ta rất hưởng thụ phải không?
Hóa ra anh ta đã sớm khỏe lại, có lẽ anh ta đưa cô ra tù để chăm sóc mình chỉ là một âm mưu trong trò đùa của mình, chỉ vì muốn cô bị tra tấn đến sụp đổ, đến điên loạn!
“Thần kinh!”
Lục Tấn Uyên gỡ tay của cô ra, cất bước đi vào xe. Ôn Ninh ngăn anh lại và lấy điện giơ lên: “Đừng ngụy biện, anh vừa gọi cho tôi, tôi có bằng chứng!”
Điện thoại của Lục Tấn Uyên mở ra, ở nhật ký cuộc gọi hiện đầu tiên là cuộc gọi 2 phút trước !
Nhưng … số điện thoại đó, không phải số của Ôn Ninh…
“Cái này, sao có thể như vậy được!”
“Ôn Ninh, cô quá xem trọng mình rồi đấy. Tôi đến đây để làm việc chứ không phải là cứu cô. Tôi không biết cô ra ngoài bằng cách nào, và cũng không muốn biết. Hơn nữa, cô thực sự nghĩ tôi đến đây để cứu cô sao?”
Nụ cười nhạo báng xuất hiện trên khóe môi của Lục Tấn Uyên, anh lấy lại chiếc điện thoại trên tay cô và bỏ đi.
Ôn Ninh đứng đó, chết lặng.
Đây thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Bình luận facebook