Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Chương 236
Ôn Ninh nhìn An Minh với vẻ khó mà tin nổi.
Anh ta nói, Lục Tấn Uyên muốn đính hôn…
Tin tức này, cho dù có chấp nhận sự thật đã chia tay, vẫn thấy kinh sợ như cũ.
“Không…tôi…nói sai rồi.” An Minh sợ hết hồn, hóa ra không phải vì chuyện này, có phải anh ta đã nói điều gì không nên nói không?
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh nói đi!” Ôn Ninh không quan tâm đồ cầm trong tay, nắm chặt cánh tay của An Minh, lắc qua lắc lại.
Có điều, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại vài hình ảnh, lúc trước An Minh gọi điện thoại có nhắc tới một vài thông tin liên quan tới lễ đính hôn, còn có cả câu nói có vẻ kì lạ của Lục Tấn Uyên…
Trước đây cô chưa từng nghĩ quá sâu, tới bây giờ, cô mới hiểu được tất cả đều là đầu mối của chân tướng này.
Hóa ra Lục Tấn Uyên muốn đính hôn, cho nên mới nói để cô ở nước ngoài chờ anh, cho nên mới sắp xếp cho mẹ ra nước ngoài?
Thế mà cô chẳng hay biết gì, trở thành tình nhân mà người đàn ông đó nuôi ở bên ngoài…Buồn cười nhất là, cô còn mang mối quan hệ không ai hay biết này, cho là chuyện yêu đương, ôm đầy mơ ước trong lòng.
Ha ha, sao cô lại ngu ngốc đến vậy?
“Cô Ôn, chuyện không phải như vậy đâu…” An Minh biết được chuyện này, là do Diệp Uyển Tĩnh dùng tính mạng để uy hiếp, mới khiến cho Lục Tấn Uyên đồng ý chuyện đính hôn.
Chốt lại, đây không phải mong muốn cá nhân của anh.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…” Ôn Ninh cười, có điều nụ cười trên mặt cô còn khó nhìn hơn cả khóc.
Chẳng trách muốn đưa cái gì đó của nhà họ Ôn cho cô, hóa ra chẳng qua là chút bồi thường sau khi chơi đùa cô.
Ôn Ninh chỉ thấy đau đầu vô cùng, giống như sắp nổ tung ra rồi, đau đầu như muốn nứt ra, sự khiếp sợ và phẫn nộ này, khiến cho cơn đau cũng kéo tới tận cái bụng của cô.
An Minh nhìn sắc mặt của Ôn Ninh ngày càng tái nhợt, sợ hết hồn: “Cô làm sao vậy, có phải không thoải mái không?”
Ôn Ninh ôm bụng, đau không nói lên lời, trong lòng cô, chỉ có sự hối hận đến vô cùng tận, cô nên nhìn ra thực tế sớm một chút, chứ không phải để đến bây giờ đứa con trong bụng cô sắp thành đứa con riêng không thấy được ánh sáng.
Lục Tấn Uyên, sao lại tàn nhẫn như vậy, anh không chỉ biến cô thành một người phụ nữ không được thừa nhận, ngay cả đứa con chưa sinh ra trong tương lai cũng phải nhận lấy lời đồn thổi khó nghe thể này.
“Tôi…tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện!” An Minh hoảng lên, sợ Ôn Ninh xảy ra chuyện gì đó, cũng chẳng kịp quản chuyện gì nữa liền bế cô lên, vào xe, bắt đầu đi về phía bệnh viện.
Lục Tấn Uyên vô thức lái xe quay lại biệt thự, phát hiện mình lại quay lại, đang có hơi tức giận, lúc này, liền trông thấy cảnh Ôn Ninh được An Minh ôm chạy ra từ trong nhà.
Vẻ mặt An Minh, khiến anh có một linh cảm không lành, Lục Tấn Uyên liền lao tới: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Hình như cô Ôn không được ổn cho lắm, nhất định phải mau chóng tới bệnh viện!”
An Minh vội vã giao Ôn Ninh cho Lục Tấn Uyên, sau đó đi lên trước nổ máy
Lục Tấn Uyên nhìn sắc mặt Ôn Ninh tái nhợt, chỉ một lát thôi, sợi tóc trên trán cô cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dĩ nhiên đang phải chịu đựng một cơn đau thống khổ.
Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy mọi cảm xúc phẫn nộ hay gì đó đều tiên tan hết cả, bây giờ anh, chẳng muốn nghĩ tới điều gì hết, chỉ muốn Ôn Ninh khá lên.
Trước ranh giới sống chết, chẳng cần biết là thứ gì, vị nó đều trở nên nhỏ bé.
Ôn Ninh mở mắt ra trong cơn đau, trông thấy gò má Lục Tấn Uyên, người đàn ông ôm cô lên xe, động tác của anh rất nhẹ nhàng, đôi mắt ngập tràn sự lo lắng và hoảng loạn.
Lục Tấn Uyên sẽ hoảng loạn vì cô sao?
Ôn Ninh hoảng hốt trong chốc lát, hay là, cô đang nằm mơ vậy, người kia, làm sao có thể quan tâm sống chết của một món đồ chơi chứ?
Cô trợn to hai mắt, muốn nhìn rõ người trước mặt, nhưng chung quy, vẫn không chịu được, liền ngất đi.
Bệnh viện.
Ôn Ninh được đưa tới bệnh viện, bác sĩ đã chuẩn bị từ trước nên lập tức tiếp nhận.
Lục Tấn Uyên đặt cô lên giường, lập tức, Ôn Ninh được đưa tới phòng cấp cứu.
Anh ngồi ở bên ngoài, nhìn ánh đèn chớp sáng chớp tối, trong đôi mắt là sự lo lắng, và cả tự trách.
Chuyện này xảy ra, anh hoàn toàn không nghĩ tới.
Ôn Ninh, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Nghĩ tới khả năng đó, Lục Tấn Uyên dường như thở không nổi, cô nhất định không thể có chuyện được!
Không biết qua bao lâu, đèn của phòng cấp cứu rốt cuộc cũng đã tắt.
Bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, lau mồ hôi trên mặt: “Tình huống của bệnh nhân thật sự không quá tốt, cô ấy vốn đang có thai, tâm trạng lại không tốt, nếu như tiếp tục bị kích thích, đứa trẻ trong bụng có khả năng sẽ bị sinh non.
“Cái gì?” Lục Tấn Uyên nhìn người phụ nữ còn đang hôn mê trên giường bệnh, vừa nghĩ tới việc cô suýt chút nữa nguy hiểm tới tính mạng, trái tim liền cuộn đau một hồi.
“Sau này phải tĩnh dưỡng thật tốt, nghỉ ngơi tử tế, không thì, tình hình sẽ không lạc quan.”
Bác sĩ nói xong, liền rời đi, Ôn Ninh được người ta đẩy ra, đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Lục Tấn Uyên nằm cái tay lạnh lẽo của cô, trong lòng không biết nên nói gì mới phải.
Anh nhìn gương mặt không còn chút máu của cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm không chớp, chỉ lo bỏ lỡ dù một giây.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, Lục Tấn Uyên không hề nghĩ ngợi, liền tắt máy.
Vào lúc này, anh mới biết ở cùng người mình yêu đáng quý biết nhường nào, nhất là bây giờ, anh không muốn bị bất kì chuyện gì phá rối.
Ông Lục thấy điện thoại của Lục Tấn Uyên tắt máy, cau mày, nên biết là, chuyện đính hôn chỉ ba ngày nữa là diễn ra, mà thằng nhóc này vẫn cứ ở nước ngoài không muốn về.
Chẳng lẽ nó lại đi tìm người phụ nữ kia?
Nghĩ tới đây, tâm trạng của ông cụ phát bực, điện thoại, gọi cho dãy số mà ông vô cùng ít liên lạc.
Lâm Tư Thần đang nghiên cứu phát minh thuốc mới nhất, bị âm thanh quấy rầy, nhíu mày, chuột bạch vì động tác nhỏ trong tay mà bị nghẹn lại, nhưng có vẻ là anh ta không phát hiện ra, lạnh lùng ném nó sang một bên.
Đi ra khỏi phòng thực nghiệm, Lâm Tư Thân thấy là điện thoại của ông Lục, lúc này mới nhận.
Năm đó, một mình ông Lục xông pha gầy dựng sự nghiệp, dĩ nhiên cũng trải qua không ít gian khổ mà người thường khó mà biết được, mà trong một lần bất ngờ, ông đã vô tình cứu chủ họ Lâm một mạng.
Họ Lâm, là một gia đình rất thần bí, gia đình này tuy không phải có sản nghiệp khổng lồ như những người làm bất động sản, nhưng có sức khống chế rất mạnh mẽ ở phương diện y dược học.
Vì vậy, người nhà họ Lâm, thường có hai kiểu thân phận rất mâu thuẫn, một là bác sĩ cải tử hồi sinh, hai là sát thủ giết người âm thầm, ở trong thị trường giao dịch, thuê bọn họ làm một nhiệm vụ, thường phải là đáng giá ngàn vàng, hơn nữa người bình thường cũng không mời được.
Ông Lục, cũng là vì lúc còn trẻ có cơ duyên, nên mới ra hạ sách này, mời người của nhà họ Lâm đứng ra, hỗ trợ giải quyết chuyện của Ôn Ninh và Lục Tấn Uyên.
Ôn Ninh nhìn An Minh với vẻ khó mà tin nổi.
Anh ta nói, Lục Tấn Uyên muốn đính hôn…
Tin tức này, cho dù có chấp nhận sự thật đã chia tay, vẫn thấy kinh sợ như cũ.
“Không…tôi…nói sai rồi.” An Minh sợ hết hồn, hóa ra không phải vì chuyện này, có phải anh ta đã nói điều gì không nên nói không?
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh nói đi!” Ôn Ninh không quan tâm đồ cầm trong tay, nắm chặt cánh tay của An Minh, lắc qua lắc lại.
Có điều, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại vài hình ảnh, lúc trước An Minh gọi điện thoại có nhắc tới một vài thông tin liên quan tới lễ đính hôn, còn có cả câu nói có vẻ kì lạ của Lục Tấn Uyên…
Trước đây cô chưa từng nghĩ quá sâu, tới bây giờ, cô mới hiểu được tất cả đều là đầu mối của chân tướng này.
Hóa ra Lục Tấn Uyên muốn đính hôn, cho nên mới nói để cô ở nước ngoài chờ anh, cho nên mới sắp xếp cho mẹ ra nước ngoài?
Thế mà cô chẳng hay biết gì, trở thành tình nhân mà người đàn ông đó nuôi ở bên ngoài…Buồn cười nhất là, cô còn mang mối quan hệ không ai hay biết này, cho là chuyện yêu đương, ôm đầy mơ ước trong lòng.
Ha ha, sao cô lại ngu ngốc đến vậy?
“Cô Ôn, chuyện không phải như vậy đâu…” An Minh biết được chuyện này, là do Diệp Uyển Tĩnh dùng tính mạng để uy hiếp, mới khiến cho Lục Tấn Uyên đồng ý chuyện đính hôn.
Chốt lại, đây không phải mong muốn cá nhân của anh.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa…” Ôn Ninh cười, có điều nụ cười trên mặt cô còn khó nhìn hơn cả khóc.
Chẳng trách muốn đưa cái gì đó của nhà họ Ôn cho cô, hóa ra chẳng qua là chút bồi thường sau khi chơi đùa cô.
Ôn Ninh chỉ thấy đau đầu vô cùng, giống như sắp nổ tung ra rồi, đau đầu như muốn nứt ra, sự khiếp sợ và phẫn nộ này, khiến cho cơn đau cũng kéo tới tận cái bụng của cô.
An Minh nhìn sắc mặt của Ôn Ninh ngày càng tái nhợt, sợ hết hồn: “Cô làm sao vậy, có phải không thoải mái không?”
Ôn Ninh ôm bụng, đau không nói lên lời, trong lòng cô, chỉ có sự hối hận đến vô cùng tận, cô nên nhìn ra thực tế sớm một chút, chứ không phải để đến bây giờ đứa con trong bụng cô sắp thành đứa con riêng không thấy được ánh sáng.
Lục Tấn Uyên, sao lại tàn nhẫn như vậy, anh không chỉ biến cô thành một người phụ nữ không được thừa nhận, ngay cả đứa con chưa sinh ra trong tương lai cũng phải nhận lấy lời đồn thổi khó nghe thể này.
“Tôi…tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện!” An Minh hoảng lên, sợ Ôn Ninh xảy ra chuyện gì đó, cũng chẳng kịp quản chuyện gì nữa liền bế cô lên, vào xe, bắt đầu đi về phía bệnh viện.
Lục Tấn Uyên vô thức lái xe quay lại biệt thự, phát hiện mình lại quay lại, đang có hơi tức giận, lúc này, liền trông thấy cảnh Ôn Ninh được An Minh ôm chạy ra từ trong nhà.
Vẻ mặt An Minh, khiến anh có một linh cảm không lành, Lục Tấn Uyên liền lao tới: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Hình như cô Ôn không được ổn cho lắm, nhất định phải mau chóng tới bệnh viện!”
An Minh vội vã giao Ôn Ninh cho Lục Tấn Uyên, sau đó đi lên trước nổ máy
Lục Tấn Uyên nhìn sắc mặt Ôn Ninh tái nhợt, chỉ một lát thôi, sợi tóc trên trán cô cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dĩ nhiên đang phải chịu đựng một cơn đau thống khổ.
Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy mọi cảm xúc phẫn nộ hay gì đó đều tiên tan hết cả, bây giờ anh, chẳng muốn nghĩ tới điều gì hết, chỉ muốn Ôn Ninh khá lên.
Trước ranh giới sống chết, chẳng cần biết là thứ gì, vị nó đều trở nên nhỏ bé.
Ôn Ninh mở mắt ra trong cơn đau, trông thấy gò má Lục Tấn Uyên, người đàn ông ôm cô lên xe, động tác của anh rất nhẹ nhàng, đôi mắt ngập tràn sự lo lắng và hoảng loạn.
Lục Tấn Uyên sẽ hoảng loạn vì cô sao?
Ôn Ninh hoảng hốt trong chốc lát, hay là, cô đang nằm mơ vậy, người kia, làm sao có thể quan tâm sống chết của một món đồ chơi chứ?
Cô trợn to hai mắt, muốn nhìn rõ người trước mặt, nhưng chung quy, vẫn không chịu được, liền ngất đi.
Bệnh viện.
Ôn Ninh được đưa tới bệnh viện, bác sĩ đã chuẩn bị từ trước nên lập tức tiếp nhận.
Lục Tấn Uyên đặt cô lên giường, lập tức, Ôn Ninh được đưa tới phòng cấp cứu.
Anh ngồi ở bên ngoài, nhìn ánh đèn chớp sáng chớp tối, trong đôi mắt là sự lo lắng, và cả tự trách.
Chuyện này xảy ra, anh hoàn toàn không nghĩ tới.
Ôn Ninh, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Nghĩ tới khả năng đó, Lục Tấn Uyên dường như thở không nổi, cô nhất định không thể có chuyện được!
Không biết qua bao lâu, đèn của phòng cấp cứu rốt cuộc cũng đã tắt.
Bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, lau mồ hôi trên mặt: “Tình huống của bệnh nhân thật sự không quá tốt, cô ấy vốn đang có thai, tâm trạng lại không tốt, nếu như tiếp tục bị kích thích, đứa trẻ trong bụng có khả năng sẽ bị sinh non.
“Cái gì?” Lục Tấn Uyên nhìn người phụ nữ còn đang hôn mê trên giường bệnh, vừa nghĩ tới việc cô suýt chút nữa nguy hiểm tới tính mạng, trái tim liền cuộn đau một hồi.
“Sau này phải tĩnh dưỡng thật tốt, nghỉ ngơi tử tế, không thì, tình hình sẽ không lạc quan.”
Bác sĩ nói xong, liền rời đi, Ôn Ninh được người ta đẩy ra, đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Lục Tấn Uyên nằm cái tay lạnh lẽo của cô, trong lòng không biết nên nói gì mới phải.
Anh nhìn gương mặt không còn chút máu của cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm không chớp, chỉ lo bỏ lỡ dù một giây.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, Lục Tấn Uyên không hề nghĩ ngợi, liền tắt máy.
Vào lúc này, anh mới biết ở cùng người mình yêu đáng quý biết nhường nào, nhất là bây giờ, anh không muốn bị bất kì chuyện gì phá rối.
Ông Lục thấy điện thoại của Lục Tấn Uyên tắt máy, cau mày, nên biết là, chuyện đính hôn chỉ ba ngày nữa là diễn ra, mà thằng nhóc này vẫn cứ ở nước ngoài không muốn về.
Chẳng lẽ nó lại đi tìm người phụ nữ kia?
Nghĩ tới đây, tâm trạng của ông cụ phát bực, điện thoại, gọi cho dãy số mà ông vô cùng ít liên lạc.
Lâm Tư Thần đang nghiên cứu phát minh thuốc mới nhất, bị âm thanh quấy rầy, nhíu mày, chuột bạch vì động tác nhỏ trong tay mà bị nghẹn lại, nhưng có vẻ là anh ta không phát hiện ra, lạnh lùng ném nó sang một bên.
Đi ra khỏi phòng thực nghiệm, Lâm Tư Thân thấy là điện thoại của ông Lục, lúc này mới nhận.
Năm đó, một mình ông Lục xông pha gầy dựng sự nghiệp, dĩ nhiên cũng trải qua không ít gian khổ mà người thường khó mà biết được, mà trong một lần bất ngờ, ông đã vô tình cứu chủ họ Lâm một mạng.
Họ Lâm, là một gia đình rất thần bí, gia đình này tuy không phải có sản nghiệp khổng lồ như những người làm bất động sản, nhưng có sức khống chế rất mạnh mẽ ở phương diện y dược học.
Vì vậy, người nhà họ Lâm, thường có hai kiểu thân phận rất mâu thuẫn, một là bác sĩ cải tử hồi sinh, hai là sát thủ giết người âm thầm, ở trong thị trường giao dịch, thuê bọn họ làm một nhiệm vụ, thường phải là đáng giá ngàn vàng, hơn nữa người bình thường cũng không mời được.
Ông Lục, cũng là vì lúc còn trẻ có cơ duyên, nên mới ra hạ sách này, mời người của nhà họ Lâm đứng ra, hỗ trợ giải quyết chuyện của Ôn Ninh và Lục Tấn Uyên.
Bình luận facebook