Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301
Chương 301
Vô Ưu nhớ đến nhiệt độ thời tiết ở chỗ anh mấy ngày trước hình như đã bắt đầu trở lạnh, cũng không biết là anh có nghe lời của cô mặc áo ấm vào không.
“Bây giờ anh đang ở đâu? Ở trong khách sạn sao? Em nghe giọng nói của anh có gì đó không ổn, có phải anh bị cảm lạnh rồi không?”
“Không sao, khi dậy sớm có chút gió lạnh mà thôi.” Giọng nói của Đinh Thiên Vũ từng cơn từng hồi và truyền vào tai cô, mơ hồ còn có tiếng lật chăn ở đầu dây bên kia, Vô Ưu vừa định nói gì đó, anh ta lại đột nhiên nóng vội lên tiếng nói: “Bên anh còn có chút chuyện, anh không nói tiếp với em được nữa.”
Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Vô Ưu nhìn nhật ký cuộc gọi đã bị ngắt kết nối, cô có chút ngơ ngác, anh ta bị làm sao vậy? Bây giờ vẫn chưa thức dậy, là do cơ thể không được khỏe sao?
Lúc nãy cô có nghe được những tiếng động kỳ lạ đó, là đã xảy ra chuyện gì sao?
Đinh Thiên Vũ cúp máy điện thoại, đúng lúc này, một đôi tay thon thon trắng nõn từ bên chiếc chăn anh đang đắp thò ra ngoài, ái muội mà từ bên lồng ngực anh lướt qua, rồi dừng lại trên vai người đàn ông: “Ồ, cuộc gọi của ai thế? Mới sáng sớm thế này, đến kiểm tra sao?”
Người đàn ông vào lúc sáng sớm chịu không nỗi sự trêu đùa, Đinh Thiên Vũ ngước mắt lên chạm vào đôi mắt đào hoa quyến rũ của người phụ nữ đó.
“Em ghen à? Lúc nãy là cố ý làm vậy sao, hử?” Khóe môi của Đinh Thiên Vũ nhếch cong lên thành một nụ cười xấu xa và tà mị, vỗ nhẹ vào bờ mông đầy đặn của Đào Uyển Thanh, lực tay không mạnh, hiển nhiên chỉ là hành động ve vãn.
“Chỉ là thấy thú vị thôi.” Đào Uyển Thanh thấy anh ta không có vẻ tức giận, tự cảm thấy vô vị, liền định từ trên người của Đinh Thiên Vũ bước xuống, nhưng lại bị người đàn ông nắm lấy bờ eo.
“Thú vị chứ?”
“Cũng khá là thú vị, nếu như người phụ nữ lúc nãy biết được bây giờ anh và em có hành động như vậy, đoán chừng là sẽ càng thú vị hơn.” Đào Uyển Thanh khẽ mỉm cười, ngón tay chỉ nhẹ vào cằm người đàn ông.
“Thế vẫn nên bỏ qua đi, dù thế nào bản thiết kế của người ta bây giờ vẫn còn trong túi của em, rất nhanh thôi sẽ phải đề tên của em vào, khi dùng đồ của người khác, em cũng phải biết biết ơn và để lại chút mặt mũi cho cô ta đi.”
“Nói cũng đúng nhỉ, nhưng mà nếu như đã sử dụng rồi, thế thì em cũng không ngại sẽ dùng nhiều thêm đâu.” Sau khi Đào Uyển Thanh nghe xong lời của anh ta nói, liền sáp tới hôn lên đôi môi có đường nét rõ ràng của anh ta.
Vô Ưu cúp điện thoại, tuy rằng cô vẫn cảm thấy rất lo lắng không biết Đinh Thiên Vũ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng hiểu rõ tính khí của anh ta, nếu như cô cứ tiếp tục gọi điện đến, anh ta sẽ tức giận, vì thế nên cô chỉ có thể kìm nén đi nỗi tâm tư bất an trong lòng mình, rồi đi rửa mặt và trở về trong phòng bệnh.
“Làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi đến thế.”
“Không sao, vết thương thấy hơi khó chịu.” Vô Ưu đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cô cũng không nói nhiều, hai người cùng xem TV một hồi liền ngủ thiếp đi.
Cả đêm không mộng.
Vô Ưu ngủ không ngon giấc, vào lúc nửa đêm thuốc giảm đau đã hết tác dụng, đầu cô đau dữ dội, vết thương ban đầu trên người không cảm thấy nghiêm trọng lắm cũng bắt đầu lên cơn đau nhức.
Khi tỉnh dậy, khuôn mặt cô trở nên tiều tụy đi rất nhiều.
Cô theo thói quen bật điện thoại lên, trên đó hiện lên một tin nhắn Facebook, Vô Ưu tưởng rằng là Đinh Thiên Vũ gửi đến, khi cô mở ra xem, thì lại thấy là tin nhắn Facebook ưu tiên của “tiểu thiếu gia số một thế giới”: “Chào buổi sáng, Ưu Ưu, cô bây giờ cảm thấy thế nào? Vết thương còn đau không? Người trong bệnh viện đối xử tốt với cô không, có bỏ bê cô hay không?”
Vô Ưu nhìn dòng chữ trên mà trong lòng cảm thấy ấm áp, không ngờ đứa trẻ này lại biết quan tâm người đến vậy.
“Ai vậy?” Lệ Tư Duệ thấy cô hiểm khi nở nụ cười, liền không nhịn được mà sáp tới gần, nhìn thấy dòng câu hỏi quan tâm trên đó, cô ta không nhịn được cười gian chất vấn cô: “Chậc chậc, cậu có tình huống? Có người đang đuổi theo cậu? Thế thì Đinh Thiên Vũ phải cảm thấy có nguy hiểm mà đối xử với cậu tốt hơn mới được.”
“Cậu đang nói nhảm gì vậy, đây là đứa trẻ mà tớ đã cứu hôm qua đó, còn đặc biệt gửi tin nhắn Facebook đến để hỏi tớ có khỏe không đây.”
“Đứa nhỏ năm tuổi đã có thể gõ nhiều chữ đến như vậy sao? Cậu gạt người đó à?” Lệ Tư Duệ rất không tin tưởng, kiên quyết cho rằng Vô Ưu đã có tình huống bên ngoài.
Vô Ưu không thể giải thích được, lại không muốn cô ta nảy sinh ra bất kỳ sự hiểu lầm kỳ lạ nào, thế là gửi tin nhắn bảo Lục An Bảo ghi âm một cuộc tin nhắn thoại đến.
Gõ chữ xong cũng không nghĩ tới là cậu bé sẽ trả lời cô ngay, Vô Ưu liền giục Lệ Tư Duệ đi vào rửa mặt, bộ dạng hiện tại của mình chắc chắn là phải xin nghỉ phép rồi, nhưng Lệ Tư Duệ lại vẫn phải đi làm, còn không mau chuẩn bị thì sẽ không kịp mất.
Rất nhanh, hai người rửa ráy xong xuôi, khi Vô Ưu quay trở lại, thì tin nhắn của Lục An Bảo đã gửi đến cho cô cả mấy dòng rồi, ngoại trừ tin nhắn thoại mà cô đã yêu cầu ra, những tin còn lại đều là đang hỏi tại sao cô vẫn không trả lời.
Một hàng dài đằng đẵng, trải dài cả màn hình điện thoại.
“Làm sao vậy? Cô muốn nghe giọng nói quyến rũ của bổn thiếu gia sao? Vậy thì thỏa mãn cô đi, ai bảo cô đang là bệnh nhân chứ?”
Vô Ưu bấm vào tin nhắn thoại, thanh âm non nớt giả vờ thành bộ dạng thâm trầm truyền đến, Lệ Tư Duệ lúc này mới chịu tin lời của cô nói, còn không khỏi cảm thán: “Đứa trẻ này cũng khá là tài giỏi, mới năm tuổi mà đã có thể gõ ra nhiều chữ như vậy, lẽ nào là thiên tài sao?”
“Người đang ở bên cạnh tôi nói cậu là một tiểu thiên tài đấy.” Vô Ưu theo lời khen của Lệ Tư Duệ gửi qua cho cậu bé, đúng như dự đoán, Lục An Bảo vẫn luôn canh cánh không vui chuyện cô đã không trả lời tin nhắn của cậu liền vui vẻ trở lại: “Vậy sao? Đó là điều đương nhiên, thiên tài chính là bổn thiếu gia.”
Vô Ưu nhìn dòng tin nhắn của cậu bé, dường như đã có thể liên tưởng đến dáng vẻ trẻ con đắc ý của cậu nhóc, cô nhịn không được khẽ cười một tiếng, lúc này
điện thoại lại rung lên: “Người ở cùng cô là nam hay là nữ.
Vô Ưu nhìn dòng chữ này không khỏi cảm thấy buồn cười, đứa trẻ này, thế mà lại còn biết hỏi đến vấn đề như vậy sao?
Cũng thật là quá dễ thương đi?
“Chuyện này là bí mật.”
Vô Ưu nhất thời cũng không cảm thấy không vui nữa, cô cố ý không nói cho cậu bé biết, muốn xem thử cậu bé sẽ có phản ứng như thế nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục An Bảo ở đầu dây điện thoại bên kia tức thì xị xuống: “Không phải chứ, lẽ nào Ưu Ưu đã có bạn trai rồi?”
Nghĩ đến đây, Lục An Bảo ngã quy xuống giường, bộ dạng không cam chịu, đây còn là lần đầu tiên cậu có cảm tình với một cô gái đấy.
Bình thường Lục An Bảo đã trưởng thành sớm, đối với những đứa trẻ mặc váy công chúa ở trường mẫu giáo chả thấy có chút hứng thú nào, Vô Ưu là cô gái duy nhất cậu quen biết mà không cảm thấy chán ghét cô, không ngờ rằng cô đã là hoa có chủ rồi.
“Hu hu hu, tại sao số tôi lại khổ thế này.”
Lục Tấn Uyên đang định gọi Lục An Bảo đi ăn cơm, thì lại nghe thấy cậu bé đang nói hươu nói vượn ở đó, anh cau mày mở cửa bước vào trong: “Con lại đang nói nhảm cái gì vậy?”
Đứa trẻ như nó được ăn no mặc ấm, sống một cuộc sống muốn gì được nấy thế kia, mà lại còn than thở khổ sở, thế này còn muốn người ta phải sống sao chứ?
Quả nhiên, một đứa trẻ mà trưởng thành quá sớm, thì sẽ không còn nét đáng yêu nữa.
“Hứ, con có nói ra ba cũng không hiểu được đâu, suy cho cùng từ trước đến nay, ba đều là một khối băng lớn không hiểu về tình ái là chi đâu.”
Lục An Bảo xua xua tay, cầm lấy chiếc điện thoại muốn đi ra ngoài, Lục Tấn Uyên liền chặn ngang lấy đứa nhóc không biế coi anh ra gì lại.
Vô Ưu nhớ đến nhiệt độ thời tiết ở chỗ anh mấy ngày trước hình như đã bắt đầu trở lạnh, cũng không biết là anh có nghe lời của cô mặc áo ấm vào không.
“Bây giờ anh đang ở đâu? Ở trong khách sạn sao? Em nghe giọng nói của anh có gì đó không ổn, có phải anh bị cảm lạnh rồi không?”
“Không sao, khi dậy sớm có chút gió lạnh mà thôi.” Giọng nói của Đinh Thiên Vũ từng cơn từng hồi và truyền vào tai cô, mơ hồ còn có tiếng lật chăn ở đầu dây bên kia, Vô Ưu vừa định nói gì đó, anh ta lại đột nhiên nóng vội lên tiếng nói: “Bên anh còn có chút chuyện, anh không nói tiếp với em được nữa.”
Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Vô Ưu nhìn nhật ký cuộc gọi đã bị ngắt kết nối, cô có chút ngơ ngác, anh ta bị làm sao vậy? Bây giờ vẫn chưa thức dậy, là do cơ thể không được khỏe sao?
Lúc nãy cô có nghe được những tiếng động kỳ lạ đó, là đã xảy ra chuyện gì sao?
Đinh Thiên Vũ cúp máy điện thoại, đúng lúc này, một đôi tay thon thon trắng nõn từ bên chiếc chăn anh đang đắp thò ra ngoài, ái muội mà từ bên lồng ngực anh lướt qua, rồi dừng lại trên vai người đàn ông: “Ồ, cuộc gọi của ai thế? Mới sáng sớm thế này, đến kiểm tra sao?”
Người đàn ông vào lúc sáng sớm chịu không nỗi sự trêu đùa, Đinh Thiên Vũ ngước mắt lên chạm vào đôi mắt đào hoa quyến rũ của người phụ nữ đó.
“Em ghen à? Lúc nãy là cố ý làm vậy sao, hử?” Khóe môi của Đinh Thiên Vũ nhếch cong lên thành một nụ cười xấu xa và tà mị, vỗ nhẹ vào bờ mông đầy đặn của Đào Uyển Thanh, lực tay không mạnh, hiển nhiên chỉ là hành động ve vãn.
“Chỉ là thấy thú vị thôi.” Đào Uyển Thanh thấy anh ta không có vẻ tức giận, tự cảm thấy vô vị, liền định từ trên người của Đinh Thiên Vũ bước xuống, nhưng lại bị người đàn ông nắm lấy bờ eo.
“Thú vị chứ?”
“Cũng khá là thú vị, nếu như người phụ nữ lúc nãy biết được bây giờ anh và em có hành động như vậy, đoán chừng là sẽ càng thú vị hơn.” Đào Uyển Thanh khẽ mỉm cười, ngón tay chỉ nhẹ vào cằm người đàn ông.
“Thế vẫn nên bỏ qua đi, dù thế nào bản thiết kế của người ta bây giờ vẫn còn trong túi của em, rất nhanh thôi sẽ phải đề tên của em vào, khi dùng đồ của người khác, em cũng phải biết biết ơn và để lại chút mặt mũi cho cô ta đi.”
“Nói cũng đúng nhỉ, nhưng mà nếu như đã sử dụng rồi, thế thì em cũng không ngại sẽ dùng nhiều thêm đâu.” Sau khi Đào Uyển Thanh nghe xong lời của anh ta nói, liền sáp tới hôn lên đôi môi có đường nét rõ ràng của anh ta.
Vô Ưu cúp điện thoại, tuy rằng cô vẫn cảm thấy rất lo lắng không biết Đinh Thiên Vũ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng hiểu rõ tính khí của anh ta, nếu như cô cứ tiếp tục gọi điện đến, anh ta sẽ tức giận, vì thế nên cô chỉ có thể kìm nén đi nỗi tâm tư bất an trong lòng mình, rồi đi rửa mặt và trở về trong phòng bệnh.
“Làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi đến thế.”
“Không sao, vết thương thấy hơi khó chịu.” Vô Ưu đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cô cũng không nói nhiều, hai người cùng xem TV một hồi liền ngủ thiếp đi.
Cả đêm không mộng.
Vô Ưu ngủ không ngon giấc, vào lúc nửa đêm thuốc giảm đau đã hết tác dụng, đầu cô đau dữ dội, vết thương ban đầu trên người không cảm thấy nghiêm trọng lắm cũng bắt đầu lên cơn đau nhức.
Khi tỉnh dậy, khuôn mặt cô trở nên tiều tụy đi rất nhiều.
Cô theo thói quen bật điện thoại lên, trên đó hiện lên một tin nhắn Facebook, Vô Ưu tưởng rằng là Đinh Thiên Vũ gửi đến, khi cô mở ra xem, thì lại thấy là tin nhắn Facebook ưu tiên của “tiểu thiếu gia số một thế giới”: “Chào buổi sáng, Ưu Ưu, cô bây giờ cảm thấy thế nào? Vết thương còn đau không? Người trong bệnh viện đối xử tốt với cô không, có bỏ bê cô hay không?”
Vô Ưu nhìn dòng chữ trên mà trong lòng cảm thấy ấm áp, không ngờ đứa trẻ này lại biết quan tâm người đến vậy.
“Ai vậy?” Lệ Tư Duệ thấy cô hiểm khi nở nụ cười, liền không nhịn được mà sáp tới gần, nhìn thấy dòng câu hỏi quan tâm trên đó, cô ta không nhịn được cười gian chất vấn cô: “Chậc chậc, cậu có tình huống? Có người đang đuổi theo cậu? Thế thì Đinh Thiên Vũ phải cảm thấy có nguy hiểm mà đối xử với cậu tốt hơn mới được.”
“Cậu đang nói nhảm gì vậy, đây là đứa trẻ mà tớ đã cứu hôm qua đó, còn đặc biệt gửi tin nhắn Facebook đến để hỏi tớ có khỏe không đây.”
“Đứa nhỏ năm tuổi đã có thể gõ nhiều chữ đến như vậy sao? Cậu gạt người đó à?” Lệ Tư Duệ rất không tin tưởng, kiên quyết cho rằng Vô Ưu đã có tình huống bên ngoài.
Vô Ưu không thể giải thích được, lại không muốn cô ta nảy sinh ra bất kỳ sự hiểu lầm kỳ lạ nào, thế là gửi tin nhắn bảo Lục An Bảo ghi âm một cuộc tin nhắn thoại đến.
Gõ chữ xong cũng không nghĩ tới là cậu bé sẽ trả lời cô ngay, Vô Ưu liền giục Lệ Tư Duệ đi vào rửa mặt, bộ dạng hiện tại của mình chắc chắn là phải xin nghỉ phép rồi, nhưng Lệ Tư Duệ lại vẫn phải đi làm, còn không mau chuẩn bị thì sẽ không kịp mất.
Rất nhanh, hai người rửa ráy xong xuôi, khi Vô Ưu quay trở lại, thì tin nhắn của Lục An Bảo đã gửi đến cho cô cả mấy dòng rồi, ngoại trừ tin nhắn thoại mà cô đã yêu cầu ra, những tin còn lại đều là đang hỏi tại sao cô vẫn không trả lời.
Một hàng dài đằng đẵng, trải dài cả màn hình điện thoại.
“Làm sao vậy? Cô muốn nghe giọng nói quyến rũ của bổn thiếu gia sao? Vậy thì thỏa mãn cô đi, ai bảo cô đang là bệnh nhân chứ?”
Vô Ưu bấm vào tin nhắn thoại, thanh âm non nớt giả vờ thành bộ dạng thâm trầm truyền đến, Lệ Tư Duệ lúc này mới chịu tin lời của cô nói, còn không khỏi cảm thán: “Đứa trẻ này cũng khá là tài giỏi, mới năm tuổi mà đã có thể gõ ra nhiều chữ như vậy, lẽ nào là thiên tài sao?”
“Người đang ở bên cạnh tôi nói cậu là một tiểu thiên tài đấy.” Vô Ưu theo lời khen của Lệ Tư Duệ gửi qua cho cậu bé, đúng như dự đoán, Lục An Bảo vẫn luôn canh cánh không vui chuyện cô đã không trả lời tin nhắn của cậu liền vui vẻ trở lại: “Vậy sao? Đó là điều đương nhiên, thiên tài chính là bổn thiếu gia.”
Vô Ưu nhìn dòng tin nhắn của cậu bé, dường như đã có thể liên tưởng đến dáng vẻ trẻ con đắc ý của cậu nhóc, cô nhịn không được khẽ cười một tiếng, lúc này
điện thoại lại rung lên: “Người ở cùng cô là nam hay là nữ.
Vô Ưu nhìn dòng chữ này không khỏi cảm thấy buồn cười, đứa trẻ này, thế mà lại còn biết hỏi đến vấn đề như vậy sao?
Cũng thật là quá dễ thương đi?
“Chuyện này là bí mật.”
Vô Ưu nhất thời cũng không cảm thấy không vui nữa, cô cố ý không nói cho cậu bé biết, muốn xem thử cậu bé sẽ có phản ứng như thế nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục An Bảo ở đầu dây điện thoại bên kia tức thì xị xuống: “Không phải chứ, lẽ nào Ưu Ưu đã có bạn trai rồi?”
Nghĩ đến đây, Lục An Bảo ngã quy xuống giường, bộ dạng không cam chịu, đây còn là lần đầu tiên cậu có cảm tình với một cô gái đấy.
Bình thường Lục An Bảo đã trưởng thành sớm, đối với những đứa trẻ mặc váy công chúa ở trường mẫu giáo chả thấy có chút hứng thú nào, Vô Ưu là cô gái duy nhất cậu quen biết mà không cảm thấy chán ghét cô, không ngờ rằng cô đã là hoa có chủ rồi.
“Hu hu hu, tại sao số tôi lại khổ thế này.”
Lục Tấn Uyên đang định gọi Lục An Bảo đi ăn cơm, thì lại nghe thấy cậu bé đang nói hươu nói vượn ở đó, anh cau mày mở cửa bước vào trong: “Con lại đang nói nhảm cái gì vậy?”
Đứa trẻ như nó được ăn no mặc ấm, sống một cuộc sống muốn gì được nấy thế kia, mà lại còn than thở khổ sở, thế này còn muốn người ta phải sống sao chứ?
Quả nhiên, một đứa trẻ mà trưởng thành quá sớm, thì sẽ không còn nét đáng yêu nữa.
“Hứ, con có nói ra ba cũng không hiểu được đâu, suy cho cùng từ trước đến nay, ba đều là một khối băng lớn không hiểu về tình ái là chi đâu.”
Lục An Bảo xua xua tay, cầm lấy chiếc điện thoại muốn đi ra ngoài, Lục Tấn Uyên liền chặn ngang lấy đứa nhóc không biế coi anh ra gì lại.
Bình luận facebook