Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303
Chương 303
Lục Tấn Uyên không quan tâm đến cậu nhóc nữa, sau khi Lục An Bảo oán hận mấy câu, nhìn thấy ba cũng không để ý đến mình, thì làu bàu rời khỏi thư phòng.
Lục Tấn Uyên thẫn thờ nhìn vào phương thức liên lạc của người phụ nữ đó một hồi, anh cảm thấy bản thân mình đúng là có chút không được bình thường.
Anh đã rất lâu không có hứng thú gì với phụ nữ rồi.
Vậy mà đối với người phụ nữ tên Vô Ưu này, lại khiến anh có cảm giác kích thích muốn đi tìm hiểu và làm rõ về cô.
Anh nhắm mắt lại, đôi mắt của người phụ nữ đó hiện ra trước mắt anh. Rất sạch sẽ, rất sáng trong, rất giống với đôi mắt của Ôn Ninh trong trí nhớ anh, chỉ khác là thêm vài phần kiên cường và tang thương.
Nhưng rõ ràng là Ôn Ninh đã không còn nữa.
Sau khi Ôn Ninh mất tích, Lục Tấn Uyên đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức cử người đi tìm kiếm tung tích của cô, nhưng cuối cùng lại chỉ tìm được một thi thể nữ không ai nhận lãnh ở bên bờ sông.
Lúc đó tâm trạng của anh gần như muốn sụp đổ, nhưng bởi vì có sự tồn tại của Lục An Bảo, Lục Tấn Uyên vẫn không thể bị đánh gục.
Thậm chí anh rất nhanh đã chấn tĩnh lại, vượt quá sự dự đoán của người nhà họ Lục.
Nhưng chỉ có anh mới biết rằng, vào khoảnh khắc thi thể của Ôn Ninh được hạ táng, trái tim của anh cũng đã theo đó mà chết lạnh đi.
Cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ thích một người phụ nữ khác nào nữa. Vốn sẽ phải như thế này, Lục Tấn Uyên cảm đây đây cũng chính là một kiểu hình phạt dành cho anh, nhưng khi có sự tồn tại của người phụ nữ tên Vô Ưu này, lại khiến anh rung động.
Lục Tấn Uyên suy nghĩ một hồi, rồi gọi điện thoại cho An Minh, yêu cầu anh ta đi điều tra về lai lịch của người phụ nữ này. Vô Ưu ở trong phòng bệnh chán nản không biết làm gì. Sáng nay cô đã gọi điện thoại cho Đinh Thiên Vũ, anh ta vẫn không thấy trở về, cũng không biết là do bận rộn hay là không được khỏe.
Cô cảm thấy hơi lo lắng không biết anh có gặp rắc rối gì ở nước ngoài không.
Ngay khi cô nhìn vào bức tường trống một cách thẫn thờ, thì điện thoại reo lên.
Cô nhanh chóng nhìn qua một cái, tưởng rằng là tin nhắn của Đinh Thiên Vũ, nhưng màn hình lại hiện ra là một lời mời kết bạn.
Lục Tấn Uyên?
Vô Ưu lắc đầu, cảm thấy mình có phải đã bị hoa mắt không.
Nhân vật lớn trăm cơ ngàn việc kia, thế mà lại chủ động kết bạn với cô.
Cũng thật không thể tin được.
Nhưng mà Vô Ưu suy nghĩ lại, có thể là vì chuyện của Lục An Bảo, nên cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh liền chấp nhận lời mời của anh.
Lục Tấn Uyên thấy cô đã chấp nhận, ngón tay liền nhanh chóng bấm vào trang cá nhân của cô xem, thế nhưng cô căn bản không đăng bất kỳ thông tin nào trên đó, gần như bỏ trống tìm không thấy được thông tin cuộc sống của cô.
“Anh tìm tôi có việc gì không?”
Vô Ưu nhìn thấy Lục Tấn Uyên thêm bạn rồi mà không thấy nói chuyện, có chút dè dặt hỏi.
Đối với người đàn ông này, cô thực sự không thể hiểu thấu được suy nghĩ của anh.
“Không có gì.”
Lục Tấn Uyên nhàn nhạt trả lời: “An Bảo nói muốn đi thăm cô, đại khái sẽ là ngày mai, cô có tiện không?”
Vô Ưu suy nghĩ một chút, cô cũng không có việc gì phải làm: “Tôi có thể.”
“Thế thì tốt”
Lục Tấn Uyên lịch sự trả lời, lúc này An Minh gửi thông tin đã điều tra đến.
Nói là thông tin, nhưng thực chất chỉ có một tờ sơ yếu lý lịch.
An Minh ở đầu dây điện thoại bên kia báo cáo nói: “Xin lỗi sếp, tuy rằng đã dùng hệ thống tình báo của công ty để điều tra, nhưng dường như lai lịch của vị tiểu thư Ưu này không đơn giản, ngoài trừ tờ lý lịch này ra thì không có thông tin gì nữa”
An Minh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý mà nói, mạng lưới tình báo của nhà họ Lục rất là đáng sợ, muốn điều tra thân thế của một người sẽ rất là đơn giản, nếu như không cố tình che giấu, chỉ cần mất vài phút là đã có thể điều tra rõ ra dòng họ tổ tiên đến hết thế hệ thứ mười tám của người đó.
Thậm chí bao gồm cả mối quan hệ xung quanh của người đó từ khi sinh ra đến lớn lên cũng đều sẽ có đủ cả.
Nhưng mà cô Vô Ưu này lại không có những thông tin này, thật sự giống như một tờ giấy trắng vậy.
“Ồ.”
Lục Tấn Uyên nhìn lướt qua tờ sơ yếu lý lịch đó, trên đó chỉ có một tấm ảnh chứng minh thư và một vài dòng chữ rất bình thường, thật sự là không có gì ấn tượng, và cũng không tìm được điểm nổi bật nào.
Tuy nhiên, Lục Tấn Uyên lại rất nhanh phát hiện ra một sự bất thường, trên tờ lý lịch này, không có bất kỳ thông tin nào về công việc trước đây của cô.
Bất kể là học vấn hay là thông tin về nơi trường lớp từng được đào tạo, đều được bỏ trống.
Theo lý mà nói, bình thường những thông tin này sẽ được viết lên trên đó mới phải.
Lục Tấn Uyên cau mày: “Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra, nếu có phát hiện gì mới, báo lại cho tôi biết kịp thời.”
An Minh gật đầu, cúp máy điện thoại.
Lục Tấn Uyên tiếp tục cầm tờ giấy đó lên, nhìn qua giao diện trò chuyện của hai người một cái: “Cô Ưu, cho tôi hỏi cô là theo học tại trường đại học nào?”
Vô Ưu vốn dĩ đang xem TV, khi nhìn thấy Lục Tấn Uyên hỏi về chuyện này, vẻ mặt cô nhất thời trở nên lúng túng.
Đây là có ý gì, chẳng lẽ khi Lục Tấn Uyên tiếp xúc với một người nào đó, cũng cần phải đi điều tra tổ tông mười tám đời của cô sao, còn phải sàng lọc học vấn nữa?
Cô hình như đúng là thực sự không có thứ này.
Vô Ưu tỉnh lại đã không còn trí nhớ, những chuyện này làm sao cô có thể có ấn tượng được, mặc dù Đinh Thiên Vũ đã từng đề cập là sẽ sắp xếp cho cô tiếp tục theo học đại học, hoặc là sẽ trực tiếp làm một tấm bằng tốt nghiệp hoàn hảo, nhưng cô vẫn từ chối đi.
“Xin lỗi, chuyện này chắc sẽ không cần thiết để nói đến.”
Thấy cô trả lời như vậy, cái cảm giác
khó chịu trong lòng của Lục Tấn Uyên lại sâu sắc thêm vài phần.
“Không có ý gì khác, chỉ là có chút tò mò.
Lục Tấn Uyên cũng không tiếp tục dò hỏi nữa, nhưng trong lòng lại bắt đầu mong chờ buổi gặp mặt vào ngày mai.
Nếu như được gặp mặt trực tiếp, có thể là sẽ biết được thêm nhiều thông tin hơn.
Tiếng động khi tắm của Đào Uyển Thanh đã đánh thức Định Thiên Vũ.
Đinh Thiên Vũ lúc này mới nhớ đến chuyện của Vô Ưu.
Vẻ mặt anh ta lại bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn, sau đó liền cầm điện thoại lên và gọi đi.
Nếu như không phải người phụ nữ này còn có chút giá trị lợi dụng, anh ta cũng thật sự không muốn hư tình giả ý với cô như thế này.
Như nhớ đến điều gì đó, Đinh Thiên Vũ buồn bực lấy ra một điếu thuốc, đưa lên bên miệng, rồi hít một hơi thật mạn Nhưng mà đợi đến khi kết hôn rồi, với tính cách của người phụ nữ đó, e là sẽ hết lòng hết dạ với anh ta, hẳn là sẽ không cần thiết phải cùng cô ta diễn những tiết mục vô vị đó nữa.
Vừa nghĩ Đinh Thiên Vũ nở một nụ cười, sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, liền được kết nối.
Khi Vô Ưu nhìn thấy là Đinh Thiên Vũ gọi đến, liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ta không gặp phải rắc rối gì, nhưng đồng thời trong lòng cô cũng bắt đầu có cảm giác lo lắng không yên.
Những lời mà Lưu Tâm Lan nói, vẫn còn văng vắng bên tai cô.
Cô không thể che giấu tình huống của mình được, Đinh Thiên Vũ là ân nhân cứu mạng của cô, lấy oán trả ơn không phải là tác phong của cô.
“Sao vậy? Hôm nay khi em gọi điện đến, anh có chút không được khỏe, em gặp phải rắc rối gì rồi sao?”
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Đinh Thiên Vũ không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn mà ngược lại còn dịu dàng đi dò hỏi.
Chỉ là so với vẻ mặt lạnh nhạt của anh ta bây giờ, giọng nói ấm áp đó, lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ không hài hòa.
“Anh không sao chứ?”
Vô Ưu vừa nghe đến Đinh Thiên Vũ nói không thoải mái, cô lập tức quan tâm hỏi, thậm chí đã quên đi nói chuyện mình vẫn còn đang ở trong bệnh viện.
“Không có gì.”
Khi nghe được Đỉnh Thiên Vũ nói như vậy, Vô Ưu liên thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới cắn môi nói: “Những chuyện em định nói tiếp theo, có thể sẽ khiến anh khó tiếp nhận, nhưng mà bất kể anh trả lời thế nào, em cũng đều sẽ đồng ý.”
Lục Tấn Uyên không quan tâm đến cậu nhóc nữa, sau khi Lục An Bảo oán hận mấy câu, nhìn thấy ba cũng không để ý đến mình, thì làu bàu rời khỏi thư phòng.
Lục Tấn Uyên thẫn thờ nhìn vào phương thức liên lạc của người phụ nữ đó một hồi, anh cảm thấy bản thân mình đúng là có chút không được bình thường.
Anh đã rất lâu không có hứng thú gì với phụ nữ rồi.
Vậy mà đối với người phụ nữ tên Vô Ưu này, lại khiến anh có cảm giác kích thích muốn đi tìm hiểu và làm rõ về cô.
Anh nhắm mắt lại, đôi mắt của người phụ nữ đó hiện ra trước mắt anh. Rất sạch sẽ, rất sáng trong, rất giống với đôi mắt của Ôn Ninh trong trí nhớ anh, chỉ khác là thêm vài phần kiên cường và tang thương.
Nhưng rõ ràng là Ôn Ninh đã không còn nữa.
Sau khi Ôn Ninh mất tích, Lục Tấn Uyên đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức cử người đi tìm kiếm tung tích của cô, nhưng cuối cùng lại chỉ tìm được một thi thể nữ không ai nhận lãnh ở bên bờ sông.
Lúc đó tâm trạng của anh gần như muốn sụp đổ, nhưng bởi vì có sự tồn tại của Lục An Bảo, Lục Tấn Uyên vẫn không thể bị đánh gục.
Thậm chí anh rất nhanh đã chấn tĩnh lại, vượt quá sự dự đoán của người nhà họ Lục.
Nhưng chỉ có anh mới biết rằng, vào khoảnh khắc thi thể của Ôn Ninh được hạ táng, trái tim của anh cũng đã theo đó mà chết lạnh đi.
Cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ thích một người phụ nữ khác nào nữa. Vốn sẽ phải như thế này, Lục Tấn Uyên cảm đây đây cũng chính là một kiểu hình phạt dành cho anh, nhưng khi có sự tồn tại của người phụ nữ tên Vô Ưu này, lại khiến anh rung động.
Lục Tấn Uyên suy nghĩ một hồi, rồi gọi điện thoại cho An Minh, yêu cầu anh ta đi điều tra về lai lịch của người phụ nữ này. Vô Ưu ở trong phòng bệnh chán nản không biết làm gì. Sáng nay cô đã gọi điện thoại cho Đinh Thiên Vũ, anh ta vẫn không thấy trở về, cũng không biết là do bận rộn hay là không được khỏe.
Cô cảm thấy hơi lo lắng không biết anh có gặp rắc rối gì ở nước ngoài không.
Ngay khi cô nhìn vào bức tường trống một cách thẫn thờ, thì điện thoại reo lên.
Cô nhanh chóng nhìn qua một cái, tưởng rằng là tin nhắn của Đinh Thiên Vũ, nhưng màn hình lại hiện ra là một lời mời kết bạn.
Lục Tấn Uyên?
Vô Ưu lắc đầu, cảm thấy mình có phải đã bị hoa mắt không.
Nhân vật lớn trăm cơ ngàn việc kia, thế mà lại chủ động kết bạn với cô.
Cũng thật không thể tin được.
Nhưng mà Vô Ưu suy nghĩ lại, có thể là vì chuyện của Lục An Bảo, nên cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh liền chấp nhận lời mời của anh.
Lục Tấn Uyên thấy cô đã chấp nhận, ngón tay liền nhanh chóng bấm vào trang cá nhân của cô xem, thế nhưng cô căn bản không đăng bất kỳ thông tin nào trên đó, gần như bỏ trống tìm không thấy được thông tin cuộc sống của cô.
“Anh tìm tôi có việc gì không?”
Vô Ưu nhìn thấy Lục Tấn Uyên thêm bạn rồi mà không thấy nói chuyện, có chút dè dặt hỏi.
Đối với người đàn ông này, cô thực sự không thể hiểu thấu được suy nghĩ của anh.
“Không có gì.”
Lục Tấn Uyên nhàn nhạt trả lời: “An Bảo nói muốn đi thăm cô, đại khái sẽ là ngày mai, cô có tiện không?”
Vô Ưu suy nghĩ một chút, cô cũng không có việc gì phải làm: “Tôi có thể.”
“Thế thì tốt”
Lục Tấn Uyên lịch sự trả lời, lúc này An Minh gửi thông tin đã điều tra đến.
Nói là thông tin, nhưng thực chất chỉ có một tờ sơ yếu lý lịch.
An Minh ở đầu dây điện thoại bên kia báo cáo nói: “Xin lỗi sếp, tuy rằng đã dùng hệ thống tình báo của công ty để điều tra, nhưng dường như lai lịch của vị tiểu thư Ưu này không đơn giản, ngoài trừ tờ lý lịch này ra thì không có thông tin gì nữa”
An Minh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý mà nói, mạng lưới tình báo của nhà họ Lục rất là đáng sợ, muốn điều tra thân thế của một người sẽ rất là đơn giản, nếu như không cố tình che giấu, chỉ cần mất vài phút là đã có thể điều tra rõ ra dòng họ tổ tiên đến hết thế hệ thứ mười tám của người đó.
Thậm chí bao gồm cả mối quan hệ xung quanh của người đó từ khi sinh ra đến lớn lên cũng đều sẽ có đủ cả.
Nhưng mà cô Vô Ưu này lại không có những thông tin này, thật sự giống như một tờ giấy trắng vậy.
“Ồ.”
Lục Tấn Uyên nhìn lướt qua tờ sơ yếu lý lịch đó, trên đó chỉ có một tấm ảnh chứng minh thư và một vài dòng chữ rất bình thường, thật sự là không có gì ấn tượng, và cũng không tìm được điểm nổi bật nào.
Tuy nhiên, Lục Tấn Uyên lại rất nhanh phát hiện ra một sự bất thường, trên tờ lý lịch này, không có bất kỳ thông tin nào về công việc trước đây của cô.
Bất kể là học vấn hay là thông tin về nơi trường lớp từng được đào tạo, đều được bỏ trống.
Theo lý mà nói, bình thường những thông tin này sẽ được viết lên trên đó mới phải.
Lục Tấn Uyên cau mày: “Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra, nếu có phát hiện gì mới, báo lại cho tôi biết kịp thời.”
An Minh gật đầu, cúp máy điện thoại.
Lục Tấn Uyên tiếp tục cầm tờ giấy đó lên, nhìn qua giao diện trò chuyện của hai người một cái: “Cô Ưu, cho tôi hỏi cô là theo học tại trường đại học nào?”
Vô Ưu vốn dĩ đang xem TV, khi nhìn thấy Lục Tấn Uyên hỏi về chuyện này, vẻ mặt cô nhất thời trở nên lúng túng.
Đây là có ý gì, chẳng lẽ khi Lục Tấn Uyên tiếp xúc với một người nào đó, cũng cần phải đi điều tra tổ tông mười tám đời của cô sao, còn phải sàng lọc học vấn nữa?
Cô hình như đúng là thực sự không có thứ này.
Vô Ưu tỉnh lại đã không còn trí nhớ, những chuyện này làm sao cô có thể có ấn tượng được, mặc dù Đinh Thiên Vũ đã từng đề cập là sẽ sắp xếp cho cô tiếp tục theo học đại học, hoặc là sẽ trực tiếp làm một tấm bằng tốt nghiệp hoàn hảo, nhưng cô vẫn từ chối đi.
“Xin lỗi, chuyện này chắc sẽ không cần thiết để nói đến.”
Thấy cô trả lời như vậy, cái cảm giác
khó chịu trong lòng của Lục Tấn Uyên lại sâu sắc thêm vài phần.
“Không có ý gì khác, chỉ là có chút tò mò.
Lục Tấn Uyên cũng không tiếp tục dò hỏi nữa, nhưng trong lòng lại bắt đầu mong chờ buổi gặp mặt vào ngày mai.
Nếu như được gặp mặt trực tiếp, có thể là sẽ biết được thêm nhiều thông tin hơn.
Tiếng động khi tắm của Đào Uyển Thanh đã đánh thức Định Thiên Vũ.
Đinh Thiên Vũ lúc này mới nhớ đến chuyện của Vô Ưu.
Vẻ mặt anh ta lại bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn, sau đó liền cầm điện thoại lên và gọi đi.
Nếu như không phải người phụ nữ này còn có chút giá trị lợi dụng, anh ta cũng thật sự không muốn hư tình giả ý với cô như thế này.
Như nhớ đến điều gì đó, Đinh Thiên Vũ buồn bực lấy ra một điếu thuốc, đưa lên bên miệng, rồi hít một hơi thật mạn Nhưng mà đợi đến khi kết hôn rồi, với tính cách của người phụ nữ đó, e là sẽ hết lòng hết dạ với anh ta, hẳn là sẽ không cần thiết phải cùng cô ta diễn những tiết mục vô vị đó nữa.
Vừa nghĩ Đinh Thiên Vũ nở một nụ cười, sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, liền được kết nối.
Khi Vô Ưu nhìn thấy là Đinh Thiên Vũ gọi đến, liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ta không gặp phải rắc rối gì, nhưng đồng thời trong lòng cô cũng bắt đầu có cảm giác lo lắng không yên.
Những lời mà Lưu Tâm Lan nói, vẫn còn văng vắng bên tai cô.
Cô không thể che giấu tình huống của mình được, Đinh Thiên Vũ là ân nhân cứu mạng của cô, lấy oán trả ơn không phải là tác phong của cô.
“Sao vậy? Hôm nay khi em gọi điện đến, anh có chút không được khỏe, em gặp phải rắc rối gì rồi sao?”
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Đinh Thiên Vũ không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn mà ngược lại còn dịu dàng đi dò hỏi.
Chỉ là so với vẻ mặt lạnh nhạt của anh ta bây giờ, giọng nói ấm áp đó, lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ không hài hòa.
“Anh không sao chứ?”
Vô Ưu vừa nghe đến Đinh Thiên Vũ nói không thoải mái, cô lập tức quan tâm hỏi, thậm chí đã quên đi nói chuyện mình vẫn còn đang ở trong bệnh viện.
“Không có gì.”
Khi nghe được Đỉnh Thiên Vũ nói như vậy, Vô Ưu liên thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới cắn môi nói: “Những chuyện em định nói tiếp theo, có thể sẽ khiến anh khó tiếp nhận, nhưng mà bất kể anh trả lời thế nào, em cũng đều sẽ đồng ý.”