Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31
Ôn Ninh khó hiểu liếc nhìn Hạ Tử An, lúc đó cô tưởng rằng chỉ nói một câu thôi sẽ không đủ thể hiện sự tôn kính với anh ta.
Vì thế Ôn Ninh khom lưng xuống, thành thật cúi mình đáp lễ, “Tôi thật sự rất cảm ơn anh.”
Hạ TửAn nhìn bộ dạng trịnh trọng nghiêm túc của cô, bỗng dưng có chút buồn cười, “Được rồi, mau đứng dậy, cô cúi mình với tôi như vậy, người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng cô đang tham dự lễ truy điệu đó.”
Ôn Ninh đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng, “Vậy, vậy phải làm thế nào mới có thể thể hiện được sâu sắc lòng biết ơn của tôi, hay là, tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Hạ Tử An thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Ôn Ninh, trong lòng không hiểu sao lại kích động muốn muốn trêu chọc cô, “Ăn cơm à, tôi ăn cơm tiệm một tháng, đã sớm ngán rồi.”
Lúc này Ôn Ninh mới có chút giận, người này, là đang trêu đùa cô sao?
“Đồ ăn bên ngoài ăn nhiều ngán đến phát mệt rồi, cô làm chút đồ ăn cho tôi nếm thử tay nghề của cô đi, thế nào, như vậy là có thành ý nhất.”
Hạ Tử An nhìn vào đôi má đỏ ửng của Ôn Ninh, đôi mắt cô lúc này long lanh ánh nước, nhưng lại vẫn tỏa sáng đầy rực rỡ, cô không biết là, càng quật cường như vậy, thì sẽ càng khiến người ta có ham muốn bắt nạt.
Ôn Ninh suy nghĩ, “Nhưng mà, tôi không nghĩ tôi làm đồ ăn ngon hơn những đầu bếp nhà hàng đó.”
“Không sao, đồ ăn không phải chính là nằm ở tâm ý sao, vậy cứ quyết định thế nhé, cô quay về làm việc thật tốt đi, người đó, tôi sẽ cho người đi điều tra cô ta, sẽ không để cô ta tự tung tự tác trong công ty đâu.”
Nói xong, Hạ Tử An vẫy tay, bước vào thang máy Vip chuyên dụng của lãnh đạo công ty.
Ôn Ninh nhìn anh rời đi, trong lòng có chút hơi hoảng loạn, nhưng càng nhiều hơn vẫn là thoải mái.
Có người tin tưởng cô rồi, còn giúp cô giải quyết việc bị đồng nghiệp hãm hại, loại cảm giác này, giống như một tia sáng tiến vào trong đêm tối u ám.
Có lẽ, những ngày sau này cũng sẽ không khó khăn như trong tưởng tượng.
Ôn Ninh hơi mỉm cười rồi quay trở về phòng làm việc.
Đồ đạc của cô đã được đặt về chỗ cũ, mà Diệp Xảo ở cách đó không xa đang khóc lóc ầm ĩ, đập vỡ các đồ vật trên bàn.
Ôn Ninh liếc nhìn cô ta mà không có chút đồng cảm nào, Diệp Xảo chỉ là tự làm tự chịu, đáng đời.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng tưởng rằng cô chạy tới ôm đùi Hạ tổng là có thể hung hăng ngang ngược ở trong công ty, rồi có một ngày cô sẽ bị quẳng đi mà thôi, tôi sẽ xem cô đến lúc đó có kết cục thế nào.”
Ôn Ninh nghe xong, ánh mắt u ám, “Tôi chỉ biết, đừng bao giờ làm tổn thương đến trái tim của người khác, như vậy mới không gặp báo ứng”
Vài ngày sau, cuối tuần.
Ôn Ninh và Hạ Tử An đã hẹn thời gian gặp, cô đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cần phải làm ở nhà, sau đó đưa cho anh ta thưởng thức.
Vì vậy Ôn Ninh đã dậy từ rất sớm, sau đó tự mình đến chợ rau mua một số nguyên liệu thực phẩm để về chế biến.
Lục Tấn Uyên sáng sớm đã không thấy cô đâu liền cau mày.
Bình thường vào cuối tuần, Ôn Ninh đều ngoan ngoãn ở nhà, không tùy tiện chạy lung tung, bây giờ, ngày nghỉ ngơi cũng không thể nhàn rỗi nổi rồi?
Đúng lúc này, người giúp việc mang cafe vào, anh làm như vô tình mở miệng, “Nhìn thấy cô ấy không?”
Không cần nói rõ, người giúp việc cũng có thể từ ngữ khí của Lục Tấn Uyên mà đoán được ra “cô ấy” là ai.
“Thiếu phu nhân vẫn bận rộn trong phòng bếp, có thể là muốn đích thân nấu ăn.” Sau khi trả lời xong, người giúp việc cũng lui ra ngoài.
Lục Tấn Uyên cầm ly cafe lên, nhấp một ngụm, hương vị êm dịu lan tỏa, lúc này đôi lông mày cau có nãy giờ của anh mới hơi buông lỏng, sau đó hừ một tiếng.
“Tưởng rằng làm điều này có thể lấy lòng tôi sao?”
Sau ngày không vui vẻ đó, hai người cũng chưa nói chuyện với nhau câu nào.
Lục Tấn Uyên tất nhiên sẽ không mở miệng trước, vì vậy, cô đây là đang nhượng bộ sao?
Lục Tấn Uyên nhấc đôi chân dài của mình lên, nhãn nhã thong dong chờ đợi.
Ôn Ninh bận rộn trong bếp một hồi, cũng thuận tiện hỏi đầu bếp Lục gia một vài vấn đề.
Thật ra, cô không hề biết nấu ăn, trước khi vào tù giam, cho dù có những ngày không được Ôn Khải Mặc đối xử tốt, cô vẫn là đại tiểu thư trên danh nghĩa của Ôn gia, ít nhất, mấy việc như giặt quần áo, nấu cơm vẫn không cần cô phải đích thân làm.
Nhưng, đó đã sớm là chuyện của quá khứ rồi.
Ôn Ninh tập trung làm, lộ ra nụ cười gượng gạo.
Cô nghĩ, cô xác thực nên học mấy kĩ năng sinh tồn cơ bản này, nếu không, sau này bị Lục gia đuổi ra ngoài, còn có thể mong chờ có người chuẩn bị chúng sẵn cho cô sao?
Qua một lúc, Ôn Ninh cũng coi như gian nan nấu xong bữa ăn, cẩn thận lấy ra rồi đặt vào hộp giữ nhiệt, cảm ơn đầu bếp xong cô liền ra ngoài.
Lục Tấn Uyên đã đợi trong phòng một lúc lâu, văn kiện trong tay đã xem nửa ngày rồi cũng không lật được một trang, đến khi Hạ Liên tới thông báo với anh đã đến giờ ăn cơm trưa, anh ra ngoài lại phát hiện ra Ôn Ninh vốn không ở nhà, lúc này mới ý thức được chỗ nào không đúng.
“Ôn Ninh đâu?”
Hạ Liên thấy sắc mặt không vui của Lục Tấn Uyên, vội vàng báo lại, “Từ sáng sớm thiếu phu nhân đã nấu ăn trong phòng bếp, nấu xong thì đem ra ngoài, cũng không biết là đi tìm ai… Tôi hỏi cô ấy một câu, còn bị mắng một trận nữa.”
Giọng nói của Hạ Liên càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, vô cùng oan ức mà cúi đầu.
Lục Tấn Uyên nghe xong, đã hoàn toàn không còn tâm trạng ăn uống nữa, bộp một tiếng, ném đôi đũa trong tay xuống, “Tôi ra ngoài một chuyến.”
Anh thật muốn nhìn xem, người phụ nữ này phải gấp gáp ra ngoài như vậy là muốn làm gì.
Ôn Ninh ngồi xe buýt đến điểm dừng lại đi bộ một đoạn rất dài mới đến chỗ hai người hẹn gặp.
Hạ Tử An đã tới, thấy cô mồ hôi đầm đìa đi đến, trong tay còn ôm khư khư hộp cơm giữ nhiệt, nơi mềm mại trong trái tim đột nhiên bị rung động.
Không ngờ, một câu nói anh chỉ coi như đùa giỡn, vậy mà cô lại nghiêm túc chân thành đối đãi như vậy.
“Xin lỗi anh, đến có chút muộn rồi, tôi có đem theo đồ ăn tôi tự làm, nhưng mà, hình như không ngon lắm.” Ôn Ninh có chút ngượng ngùng nói.
Trước khi đến cô đã nếm thử mấy món này rồi, mặc dù không đến mức không thể ăn được, nhưng nếu phải gọi là rất ngon thì tuyệt đối không thể với tới được.
Vì vậy, cô đặc biệt mang tài khoản tiết kiệm của mình tới, nhỡ may Hạ Tử An không thích, cô còn có thể mời anh đến nhà hàng ăn cơm.
“Vậy thì tôi phải nếm thử, xem xem có phải cô đang khiêm tốn không.” Hạ Tử An nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, mở hộp cơm ra ăn vài miếng. Ôn Ninh sờ vào ví tiền, vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần bị anh chê bai, nhưng Hạ TửAn lại dường như không hề lộ ra biểu cảm không vui như trong tưởng tượng của cô, ngược lại còn ăn rất nhiệt tình.
Không bao lâu sau, anh rất nể tình mà ăn hết toàn bộ chỗ đồ ăn cô làm.
Ôn Ninh nhìn thấy, trong lòng có chút thấp thỏm, Hạ Tử An dừng đôi đũa lại, liếc nhìn cô, “Cô cứ nhìn tôi chằm chằm, là trên mặt tôi có dính thứ gì bẩn sao?”
Ôn Ninh không nhịn được cười lên, lắc đầu, “Không có, chỉ là cảm thấy anh không hề kén ăn chút nào, dù sao, trình độ của tôi thế nào, trong lòng tôi rất rõ…”
“No, không phải như vậy, ăn thức ăn không chỉ xem mùi vị, mà còn phải xem có dùng tấm lòng hay không nữa.” Hạ Tử An cười cười lau miệng, “Cô không hề tệ như cô nghĩ đâu, sau này, có thể tự tin hơn chút.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Ninh nghe được lời khích lệ từ một người không quen thân, có chút bất ngờ, sau đó mới nở một nụ cười chân thành từ trái tim.
Ôn Ninh rất ít khi cười, sau khi rời khỏi nhà tù, tâm sự quá nhiều, cô cơ bản đều mang gương mặt lạnh lùng không lộ chút cảm xúc nào, nhưng khi cô cười lên, thật ra rất xinh đẹp.
Hạ Tử An nhìn gương mặt tươi cười của cô thì lập tức ngây người, ngực trái dường như bị thứ gì đó kích động, đập nhanh vô cùng.
Ôn Ninh khó hiểu liếc nhìn Hạ Tử An, lúc đó cô tưởng rằng chỉ nói một câu thôi sẽ không đủ thể hiện sự tôn kính với anh ta.
Vì thế Ôn Ninh khom lưng xuống, thành thật cúi mình đáp lễ, “Tôi thật sự rất cảm ơn anh.”
Hạ TửAn nhìn bộ dạng trịnh trọng nghiêm túc của cô, bỗng dưng có chút buồn cười, “Được rồi, mau đứng dậy, cô cúi mình với tôi như vậy, người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng cô đang tham dự lễ truy điệu đó.”
Ôn Ninh đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng, “Vậy, vậy phải làm thế nào mới có thể thể hiện được sâu sắc lòng biết ơn của tôi, hay là, tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Hạ Tử An thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Ôn Ninh, trong lòng không hiểu sao lại kích động muốn muốn trêu chọc cô, “Ăn cơm à, tôi ăn cơm tiệm một tháng, đã sớm ngán rồi.”
Lúc này Ôn Ninh mới có chút giận, người này, là đang trêu đùa cô sao?
“Đồ ăn bên ngoài ăn nhiều ngán đến phát mệt rồi, cô làm chút đồ ăn cho tôi nếm thử tay nghề của cô đi, thế nào, như vậy là có thành ý nhất.”
Hạ Tử An nhìn vào đôi má đỏ ửng của Ôn Ninh, đôi mắt cô lúc này long lanh ánh nước, nhưng lại vẫn tỏa sáng đầy rực rỡ, cô không biết là, càng quật cường như vậy, thì sẽ càng khiến người ta có ham muốn bắt nạt.
Ôn Ninh suy nghĩ, “Nhưng mà, tôi không nghĩ tôi làm đồ ăn ngon hơn những đầu bếp nhà hàng đó.”
“Không sao, đồ ăn không phải chính là nằm ở tâm ý sao, vậy cứ quyết định thế nhé, cô quay về làm việc thật tốt đi, người đó, tôi sẽ cho người đi điều tra cô ta, sẽ không để cô ta tự tung tự tác trong công ty đâu.”
Nói xong, Hạ Tử An vẫy tay, bước vào thang máy Vip chuyên dụng của lãnh đạo công ty.
Ôn Ninh nhìn anh rời đi, trong lòng có chút hơi hoảng loạn, nhưng càng nhiều hơn vẫn là thoải mái.
Có người tin tưởng cô rồi, còn giúp cô giải quyết việc bị đồng nghiệp hãm hại, loại cảm giác này, giống như một tia sáng tiến vào trong đêm tối u ám.
Có lẽ, những ngày sau này cũng sẽ không khó khăn như trong tưởng tượng.
Ôn Ninh hơi mỉm cười rồi quay trở về phòng làm việc.
Đồ đạc của cô đã được đặt về chỗ cũ, mà Diệp Xảo ở cách đó không xa đang khóc lóc ầm ĩ, đập vỡ các đồ vật trên bàn.
Ôn Ninh liếc nhìn cô ta mà không có chút đồng cảm nào, Diệp Xảo chỉ là tự làm tự chịu, đáng đời.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng tưởng rằng cô chạy tới ôm đùi Hạ tổng là có thể hung hăng ngang ngược ở trong công ty, rồi có một ngày cô sẽ bị quẳng đi mà thôi, tôi sẽ xem cô đến lúc đó có kết cục thế nào.”
Ôn Ninh nghe xong, ánh mắt u ám, “Tôi chỉ biết, đừng bao giờ làm tổn thương đến trái tim của người khác, như vậy mới không gặp báo ứng”
Vài ngày sau, cuối tuần.
Ôn Ninh và Hạ Tử An đã hẹn thời gian gặp, cô đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cần phải làm ở nhà, sau đó đưa cho anh ta thưởng thức.
Vì vậy Ôn Ninh đã dậy từ rất sớm, sau đó tự mình đến chợ rau mua một số nguyên liệu thực phẩm để về chế biến.
Lục Tấn Uyên sáng sớm đã không thấy cô đâu liền cau mày.
Bình thường vào cuối tuần, Ôn Ninh đều ngoan ngoãn ở nhà, không tùy tiện chạy lung tung, bây giờ, ngày nghỉ ngơi cũng không thể nhàn rỗi nổi rồi?
Đúng lúc này, người giúp việc mang cafe vào, anh làm như vô tình mở miệng, “Nhìn thấy cô ấy không?”
Không cần nói rõ, người giúp việc cũng có thể từ ngữ khí của Lục Tấn Uyên mà đoán được ra “cô ấy” là ai.
“Thiếu phu nhân vẫn bận rộn trong phòng bếp, có thể là muốn đích thân nấu ăn.” Sau khi trả lời xong, người giúp việc cũng lui ra ngoài.
Lục Tấn Uyên cầm ly cafe lên, nhấp một ngụm, hương vị êm dịu lan tỏa, lúc này đôi lông mày cau có nãy giờ của anh mới hơi buông lỏng, sau đó hừ một tiếng.
“Tưởng rằng làm điều này có thể lấy lòng tôi sao?”
Sau ngày không vui vẻ đó, hai người cũng chưa nói chuyện với nhau câu nào.
Lục Tấn Uyên tất nhiên sẽ không mở miệng trước, vì vậy, cô đây là đang nhượng bộ sao?
Lục Tấn Uyên nhấc đôi chân dài của mình lên, nhãn nhã thong dong chờ đợi.
Ôn Ninh bận rộn trong bếp một hồi, cũng thuận tiện hỏi đầu bếp Lục gia một vài vấn đề.
Thật ra, cô không hề biết nấu ăn, trước khi vào tù giam, cho dù có những ngày không được Ôn Khải Mặc đối xử tốt, cô vẫn là đại tiểu thư trên danh nghĩa của Ôn gia, ít nhất, mấy việc như giặt quần áo, nấu cơm vẫn không cần cô phải đích thân làm.
Nhưng, đó đã sớm là chuyện của quá khứ rồi.
Ôn Ninh tập trung làm, lộ ra nụ cười gượng gạo.
Cô nghĩ, cô xác thực nên học mấy kĩ năng sinh tồn cơ bản này, nếu không, sau này bị Lục gia đuổi ra ngoài, còn có thể mong chờ có người chuẩn bị chúng sẵn cho cô sao?
Qua một lúc, Ôn Ninh cũng coi như gian nan nấu xong bữa ăn, cẩn thận lấy ra rồi đặt vào hộp giữ nhiệt, cảm ơn đầu bếp xong cô liền ra ngoài.
Lục Tấn Uyên đã đợi trong phòng một lúc lâu, văn kiện trong tay đã xem nửa ngày rồi cũng không lật được một trang, đến khi Hạ Liên tới thông báo với anh đã đến giờ ăn cơm trưa, anh ra ngoài lại phát hiện ra Ôn Ninh vốn không ở nhà, lúc này mới ý thức được chỗ nào không đúng.
“Ôn Ninh đâu?”
Hạ Liên thấy sắc mặt không vui của Lục Tấn Uyên, vội vàng báo lại, “Từ sáng sớm thiếu phu nhân đã nấu ăn trong phòng bếp, nấu xong thì đem ra ngoài, cũng không biết là đi tìm ai… Tôi hỏi cô ấy một câu, còn bị mắng một trận nữa.”
Giọng nói của Hạ Liên càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, vô cùng oan ức mà cúi đầu.
Lục Tấn Uyên nghe xong, đã hoàn toàn không còn tâm trạng ăn uống nữa, bộp một tiếng, ném đôi đũa trong tay xuống, “Tôi ra ngoài một chuyến.”
Anh thật muốn nhìn xem, người phụ nữ này phải gấp gáp ra ngoài như vậy là muốn làm gì.
Ôn Ninh ngồi xe buýt đến điểm dừng lại đi bộ một đoạn rất dài mới đến chỗ hai người hẹn gặp.
Hạ Tử An đã tới, thấy cô mồ hôi đầm đìa đi đến, trong tay còn ôm khư khư hộp cơm giữ nhiệt, nơi mềm mại trong trái tim đột nhiên bị rung động.
Không ngờ, một câu nói anh chỉ coi như đùa giỡn, vậy mà cô lại nghiêm túc chân thành đối đãi như vậy.
“Xin lỗi anh, đến có chút muộn rồi, tôi có đem theo đồ ăn tôi tự làm, nhưng mà, hình như không ngon lắm.” Ôn Ninh có chút ngượng ngùng nói.
Trước khi đến cô đã nếm thử mấy món này rồi, mặc dù không đến mức không thể ăn được, nhưng nếu phải gọi là rất ngon thì tuyệt đối không thể với tới được.
Vì vậy, cô đặc biệt mang tài khoản tiết kiệm của mình tới, nhỡ may Hạ Tử An không thích, cô còn có thể mời anh đến nhà hàng ăn cơm.
“Vậy thì tôi phải nếm thử, xem xem có phải cô đang khiêm tốn không.” Hạ Tử An nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, mở hộp cơm ra ăn vài miếng. Ôn Ninh sờ vào ví tiền, vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần bị anh chê bai, nhưng Hạ TửAn lại dường như không hề lộ ra biểu cảm không vui như trong tưởng tượng của cô, ngược lại còn ăn rất nhiệt tình.
Không bao lâu sau, anh rất nể tình mà ăn hết toàn bộ chỗ đồ ăn cô làm.
Ôn Ninh nhìn thấy, trong lòng có chút thấp thỏm, Hạ Tử An dừng đôi đũa lại, liếc nhìn cô, “Cô cứ nhìn tôi chằm chằm, là trên mặt tôi có dính thứ gì bẩn sao?”
Ôn Ninh không nhịn được cười lên, lắc đầu, “Không có, chỉ là cảm thấy anh không hề kén ăn chút nào, dù sao, trình độ của tôi thế nào, trong lòng tôi rất rõ…”
“No, không phải như vậy, ăn thức ăn không chỉ xem mùi vị, mà còn phải xem có dùng tấm lòng hay không nữa.” Hạ Tử An cười cười lau miệng, “Cô không hề tệ như cô nghĩ đâu, sau này, có thể tự tin hơn chút.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Ninh nghe được lời khích lệ từ một người không quen thân, có chút bất ngờ, sau đó mới nở một nụ cười chân thành từ trái tim.
Ôn Ninh rất ít khi cười, sau khi rời khỏi nhà tù, tâm sự quá nhiều, cô cơ bản đều mang gương mặt lạnh lùng không lộ chút cảm xúc nào, nhưng khi cô cười lên, thật ra rất xinh đẹp.
Hạ Tử An nhìn gương mặt tươi cười của cô thì lập tức ngây người, ngực trái dường như bị thứ gì đó kích động, đập nhanh vô cùng.
Bình luận facebook