Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 382
Chương 382
Dù là dòng họ Horton hay bản thân Lục Tấn Uyên, cả hai bên đều biết rõ mục đích của cuộc so tài này nhưng Lục Tấn Uyên vẫn đồng ý.
Có câu nói, cơ hội và nguy hiểm là cùng tồn tại.
Đinh Vô Ưu là một nhà thiết kế thời trang, ước mơ của cô là hy vọng một ngày nào đó thiết kế của cô sẽ có mặt trên một sân khấu lớn hơn, cô hy vọng sẽ có thương hiệu của riêng mình.
Đối với ước mơ này của cô, Lục Tấn Uyên sẽ tìm cách hiện thực hóa nó cho cô và sẽ không để lỡ bất kỳ cơ hội nào.
Trong mắt dòng họ Horton, cuộc thi này là muốn làm cho nhà họ Lục bẽ mặt, nhưng đối với Lục Tấn Uyên mà nói, chẳng phải là cơ hội để Đinh Vô Ưu nổi tiếng sao?
Cô chủ Phil này của dòng họ Horton, dưới sự bồi dưỡng của dòng họ đã tiếp thu được hệ thống học tập toàn diện nhất, Đinh Vô Ưu thì như kẻ nửa đường chen ngang.
Trong trường hợp này, rất khó để thắng được Phil, nhưng đây là trong trận đấu chính quy.
Mà thi đấu ba ngày sau, sắp xếp trận đấu đều do bên người nhà họ Lục khống chế, có một tấm bình phong tự nhiên như thế, muốn động tay động chân một phen rất dễ dàng.
Nói cách khác, trong những trận đấu thường, Đinh Vô Ưu gần như khó có thể thắng được Phil, nhưng hiện tại, có Lục Tấn Uyên ra tay, muốn thắng vẫn có hy vọng.
Lục Tấn Uyên sẽ không nói cho Đinh Vô Ưu biết những chuyện rối rắm này, cô chỉ cần yên tâm chuẩn bị cho trận đấu ba ngày sau.
Ban đêm.
Hơn một nửa phòng khách sạn Đế Vương đều chìm trong bóng tối.
Bên ngoài khách sạn, một chiếc xe màu đen đậu ở bên cạnh, trong buồng xe rộng rãi, người bạn nhỏ Lục An Bảo gác chân ngắn lên chiếc đệm sô pha, trên tay nghịch máy tính bảng điều khiển từ xa.
Năm người đàn ông ngồi trên hai hàng ghế trước mặt là vệ sĩ của cậu bé, hai người trong số họ thỉnh thoảng got trái cây đưa cho cậu bé.
Còn có một người đàn ông, trên đùi để một chiếc laptop, hai tay nhanh như chớp gõ bàn phím, một lúc sau, màn hình máy tính hiện lên hình ảnh một căn phòng sang trọng.
“Cậu chủ nhỏ, xong rồi.”
Lục An Bảo liếc mắt nhìn: “Người phụ nữ kia ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi.” Vệ sĩ đáp.
“Rất tốt.”
Cậu nhóc hăng hái đứng dậy, khoanh chân ngồi ở trên giường, đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Phil đang ngủ say trên giường lớn kia, cái miệng béo mập hiện lên một đường cong buồn nôn.
Cậu bé lấy ra một chiếc hộp gỗ từ gầm giường tủ đằng sau lưng rồi mở ra, bên trong lặng lẽ đặt một mô hình máy bay người lớn to bằng lòng bàn tay, rất ngầu.
Đây đương nhiên không phải là một mô hình bình thường, đừng nhìn vỏ mô hình giống như mua trên thị trường, nhưng cấu tạo bên trong đã được tân trang lại với giá cao, đây là quà sinh nhật ông nội tặng cậu bé lúc cậu năm tuổi.
Người bạn nhỏ Lục An Bảo muốn chỉnh Phil một phen nên lập tức đánh chủ ý nhỏ tới mặt trên bộ mô hình này, cậu ấy còn đặc biệt yêu cầu An Minh giúp cậu ấy thêm công nghệ chiếu hình ảnh treo vào mô hình.
Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng.
Cậu bé lấy chiếc máy bay nhỏ đặt xuống đất, chiếc máy tính bảng điều khiển từ xa trong tay lập tức được vận hành, chiếc máy bay nhỏ vang lên tiếng động nhỏ, phía dưới xuất hiện bốn bánh xe.
Dưới sự điều khiển từ xa của cậu bé, chiếc máy bay nhỏ lao ra từ một cánh cửa nhỏ được mở trong buồng xe một cách vô cùng tự giác, chờ đợi có chủ đích, và bay về phía khách sạn Đế Vương.
Trong đêm, một mô hình nhỏ như thế chạy trong một góc vốn sẽ không khiến bất cứ ai chú ý.
Cứ như vậy, dưới sự điều khiển của một chú nhóc nhỏ nào đó trong buồng xe, chiếc máy bay nhỏ không coi ai ra gì, một đường thông suốt tiến vào trung tâm vườn hoa khách sạn Đế Vương.
Khu vườn trung tâm rộng lớn, muôn hoa khoe sắc, đài phun sương mù, dưới khung cảnh đẹp như vậy, một chiếc máy bay mô hình trong bụi cỏ, hoàn toàn che giấu bóng dáng của mình.
Lại có một tiếng lách cách nhẹ vang, bánh xe ở phía dưới thu lại, đôi cánh trong suốt trên đầu dang rộng, không gió tự quay.
Một giây sau, chiếc máy bay nhỏ từ từ bay lơ lửng lên trời, theo chỉ dẫn của người điều khiển, thẳng tắp dán vào vách tường chỗ tối từ từ bay lên cao, sau đó an toàn toàn tiến vào một gian phòng bên trong qua cửa sổ khép hờ.
Lúc này, trong buồng xe ngoài khách sạn, Lục An Bảo trừng lớn hai mắt nhìn màn hình máy tính trước mặt, thấy rõ ràng chiếc máy bay nhỏ yêu quý của mình đã hạ cánh an toàn xuống mặt đất bên cạnh giường Phil.
“Ha ha ha…”
Cậu nhóc đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt lộ ra vẻ hà hê, nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo, đôi mắt hạnh không khỏi nhíu lại.
Trong căn phòng yên tĩnh, trên mặt đất có thêm một chiếc máy bay nhỏ, đôi cánh trong suốt khép lại, bốn bánh xe lại xuất hiện.
Trên đỉnh có một tiếng lách cách nhẹ khác, hai ăng ten ngắn từ từ nồi lên, ở giữa ăng ten, một ánh sáng nhỏ màu đỏ lóe lên, một cảnh tượng kỳ diệu bất ngờ xảy ra.
Khoảnh khắc đó giữa không trung trên đầu chiếc máy bay nhỏ, đột nhiên xuất hiện một hình chiếu hình người trong suốt, nhưng đường nét lại càng ngày càng rõ, trôi nổi giữa không trung trên đầu giường Phil.
Bên trong buồng xe bên ngoài, Lục An Bảo rất vui vẻ điều khiển bằng máy tính bảng, còn không do dự chọn hình ảnh thân người khủng bố, trên màn hình máy tính bảng đột nhiên xuất hiện nhiều gương mặt quỷ máu tanh dữ tợn.
Người bạn nhỏ Lục An Bảo không sợ hãi chút nào, dạt dào thích thú phóng to từng hình ảnh, cần thận thẩm định chọn lựa, mấy vệ sĩ bên cạnh liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Cậu bé cuối cùng đã chọn một nhân vật khủng bố, Sadako, nhân vật hầu hết mọi người đều biết đến.
Nhấn nút OK, những đường nét cơ thể trong suốt lơ lửng trước mặt Phil chợt lóe lên, một nhân vật Sadako mặc váy trắng loang lổ vết máu, xộc xệch, gầy gò, tay chân tái nhợt với làn da xám xịt.
Dĩ nhiên là Phil đang ngủ nên tự nhiên không thấy được.
Lục An Bảo ngay lập tức bật chế độ âm thanh vòm stereo trong máy bay nhỏ.
Ngay lập tức, những tiếng la hét rùng rợn, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì nặng nề vang lên bên đầu giường Phil.
Dáng vẻ bây giờ của căn phòng này vô cùng đáng sợ, âm thanh ma quỷ lượn lờ, Sadako trôi nổi, ai tùy tiện nhìn thấy chắc hẳn cũng sợ đến gần chết.
Dưới âm thanh đặc biệt này, ý thức Phil dần dần từ trong giấc ngủ tỉnh lại, đêm khuya bị đánh thức nên rất tức giận, mày nhíu chặt.
Cô ta rốt cuộc cũng tỉnh lại, không kiên nhẫn mở mắt ra, vẻ mặt không hài lòng quay đầu sang một bên, đúng lúc nhìn thấy “thứ” lơ lửng trên không trung.
Cùng lúc đó, âm thanh ma quái lại vang lên bên tại cô ta, hai cánh tay của “Sadako” từ từ nhấc lên.
“A…”
Trong phút chốc, Phil sợ tới mức suýt chết, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ròng ròng, đôi mắt lồi ra, toàn bộ dây thần kinh trong não gần như đứt quãng, không ngừng la hét.
Khách sạn Đế Vương là sản nghiệp của Lục thị, đáng tự hào nhất là phần cứng thiết bị, lõi bên trong của mỗi bức tường đều được trang bị thiết bị chống ồn ngoại nhập, vô cùng hiệu quả.
Dù là dòng họ Horton hay bản thân Lục Tấn Uyên, cả hai bên đều biết rõ mục đích của cuộc so tài này nhưng Lục Tấn Uyên vẫn đồng ý.
Có câu nói, cơ hội và nguy hiểm là cùng tồn tại.
Đinh Vô Ưu là một nhà thiết kế thời trang, ước mơ của cô là hy vọng một ngày nào đó thiết kế của cô sẽ có mặt trên một sân khấu lớn hơn, cô hy vọng sẽ có thương hiệu của riêng mình.
Đối với ước mơ này của cô, Lục Tấn Uyên sẽ tìm cách hiện thực hóa nó cho cô và sẽ không để lỡ bất kỳ cơ hội nào.
Trong mắt dòng họ Horton, cuộc thi này là muốn làm cho nhà họ Lục bẽ mặt, nhưng đối với Lục Tấn Uyên mà nói, chẳng phải là cơ hội để Đinh Vô Ưu nổi tiếng sao?
Cô chủ Phil này của dòng họ Horton, dưới sự bồi dưỡng của dòng họ đã tiếp thu được hệ thống học tập toàn diện nhất, Đinh Vô Ưu thì như kẻ nửa đường chen ngang.
Trong trường hợp này, rất khó để thắng được Phil, nhưng đây là trong trận đấu chính quy.
Mà thi đấu ba ngày sau, sắp xếp trận đấu đều do bên người nhà họ Lục khống chế, có một tấm bình phong tự nhiên như thế, muốn động tay động chân một phen rất dễ dàng.
Nói cách khác, trong những trận đấu thường, Đinh Vô Ưu gần như khó có thể thắng được Phil, nhưng hiện tại, có Lục Tấn Uyên ra tay, muốn thắng vẫn có hy vọng.
Lục Tấn Uyên sẽ không nói cho Đinh Vô Ưu biết những chuyện rối rắm này, cô chỉ cần yên tâm chuẩn bị cho trận đấu ba ngày sau.
Ban đêm.
Hơn một nửa phòng khách sạn Đế Vương đều chìm trong bóng tối.
Bên ngoài khách sạn, một chiếc xe màu đen đậu ở bên cạnh, trong buồng xe rộng rãi, người bạn nhỏ Lục An Bảo gác chân ngắn lên chiếc đệm sô pha, trên tay nghịch máy tính bảng điều khiển từ xa.
Năm người đàn ông ngồi trên hai hàng ghế trước mặt là vệ sĩ của cậu bé, hai người trong số họ thỉnh thoảng got trái cây đưa cho cậu bé.
Còn có một người đàn ông, trên đùi để một chiếc laptop, hai tay nhanh như chớp gõ bàn phím, một lúc sau, màn hình máy tính hiện lên hình ảnh một căn phòng sang trọng.
“Cậu chủ nhỏ, xong rồi.”
Lục An Bảo liếc mắt nhìn: “Người phụ nữ kia ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi.” Vệ sĩ đáp.
“Rất tốt.”
Cậu nhóc hăng hái đứng dậy, khoanh chân ngồi ở trên giường, đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Phil đang ngủ say trên giường lớn kia, cái miệng béo mập hiện lên một đường cong buồn nôn.
Cậu bé lấy ra một chiếc hộp gỗ từ gầm giường tủ đằng sau lưng rồi mở ra, bên trong lặng lẽ đặt một mô hình máy bay người lớn to bằng lòng bàn tay, rất ngầu.
Đây đương nhiên không phải là một mô hình bình thường, đừng nhìn vỏ mô hình giống như mua trên thị trường, nhưng cấu tạo bên trong đã được tân trang lại với giá cao, đây là quà sinh nhật ông nội tặng cậu bé lúc cậu năm tuổi.
Người bạn nhỏ Lục An Bảo muốn chỉnh Phil một phen nên lập tức đánh chủ ý nhỏ tới mặt trên bộ mô hình này, cậu ấy còn đặc biệt yêu cầu An Minh giúp cậu ấy thêm công nghệ chiếu hình ảnh treo vào mô hình.
Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng.
Cậu bé lấy chiếc máy bay nhỏ đặt xuống đất, chiếc máy tính bảng điều khiển từ xa trong tay lập tức được vận hành, chiếc máy bay nhỏ vang lên tiếng động nhỏ, phía dưới xuất hiện bốn bánh xe.
Dưới sự điều khiển từ xa của cậu bé, chiếc máy bay nhỏ lao ra từ một cánh cửa nhỏ được mở trong buồng xe một cách vô cùng tự giác, chờ đợi có chủ đích, và bay về phía khách sạn Đế Vương.
Trong đêm, một mô hình nhỏ như thế chạy trong một góc vốn sẽ không khiến bất cứ ai chú ý.
Cứ như vậy, dưới sự điều khiển của một chú nhóc nhỏ nào đó trong buồng xe, chiếc máy bay nhỏ không coi ai ra gì, một đường thông suốt tiến vào trung tâm vườn hoa khách sạn Đế Vương.
Khu vườn trung tâm rộng lớn, muôn hoa khoe sắc, đài phun sương mù, dưới khung cảnh đẹp như vậy, một chiếc máy bay mô hình trong bụi cỏ, hoàn toàn che giấu bóng dáng của mình.
Lại có một tiếng lách cách nhẹ vang, bánh xe ở phía dưới thu lại, đôi cánh trong suốt trên đầu dang rộng, không gió tự quay.
Một giây sau, chiếc máy bay nhỏ từ từ bay lơ lửng lên trời, theo chỉ dẫn của người điều khiển, thẳng tắp dán vào vách tường chỗ tối từ từ bay lên cao, sau đó an toàn toàn tiến vào một gian phòng bên trong qua cửa sổ khép hờ.
Lúc này, trong buồng xe ngoài khách sạn, Lục An Bảo trừng lớn hai mắt nhìn màn hình máy tính trước mặt, thấy rõ ràng chiếc máy bay nhỏ yêu quý của mình đã hạ cánh an toàn xuống mặt đất bên cạnh giường Phil.
“Ha ha ha…”
Cậu nhóc đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt lộ ra vẻ hà hê, nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo, đôi mắt hạnh không khỏi nhíu lại.
Trong căn phòng yên tĩnh, trên mặt đất có thêm một chiếc máy bay nhỏ, đôi cánh trong suốt khép lại, bốn bánh xe lại xuất hiện.
Trên đỉnh có một tiếng lách cách nhẹ khác, hai ăng ten ngắn từ từ nồi lên, ở giữa ăng ten, một ánh sáng nhỏ màu đỏ lóe lên, một cảnh tượng kỳ diệu bất ngờ xảy ra.
Khoảnh khắc đó giữa không trung trên đầu chiếc máy bay nhỏ, đột nhiên xuất hiện một hình chiếu hình người trong suốt, nhưng đường nét lại càng ngày càng rõ, trôi nổi giữa không trung trên đầu giường Phil.
Bên trong buồng xe bên ngoài, Lục An Bảo rất vui vẻ điều khiển bằng máy tính bảng, còn không do dự chọn hình ảnh thân người khủng bố, trên màn hình máy tính bảng đột nhiên xuất hiện nhiều gương mặt quỷ máu tanh dữ tợn.
Người bạn nhỏ Lục An Bảo không sợ hãi chút nào, dạt dào thích thú phóng to từng hình ảnh, cần thận thẩm định chọn lựa, mấy vệ sĩ bên cạnh liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Cậu bé cuối cùng đã chọn một nhân vật khủng bố, Sadako, nhân vật hầu hết mọi người đều biết đến.
Nhấn nút OK, những đường nét cơ thể trong suốt lơ lửng trước mặt Phil chợt lóe lên, một nhân vật Sadako mặc váy trắng loang lổ vết máu, xộc xệch, gầy gò, tay chân tái nhợt với làn da xám xịt.
Dĩ nhiên là Phil đang ngủ nên tự nhiên không thấy được.
Lục An Bảo ngay lập tức bật chế độ âm thanh vòm stereo trong máy bay nhỏ.
Ngay lập tức, những tiếng la hét rùng rợn, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì nặng nề vang lên bên đầu giường Phil.
Dáng vẻ bây giờ của căn phòng này vô cùng đáng sợ, âm thanh ma quỷ lượn lờ, Sadako trôi nổi, ai tùy tiện nhìn thấy chắc hẳn cũng sợ đến gần chết.
Dưới âm thanh đặc biệt này, ý thức Phil dần dần từ trong giấc ngủ tỉnh lại, đêm khuya bị đánh thức nên rất tức giận, mày nhíu chặt.
Cô ta rốt cuộc cũng tỉnh lại, không kiên nhẫn mở mắt ra, vẻ mặt không hài lòng quay đầu sang một bên, đúng lúc nhìn thấy “thứ” lơ lửng trên không trung.
Cùng lúc đó, âm thanh ma quái lại vang lên bên tại cô ta, hai cánh tay của “Sadako” từ từ nhấc lên.
“A…”
Trong phút chốc, Phil sợ tới mức suýt chết, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ròng ròng, đôi mắt lồi ra, toàn bộ dây thần kinh trong não gần như đứt quãng, không ngừng la hét.
Khách sạn Đế Vương là sản nghiệp của Lục thị, đáng tự hào nhất là phần cứng thiết bị, lõi bên trong của mỗi bức tường đều được trang bị thiết bị chống ồn ngoại nhập, vô cùng hiệu quả.
Bình luận facebook