Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Chương 42
Ông từ từ đi xuống cầu thang, ông bước đi rất chậm, mang lại cho người ta cảm giác áp bức không dám chất vấn.
Chu Bạch Nguyệt có chút chột dạ không lý do.
Ông liếc nhìn bọn họ, “Có một số việc tôi không nói ra, không có nghĩa là không biết, các người tự biết phải làm gì.”
“Tôi không hi vọng bất cứ điều gì liên quan đến Ôn Ninh Và Lục gia bị tiết lộ ra ngoài, nếu ai dám lá gan đủ lớn, có thể bất chấp thử xem.”
Vài lời nói xong, cả phòng ăn to như thế im lặng không tiếng động.
Ôn Ninh cúi đầu, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.
“Vậy, cô ta thật sự là vợ của Tấn Uyên sao?” Chu Bạch Nguyệt vội vàng hỏi.
Ông không nói gì, chỉ liếc nhìn bà ta lạnh lùng, Lục Minh Hàn vội vàng kéo bà ta về phía sau, “Chúng cháu biết rồi, sự việc này, nhất định không nói linh tinh ra ngoài.”
Ông gật gật đầu, lúc này mới nhìn Ôn Ninh, “Hôm qua cháu làm rất tốt, nhớ kĩ về sau cứ vậy mà làm.
Ôn Ninh gật gật đầu, không khí bữa cơm trong chốc lát trở nên ngột ngạt.
Sau bữa tối, ông gọi Lục Tấn Uyên một mình vào phòng sách.
“Chuyện ngày hôm qua ông đều hiểu, sau này, các công ty trong tay bọn họ, đều giao cho con quản lý.”
Ông lắc đầu, vốn dĩ bởi vì Lục Tấn Uyên xảy ra chuyện, cũng khiến ông thay đổi quan niệm, có suy nghĩ muốn gần gũi hơn với những người thân đó. Nhưng chuyện ngày hôm qua, rõ ràng đã nhắc nhở ông, có một số người trong đầu chỉ nghĩ đến tài sản trong tay ông, căn bản không đáng được tín nhiệm.
“Vâng, cháu biết rồi.” Lục Tấn Uyên gật gật đầu, trong mắt không chút cảm xúc.
“Đúng rồi, về Ôn Ninh, cháu thấy nó thể nào? Hôm qua con đã vì nó mà ra mặt, không lẽ..” Trong lời của ông có ý nói bóng nói gió, Lục Tấn Uyên luôn lạnh nhạt, nhất là các vấn đề liên quan đến phụ nữ, trước nay rất ít lẫn lộn. Lúc này, lại vì Ôn Ninh mà công khai gây khó dễ với Chu Bạch Nguyệt, điều này khó tránh khiến ông suy nghĩ.
“Chỉ vì hôm qua cô ấy giúp cháu, chỉ có thế thôi.” Lục Tấn Dương khẽ cau mày, mặc dù lời nói ra như thế, nhưng lúc nãy anh chỉ vô thức ngăn chặn động tác của Chu Bạch Nguyệt, đến khi có phản ứng trở lại, đã thành tình cảnh đó rồi. Điều này thực sự không giống với việc anh sẽ làm.
“Chỉ là như vậy thì tốt. Tấn Uyên, con nhất định đừng nảy sinh tình cảm với nó. Ta giữ nó lại chỉ để bảo vệ cho con được bình an, người phụ nữ như vậy, không xứng với con.” Ông nói xong, liền xua tay, ông tuổi tác đã lớn, lúc này cũng có chút mệt rồi.
Lục Tấn Uyên gật đầu lùi ra ngoài, dường như trong đầu đang suy nghĩ gì đó.
Ôn Ninh theo Lục Tấn Uyên đến công ty như thường lệ. Tuy nhiên, hôm nay trên cả đoạn đường biểu cảm của Lục Tấn Uyên vô cùng lạnh nhạt. Mặc dù bình thường anh ta cũng ít khi có biểu cảm gì, nhưng Ôn Ninh vẫn cảm thấy dường như tâm trạng anh ta không được tốt. Vì thế, trên cả đoạn đường hai người không nói chuyện, đến công ty, mỗi người đi làm việc riêng của mình.
Ôn Ninh dọn dẹp tầng trên một lúc, một lúc sau, An Thần đi qua nhờ cô đưa giúp một ít đồ. Ôn Ninh cầm tập tài liệu đi xuống cầu thang, lúc này mới phát hiện phòng làm việc bình thường luôn ngay ngắn trật tự lại trở nên náo loạn.
“Ôn Lam đến rồi, người ở bên ngoài so với trên TV còn đẹp hơn nhiều.”
“Cô ấy dường như muốn hợp tác với công ty của chúng ta quay quảng cáo.”
“Theo như thông tin vỉa hè, giá cả người phát ngôn bằng một nửa báo giá, bộ phận quảng cáo lần này lời to rồi…”
Ôn Ninh đứng một lúc, nghe đến tên Ôn Lam, đột nhiên có dự cảm không lành. Đặc biệt, khi biệt cô ta cố tình hạ thấp giá trị bản thân để đến đây, cô càng chắc chắn hơn, Ôn Lam lần này qua đây nhất định là không có bất kỳ ý tốt nào. Nghĩ lại, liền nhanh chóng đưa đồ cho người khác, tránh gặp phải Ôn Lam lại phiền phức, chỉ là, khi Ôn Ninh nhận ra điều này đã muộn rồi.
Cô đang muốn đi, Ôn Lam liền đi qua đó, nhìn thấy cô, gương mặt lộ ra nụ cười kinh ngạc vui mừng, “Ô? Chị? Là chị sao? Em không nhận nhầm chứ?” Ôn Lam bị đám người vây xung quanh đứng cách đó không bao xa, ung dung thản nhiên lên tiếng gọi Ôn Ninh. Nhìn thấy cô so với tưởng tưởng của bản thân sống tốt hơn nhiều, đôi mắt Ôn Lam lướt qua chút lạnh lùng. Không thể ngờ những gì Ôn Ninh nói lại là sự thật, cô ta vậy mà lại thực sự đến tập đoàn Lục Thị.
Với kinh nghiệm của mình, có thể ở lại đây, nhất định có quan hệ mật thiết với Lục Tấn Uyên, chẳng lẽ, vị thiếu gia kia của Lục gia, lại quen biết với Ôn Ninh? Trong lòng phiền muộn, Ôn Lam tuy nghĩ vậy vẫn nhiệt tình đi qua đó, “Chị à, chị làm việc ở đây cũng không nói cho em biết một tiếng, nếu như biết, em có thể nói giúp chị vài lời đó.”
Nói cho cô ta? Sau đó chờ đợi em gái trước mặt lương thiện sau lưng độc ác làm hỏng công việc mà cô khó lắm mới kiếm được hay sao? Ôn Ninh im lặng không nói gì, nhưng trong ánh mắt có sự mỉa mai, rõ ràng không muốn cùng cô ta vòng vo.
Ôn Lam thấy vậy, kéo tay cô lại, nhìn có vẻ thân mật, cô ta lại ở một nơi mà người khác không thấy véo mạnh Ôn Ninh một cái. Móng tay của Ôn Lam rất dài, bình thường được chăm sóc tốt, vì vậy rất cứng cáp, lần này khiến Ôn Ninh cảm thấy như móng tay có gắn kim cương đang xuyên vào da thịt cô, vô cùng đau đớn. Cô nhịn không được khẽ kêu lên, nhưng vẫn cố nhịn không cử động nhiều. Ôn Lam muốn cô nổi giận trước mặt mọi người, sau đó lại đem trách nhiệm đổ lên người cô. Năm đó, khi cô ta vừa bước vào Ôn gia đã như thế, giả bộ thân thiết với cô, sau lưng lại lén lút cấu véo cô. Ôn Ninh của lúc đó chưa từng chịu qua sự tức giận như thế, liền đẩy cô ta ra, sau đó bị buộc tội là ghen ăn tức ở, tâm địa độc ác, càng ngày càng khiến Ôn Khải Mặc ghê tởm cô.
Không ngờ mấy năm sau gặp lại, thủ đoạn của đứa em gái này vẫn giống như trước kia.
Ôn Lam có chút kinh ngạc nhìn Ôn Ninh, cô lại không có bất cứ phản ứng quá khích nào, rõ ràng là cô ta đã rất dùng lực, Ôn Ninh đáng ra phải vô cùng đau đớn mới phải chứ?
Ôn Ninh nhìn ra sự hoài nghi trong đáy mắt của cô ta, đáy lòng cười chế nhạo rút tay trở lại, “Tôi vẫn còn công việc chưa làm xong, không nói chuyện với cô được nữa.” Sau khi bị giam ba năm trong tù, nếu như lại bị tính kế bằng thủ đoạn ngây thơ này, cô thật sự quá vô dụng rồi.
Ôn Ninh nhẹ nhàng kéo tay trở lại, rời đi.
Ôn Lam nhìn bóng dáng cô rời đi, trong mắt có chút oán hận, không ngờ rằng, ba năm qua, cô chị gái ngốc nghếch ngu dốt này cũng thông minh hơn rồi. Vì thế, mới có thể mê hoặc được người đàn ông như Lục Tấn Uyên sao?
Ôn Lam trong mắt lóe lên tia vội vã, thế lực sản nghiệp của Lục Tấn Uyên vượt xa Dư Phi Minh. Ngộ nhớ Ôn Ninh mượn cơ hội leo lên được, cô ta nhất định sẽ trả thù cô…
Ông từ từ đi xuống cầu thang, ông bước đi rất chậm, mang lại cho người ta cảm giác áp bức không dám chất vấn.
Chu Bạch Nguyệt có chút chột dạ không lý do.
Ông liếc nhìn bọn họ, “Có một số việc tôi không nói ra, không có nghĩa là không biết, các người tự biết phải làm gì.”
“Tôi không hi vọng bất cứ điều gì liên quan đến Ôn Ninh Và Lục gia bị tiết lộ ra ngoài, nếu ai dám lá gan đủ lớn, có thể bất chấp thử xem.”
Vài lời nói xong, cả phòng ăn to như thế im lặng không tiếng động.
Ôn Ninh cúi đầu, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.
“Vậy, cô ta thật sự là vợ của Tấn Uyên sao?” Chu Bạch Nguyệt vội vàng hỏi.
Ông không nói gì, chỉ liếc nhìn bà ta lạnh lùng, Lục Minh Hàn vội vàng kéo bà ta về phía sau, “Chúng cháu biết rồi, sự việc này, nhất định không nói linh tinh ra ngoài.”
Ông gật gật đầu, lúc này mới nhìn Ôn Ninh, “Hôm qua cháu làm rất tốt, nhớ kĩ về sau cứ vậy mà làm.
Ôn Ninh gật gật đầu, không khí bữa cơm trong chốc lát trở nên ngột ngạt.
Sau bữa tối, ông gọi Lục Tấn Uyên một mình vào phòng sách.
“Chuyện ngày hôm qua ông đều hiểu, sau này, các công ty trong tay bọn họ, đều giao cho con quản lý.”
Ông lắc đầu, vốn dĩ bởi vì Lục Tấn Uyên xảy ra chuyện, cũng khiến ông thay đổi quan niệm, có suy nghĩ muốn gần gũi hơn với những người thân đó. Nhưng chuyện ngày hôm qua, rõ ràng đã nhắc nhở ông, có một số người trong đầu chỉ nghĩ đến tài sản trong tay ông, căn bản không đáng được tín nhiệm.
“Vâng, cháu biết rồi.” Lục Tấn Uyên gật gật đầu, trong mắt không chút cảm xúc.
“Đúng rồi, về Ôn Ninh, cháu thấy nó thể nào? Hôm qua con đã vì nó mà ra mặt, không lẽ..” Trong lời của ông có ý nói bóng nói gió, Lục Tấn Uyên luôn lạnh nhạt, nhất là các vấn đề liên quan đến phụ nữ, trước nay rất ít lẫn lộn. Lúc này, lại vì Ôn Ninh mà công khai gây khó dễ với Chu Bạch Nguyệt, điều này khó tránh khiến ông suy nghĩ.
“Chỉ vì hôm qua cô ấy giúp cháu, chỉ có thế thôi.” Lục Tấn Dương khẽ cau mày, mặc dù lời nói ra như thế, nhưng lúc nãy anh chỉ vô thức ngăn chặn động tác của Chu Bạch Nguyệt, đến khi có phản ứng trở lại, đã thành tình cảnh đó rồi. Điều này thực sự không giống với việc anh sẽ làm.
“Chỉ là như vậy thì tốt. Tấn Uyên, con nhất định đừng nảy sinh tình cảm với nó. Ta giữ nó lại chỉ để bảo vệ cho con được bình an, người phụ nữ như vậy, không xứng với con.” Ông nói xong, liền xua tay, ông tuổi tác đã lớn, lúc này cũng có chút mệt rồi.
Lục Tấn Uyên gật đầu lùi ra ngoài, dường như trong đầu đang suy nghĩ gì đó.
Ôn Ninh theo Lục Tấn Uyên đến công ty như thường lệ. Tuy nhiên, hôm nay trên cả đoạn đường biểu cảm của Lục Tấn Uyên vô cùng lạnh nhạt. Mặc dù bình thường anh ta cũng ít khi có biểu cảm gì, nhưng Ôn Ninh vẫn cảm thấy dường như tâm trạng anh ta không được tốt. Vì thế, trên cả đoạn đường hai người không nói chuyện, đến công ty, mỗi người đi làm việc riêng của mình.
Ôn Ninh dọn dẹp tầng trên một lúc, một lúc sau, An Thần đi qua nhờ cô đưa giúp một ít đồ. Ôn Ninh cầm tập tài liệu đi xuống cầu thang, lúc này mới phát hiện phòng làm việc bình thường luôn ngay ngắn trật tự lại trở nên náo loạn.
“Ôn Lam đến rồi, người ở bên ngoài so với trên TV còn đẹp hơn nhiều.”
“Cô ấy dường như muốn hợp tác với công ty của chúng ta quay quảng cáo.”
“Theo như thông tin vỉa hè, giá cả người phát ngôn bằng một nửa báo giá, bộ phận quảng cáo lần này lời to rồi…”
Ôn Ninh đứng một lúc, nghe đến tên Ôn Lam, đột nhiên có dự cảm không lành. Đặc biệt, khi biệt cô ta cố tình hạ thấp giá trị bản thân để đến đây, cô càng chắc chắn hơn, Ôn Lam lần này qua đây nhất định là không có bất kỳ ý tốt nào. Nghĩ lại, liền nhanh chóng đưa đồ cho người khác, tránh gặp phải Ôn Lam lại phiền phức, chỉ là, khi Ôn Ninh nhận ra điều này đã muộn rồi.
Cô đang muốn đi, Ôn Lam liền đi qua đó, nhìn thấy cô, gương mặt lộ ra nụ cười kinh ngạc vui mừng, “Ô? Chị? Là chị sao? Em không nhận nhầm chứ?” Ôn Lam bị đám người vây xung quanh đứng cách đó không bao xa, ung dung thản nhiên lên tiếng gọi Ôn Ninh. Nhìn thấy cô so với tưởng tưởng của bản thân sống tốt hơn nhiều, đôi mắt Ôn Lam lướt qua chút lạnh lùng. Không thể ngờ những gì Ôn Ninh nói lại là sự thật, cô ta vậy mà lại thực sự đến tập đoàn Lục Thị.
Với kinh nghiệm của mình, có thể ở lại đây, nhất định có quan hệ mật thiết với Lục Tấn Uyên, chẳng lẽ, vị thiếu gia kia của Lục gia, lại quen biết với Ôn Ninh? Trong lòng phiền muộn, Ôn Lam tuy nghĩ vậy vẫn nhiệt tình đi qua đó, “Chị à, chị làm việc ở đây cũng không nói cho em biết một tiếng, nếu như biết, em có thể nói giúp chị vài lời đó.”
Nói cho cô ta? Sau đó chờ đợi em gái trước mặt lương thiện sau lưng độc ác làm hỏng công việc mà cô khó lắm mới kiếm được hay sao? Ôn Ninh im lặng không nói gì, nhưng trong ánh mắt có sự mỉa mai, rõ ràng không muốn cùng cô ta vòng vo.
Ôn Lam thấy vậy, kéo tay cô lại, nhìn có vẻ thân mật, cô ta lại ở một nơi mà người khác không thấy véo mạnh Ôn Ninh một cái. Móng tay của Ôn Lam rất dài, bình thường được chăm sóc tốt, vì vậy rất cứng cáp, lần này khiến Ôn Ninh cảm thấy như móng tay có gắn kim cương đang xuyên vào da thịt cô, vô cùng đau đớn. Cô nhịn không được khẽ kêu lên, nhưng vẫn cố nhịn không cử động nhiều. Ôn Lam muốn cô nổi giận trước mặt mọi người, sau đó lại đem trách nhiệm đổ lên người cô. Năm đó, khi cô ta vừa bước vào Ôn gia đã như thế, giả bộ thân thiết với cô, sau lưng lại lén lút cấu véo cô. Ôn Ninh của lúc đó chưa từng chịu qua sự tức giận như thế, liền đẩy cô ta ra, sau đó bị buộc tội là ghen ăn tức ở, tâm địa độc ác, càng ngày càng khiến Ôn Khải Mặc ghê tởm cô.
Không ngờ mấy năm sau gặp lại, thủ đoạn của đứa em gái này vẫn giống như trước kia.
Ôn Lam có chút kinh ngạc nhìn Ôn Ninh, cô lại không có bất cứ phản ứng quá khích nào, rõ ràng là cô ta đã rất dùng lực, Ôn Ninh đáng ra phải vô cùng đau đớn mới phải chứ?
Ôn Ninh nhìn ra sự hoài nghi trong đáy mắt của cô ta, đáy lòng cười chế nhạo rút tay trở lại, “Tôi vẫn còn công việc chưa làm xong, không nói chuyện với cô được nữa.” Sau khi bị giam ba năm trong tù, nếu như lại bị tính kế bằng thủ đoạn ngây thơ này, cô thật sự quá vô dụng rồi.
Ôn Ninh nhẹ nhàng kéo tay trở lại, rời đi.
Ôn Lam nhìn bóng dáng cô rời đi, trong mắt có chút oán hận, không ngờ rằng, ba năm qua, cô chị gái ngốc nghếch ngu dốt này cũng thông minh hơn rồi. Vì thế, mới có thể mê hoặc được người đàn ông như Lục Tấn Uyên sao?
Ôn Lam trong mắt lóe lên tia vội vã, thế lực sản nghiệp của Lục Tấn Uyên vượt xa Dư Phi Minh. Ngộ nhớ Ôn Ninh mượn cơ hội leo lên được, cô ta nhất định sẽ trả thù cô…
Bình luận facebook