Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 474
Chương 474
Nghĩ nghĩ, người phụ nữ liếc nhìn An Minh: “anh làm thế nào để chứng minh lời anh nói là thật hay giả?”
Mấy ngày nay, bà ta kiếm được không ít nhờ bán bản vẽ của Rosalia cho dòng họ Horton, nhưng con người luôn lòng tham không đáy, nếu có giá cao hơn, bà ta không ngại đổi người hợp tác.
An Trần lấy ra một tấm chi phiếu trống: “Chỉ cần bà làm Boss tôi hài lòng, mặt trên tùy bà điền thế nào.”
Mắt người phụ nữ sáng lên: “Vậy còn đợi gì nữa, bây giờ tôi đi gặp anh ta.”
“Không, người Boss muốn gặp là cô gái trẻ tuổi kia.”
Người phụ nữ liếc nhìn Rosalia lại bắt đầu ngơ ngẩn nhìn giấy vẽ, nghĩ một chút, gật đầu.
An Minh dựa vào mấy nhân việc công tác mua chuộc được, từ cửa sau đưa hai người đi ra, sau đó, đi thắng đến tập đoàn Lục thị.
Trên đường đi, thỉnh thoảng anh đánh giá cô gái kia.
Cô gái trẻ mặc váy Lolita màu đen, tinh xảo giống như búp bê sứ, dọc theo đường đi cũng không nói lời nào, mắt cũng không nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà cứ nhìn thẳng về phía trước. Cảm giác này, thực sự kỳ lạ.
An Minh dời mắt, tập trung lái xe.
Chẳng bao lâu, xe đã đến tập đoàn Lục thị.
An Minh đưa họ lên tầng cao nhất, Lục Tấn Uyên đã sớm đợi ở đó.
“Boss, người đã đến.”
Lục Tấn Uyên nghe thế, cau mày: “Vào đi.”
An Minh đưa hai người tiến vào văn phòng, Lục Tấn Uyên trực tiếp lướt qua người phụ nữ vừa nhìn là biết trong đầu chỉ có tiền, nhìn vào cô gái theo như lời Ôn Ninh nói.
Vẻ ngoài quả thực không chê vào đâu được, nhưng nét mặt và điệu bộ đúng là kỳ lạ.
Thấy Lục Tấn Uyên đánh giá, người phụ nữ trung niên vừa bị ép xuống bởi sự xa hoa và xa xỉ của nơi này, niềm nở bước tới: “Đây là cháu gái tôi, đừng nhìn nó dáng vẻ như này, nhưng nó là thiên tài thiết kế đấy.”
“Ô? Dáng vẻ như này? Cô ấy làm sao vậy?”
“Đứa bé này không có cha mẹ từ nhỏ, đều là tôi người thím này đây ngậm đắng nuốt cay nuôi con bé lớn, lớn như vậy rồi mà chưa từng nói chuyện, mỗi ngày vẽ tranh trên bàn vẽ, không lâu trước tôi mới phát hiện mấy thứ con bé vẽ lợi hại cỡ nào, cậu này, nếu anh đồng ý cho chúng tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng.”
Nghe bà ta nói, Rosalia vẫn luôn không nói, chỉ là trên mặt thoáng lên một tia giận dữ, bị Lục Tấn Uyên bắt được.
Hắn trong lòng gần như cũng hiểu được gì.
E rằng, cô gái trẻ này từ nhỏ đã mắc chứng tự kỷ, nhưng đúng là có tài năng xuất sắc, không nói chuyện, ngược lại khiến cô ấy càng thêm tập trung hơn với thiết kế, cho nên, mới có thể trẻ như vậy đã có tài năng đáng sợ như thế.
Vậy, những thứ mà Tina vẽ, có lẽ cũng là đánh cắp từ cô gái này.
“Dòng họ Horton cho bà bao nhiêu?” Lục Tấn Uyên nghe lời người đàn bà kia nói, thình lình nói một câu.
“Cũng chỉ…”
Người đàn bà lập tức phản ứng.
Khi giao dịch với dòng họ Horton, bà đã ký thỏa thuận bảo mật, tuyệt đối không được nói ra loại chuyện vẽ thay này, nhưng Lục Tấn Uyên nói như vậy, bà theo tiềm thức đã trả lời.
Trên lưng toát ra mồ hôi lạnh: “Không có, tôi không biết cái gì dòng họ Horton.”
“Chuyện đến bây giờ, bà cảm thấy tôi còn tin sao?”
Lục Tấn Uyên thấy bà ta chột dạ như thế, suy đoán trong lòng đã chắc tám chín phần mười: “Bây giờ bà có thể làm, chính là hợp tác với tôi, nói cách khác, bà đã đến trên địa bàn của tôi, sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nghĩ một chút là biết.”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy: “Hóa ra anh hoàn toàn không phải muốn làm giao dịch, chính là đến uy hiếp tôi?”
Nói xong, kéo Rosalia định đi, người đàn ông này, thoạt nhìn không thể chọc vào.
Lục Tấn Uyên cũng không ngăn cản, chỉ là nhàn nhạt mở miệng: “Cô gái này, chẳng lẽ cô không muốn lấy thứ người khác cướp từ trong tay cô về sao?”
Vẫn luôn ở trạng thái thờ ơ, Rosalia mặt không có biểu cảm nhìn Lục Tấn Uyên một cái, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Ngay sau đó, cô vậy mà thoát khỏi tay của người phụ nữ kia, đến trước mặt Lục Tấn Uyên, nhìn anh chằm chằm.
“Rosalia, mày có chuyện gì vậy? Nếu mày không giữ lời hứa, sẽ hại chết cả nhà chúng ta.” Người phụ nữ trung niên hét lên, rốt cuộc bà chưa từng thấy việc đời, chỉ biết nếu về nước bị nhà Horton biết được việc mình phản bội, nhất định sẽ bị tra tấn thê thảm, bước lên mạnh mẽ kéo Rosalia phải rời đi.
“An Minh, đưa bà ta xuống, để bà ta bình tĩnh lại.”
Lục Tấn Uyên lạnh lùng ra lệnh, trong văn phòng rất nhanh chỉ còn lại có hai người.
“Tôi không biết lúc đó các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng, bản vẽ của cô bị trộm đi, cũng bị người khác lợi dụng làm tổn thương người tôi yêu, cho nên, tôi muốn đầu sỏ gây tội phải trả giá, cô có sẵn lòng phối hợp không?”
Lục Tấn Uyên chậm rãi nói, Rosalia cúi đầu, im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.
“Vậy được, cô cứ ở lại đây, cụ thể như thế nào, tôi sắp xếp xong sẽ nói với cô.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên gọi người đến, sắp xếp một chỗ ở an toàn cho Rosalia.
Mặt khác, An Minh cũng dùng thái độ cưỡng bức đe dọa, dọa người phụ nữ trung niên vô cùng sợ hãi, cuối cùng, bà ta cũng nói hết toàn bộ tình huống.
Như lời bà ta nói, Rosalia đã vắng cha mẹ từ nhỏ, được người thím bà ta nhận nuôi, nhưng cô ta không nói chuyện từ nhỏ, thật ra là mắc mắc chứng tự kỷ.
Bà ta biết chỗ nào không thích hợp, nhưng cũng không muốn tốn quá nhiều chữa bệnh cho cô ấy, bởi vì triệu chứng của Rosalia không nghiêm trọng lắm, bình thường rất yên lặng, chỉ câm bút vẽ tranh, cho nên cũng không ai quan tâm.
Chỉ sau này một tác phẩm của Rosalia bị người của nhà Horton nhìn thấy, bà ta mới biết được mấy thứ mà bà ta không hiểu đó lại đáng giá như vậy.
Dòng họ Horton cho bà ta mấy chục triệu, để lấy đi tất cả các tác phẩm của Rosalia, hơn nữa, còn bảo đảm chỉ cần cô tiếp tục vẽ, thì có thể bảo đảm đời này của cô sẽ cơm áo không lo.
Một người phụ nữ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy tự nhiên sẽ đồng ý, lân này đến Việt Nam, cũng là dòng họ Horton sắp xếp.
Không ngờ sẽ gặp chuyện rắc rối.
Sau khi An Minh báo cáo hết tình hình, Lục Tấn Uyên gần như hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Có vẻ như Tina căn bản chính là lấy đi mấy trăm tác phẩm của người ta, khó trách nắm chắc như vậy.
Dẫu sao, cho dù gặp phải ra đề mục tại chỗ, lấy số lượng tác phẩm đó, thế nào cũng có thể trúng mò.
Hơn nữa, người lúc đó chăm sóc Ôn Ninh và Tina là hai người từ hai quốc gia khác nhau, đề mục người chủ trì rút ra đều rất trung tính, nghĩa là cái gì cũng có thể lồng vào trong đó.
Giống như cho bạn một kho đề đá án, lại có thể khiến bạn ngẫu nhiên rút đề từ trong đó, cho dù làm như thế nào, sẽ không có vấn đề gì.
“Thông báo cho phóng viên, ngày mai mở họp báo.”
Lục Tấn Uyên ném cây bút trong tay sang một bên: “Đã có gan tính toán người của tôi, tôi sẽ khiến bọn họ rơi vào địa ngược bò lên không nổi.”
Nghĩ nghĩ, người phụ nữ liếc nhìn An Minh: “anh làm thế nào để chứng minh lời anh nói là thật hay giả?”
Mấy ngày nay, bà ta kiếm được không ít nhờ bán bản vẽ của Rosalia cho dòng họ Horton, nhưng con người luôn lòng tham không đáy, nếu có giá cao hơn, bà ta không ngại đổi người hợp tác.
An Trần lấy ra một tấm chi phiếu trống: “Chỉ cần bà làm Boss tôi hài lòng, mặt trên tùy bà điền thế nào.”
Mắt người phụ nữ sáng lên: “Vậy còn đợi gì nữa, bây giờ tôi đi gặp anh ta.”
“Không, người Boss muốn gặp là cô gái trẻ tuổi kia.”
Người phụ nữ liếc nhìn Rosalia lại bắt đầu ngơ ngẩn nhìn giấy vẽ, nghĩ một chút, gật đầu.
An Minh dựa vào mấy nhân việc công tác mua chuộc được, từ cửa sau đưa hai người đi ra, sau đó, đi thắng đến tập đoàn Lục thị.
Trên đường đi, thỉnh thoảng anh đánh giá cô gái kia.
Cô gái trẻ mặc váy Lolita màu đen, tinh xảo giống như búp bê sứ, dọc theo đường đi cũng không nói lời nào, mắt cũng không nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà cứ nhìn thẳng về phía trước. Cảm giác này, thực sự kỳ lạ.
An Minh dời mắt, tập trung lái xe.
Chẳng bao lâu, xe đã đến tập đoàn Lục thị.
An Minh đưa họ lên tầng cao nhất, Lục Tấn Uyên đã sớm đợi ở đó.
“Boss, người đã đến.”
Lục Tấn Uyên nghe thế, cau mày: “Vào đi.”
An Minh đưa hai người tiến vào văn phòng, Lục Tấn Uyên trực tiếp lướt qua người phụ nữ vừa nhìn là biết trong đầu chỉ có tiền, nhìn vào cô gái theo như lời Ôn Ninh nói.
Vẻ ngoài quả thực không chê vào đâu được, nhưng nét mặt và điệu bộ đúng là kỳ lạ.
Thấy Lục Tấn Uyên đánh giá, người phụ nữ trung niên vừa bị ép xuống bởi sự xa hoa và xa xỉ của nơi này, niềm nở bước tới: “Đây là cháu gái tôi, đừng nhìn nó dáng vẻ như này, nhưng nó là thiên tài thiết kế đấy.”
“Ô? Dáng vẻ như này? Cô ấy làm sao vậy?”
“Đứa bé này không có cha mẹ từ nhỏ, đều là tôi người thím này đây ngậm đắng nuốt cay nuôi con bé lớn, lớn như vậy rồi mà chưa từng nói chuyện, mỗi ngày vẽ tranh trên bàn vẽ, không lâu trước tôi mới phát hiện mấy thứ con bé vẽ lợi hại cỡ nào, cậu này, nếu anh đồng ý cho chúng tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng.”
Nghe bà ta nói, Rosalia vẫn luôn không nói, chỉ là trên mặt thoáng lên một tia giận dữ, bị Lục Tấn Uyên bắt được.
Hắn trong lòng gần như cũng hiểu được gì.
E rằng, cô gái trẻ này từ nhỏ đã mắc chứng tự kỷ, nhưng đúng là có tài năng xuất sắc, không nói chuyện, ngược lại khiến cô ấy càng thêm tập trung hơn với thiết kế, cho nên, mới có thể trẻ như vậy đã có tài năng đáng sợ như thế.
Vậy, những thứ mà Tina vẽ, có lẽ cũng là đánh cắp từ cô gái này.
“Dòng họ Horton cho bà bao nhiêu?” Lục Tấn Uyên nghe lời người đàn bà kia nói, thình lình nói một câu.
“Cũng chỉ…”
Người đàn bà lập tức phản ứng.
Khi giao dịch với dòng họ Horton, bà đã ký thỏa thuận bảo mật, tuyệt đối không được nói ra loại chuyện vẽ thay này, nhưng Lục Tấn Uyên nói như vậy, bà theo tiềm thức đã trả lời.
Trên lưng toát ra mồ hôi lạnh: “Không có, tôi không biết cái gì dòng họ Horton.”
“Chuyện đến bây giờ, bà cảm thấy tôi còn tin sao?”
Lục Tấn Uyên thấy bà ta chột dạ như thế, suy đoán trong lòng đã chắc tám chín phần mười: “Bây giờ bà có thể làm, chính là hợp tác với tôi, nói cách khác, bà đã đến trên địa bàn của tôi, sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nghĩ một chút là biết.”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy: “Hóa ra anh hoàn toàn không phải muốn làm giao dịch, chính là đến uy hiếp tôi?”
Nói xong, kéo Rosalia định đi, người đàn ông này, thoạt nhìn không thể chọc vào.
Lục Tấn Uyên cũng không ngăn cản, chỉ là nhàn nhạt mở miệng: “Cô gái này, chẳng lẽ cô không muốn lấy thứ người khác cướp từ trong tay cô về sao?”
Vẫn luôn ở trạng thái thờ ơ, Rosalia mặt không có biểu cảm nhìn Lục Tấn Uyên một cái, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Ngay sau đó, cô vậy mà thoát khỏi tay của người phụ nữ kia, đến trước mặt Lục Tấn Uyên, nhìn anh chằm chằm.
“Rosalia, mày có chuyện gì vậy? Nếu mày không giữ lời hứa, sẽ hại chết cả nhà chúng ta.” Người phụ nữ trung niên hét lên, rốt cuộc bà chưa từng thấy việc đời, chỉ biết nếu về nước bị nhà Horton biết được việc mình phản bội, nhất định sẽ bị tra tấn thê thảm, bước lên mạnh mẽ kéo Rosalia phải rời đi.
“An Minh, đưa bà ta xuống, để bà ta bình tĩnh lại.”
Lục Tấn Uyên lạnh lùng ra lệnh, trong văn phòng rất nhanh chỉ còn lại có hai người.
“Tôi không biết lúc đó các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng, bản vẽ của cô bị trộm đi, cũng bị người khác lợi dụng làm tổn thương người tôi yêu, cho nên, tôi muốn đầu sỏ gây tội phải trả giá, cô có sẵn lòng phối hợp không?”
Lục Tấn Uyên chậm rãi nói, Rosalia cúi đầu, im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.
“Vậy được, cô cứ ở lại đây, cụ thể như thế nào, tôi sắp xếp xong sẽ nói với cô.”
Nói xong, Lục Tấn Uyên gọi người đến, sắp xếp một chỗ ở an toàn cho Rosalia.
Mặt khác, An Minh cũng dùng thái độ cưỡng bức đe dọa, dọa người phụ nữ trung niên vô cùng sợ hãi, cuối cùng, bà ta cũng nói hết toàn bộ tình huống.
Như lời bà ta nói, Rosalia đã vắng cha mẹ từ nhỏ, được người thím bà ta nhận nuôi, nhưng cô ta không nói chuyện từ nhỏ, thật ra là mắc mắc chứng tự kỷ.
Bà ta biết chỗ nào không thích hợp, nhưng cũng không muốn tốn quá nhiều chữa bệnh cho cô ấy, bởi vì triệu chứng của Rosalia không nghiêm trọng lắm, bình thường rất yên lặng, chỉ câm bút vẽ tranh, cho nên cũng không ai quan tâm.
Chỉ sau này một tác phẩm của Rosalia bị người của nhà Horton nhìn thấy, bà ta mới biết được mấy thứ mà bà ta không hiểu đó lại đáng giá như vậy.
Dòng họ Horton cho bà ta mấy chục triệu, để lấy đi tất cả các tác phẩm của Rosalia, hơn nữa, còn bảo đảm chỉ cần cô tiếp tục vẽ, thì có thể bảo đảm đời này của cô sẽ cơm áo không lo.
Một người phụ nữ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy tự nhiên sẽ đồng ý, lân này đến Việt Nam, cũng là dòng họ Horton sắp xếp.
Không ngờ sẽ gặp chuyện rắc rối.
Sau khi An Minh báo cáo hết tình hình, Lục Tấn Uyên gần như hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Có vẻ như Tina căn bản chính là lấy đi mấy trăm tác phẩm của người ta, khó trách nắm chắc như vậy.
Dẫu sao, cho dù gặp phải ra đề mục tại chỗ, lấy số lượng tác phẩm đó, thế nào cũng có thể trúng mò.
Hơn nữa, người lúc đó chăm sóc Ôn Ninh và Tina là hai người từ hai quốc gia khác nhau, đề mục người chủ trì rút ra đều rất trung tính, nghĩa là cái gì cũng có thể lồng vào trong đó.
Giống như cho bạn một kho đề đá án, lại có thể khiến bạn ngẫu nhiên rút đề từ trong đó, cho dù làm như thế nào, sẽ không có vấn đề gì.
“Thông báo cho phóng viên, ngày mai mở họp báo.”
Lục Tấn Uyên ném cây bút trong tay sang một bên: “Đã có gan tính toán người của tôi, tôi sẽ khiến bọn họ rơi vào địa ngược bò lên không nổi.”
Bình luận facebook