Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
Chương 184:
“Hương vị có được không?” Cố Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi.
Ôn Đình Vực ngước mắt nhìn Có Niệm Niệm: “Rất ngon.”
Ngữ khí nhàn nhạt của anh nghe không ra thật giả.
Có Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Tôi vừa nghe trợ lý của anh nói, đâu bếp ở nhà ăn của các anh đêu là đầu bếp năm sao.”
Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm: “Không bằng người nào đó.”
Hô hấp Cố Niệm Niệm hơi dừng, ánh mắt Ôn Đình Vực nhìn mình thật sâu thẳm, thiếu chút nữa khiến cô vừa nhìn liền không thoát ra được.
Cố Niệm Niệm cố sức mà thoát ra khỏi ánh mắt của Ôn Đình Vực: “Tôi chọn hộp cơm cho anh đẹp không?”
“Chỉ cần là cô làm, dùng cái gì đều có thể.” Ôn Đình Vực không có ý kiến gì với hộp cơm này.
“A.” Có Niệm Niệm nói.
Kế tiếp cô bỗng nhiên có chút không biết nói gì, Ôn Đình Vực đã ăn xong rồi.
Anh rất cho Cố Niệm Niệm mặt mũi, Cố Niệm Niệm mang theo nhiều cơm như thế vậy mà cũng bị anh ăn hét.
“Vậy tôi về đây.” Có Niệm Niệm nói.
Cô vốn là tới đưa cơm cho Ôn Đình Vực ăn, néu Ôn Đình Vực đã ăn xong rồi, vậy cô cũng nên trở về.
“Công việc hôm nay của tôi ngay lập tức sẽ hoàn thành, không bằng chờ lát nữa cùng trở về.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Mắt Cố Niệm Niệm sáng lên.
Cùng Ôn Đình Vực trở về? Cái này hình như không tồi.
“Vậy tôi chờ anh?” Có Niệm Niệm thử hỏi.
“Ừm.” Ôn Đình Vực gật đầu.
Cố Niệm Niệm nghe vậy liền trực tiếp ngồi xuống sô pha trong văn phòng, sô pha rất mềm rất mềm, Cố Niệm Niệm cảm thấy ngồi lên thoải mái vô cùng.
Tiếp theo chính là chờ đợi.
Ban đầu Cố Niệm Niệm còn cảm thất rất thú vị, nhìn cái này lại xem cái kia, lại nhìn dáng vẻ Ôn Đình Vực làm việc, cuối cùng cũng xem nhàm chán, liền đơn giản ly ra di động chơi trò chơi.
Trò chơi cô chơi là một trò chơi rất cũ.
“Plants vs Zombie”
Có Niệm Niệm dần dần chơi đến mê mắn, Ôn Đình Vực đến bên cạnh mình lúc nào cũng không biết.
“Trò chơi này là rất lâu trước đây đi.” Thanh âm trầm thấp của nam nhân bỗng nhiên vang bên tai Có Niệm Niệm.
Tuy anh không chơi game mobile, nhưng đối với trò chơi đã từng phổ biến một thời thì vẫn biết đến.
Cố Niệm Niệm đang đắm chìm trong trò chơi liền khiếp sợ.
Cô lúc này mới phát hiện Ôn Đình Vực không biết từ lúc nào đã đến bên người mình.
“Là rất cũ.” Có Niệm Niệm vừa bày trận trên di động vừa nói: “Lúc đó lưu hành tôi không có di động, nhìn người khác chơi thì rắt hâm mộ, cho nên sau này có smartphone liền nhịn không được cũng chơi, xem như đền bù tiếc nuối trước đây đi.”
Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động.
“Hay là đi thôi, lại chết rồi.” Bàn này Cố Niệm Niệm lại thua.
Bàn này quá khó quá khó, chơi thế nào cũng không qua được.
“Nếu không tôi thử xem.” Ôn Đình Vực nói.
“Hương vị có được không?” Cố Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi.
Ôn Đình Vực ngước mắt nhìn Có Niệm Niệm: “Rất ngon.”
Ngữ khí nhàn nhạt của anh nghe không ra thật giả.
Có Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Tôi vừa nghe trợ lý của anh nói, đâu bếp ở nhà ăn của các anh đêu là đầu bếp năm sao.”
Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm: “Không bằng người nào đó.”
Hô hấp Cố Niệm Niệm hơi dừng, ánh mắt Ôn Đình Vực nhìn mình thật sâu thẳm, thiếu chút nữa khiến cô vừa nhìn liền không thoát ra được.
Cố Niệm Niệm cố sức mà thoát ra khỏi ánh mắt của Ôn Đình Vực: “Tôi chọn hộp cơm cho anh đẹp không?”
“Chỉ cần là cô làm, dùng cái gì đều có thể.” Ôn Đình Vực không có ý kiến gì với hộp cơm này.
“A.” Có Niệm Niệm nói.
Kế tiếp cô bỗng nhiên có chút không biết nói gì, Ôn Đình Vực đã ăn xong rồi.
Anh rất cho Cố Niệm Niệm mặt mũi, Cố Niệm Niệm mang theo nhiều cơm như thế vậy mà cũng bị anh ăn hét.
“Vậy tôi về đây.” Có Niệm Niệm nói.
Cô vốn là tới đưa cơm cho Ôn Đình Vực ăn, néu Ôn Đình Vực đã ăn xong rồi, vậy cô cũng nên trở về.
“Công việc hôm nay của tôi ngay lập tức sẽ hoàn thành, không bằng chờ lát nữa cùng trở về.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Mắt Cố Niệm Niệm sáng lên.
Cùng Ôn Đình Vực trở về? Cái này hình như không tồi.
“Vậy tôi chờ anh?” Có Niệm Niệm thử hỏi.
“Ừm.” Ôn Đình Vực gật đầu.
Cố Niệm Niệm nghe vậy liền trực tiếp ngồi xuống sô pha trong văn phòng, sô pha rất mềm rất mềm, Cố Niệm Niệm cảm thấy ngồi lên thoải mái vô cùng.
Tiếp theo chính là chờ đợi.
Ban đầu Cố Niệm Niệm còn cảm thất rất thú vị, nhìn cái này lại xem cái kia, lại nhìn dáng vẻ Ôn Đình Vực làm việc, cuối cùng cũng xem nhàm chán, liền đơn giản ly ra di động chơi trò chơi.
Trò chơi cô chơi là một trò chơi rất cũ.
“Plants vs Zombie”
Có Niệm Niệm dần dần chơi đến mê mắn, Ôn Đình Vực đến bên cạnh mình lúc nào cũng không biết.
“Trò chơi này là rất lâu trước đây đi.” Thanh âm trầm thấp của nam nhân bỗng nhiên vang bên tai Có Niệm Niệm.
Tuy anh không chơi game mobile, nhưng đối với trò chơi đã từng phổ biến một thời thì vẫn biết đến.
Cố Niệm Niệm đang đắm chìm trong trò chơi liền khiếp sợ.
Cô lúc này mới phát hiện Ôn Đình Vực không biết từ lúc nào đã đến bên người mình.
“Là rất cũ.” Có Niệm Niệm vừa bày trận trên di động vừa nói: “Lúc đó lưu hành tôi không có di động, nhìn người khác chơi thì rắt hâm mộ, cho nên sau này có smartphone liền nhịn không được cũng chơi, xem như đền bù tiếc nuối trước đây đi.”
Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động.
“Hay là đi thôi, lại chết rồi.” Bàn này Cố Niệm Niệm lại thua.
Bàn này quá khó quá khó, chơi thế nào cũng không qua được.
“Nếu không tôi thử xem.” Ôn Đình Vực nói.
Bình luận facebook