Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 70: Thả thính?
Bước vào nơi máy bay đang yên vị ở đó cô có chút nặng lòng. Chỉ cần bước lên đây cuộc sống của cô sẽ lại bước sang một trang mới. Nhưng cô quyết định rồi, khó khăn lắm cô mới đưa ra sự lựa chọn này. Hi vọng lần này cô sẽ lựa chọn đúng, hi vọng ông trời sẽ không phụ cô một lần nữa.
Tấm thảm đỏ chói mắt trải ra nối đến cửa của máy bay. Anh, cô và Ruby nhanh chóng đi lên. Vì đây là máy bay tư nhân nên nó chẳng khác nào một căn nhà, quan trọng hơn là nó rất xa xỉ còn sang trọng hơn nhiều một số căn nhà. Bên trong gồm một phòng ăn, một phòng bếp, một phòng ngủ có nhà tắm tiện nghi, một rạp chiếu phim mini... Cô và Ruby ngồi ở cabin phòng khách. Ngồi nhìn bầu trời đang dần chuyển động, những áng mây trắng xinh đẹp nhẹ nhàng di chuyển, hôm nay thời tiết thật đẹp để bay
Lục Hào Kiện mang nước ép trái cây cùng một phần ăn sáng ra để trước mặt cô. Đường Nhã Tịnh bất ngờ nhìn anh
- " Ruby chưa dùng bữa sáng sao?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Anh và con đã ăn trước khi tới đây. Anh biết em chưa ăn nên bữa sáng này là của em "_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh lại bất ngờ khi anh biết cô chưa ăn sáng. Trước giờ anh luôn kĩ càng trong việc dùng bữa, bữa sáng với anh rất quan trọng nên lúc mang bữa sáng ra cô cứ nghĩ anh đã thay đổi thói quen hay sao mà dùng bữa muộn, hơn nữa cách anh giáo dục Ruby rất nghiêm khắc từ việc học hành giờ giấc đến ăn uống nên cô có chút bất ngờ. Không ngờ là dành cho cô. Bộ nhìn cô giống đói lắm sao?
- " Cảm ơn anh "_ Đường Nhã Tịnh
Cô bắt đầu cầm thìa lên. Đúng là cô có chút đói rồi. Mấy ngày vừa qua cô không ăn gì cả, chỉ uống sữa để cầm chừng
- " Em đang thắc mắc tại sao anh biết em chưa ăn sáng đúng không "_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh đang an súp nghe thấy câu hỏi của anh liền dừng lại ngước mắt lên nhìn anh. Anh đọc được suy nghĩ của cô sao?
- " Nhìn hàng động vội vàng lúc nãy của em anh tin chắc em đã chạy bằng vận tốc cao nhất để kịp tới đây. Mà vội vàng như thế thì làm sao có thời gian ăn chút gì được. Em trước giờ vẫn không thay đổi...ăn uống đều tùy tiện. Ngay cả khi mang thai chế độ ăn uống của em cũng rất tùy tiện, anh đã phải ép rất nhiều "_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh có chút ngượng ngùng khi nhớ về khoảng thời gian đó. Được anh cưng chiều lên 9 tầng mây. Sống vui vẻ không lo nghĩ như 1 đứa trẻ... Và rồi cô cũng nhớ tới những chuyện đau buồn. Hơi mất mát trong lòng Đường Nhã Tịnh cụp mắt xuống hít thở rồi tiếp tục ăn. Hành động và trạng thái của cô đều được thu vào ánh mắt của Lục Hào Kiện...
- " Từ nay về sau em sẽ không được tùy tiện trong ăn uống nữa. Anh sẽ xót"_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh nhanh chóng đỏ mặt. Lại thả thính cô sao? Không phải là thiếu nữ nữa rồi nhưng câu nói này phát ra từ người đàn ông này, tim cô như muốn đập mạnh hơn, đập mạnh hơn nữa
- " Xót? Thả thính sao?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Em vẫn thú vị như ngày nào"_ Lục Hào Kiện nói rồi cười
Ruby ngồi bên cạnh tròn xoe mắt nhìn hai người lớn
- " Con vào phòng nhé. Baba và mami cần không gian này"_ Ruby nói xong thì an phận đi vào trong
Ruby vừa rời khỏi thì Đường Nhã Tịnh lập tức nhìn Lục Hào Kiện
- " Trước mặt con nít anh có thể có chút liêm sỉ không?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Ruby nó không con nít như em nghĩ đâu, nó biết nhiều chuyện mà lứa tuổi chúng ta lúc đó không thể nào biết tới. Còn liêm sỉ thì anh có nhưng gặp em thì rơi rồi"_ Lục Hào Kiện
Câu nói đó của anh khiến cô không đề phòng mà vui vẻ cười. Quyết định theo anh về nước đồng nghĩa với việc cô sẽ mở lòng một lần nữa với anh. Nhưng thời điểm với cô vẫn chưa tới đúng lúc
- " Em cười rồi nhé....Anh vẫn muốn nói với em một điều. CẢM ƠN em nhé"_ Lục Hào Kiện
- " Sao lại cảm ơn tôi? Về Thượng Hải tôi chưa có việc làm nên sẽ ăn bám anh đấy"_ Đường Nhã Tịnh
Lục Hào Kiện vui vẻ cười rồi ngồi xuống cạnh cô
- " Đầu tiên anh cảm ơn em vì em đã tin tưởng anh một lần nữa và cùng anh về nước. Còn về vấn đề kia thì anh không ngại. Anh là một doanh nhân, anh không đầu tư vào thứ anh không cần. Trên đời này anh chỉ nuôi duy nhất một người phụ nữ mang tên Đường Nhã Tịnh thôi "_ Lục Hào Kiện
- " Tôi sặc đấy!!!"_ Đường Nhã Tịnh
Sau khi ăn sáng xong cô liền có cảm giác đau bụng. Lại là cơn đau bao tử, nó làm thắt bụng cô đến khó thở. Đang lướt web bằng điện thoại cô cũng đành phải bỏ xuống. Lục Hào Kiện đang đọc tạp chí cũng dừng lại nhìn cô
- " Tịnh nhi em sao vậy?"_ Lục Hào Kiện lo lắng bước đến chỗ cô
Mấy ngày cô không ăn gì, giờ ăn no nên bao tử khó thích nghi nên lại bị đau
- " Anh có thuốc đau bao tử không?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Có!!! Anh đi lấy cho em"_Lục Hào Kiện
Anh nhanh chóng đi lấy thuốc cho cô uống rồi sẵn tiện cầm khăn giấy lau nhẹ mồ hôi lạnh toát ra trên trán cô. Đau lòng hỏi cô
- " Đau lắm không em?"_ Lục Hào Kiện
Câu hỏi này như một dòng nước ấm phun vào lòng của Đường Nhã Tịnh
- " Uống thuốc chắc sẽ sớm đỡ đau thôi"_ Đường Nhã Tịnh
- " Vậy em vào trong nằm nghỉ ngơi một chút đi"_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh gật đầu nặng nề đứng lên. Cô ôm bụng gò người từ từ đi. Lục Hào Kiện không ngần ngại đỡ lấy thân thể mềm mại của cô. Mùi hương thân thuộc lại một lần nữa xộc vào mũi anh, anh đã nhớ nó lâu rồi
Mở cửa phòng ra. Ruby đang ngủ say giấc. Nhóc con hiểu chuyện tự chơi đồ chơi rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay. Lục Hào Kiện nhanh chóng chạy vào dọn dẹp đồ chơi trên giường bế Ruby nằm ngay ngắn rồi đỡ cô vào. Đường Nhã Tịnh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh con trai của mình yên giấc chìm vào giấc ngủ
Lục Hào Kiện cứ đứng ngắm mãi hình ảnh này. Cuối cùng 5 năm đợi chờ anh cũng có được ngày hôm nay
Tấm thảm đỏ chói mắt trải ra nối đến cửa của máy bay. Anh, cô và Ruby nhanh chóng đi lên. Vì đây là máy bay tư nhân nên nó chẳng khác nào một căn nhà, quan trọng hơn là nó rất xa xỉ còn sang trọng hơn nhiều một số căn nhà. Bên trong gồm một phòng ăn, một phòng bếp, một phòng ngủ có nhà tắm tiện nghi, một rạp chiếu phim mini... Cô và Ruby ngồi ở cabin phòng khách. Ngồi nhìn bầu trời đang dần chuyển động, những áng mây trắng xinh đẹp nhẹ nhàng di chuyển, hôm nay thời tiết thật đẹp để bay
Lục Hào Kiện mang nước ép trái cây cùng một phần ăn sáng ra để trước mặt cô. Đường Nhã Tịnh bất ngờ nhìn anh
- " Ruby chưa dùng bữa sáng sao?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Anh và con đã ăn trước khi tới đây. Anh biết em chưa ăn nên bữa sáng này là của em "_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh lại bất ngờ khi anh biết cô chưa ăn sáng. Trước giờ anh luôn kĩ càng trong việc dùng bữa, bữa sáng với anh rất quan trọng nên lúc mang bữa sáng ra cô cứ nghĩ anh đã thay đổi thói quen hay sao mà dùng bữa muộn, hơn nữa cách anh giáo dục Ruby rất nghiêm khắc từ việc học hành giờ giấc đến ăn uống nên cô có chút bất ngờ. Không ngờ là dành cho cô. Bộ nhìn cô giống đói lắm sao?
- " Cảm ơn anh "_ Đường Nhã Tịnh
Cô bắt đầu cầm thìa lên. Đúng là cô có chút đói rồi. Mấy ngày vừa qua cô không ăn gì cả, chỉ uống sữa để cầm chừng
- " Em đang thắc mắc tại sao anh biết em chưa ăn sáng đúng không "_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh đang an súp nghe thấy câu hỏi của anh liền dừng lại ngước mắt lên nhìn anh. Anh đọc được suy nghĩ của cô sao?
- " Nhìn hàng động vội vàng lúc nãy của em anh tin chắc em đã chạy bằng vận tốc cao nhất để kịp tới đây. Mà vội vàng như thế thì làm sao có thời gian ăn chút gì được. Em trước giờ vẫn không thay đổi...ăn uống đều tùy tiện. Ngay cả khi mang thai chế độ ăn uống của em cũng rất tùy tiện, anh đã phải ép rất nhiều "_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh có chút ngượng ngùng khi nhớ về khoảng thời gian đó. Được anh cưng chiều lên 9 tầng mây. Sống vui vẻ không lo nghĩ như 1 đứa trẻ... Và rồi cô cũng nhớ tới những chuyện đau buồn. Hơi mất mát trong lòng Đường Nhã Tịnh cụp mắt xuống hít thở rồi tiếp tục ăn. Hành động và trạng thái của cô đều được thu vào ánh mắt của Lục Hào Kiện...
- " Từ nay về sau em sẽ không được tùy tiện trong ăn uống nữa. Anh sẽ xót"_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh nhanh chóng đỏ mặt. Lại thả thính cô sao? Không phải là thiếu nữ nữa rồi nhưng câu nói này phát ra từ người đàn ông này, tim cô như muốn đập mạnh hơn, đập mạnh hơn nữa
- " Xót? Thả thính sao?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Em vẫn thú vị như ngày nào"_ Lục Hào Kiện nói rồi cười
Ruby ngồi bên cạnh tròn xoe mắt nhìn hai người lớn
- " Con vào phòng nhé. Baba và mami cần không gian này"_ Ruby nói xong thì an phận đi vào trong
Ruby vừa rời khỏi thì Đường Nhã Tịnh lập tức nhìn Lục Hào Kiện
- " Trước mặt con nít anh có thể có chút liêm sỉ không?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Ruby nó không con nít như em nghĩ đâu, nó biết nhiều chuyện mà lứa tuổi chúng ta lúc đó không thể nào biết tới. Còn liêm sỉ thì anh có nhưng gặp em thì rơi rồi"_ Lục Hào Kiện
Câu nói đó của anh khiến cô không đề phòng mà vui vẻ cười. Quyết định theo anh về nước đồng nghĩa với việc cô sẽ mở lòng một lần nữa với anh. Nhưng thời điểm với cô vẫn chưa tới đúng lúc
- " Em cười rồi nhé....Anh vẫn muốn nói với em một điều. CẢM ƠN em nhé"_ Lục Hào Kiện
- " Sao lại cảm ơn tôi? Về Thượng Hải tôi chưa có việc làm nên sẽ ăn bám anh đấy"_ Đường Nhã Tịnh
Lục Hào Kiện vui vẻ cười rồi ngồi xuống cạnh cô
- " Đầu tiên anh cảm ơn em vì em đã tin tưởng anh một lần nữa và cùng anh về nước. Còn về vấn đề kia thì anh không ngại. Anh là một doanh nhân, anh không đầu tư vào thứ anh không cần. Trên đời này anh chỉ nuôi duy nhất một người phụ nữ mang tên Đường Nhã Tịnh thôi "_ Lục Hào Kiện
- " Tôi sặc đấy!!!"_ Đường Nhã Tịnh
Sau khi ăn sáng xong cô liền có cảm giác đau bụng. Lại là cơn đau bao tử, nó làm thắt bụng cô đến khó thở. Đang lướt web bằng điện thoại cô cũng đành phải bỏ xuống. Lục Hào Kiện đang đọc tạp chí cũng dừng lại nhìn cô
- " Tịnh nhi em sao vậy?"_ Lục Hào Kiện lo lắng bước đến chỗ cô
Mấy ngày cô không ăn gì, giờ ăn no nên bao tử khó thích nghi nên lại bị đau
- " Anh có thuốc đau bao tử không?"_ Đường Nhã Tịnh
- " Có!!! Anh đi lấy cho em"_Lục Hào Kiện
Anh nhanh chóng đi lấy thuốc cho cô uống rồi sẵn tiện cầm khăn giấy lau nhẹ mồ hôi lạnh toát ra trên trán cô. Đau lòng hỏi cô
- " Đau lắm không em?"_ Lục Hào Kiện
Câu hỏi này như một dòng nước ấm phun vào lòng của Đường Nhã Tịnh
- " Uống thuốc chắc sẽ sớm đỡ đau thôi"_ Đường Nhã Tịnh
- " Vậy em vào trong nằm nghỉ ngơi một chút đi"_ Lục Hào Kiện
Đường Nhã Tịnh gật đầu nặng nề đứng lên. Cô ôm bụng gò người từ từ đi. Lục Hào Kiện không ngần ngại đỡ lấy thân thể mềm mại của cô. Mùi hương thân thuộc lại một lần nữa xộc vào mũi anh, anh đã nhớ nó lâu rồi
Mở cửa phòng ra. Ruby đang ngủ say giấc. Nhóc con hiểu chuyện tự chơi đồ chơi rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay. Lục Hào Kiện nhanh chóng chạy vào dọn dẹp đồ chơi trên giường bế Ruby nằm ngay ngắn rồi đỡ cô vào. Đường Nhã Tịnh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh con trai của mình yên giấc chìm vào giấc ngủ
Lục Hào Kiện cứ đứng ngắm mãi hình ảnh này. Cuối cùng 5 năm đợi chờ anh cũng có được ngày hôm nay
Bình luận facebook