Lần quay chụp thứ hai là vào mùng mười tháng giêng. Từ thiết kế đến chỉnh sửa bản thảo rồi đến sản xuất của công ty châu báu được chuẩn bị đến hai năm trời, đã sớm quyết định là tết Nguyên Đán sẽ đưa ra toàn bộ thị trường. Cho nên đã cùng bàn bạc lại với công ty quảng cáo một chút, nhân viên của bọn họ bỏ qua cuối tuần, tăng ca để hoàn thành quảng cáo, theo với thời gian đã kế hoạch. Về mặt chi phí, bọn họ có thể thêm.
Tưởng Tịch đồng ý trước với người quản lý, rồi vào ngày mùng mười thì xin Lý Mặc nghỉ nửa ngày, đi quay cái mới.
Lần này suông sẻ hơn so với lần đầu tiên, bởi vì mọi người quen thuộc với tất cả trình tự, làm càng thuận buồm xuôi gió.
Nhưng, đêm đó trong lúc Tưởng Tịch đang ngủ đã bị một cú điện thoại của Lục Mạnh Nhiên đánh thức.
“Tưởng Tịch, cô đến công ty một chuyến nhanh lên.”
Không ở trước mặt nhưng Tưởng Tịch cũng nghe ra giọng nói của Lục Mạnh Nhiên rất bực bội, rất… phẫn nộ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tưởng Tịch tỉnh ngủ trong nháy mắt, sờ soạng mở đèn lên. “Tôi sẽ tới công ty ngay.”
“Sự việc hơi gấp một chút, cô nhanh nhanh lại đây.” Lục Mạnh Nhiên lẳng lặng nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, vẻ mặt phức tạp.
Bình tĩnh tìm quần áo thay, Tưởng Tịch mở cửa ra, lại đụng phải một đôi mắt mỏi mệt.
“Em đi đâu vậy?” Tần Thành kéo lỏng cà vạt, ánh mắt như có như không nhìn Tưởng Tịch.
Trong cuộc sống đột nhiên có một người đàn ông tham gia vào, Tưởng Tịch hơi cảm thấy mất tự nhiên hết lần này đến lần khác, dời mắt đi, nhìn về phía cửa phòng khách, nói: “Anh Lục kêu tôi đến công ty một chuyến.”
“Lúc này?”
Tần Thành thoáng nhìn qua đồng hồ – ba giờ sáng, trừ khi có chuyện quan trọng, bình thường trong công ty không có ai.
“Em chờ một chút.” Tần Thành cởi bỏ cà vạt, ném lên sô pha, xoay người lấy điện thoại di động ra.
Trên màn hình có mấy cú gọi lỡ. Dĩ nhiên toàn bộ đến từ Lục Mạnh Nhiên.
“A lô, Mạnh Nhiên.” Tần Thành nhìn Tưởng Tịch. “Trong công ty có chuyện gì sao?”
“Có một chút.” Hơi sửng sốt một giây với câu hỏi của Tần Thành, nhưng sự việc khẩn cấp, anh ta cũng không quanh co, nói thẳng: “Video của Tưởng Tịch lại bị người nào đó huỷ hoại!”
“Lại bị huỷ hoại, là ý gì?” Hôm nay Tưởng Tịch được anh đón về, anh cũng biết đến chuyện cô đi quay lại quảng cáo.
“Thợ quay phim chưa kịp làm bản sao cho video, toàn bộ máy tính của công ty quảng cáo liền bị hacker tấn công. Hiện giờ, tất cả video đều bị hư hại, memory card của thợ quay phim cũng không cánh mà bay, sự việc có chút khó giải quyết.”
Lục Mạnh Nhiên lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, gặp qua sóng to gió lớn đủ để có thể viết lịch sử phong vân của giới giải trí. Chuyện có thể khiến cho anh ta cảm thấy khó giải quyết rất ít, không có bao nhiêu.
Vậy lúc này nói chuyện khó giải quyết, sự việc nhất định là khó giải quyết.
“Anh ta nói cái gì vậy?” Tưởng Tịch nhìn mặt Tần Thành sa sầm xuống, khoé miệng cô trước sau vẫn mỉm cười.
“Có một số việc.” Tần Thành không nói chuyện gì, ngược lại đứng lên, nói: “Tôi đi cùng với em.”
Tưởng Tịch nhìn sắc trời, nghĩ tới cái gì, cười cười nói: “Được.”
Hai người cùng xuống lầu, Tần Thành mở cửa xe cho Tưởng Tịch, thấy cô đeo dây an toàn xong mới khởi động xe.
Lục Mạnh Nhiên đợi ở trong đại sảnh tiếp khách của công ty. Người quản lý của công ty châu báu cùng thợ quay phim của công ty quảng cáo, người chế tác hậu kỳ, tất cả đều đã ở đó.
“Có manh mối gì không?” Tần Thành đi qua, ánh mắt dò xét một vòng, tiếng nói lạnh như băng quanh quẩn ở trong căn phòng yên tĩnh, càng khiến cho người ta thêm nôn nóng bất an.
“Tổng giám đốc Tần.” Lục Mạnh Nhiên chống bàn đứng lên. “Còn chưa có manh mối gì, kỹ thuật phá hoại máy tính của hacker rất cao, hơn nữa dường như máy tính cuả công ty quảng cáo đã thay lập trình, không sửa xong trong chốc lát được.”
Anh ta mới vừa nói xong, người quản lý của công ty quảng cáo cũng đứng dậy nói phụ hoạ theo: “Máy tính đã mang đến, tổng giám đốc Tần và cô Tương có thể tới xem.”
Tưởng Tịch cố ý đi sau Tần Thành một bước, theo qua. Vì hai người rõ ràng hiểu biết tình hình hiện thực hơn tất cả, Lục Mạnh Nhiên và người quản lý nọ lần lượt đặt ba máy tính có video lên trên bàn lớn dùng trong hội nghị.
Máy tính là của nhãn hiệu tốt nhất thế giới, chất lượng màn hình xuất sắc, nhưng bức ảnh trên màn hình thật kinh khủng, nhìn thấy ghê người.
Lục Mạnh Nhiên nhìn thấy rõ, Tần Thành chậm rãi nheo hai mắt lại, cơn giận dữ tích tụ.
“Ngoại trừ cái này, còn có cái nào khác không?”
“Không có.” Lục Mạnh Nhiên muốn nhéo giữa chân mày, nhưng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tưởng Tịch thì bỏ tay xuống, thở dài nói: “Nhưng mà kỹ thuật của hacker kia rất cao, không biết là bằng cách gì, còn không biết video có bị hắn ăn cắp hay không…”
“Không biết thì không điều tra sao?” Tưởng Tịch nhìn chằm chằm hình ảnh, rốt cuộc là ai ngầm giở trò với cô. Nếu hình ảnh dơ bẩn này bị tung ra, cho dù Tần Thành có tự mình bảo vệ hộ tống cô, kiếp này, con đường của cô cũng đừng nghĩ đi được tốt.
Tưởng Tịch nắm chặt nắm tay, cánh môi dưới hàm răng hiện ra một chút tơ máu.
“Thật xin lỗi, cô Tưởng.” Người quản lý của công ty châu báu và công ty giải trí đồng thời xin lỗi.
Tưởng Tịch nhắm mắt lại, lông mi thanh mảnh che đậy tất cả ánh mắt đang dò xét cảm xúc của cô.
“Tưởng Tịch.” Lục Mạnh Nhiên khép máy tính lại, nói: “Công ty sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Hacker bỗng nhiên đột kích, tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng. Bọn họ cũng không có biện pháp.
“Tôi tin tưởng các người.” Tưởng Tịch mở mắt ra, môi mỏng khẽ mở: “Tôi sẽ quay chụp lại quảng cáo lần nữa, một lần cuối cùng, lần này làm ơn bảo đảm tất cả video cùng ảnh chụp thật tốt, không bị hư hại gì.”
Đừng nói cô vô tình, bởi vì trong giới này hay trên thế giới, nhiều người còn vô tình hơn cả cô. Hơn nữa, cô như vậy là đã xem như có tình có nghĩa rồi.
“Được, được.” Hai người quản lý đều được câu trả lời tốt nhất, thuyết phục nhất, mặt lộ vẻ vui mừng: “Cô Tưởng yên tâm, nhất định sẽ không xảy ra chuyện nữa.”
“Ừ.” Tưởng Tịch quay người lại, quàng khăn quàng cổ, nói: “Tôi về trước đây, ngày mai báo cho tôi biết thời gian quay chụp.”
Tần Thành nhìn ở trong mắt bộ dáng không coi ai ra gì của cô, trái tim như bị đâm một cái. Chiều ngày hôm qua cô rất vui mừng khi quay chụp xong quảng cáo, mặc dù cô không nói ra, nhưng mỗi động tác đều tỏ vẻ như vậy.
“Tổng giám đốc Tần.” Lúc này Lục Mạnh Nhiên mới nhớ tới còn có boss ở đây, ngập ngừng một chút, nói: “Anh thấy chuyện này?”
“Lập tức xử lý.” Tần Thành chỉ huy. “Đem toàn bộ máy tính đến văn phòng của tôi.”
Phản ứng đầu tiên của Lục Mạnh Nhiên là tổng giám đốc Tần làm sao thế nhỉ? Phản ứng thứ hai là hacker kia có lẽ sẽ gặp tai hoạ.
Tần Thành điện thoại trong đêm kêu Tề Dịch tới.
Mùng sáu đầu năm, trong hội nghị mở đầu hằng năm của Tề thị, Tề Dịch đã chính thức tuyên bố kế nhiệm chức CEO, mấy ngày nay liên tục tăng ca để hiểu rõ công việc của công ty. Khi nhận được điện thoại của Tần Thành thì anh ta đúng lúc lái xe đi tới con đường bên phải của công ty giải trí TRE.
Quay đầu xe đến quán ăn nhanh mở 24 giờ, mua một ít đồ ăn vặt cùng hai ly cà phê nóng, Tề Dịch mang theo đồ, quen thuộc đường lối tiến vào văn phòng của Tần Thành.
“Cậu đến là tốt rồi.” Tần Thành nhận lấy cái túi ny lông, quay đầu chỉ vào ba máy tính ở trên bàn, không khách sáo nói: “Mau giúp tôi cái, xem mấy thứ này có thể khôi phục lại hay không, nếu có thể dựa vào những cái này để tìm được hacker kia thì rất tốt.”
Tề Dịch đứng ở xa, lại là ở bên trái, nhìn không thấy màn hình của máy tính, tưởng là chuyện nhỏ vặt vãnh, khinh bỉ gõ gõ bàn. “Chút chuyện tìm hacker này tự cậu làm không được sao?”
“Tần Thành: “…” Nếu anh có thể làm thì còn tìm cậu ta sao chứ?
Bộ dáng Tề Dịch nhìn anh không nói gì, bưng cà phê chậm rãi bước thong thả đến trước mặt máy tính.
Anh ta lập tức nói không nên lời.
“Tưởng Tịch làm mất lòng người nào sao!” Tề Dịch ngồi vào cái ghế làm việc thoải mái của Tần Thành, nhanh chóng gõ gõ bàn phím.
Ảnh chụp bị photoshop lung tung không chịu nổi, vốn mặc quần áo ngay ngắn đã bị làm cho phơi bày một chút, trong video cũng bị bỏ vào một đống đoạn ngắn đồi truỵ chưa được xử lý tốt. Nói không có ý định bôi đen Tưởng Tịch cũng không có sức thuyết phục.
Cũng khó trách Tần Thành nhìn thấy ảnh chụp thì sắc mặt không tốt.
Bình luận facebook