Phương Duệ khẳng định anh ta đã nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của mình.
Trước kia, Tưởng Tịch mười sáu tuổi không biết nấu ăn. Năm đó, anh sinh nhật hai mươi ba tuổi, cô ấy tự mình xuống bếp nấu tô mì trường thọ, kết quả, bỏ hơn phân nửa bao muối, thiếu chút nữa là khiến anh mặn chết.
Thoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, cô ấy đã học nấu ăn, nhưng mà nấu cho một người khác ăn.
Phương Duệ vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, hồi lâu vẫn không động đậy.
Năm nay anh ba mươi ba tuổi, chưa cưới vợ. Đối với gia đình thì nói là muốn có sự nghiệp trước, nhưng sự thật là anh ôm tình cảm cấm kỵ đối với cháu ngoại gái của mình.
Anh cũng không rõ tình cảm này từ đâu mà đến, khi anh phát hiện ra thì đã tồn tại rồi.
Anh rất sợ hãi, khinh bỉ mình, bắt buộc mình quên đi. Nhưng tình cảm nói quên sao quên liền được, thời gian không cứu được anh, lại khiến cho anh trở nên nhát gan trước tình cảm này.
Nếu không phải Tưởng Tịch đột nhiên liên lạc, Phương Duệ nghĩ đời này anh có thể sẽ không liên lạc với Tưởng Tịch. Anh muốn đến gặp cô, nhưng lại càng sợ nhìn thấy cô hơn.
Cô ấy là cháu ngoại của anh, tướng mạo của bọn họ có vài phần tương tự, giữa bọn họ không bao giờ có thể.
Mỗi lần anh gặp là một lần lòng như dao cắt. Anh sợ cô đối xử tốt với anh, rồi lại lo lắng cô không tiếp nhận anh.
Thật sự là mâu thuẫn có phải hay không?
Phương Duệ không chút nghi ngờ khi người khác nghe thấy được phần tình cảm này của anh sẽ mắng anh biến thái. Nhưng con người vốn không thể khống chế được tình cảm, anh cũng thế. Anh không có khả năng dối lòng nói mình không thương Tưởng Tịch, anh lừa được người khác nhưng không gạt được bản thân mình.
Phương Duệ nản lòng mở ví tiền ra, bên trong có tấm ảnh nhỏ, trong hình là Tưởng Tịch mặc áo len màu vàng nhạt, đứng trước đoá hoa hải đưởng nở rộ, thẹn thùng cười.
Là ảnh của cô trong phim “Từng hứa nhiều năm”, anh tự mình in ra, cắt rồi bỏ vào.
Ở trong ví trước đó là ảnh của cô trong phim “Công tử Khuynh”, trước đó nữa là ảnh khi cô đang làm việc ở trên phố, anh đã chụp được ảnh từ một nơi bí mật gần đó.
Ba năm trước, anh phát hiện người mình yêu là Tưởng Tịch. Khi đó, liền bỏ hình của cô ở trong ví, mỗi nửa năm là đổi mới một lần, đều là ảnh chụp gần của cô.
Anh không dám đi quấy rầy cô ấy. Anh biết tính tình của Tưởng Tịch, sợ là nếu anh đi thì cô ấy liền xa lánh anh. Nhà họ Phương làm chuyện quá đáng đối với nhà họ Tưởng như vậy, bọn họ không ai có thể quang minh chính đại ở trước mặt Tưởng Tịch nói mình đúng cả.
Cũng đã qua nhiều năm, ngoại trừ sau khi anh về nước đã cho cô một căn nhà, trước sau gì cũng không có lý do.
So với khiến cho Tưởng Tịch hận anh, không bằng làm cho cô xem anh như một người bạn. Lúc cô muốn anh giúp đỡ thì anh sẽ đi, lúc cô không muốn thì anh canh giữ ở sau lưng, cho cô không gian tự do, cũng là cho mình thời gian xoa dịu đi.
Nhưng mà hiện giờ xem ra tất cả việc anh làm chỉ là một bên tình nguyện, chỉ là một chuyện cười hoang đường.
Phương Duệ nhớ đến những ngày trước kia anh mang cô không buồn không lo ra ngoài chơi thì khổ sở nhắm mắt lại.
Anh ngồi ở trong xe thật lâu, lâu đến nỗi Tưởng Tịch ăn cơm xong rồi gọi điện thoại lại cho anh.
“Cậu út.” Tưởng Tịch lau tóc. “Hôm nay thật xin lỗi, cháu không tìm được xe của cậu nên đã về.”
“Không sao.” Phương Duệ nghe hai chữ “cậu út” thì thương cảm không thôi, nhưng cũng vui mừng không thôi.
Anh vĩnh viễn không thể tuyên bố ra miệng tình cảm này, nhưng ít ra cô còn sống thì anh là thân nhân của cô.
“Tiểu Tịch.” Phương Duệ nghe được bản thân mình chua xót hỏi: “Cháu và Tần Thành là thật sao?”
Tưởng Tịch di chuyển đến ban công nhìn bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh, ngày mai hơn phân nửa là thời tiết tốt.
Ngừng vài giây, rồi quay đầu nhìn sô pha, phía trên để một bộ y phục và một bộ trang sức, là lễ phục cô mặc cho tiệc tối mai.
“Tiểu Tịch?”
Tưởng Tịch quay lại, tâm trạng nhàn nhạt vui vẻ, nói từng chữ một: “Là thật. Cậu út, cháu và Tần Thành ở cùng với nhau.”
“Cháu…” Phương Duệ muốn hỏi cô sau này có hối hận không, nhưng Tưởng Tịch không cho anh thời gian.
Cắt ngang anh, Tưởng Tịch nói: “Tần Thành đối với cháu rất tốt, cậu út, cháu biết cậu rất tốt với cháu, nhưng Tần Thành là người duy nhất cho cháu cảm giác an toàn.”
Phương Duệ ngơ ngác khép di động lại.
…
Thân là người đứng đầu Tần thị, sinh nhật của Tần Tự thường được tổ chức ở khách sạn thuộc Tần thị.
Nhưng năm nay đã sửa lại truyền thống này, chuyển về nhà tổ của họ Tần.
Người nhận được thiệp mời nhìn đến địa điểm đều có chút sững sờ. Phải biết rằng bà Tần không thích nhất chính là trong nhà bị một đám người xa lạ chiếm cứ, vì lý do này nên khi ông Tần còn nắm quyền đã không tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà. Bây giờ Tần Tự làm như thế, có nghĩa là nhà họ Tần đã xảy ra nội chiến? Hay vẫn không có việc gì?
Suy nghĩ của những người được mời khác nhau, nhưng cũng cầm lấy thiệp mời, chuẩn bị tốt quà tặng, đến nơi đúng giờ.
Nhà tổ của họ Tần đã được trang hoàng lại, vườn hoa trước và sau đều đèn đuốc sáng trưng, ở cửa lui tới bồi bàn gọn gàng ngăn nắp nghênh đón khách khứa.
Trên lầu hai, Hạ Chi Khanh lấy ra một cái hộp, đi đến bên cạnh Tưởng Tịch, nói: “Đây là mẹ kêu chị giao cho em.”
Tưởng Tịch nhận lấy cái hộp, mở ra xem. Trên mặt nhung đen mềm mịn là một chuỗi vòng tay hồng ngọc.
“Cái này là?” Tưởng Tịch nhìn tay của Hạ Chi Khanh, cổ tay trái của chị ta cũng mang một cái giống như vậy.
“Là dấu hiệu của con dâu nhà họ Tần. Trước đây vài ngày mẹ đã đặc biệt kêu Tần Tự lấy ra từ két sắt.” Hạ Chi Khanh lấy vòng tay ra đeo cho Tưởng Tịch, thay thế vòng cẩm thạch cô đã đeo trước đó, nói với thâm ý khác: “Gấp đôi bảo đảm.”
Trong lòng Tưởng Tịch khẽ run, chậm rãi gật đầu.
Tiệc bắt đầu lúc bảy giờ. Sáu rưỡi, Tần Thành, Tần Tự gõ cửa đi vào.
Hai anh em bọn họ đứng song song ở cửa, một người khoé miệng nhàn nhạt ý cười, một người trong mắt tràn đầy dịu dàng.
“Đã đến giờ.” Tần Tự đi tới, sửa sang lại tóc rớt ở trên trán Hạ Chi Khanh, nói: “Chúng ta có thể đi xuống rồi.”
“Các người có muốn cùng nhau không?” Hạ Chi Khanh nhìn về phía Tần Thành.
“Toàn bộ chúng ta cùng nhau xuống đi.” Tần Thành nâng tay của Tưởng Tịch lên, gảy gảy cái vòng tay, dưới ánh đèn treo sáng chói, làn da của cô óng ánh như trân châu, vô cùng quyến rũ.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Tần Thành thật sự muốn giấu Tưởng Tịch ở trong phòng không ai nhìn thấy được. Cô xinh đẹp như thế, để cho người khác nhìn không phải sẽ chịu thiệt sao?
Tần Thành rất bất đắc dĩ suy nghĩ, bên kia Hạ Chi Khanh đã kéo Tần Tự ra cửa.
Tần Thành quay lại khoá cửa, ngoảnh đầu ôm chặt Tưởng Tịch hôn một cái.
Trên người cô xịt nước hoa nhàn nhạt, không nặng, pha lẫn với mùi sữa tắm thơm ngát, tạo thành một mùi hương quyến rũ cực hạn.
Tần Thành ôm Tưởng Tịch không chịu buông. Cô mặc bộ áo đầm có dây buộc ở cổ, phần lớn lưng lộ ra ngoài. Tần Thành nhìn thấy một mảnh tuyết trắng từ trong gương, nhịn không được hít thở nặng nề.
Sờ lên quyến luyến không rời, làn da trơn tru giống như trứng lột vỏ, anh sờ soạng một hồi, không đành lòng buông ra.
Hít thở hơi nặng nề của người đàn ông phun ở bên tai, lông mi Tưởng Tịch run lên, lo lắng cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện nên cố sức đẩy người ra.
Quả nhiên Tần Thành lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt bỗng chốc ảo não. Tưởng Tịch cúi đầu nhìn xuống, lắp bắp nói: “Xin lỗi anh, tôi…”
“Là tôi phải xin lỗi em.” Tần Thành vuốt ve tóc cô, thở dài: “Là tôi quá nóng vội.”
Gần đây cô và anh luôn ngủ cùng nhau. Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, anh lại là một người đàn ông bình thường, mỗi ngày nhìn thấy mà không ăn được thật sự rất khổ sở.
Cho nên vừa rồi anh mới thiếu chút nữa là không khống chế được.
Bộ dáng Tần Thành cúi đầu khiến cho trong lòng Tưởng Tịch nóng lên, cô cười bước qua, ôm lấy anh nói một câu.
Tần Thành ngạc nhiên nhiên trố mắt.
Tưởng Tịch nhón lên dán vào trán anh, nói: “Đã đến giờ rồi.”
Buổi tiệc tối nay đã bắt đầu.
Khi xuống lầu, Tần Thành đã khôi phục lại trạng thái mặt lạnh lùng như thường ngày, chỉ có khi đối diện với Tưởng Tịch mới xuất hiện ý cười yêu thương.
Bàn tay trắng ngần của Tưởng Tịch móc vào khuỷu tay của anh, áo đầm dài màu hồng nhạt phác hoạ dáng người hoàn mỹ của cô. Hai người bọn họ từng bước một đi xuống thang lầu, nhận những ánh mắt của mọi người.
Những người tới tối hôm nay đều là người có mặt mũi. Để cho đêm nay càng thêm ngạc nhiên, sôi động, Tần Tự đã rộng rãi mời một số minh tinh trong giới giải trí.
Cho nên thời khắc Tưởng Tịch xuất hiện, trong đại sảnh có chút náo nhiệt.
Một số người trong giới thương nghiệp đã chuẩn bị nhân cơ hội này mang theo con gái, cháu gái hoặc em gái của mình giới thiệu với Tần Thành, đều tạm ngừng, chờ đợi thời cơ tốt.
Các phụ nữ trong giới showbiz ghen tị Tưởng Tịch thật là may mắn, mấy người đàn ông thì tính toán giá trị của Tưởng Tịch.
Xuống lầu, Tần Thành đã bị Tần Tự kêu đi. Tiệc sinh nhật hôm nay, Tưởng Tịch trò chuyện cùng Hạ Chi Khanh trong chốc lát, sau khi xoay người chào Tề Dịch thì ngồi xuống bên cạnh Tề Minh Lật.
Lục Mạnh Nhiên, Ti Dục đã ở đây, mấy người đều nhìn thấy Tưởng Tịch xuống tới. Cô mới vừa ngồi xuống thì Lục Mạnh Nhiên nhịn không được nhíu mày. “Đêm nay tổng giám đốc Tần vô cùng hách.” Vô cùng có năng lực trả thù cho Tưởng Tịch.
Tưởng Tịch cười cười, chẳng ừ hử gì cả. Đêm nay bọn họ chơi thật hách. Nếu không, tin tức ngày mai sẽ thiếu sức rung động.
Chỉ có Tề Minh Lật thấy được cái vòng trên tay Tưởng Tịch giống như đúc cái trên tay Hạ Chi Khanh.
Liên tưởng đến câu nói trước đó của Tề Dịch “Đêm nay có sự ngạc nhiên”, vẻ mặt cô ta biến đổi, nói: “Cậu muốn công khai quan hệ?”
“Ừ!” Tưởng Tịch tự động bỏ qua ánh mắt mang thái độ thù địch ở chung quanh, nói: “Sài lang hổ báo khoác da người trong giới này rất nhiều.”
Tề Minh Lật ngầm hiểu, nói: “Cũng tốt, tự mình nắm trong tay quyền chủ động.” Mới có thể không bị người ăn hiếp, không bị người hãm hại.
“Tưởng Tịch.” Lúc này Hạ Chi Khanh dẫn vài người lại, nói với vẻ rất quen: “Đến đây, chị giới thiệu với em vài người.”
Tưởng Tịch vội cầm ly đứng dậy, mỉm cười với cả nam lẫn nữ ở sau lưng Hạ Chi Khanh.
Người Hạ Chi Khanh dẫn đến đều là anh chị trong giới, là người thật sự thuộc phái thực lực. Ý tứ chị ta dẫn bọn họ đến đây cũng rất rõ ràng.
Không khí trong đại sảnh nháy mắt thay đổi.
Có một số không có quan tâm đến Tưởng Tịch, không khỏi hoang mang rốt cuộc cô và Tần Thành là quan hệ gì. Một số quan tâm quá độ đến cô, trong lòng không khỏi nghi ngờ vô căn cứ là cô thật sự có quan hệ hay là giả quan hệ với Tần Thành, để cho con dâu cả của họ Tần là Hạ Chi Khanh làm trung gian giới thiệu cô trong bữa tiệc.
Tần Thành ở bên này thoát khỏi mấy chục người nam nữ đến giới thiệu tên, tìm hiểu sự thật – nâng ly rượu với Tần Tự ở xa xa.
Tần Tự gật đầu, vẻ mặt bất động, hai ba bước đi đến bên cạnh Hạ Chi Khanh, nói: “Tiệc phải bắt đầu rồi.”
“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.” Hạ Chi Khanh cười nắm lấy tay Tưởng Tịch, nói với mấy người bạn kia: “Chúng tôi đi trước nhé.”
Tay chị ta giơ lên không, vừa khéo làm cho những người đó nhìn thấy rõ vòng tay đá quý của chị ta và Tưởng Tịch giống nhau.
Bình luận facebook