Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Chương 109: Kinh ngạc
Bạch Hoài An vừa từ bên trong đi ra cùng Trần Thanh Minh, đã nhìn thấy ba người An Bích Hà đứng chặn trước ở đó.
“Bạch Hoài An, không ngờ may mắn của cô lại tốt như vậy, thế nhưng lại có thể được thông qua”
Bạch Hoài An nghe thấy giọng nói kỳ lạ của cô ta không khỏi cười, đôi mắt màu đào quyến rũ lấp lánh: “Làm cho cô An phải thất vọng rồi, thật sự ngại quá.”
An Bích Hà cảm thấy không biết tại sao bản thân mình có thể dễ dàng bị Bạch Hoài An khơi mào lửa giận trong lòng, hơn nữa gần đây cô ta cũng cảm giác được tính tình của mình càng ngày càng nóng giận, thường xuyên mất khống chế.
“Cô cũng đừng vội đắc ý, lần này là do may mắn, không có nghĩa lần sau cũng được may mắn như vậy.”
“Những lời này tôi cũng muốn tặng cho công Bạch Hoài An đôi mắt thâm thúy, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Lúc trước là do cố may mắn, hại chết nhiều người như vậy còn có thể may mắn thoát được một kiếp, nhưng nhất định sẽ không có lần sau đầu”
An Bích Hà không khỏi run lên một chút, sắc mặt tái nhợt, cảm giác lạnh thấu xương.
Nhưng mu bàn tay của cô ta lại vô cùng nóng, giống như khi bị máu tươi bắn lên, nóng đến nỗi khiến mu bàn tay nhâm nhẩm đau.
Nhìn thấy Ngô Giai Như, Ngô Vân và Trần Thanh Minh đều ngạc nhiên nhìn mình, trong ánh mắt còn mang theo tìm tòi nghiên cứu, trong lòng An Bích Hà dâng lên, vẻ mặt tràn ngập giận dữ hét lên với Bạch Hoài An.
“Cô… cô đang nói bậy bạ chuyện gì vậy? An Bích Hà tôi là người ngay thẳng, cô dựa vào đầu mà lại nói xấu tôi”
Bạch Hoài An hừ lạnh một tiếng, cô ta còn dám nói ra lời như vậy, An Bích Hà đã làm nhiều chuyện thường thiên hại lý như vậy.
Cô không muốn tốn thêm thời gian nói chuyện, đang định cùng Trần Thanh Minh rời đi, cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt phức tạp và châm chọc.
“Cô An dạo này chắc gặp nhiều áp lực lắm, hình như gầy đi rất nhiều. Còn nữa, hôm nay cô trang điểm rất đậm, mặc dù đã dặm nhiều phấn nhưng trông vẫn còn tiều tụy như vậy”.
An Bích Hà vô thức che mặt, hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước, hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An nhìn thấy phản ứng của cô ta như vậy, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút nghi hoặc.
So với lần trước gặp mặt quả thực lần này An Bích Hà đã thay đổi rất nhiều, vẻ ngoài gầy gò tưởng chừng chỉ một cơn gió cũng có thể bị thổi bay, dù đã trang điểm đậm cũng có thể thấy nước da của cô ta rất tệ.
“Còn tóc của cô, trông thể nào cũng cảm thấy rất giống tóc giả.”
“Bạch Hoài An, cô câm miệng lại cho tôi” An Bích Hà tức giận hét lên, hiện tại cô ta rất ghét nghe thấy người khác nhắc tới mái tóc của mình.
“Tôi rất tốt, không cần cô phải quan tâm, tốt nhất cô vẫn nên tự lo cho mình đi.”
Nói xong, mang theo người tức giận rời đi, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy có chút hốt hoảng hơn nữa còn giống như đang chạy trốn.
Nhìn bóng lưng của An Bích Hà, Trần Thanh Minh không khỏi nhíu mày: “Tôi luôn cảm thấy cô ta hình như đang bị bệnh nặng.”
Bach Hoài An mím môi, vẻ mặt thâm trầm: “Tôi nghĩ cô ta đã làm quá nhiều chuyện cho nên mới phải nhận lấy báo ứng.”
“Quên đi, dù có thế nào đi nữa, ngày mai sẽ chọn ra top 50, những người mà cô phải đối mặt đều rất mạnh hơn nữa áp lực cũng sẽ rất lớn, mau trở về nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tôi phải về công ty một chuyến, bản thảo thiết kế của tôi vẫn còn ở công ty” Bạch Hoài An nói.
Trần Thanh Minh đang định lên tiếng nói sẽ đưa cô trở lại công ty, chợt nghe thấy tiếng xe hú ngoài cửa, ánh mắt vui vẻ lập tức trở nên tối đi nhìn về phía Bạch Hoài An.
“Có người tới đón cô”
Bạch Hoài An hai mắt sáng lên khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, vẻ mệt mỏi trên mặt bị quét sạch, khóe miệng nhếch lên.
Nhìn bộ dạng của cô lúc này, Trần Thanh Minh có thể ngửi được mùi chua xót của tình yêu.
“Cô mau đi đi, bản thảo tôi biết cô để ở đâu trận đấu ngày mai tôi sẽ mang lại đây cho cố”
Bạch Hoài An thoáng chút do dự, nhưng vẫn đồng ý, nói xong cảm ơn liền trực tiếp chạy về phía xe như một con bướm, bóng dáng đều lộ ra vui mừng Hoắc Tùng Quân đã xuống xe.
Dáng người của anh cao gầy, gương mặt tuấn mỹ, cả người toát ra khó chất, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Nhìn thấy dáng vẻ nhanh chóng chạy tới của Bạch Hoài An, liền giang hai tay trực tiếp ôm cô vào lòng.
Ôm được người đẹp trong lòng, trên mặt tràn đầy nuông chiều, ngoài miệng vẫn nhỏ giọng giáo huấn: “Em chạy nhanh như vậy làm gì, anh cũng đâu bay mất được.”
Bạch Hoài An từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, hai má ửng hồng, hưng phấn ôm lấy anh: “Hoắc Tùng Quân, tôi đã vượt qua vòng đầu tiên của trận đấu.”
Trong mắt cô tất cả đều là vẻ mong chờ, giống như một cô bạn nhỏ sau khi hoàn thành xuất sắc bài thi chờ mong được người khác khích lệ.
Hoắc Tùng Quân không ngần ngại khen ngợi cô, cố nén ý cười, trong đôi mắt của anh cất giấu muôn vạn nhu tình, thanh âm khàn khàn: “Hoài An nhà chúng ta thật sự rất giỏi”
Được khen như vậy ngược lại khiến Bạch Hoài An có chút không được tự nhiên, cô sờ tóc mình, giọng nói trầm ổn hơn, còn có vẻ hưng phấn: “Vừa rồi tôi đụng phải An Bích Hà, cô ta còn nói tôi sẽ không vượt qua được vòng đầu tiên của trận đấu, kết quả sau đó sắc mặt lại vô cùng khó coi”.
“Vui vẻ như vậy sao?” Hoắc Tùng Quân khẽ nhéo hai má ửng hồng của cô, trong mắt mang theo ý cười.
Bạch Hoài An gật đầu: “Đương nhiên rồi, có thể khiến An Bích Hà như vậy thực sự rất vui. Có điều…”
Cô nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của An Bích Hà, lại không khỏi nhíu mày: “Hoắc Tùng Quân, gần đây An Bích Hà như bị bệnh vậy, tôi thấy sắc mặt của cô ta đặc biệt kém.”
Một tia ẩn ý sâu xa lóe lên trong mắt Hoắc Tùng Quân: “Lời ghi âm lúc trước của Lâm Kỳ đã được phát tán đi khắp nơi, hiện tại nhất định đã có người muốn ra tay”
Vẻ mặt của Bạch Hoài An rất ngạc nhiên: “Vậy là tôi đã đoán đúng rồi, cô ta thật sự đã làm quá nhiều chuyện nên bị quả báo”
Sau một tiếng thở dài, cô liền nghĩ đến mẹ mình, vẻ mặt trầm xuống: “Không biết khi nào chúng ta mới tìm được chứng cứ trọng yếu để báo thù cho mẹ.”
Hoắc Tùng Quân sau khi nghe cô nói xong lời này, liền mím môi: “Không chỉ mẹ của em mà còn bố của em nữa.”
Bạch Hoài An sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh phát hiện cái gì?”
Hoắc Tùng Quân sờ tóc cô, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Trước kia là do anh quá cố chấp không tin tưởng lời của em. Anh nhớ em đã nói rõ cho anh biết, sau khi bố đưa em về nhà ngay cả cơm cũng chưa ăn đừng nói tới chuyện uống rượu. Nếu như ông ấy không có uống rượu thì tại sao trong kết quả khám nghiệm tử thi nồng độ cồn trong máu lại cao như vậy? Đây quả là một vấn đề lớn”.
Bạch Hoài An gật đầu, gắt gao nắm chặt tay, nhớ tới giọng nói và nụ cười của ba mình, hai mắt đỏ hoe: “Bố tôi không đắc tội với người khác, xảy ra chuyện như vậy sợ rằng người nhà họ An cũng không tránh khỏi liên quan Nhìn vẻ hưng phấn và nụ cười trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất, Hoắc Tùng Quân cảm thấy khó chịu, anh không nên nói chuyện này làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
“Quên đi, trước tiên cũng đừng nghĩ tới chuyện này. Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, bọn họ cũng không có khả năng dọn dẹp sạch sẽ tất cả dấu vết. Hiện tại chứng cứ một chút cũng không rõ ràng, sau này cũng chưa có cách nào khác. Việc quan trọng nhất lúc này của em chính là tham gia trận đấu” .
Bạch Hoài An thở dài nhìn anh cười cười: “Anh nói đúng, hiện tại tôi cũng đã biết rõ chuyện này có liên quan tới nhà họ An, chỉ cần tham gia cuộc thi, giành được chức quán quân, cho dù không thể tìm thấy được chứng cứ cũng có thể hung hăng đánh cho An Bích Hà cùng với nhà họ An một cái bạt tại.”
Anh nắm lấy tay Bạch Hoài An, để cô ngồi vào ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn: “Anh đưa em đi ăn món ngon, đãi em một bữa.”
Sau khi Trần Thanh Minh trở lại công ty, trước tiên anh đến phòng thiết kế thông báo với mọi người chuyện Bạch Hoài An đã được thông quan vòng thứ nhất của cuộc thi.
Các đồng nghiệp trong phòng thiết kế đều mừng cho Bạch Hoài An, họ cũng không lấy làm lạ.
Hơn một tháng qua, mọi nỗ lực của Bạch Hoài An bọn họ đều có thể nhìn thấy hết.
Liều mạng chuẩn bị hơn nữa còn có thêm thiên phủ, nếu như không vượt qua vòng thứ nhất mới là chuyện lạ.
Phương Ly sắc mặt không được tốt lắm, nhưng bị nhiều người như vậy theo dõi, cô ta cũng không muốn một mình lạc đàn, miễn cưỡng cười một cái.
Trần Thanh Minh vui vẻ rời đi, trong công ty vẫn còn một số việc cần giải quyết, anh ta phải nhanh chóng thu xếp công việc và tiếp tục đồng hành cùng Bạch Hoài An trong cuộc thi ngày mai.
Phương Ly nhìn theo bóng lưng rạng rỡ của anh ta, khuôn mặt có chút méo mó, móng tay đấm sâu vào tờ giấy.
Cô ta chỉ không muốn nhìn thấy Bạch Hoài An, biết Bạch Hoài An sẽ tham gia cuộc thi hôm nay, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong rằng cô ta sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
Đến lúc đó nhìn thấy bộ mặt ủ rũ của cô khi trở lại công ty, sẽ buông những lời châm chọc, để cô ta không còn mặt mũi một câu cũng không nói được.
Nhưng bây giờ, cô ta thật sự có thể thông qua được trận đầu tiên, thật sự rất tức giận.
Phương Ly lập tức mất hết tâm trạng làm việc, trong lòng tràn đầy cáu kỉnh, lúc này đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cuộc gọi đến là một dãy số lạ.
Cô ta chẳng qua là một nhân viên tiêu thụ, đang chuẩn bị tắt máy, nhưng vô tình nhấn vào nút nhận máy, bên trong truyền đến một giọng phụ nữ tràn đầy cao ngạo “Xin chào, cô có phải là Phương Ly đúng không? Tôi là..”
Những lời này đột nhiên khiến Phương Ly trực tiếp đứng lên, bởi vì động tác quả lớn, chiếc ghế va vào lọ hoa phát ra tiếng động lớn.
“Làm sao vậy?” Đồng nghiệp bên cạnh cũng bị dọa sợ.
Phương Ly sắc mặt tái nhợt, bắt gặp ánh mắt của đồng nghiệp liền vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là cảm thấy bụng có chút không thoải mái”
Nói xong, cô ta cầm điện thoại di động vội vã chạy ra ngoài văn phòng.
Bạch Hoài An vừa từ bên trong đi ra cùng Trần Thanh Minh, đã nhìn thấy ba người An Bích Hà đứng chặn trước ở đó.
“Bạch Hoài An, không ngờ may mắn của cô lại tốt như vậy, thế nhưng lại có thể được thông qua”
Bạch Hoài An nghe thấy giọng nói kỳ lạ của cô ta không khỏi cười, đôi mắt màu đào quyến rũ lấp lánh: “Làm cho cô An phải thất vọng rồi, thật sự ngại quá.”
An Bích Hà cảm thấy không biết tại sao bản thân mình có thể dễ dàng bị Bạch Hoài An khơi mào lửa giận trong lòng, hơn nữa gần đây cô ta cũng cảm giác được tính tình của mình càng ngày càng nóng giận, thường xuyên mất khống chế.
“Cô cũng đừng vội đắc ý, lần này là do may mắn, không có nghĩa lần sau cũng được may mắn như vậy.”
“Những lời này tôi cũng muốn tặng cho công Bạch Hoài An đôi mắt thâm thúy, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Lúc trước là do cố may mắn, hại chết nhiều người như vậy còn có thể may mắn thoát được một kiếp, nhưng nhất định sẽ không có lần sau đầu”
An Bích Hà không khỏi run lên một chút, sắc mặt tái nhợt, cảm giác lạnh thấu xương.
Nhưng mu bàn tay của cô ta lại vô cùng nóng, giống như khi bị máu tươi bắn lên, nóng đến nỗi khiến mu bàn tay nhâm nhẩm đau.
Nhìn thấy Ngô Giai Như, Ngô Vân và Trần Thanh Minh đều ngạc nhiên nhìn mình, trong ánh mắt còn mang theo tìm tòi nghiên cứu, trong lòng An Bích Hà dâng lên, vẻ mặt tràn ngập giận dữ hét lên với Bạch Hoài An.
“Cô… cô đang nói bậy bạ chuyện gì vậy? An Bích Hà tôi là người ngay thẳng, cô dựa vào đầu mà lại nói xấu tôi”
Bạch Hoài An hừ lạnh một tiếng, cô ta còn dám nói ra lời như vậy, An Bích Hà đã làm nhiều chuyện thường thiên hại lý như vậy.
Cô không muốn tốn thêm thời gian nói chuyện, đang định cùng Trần Thanh Minh rời đi, cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt phức tạp và châm chọc.
“Cô An dạo này chắc gặp nhiều áp lực lắm, hình như gầy đi rất nhiều. Còn nữa, hôm nay cô trang điểm rất đậm, mặc dù đã dặm nhiều phấn nhưng trông vẫn còn tiều tụy như vậy”.
An Bích Hà vô thức che mặt, hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước, hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An nhìn thấy phản ứng của cô ta như vậy, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút nghi hoặc.
So với lần trước gặp mặt quả thực lần này An Bích Hà đã thay đổi rất nhiều, vẻ ngoài gầy gò tưởng chừng chỉ một cơn gió cũng có thể bị thổi bay, dù đã trang điểm đậm cũng có thể thấy nước da của cô ta rất tệ.
“Còn tóc của cô, trông thể nào cũng cảm thấy rất giống tóc giả.”
“Bạch Hoài An, cô câm miệng lại cho tôi” An Bích Hà tức giận hét lên, hiện tại cô ta rất ghét nghe thấy người khác nhắc tới mái tóc của mình.
“Tôi rất tốt, không cần cô phải quan tâm, tốt nhất cô vẫn nên tự lo cho mình đi.”
Nói xong, mang theo người tức giận rời đi, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy có chút hốt hoảng hơn nữa còn giống như đang chạy trốn.
Nhìn bóng lưng của An Bích Hà, Trần Thanh Minh không khỏi nhíu mày: “Tôi luôn cảm thấy cô ta hình như đang bị bệnh nặng.”
Bach Hoài An mím môi, vẻ mặt thâm trầm: “Tôi nghĩ cô ta đã làm quá nhiều chuyện cho nên mới phải nhận lấy báo ứng.”
“Quên đi, dù có thế nào đi nữa, ngày mai sẽ chọn ra top 50, những người mà cô phải đối mặt đều rất mạnh hơn nữa áp lực cũng sẽ rất lớn, mau trở về nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tôi phải về công ty một chuyến, bản thảo thiết kế của tôi vẫn còn ở công ty” Bạch Hoài An nói.
Trần Thanh Minh đang định lên tiếng nói sẽ đưa cô trở lại công ty, chợt nghe thấy tiếng xe hú ngoài cửa, ánh mắt vui vẻ lập tức trở nên tối đi nhìn về phía Bạch Hoài An.
“Có người tới đón cô”
Bạch Hoài An hai mắt sáng lên khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, vẻ mệt mỏi trên mặt bị quét sạch, khóe miệng nhếch lên.
Nhìn bộ dạng của cô lúc này, Trần Thanh Minh có thể ngửi được mùi chua xót của tình yêu.
“Cô mau đi đi, bản thảo tôi biết cô để ở đâu trận đấu ngày mai tôi sẽ mang lại đây cho cố”
Bạch Hoài An thoáng chút do dự, nhưng vẫn đồng ý, nói xong cảm ơn liền trực tiếp chạy về phía xe như một con bướm, bóng dáng đều lộ ra vui mừng Hoắc Tùng Quân đã xuống xe.
Dáng người của anh cao gầy, gương mặt tuấn mỹ, cả người toát ra khó chất, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Nhìn thấy dáng vẻ nhanh chóng chạy tới của Bạch Hoài An, liền giang hai tay trực tiếp ôm cô vào lòng.
Ôm được người đẹp trong lòng, trên mặt tràn đầy nuông chiều, ngoài miệng vẫn nhỏ giọng giáo huấn: “Em chạy nhanh như vậy làm gì, anh cũng đâu bay mất được.”
Bạch Hoài An từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, hai má ửng hồng, hưng phấn ôm lấy anh: “Hoắc Tùng Quân, tôi đã vượt qua vòng đầu tiên của trận đấu.”
Trong mắt cô tất cả đều là vẻ mong chờ, giống như một cô bạn nhỏ sau khi hoàn thành xuất sắc bài thi chờ mong được người khác khích lệ.
Hoắc Tùng Quân không ngần ngại khen ngợi cô, cố nén ý cười, trong đôi mắt của anh cất giấu muôn vạn nhu tình, thanh âm khàn khàn: “Hoài An nhà chúng ta thật sự rất giỏi”
Được khen như vậy ngược lại khiến Bạch Hoài An có chút không được tự nhiên, cô sờ tóc mình, giọng nói trầm ổn hơn, còn có vẻ hưng phấn: “Vừa rồi tôi đụng phải An Bích Hà, cô ta còn nói tôi sẽ không vượt qua được vòng đầu tiên của trận đấu, kết quả sau đó sắc mặt lại vô cùng khó coi”.
“Vui vẻ như vậy sao?” Hoắc Tùng Quân khẽ nhéo hai má ửng hồng của cô, trong mắt mang theo ý cười.
Bạch Hoài An gật đầu: “Đương nhiên rồi, có thể khiến An Bích Hà như vậy thực sự rất vui. Có điều…”
Cô nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của An Bích Hà, lại không khỏi nhíu mày: “Hoắc Tùng Quân, gần đây An Bích Hà như bị bệnh vậy, tôi thấy sắc mặt của cô ta đặc biệt kém.”
Một tia ẩn ý sâu xa lóe lên trong mắt Hoắc Tùng Quân: “Lời ghi âm lúc trước của Lâm Kỳ đã được phát tán đi khắp nơi, hiện tại nhất định đã có người muốn ra tay”
Vẻ mặt của Bạch Hoài An rất ngạc nhiên: “Vậy là tôi đã đoán đúng rồi, cô ta thật sự đã làm quá nhiều chuyện nên bị quả báo”
Sau một tiếng thở dài, cô liền nghĩ đến mẹ mình, vẻ mặt trầm xuống: “Không biết khi nào chúng ta mới tìm được chứng cứ trọng yếu để báo thù cho mẹ.”
Hoắc Tùng Quân sau khi nghe cô nói xong lời này, liền mím môi: “Không chỉ mẹ của em mà còn bố của em nữa.”
Bạch Hoài An sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh phát hiện cái gì?”
Hoắc Tùng Quân sờ tóc cô, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Trước kia là do anh quá cố chấp không tin tưởng lời của em. Anh nhớ em đã nói rõ cho anh biết, sau khi bố đưa em về nhà ngay cả cơm cũng chưa ăn đừng nói tới chuyện uống rượu. Nếu như ông ấy không có uống rượu thì tại sao trong kết quả khám nghiệm tử thi nồng độ cồn trong máu lại cao như vậy? Đây quả là một vấn đề lớn”.
Bạch Hoài An gật đầu, gắt gao nắm chặt tay, nhớ tới giọng nói và nụ cười của ba mình, hai mắt đỏ hoe: “Bố tôi không đắc tội với người khác, xảy ra chuyện như vậy sợ rằng người nhà họ An cũng không tránh khỏi liên quan Nhìn vẻ hưng phấn và nụ cười trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất, Hoắc Tùng Quân cảm thấy khó chịu, anh không nên nói chuyện này làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
“Quên đi, trước tiên cũng đừng nghĩ tới chuyện này. Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, bọn họ cũng không có khả năng dọn dẹp sạch sẽ tất cả dấu vết. Hiện tại chứng cứ một chút cũng không rõ ràng, sau này cũng chưa có cách nào khác. Việc quan trọng nhất lúc này của em chính là tham gia trận đấu” .
Bạch Hoài An thở dài nhìn anh cười cười: “Anh nói đúng, hiện tại tôi cũng đã biết rõ chuyện này có liên quan tới nhà họ An, chỉ cần tham gia cuộc thi, giành được chức quán quân, cho dù không thể tìm thấy được chứng cứ cũng có thể hung hăng đánh cho An Bích Hà cùng với nhà họ An một cái bạt tại.”
Anh nắm lấy tay Bạch Hoài An, để cô ngồi vào ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn: “Anh đưa em đi ăn món ngon, đãi em một bữa.”
Sau khi Trần Thanh Minh trở lại công ty, trước tiên anh đến phòng thiết kế thông báo với mọi người chuyện Bạch Hoài An đã được thông quan vòng thứ nhất của cuộc thi.
Các đồng nghiệp trong phòng thiết kế đều mừng cho Bạch Hoài An, họ cũng không lấy làm lạ.
Hơn một tháng qua, mọi nỗ lực của Bạch Hoài An bọn họ đều có thể nhìn thấy hết.
Liều mạng chuẩn bị hơn nữa còn có thêm thiên phủ, nếu như không vượt qua vòng thứ nhất mới là chuyện lạ.
Phương Ly sắc mặt không được tốt lắm, nhưng bị nhiều người như vậy theo dõi, cô ta cũng không muốn một mình lạc đàn, miễn cưỡng cười một cái.
Trần Thanh Minh vui vẻ rời đi, trong công ty vẫn còn một số việc cần giải quyết, anh ta phải nhanh chóng thu xếp công việc và tiếp tục đồng hành cùng Bạch Hoài An trong cuộc thi ngày mai.
Phương Ly nhìn theo bóng lưng rạng rỡ của anh ta, khuôn mặt có chút méo mó, móng tay đấm sâu vào tờ giấy.
Cô ta chỉ không muốn nhìn thấy Bạch Hoài An, biết Bạch Hoài An sẽ tham gia cuộc thi hôm nay, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong rằng cô ta sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
Đến lúc đó nhìn thấy bộ mặt ủ rũ của cô khi trở lại công ty, sẽ buông những lời châm chọc, để cô ta không còn mặt mũi một câu cũng không nói được.
Nhưng bây giờ, cô ta thật sự có thể thông qua được trận đầu tiên, thật sự rất tức giận.
Phương Ly lập tức mất hết tâm trạng làm việc, trong lòng tràn đầy cáu kỉnh, lúc này đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cuộc gọi đến là một dãy số lạ.
Cô ta chẳng qua là một nhân viên tiêu thụ, đang chuẩn bị tắt máy, nhưng vô tình nhấn vào nút nhận máy, bên trong truyền đến một giọng phụ nữ tràn đầy cao ngạo “Xin chào, cô có phải là Phương Ly đúng không? Tôi là..”
Những lời này đột nhiên khiến Phương Ly trực tiếp đứng lên, bởi vì động tác quả lớn, chiếc ghế va vào lọ hoa phát ra tiếng động lớn.
“Làm sao vậy?” Đồng nghiệp bên cạnh cũng bị dọa sợ.
Phương Ly sắc mặt tái nhợt, bắt gặp ánh mắt của đồng nghiệp liền vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là cảm thấy bụng có chút không thoải mái”
Nói xong, cô ta cầm điện thoại di động vội vã chạy ra ngoài văn phòng.
Bình luận facebook