Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Chương 143: Lão Ngoan Đồng
Tin tức quá khiến người ta ngạc nhiên rồi.
Hoắc Tùng Quận mím môi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ông nội, ông nói rõ ràng đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Chuyện này vẫn luôn nén trong lòng Hoắc Tùng Quân, bởi vì ơn cứu mạng này, mà An Bích Hà mới nhận được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Hoắc, cũng bởi vì có ơn cứu mạng này, mà Hoắc Tùng Quân luôn dung túng cho An Bích Hà, còn bị cô ta uy hiếp ly hôn với Bạch Hoài An.
Nếu như ơn cứu mạng này là giá…
Ngón tay Hoắc Tùng Quân nắm chặt lại, trên mặt hiện lên sự tức giận, nhìn vô cùng đáng sợ.
Ông cụ Hoắc vỗ tay Hoắc Tùng Quân, thở dài: “Theo như nhân viên đó nói, lúc đó khách sạn xảy ra hỏa hoạn, cháu và An Bích Hà đều hít phải khói ngất xỉu, là một người đàn ông cứu hai người ra ngoài. Sau khi cứu ra thì nhận được một cú điện thoại vội vàng rời đi, nhưng bởi vì trận hỏa hoạn lúc đó hủy mất camera, người đàn ông đó lại đi quá vội, nhân viên cũng không nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta.”
“Có lẽ An Bích Hà hít ít khói, cho nên tỉnh lại trước cháu, mạo nhận ơn cứu mạng của người khác”.
Hoắc Tùng Quân nghe đến nỗi mắt đỏ bừng, An Bích Hà này, vậy mà lại lừa anh bao nhiêu năm như vậy, thậm chí còn dùng cái gọi là ơn cứu mạng này để ép anh ly hôn.
“Chết tiết, thật là đáng chết”.
Hoắc Tùng Quân gần như nghiến răng nói ra những lời này.
Bạch Hoài An ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy gân xanh trên thái dương của anh đang giật giật, xem ra anh bị tức không nhẹ rồi.
Cô giơ tay, đặt lên nắm đấm của anh, nhẹ nhàng năm lại.
Xúc cảm mềm mại ấm áp này khiến Hoắc Tùng Quân hồi thần lại từ trong tức giận, thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Hoài An, trong lòng lại cảm thấy áy náy.
Anh là một tên ngu ngốc, bị An Bích Hà lừa bao nhiêu năm như vậy, làm tổn thương Hoài An.
Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô, anh chợt nghĩ đến ngày Bạch Hoài An rời đi, tuyết rơi dày đặc.
Lúc đó mắt cô còn chưa khỏi, đã bị An Bích Hà và mẹ cô ta đuổi ra ngoài, không có nơi nào để đi, chắc cô đã vô cùng tuyệt vọng đau buồn.
“Hoài An, xin lỗi, Anh..”
“Lúc trước anh đã xin lỗi rồi, cũng đã bù đắp cho em rồi, em cũng tha thứ cho anh rồi. Chúng ta đã rõ ràng, anh quên rồi sao?”
Bạch Hoài An cười nắm tay anh càng chặt hơn, trong mắt toàn là sự ôn nhu, an ủi trái tim tức giận của anh, khiến anh bình tình lại.
Hoắc Tùng Quân xoa đầu cô, đang chuẩn bị ôm cô vào lòng, kết quả dư quang quét qua vẻ mặt ông cụ hứng thú nhìn bọn họ, động tác của anh dừng lại.
“Ông nội, cháu đưa ông về nhà trước nhé”
Ông cụ không nhìn thấy được cảnh tượng mà mình muốn thấy, hận không thể rèn sắt thành thép liếc cháu trai mình, chào tạm biệt với Bạch Hoài An, đi theo Hoắc Tùng Quân rời đi.
Bạch Hoài An nhìn xe Hoắc Tùng Quân rời đi, trở về phòng, nhíu mày suy tư.
An Bích Hà này thật là một yêu tinh nói dối, cô đột nhiên có chút nghi ngờ, cái gọi là lái xe khi uống rượu của bố mình năm đó, có phải cũng là một tay nhà họ An tính kể không.
Lúc đó An Bích Hà còn đang hôn mê, chuyện này không thể là giả được, nếu như không phải cô ta làm, có phải có liên quan đến bố mẹ cô ta không?
Chuyện của cô và An Bích Hà vẫn còn chưa giải quyết xong đầu.
Bạch Hoài An xin thề nhất định sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân dẫn đến cái chết của bố mẹ mình, rửa sạch nỗi oan trên người bọn họ.
Lúc này, trên đường về nhà, Hoắc Tùng Quân lái xe, nghe ông cụ kể lại chuyện xảy ra chiều này, sắc ý nói với Hoắc Tùng Quân.
“Tùng Quân, ông cảm thấy cháu cần phải học theo ông một chút, cháu xem chỉ cần một thời gian như vậy, ông nội đã giải quyết tốt cho Hoài An.
Lúc trước ông chỉ cho rằng cháu không bằng ông khi còn trẻ, không ngờ cháu còn không bằng ông bây giờ”
Ông cụ nói xong, không biết lấy từ đầu ra một cái gương nhỏ, chải đầu chải tóc, rất tự luyến.
Hoắc Tùng Quân thật sự không có cách nào với lão ngoan đồng nhà mình, cười.
“Vâng vâng vâng, ông lợi hại. Ông còn bảo Hoài An kiểm tra cháu một đoạn thời gian nữa đấy.”
Hoắc Tùng Quân nói rồi giả vờ thở dài: “Bây giờ tình cảm của cháu và Hoài An rất tốt, chỉ cần một thời cơ tốt là có thể lĩnh chứng rồi, nhưng ông lại nói như vậy, e rằng còn lâu mới được.”
Ngón tay cầm gương của ông cụ khựng lại.
Hoắc Tùng Quân từ trong gương chiếu hậu, nhìn vẻ mặt cứng đờ của ông cụ, tiếp tục nói: “Ông còn nói muốn cháu nhanh chóng lừa cỏ non về nhà, e rằng còn lâu mới được rồi”.
“Ờ, đúng rồi, còn có lời hứa cho ông được bế cháu trai cháu gái nữa, e rằng trong đoạn thời này không được rồi. Ai, ông nói xem cháu và Hoài An đều rất đẹp, đứa trẻ được sinh ra sẽ xinh đẹp thế nào chứ, thật là đáng tiếc.”
Vốn dĩ ông cụ còn đang đắc ý, nghe thấy vậy liền hối hận, hận không thể quay lại thời gian lúc đó, rút lại lời mình nói.
“Tùng Quân, cháu cho ông số điện thoại của Hoài An, ông lưu lại, sau này có cơ hội, ông nhất định phải để con bé cảm nhận được sự ấm áp của nhà họ Hoắc, để con bé sớm gả cho cháu.”
Vẻ mặt ông cụ nghiêm túc, vội vàng muốn chữa cháy.
Khóe miệng Hoắc Tùng Quân nhếch lên, trong mắt toàn là đạt được.
Vừa rồi khi Hoài An nhìn ông nội, toàn là yêu quý, thái độ đối với ông nội cũng rất tốt, rõ ràng trong lòng cô, e rằng cũng hi vọng có một người ông nội đối tốt với cô ấy như vậy đúng không.
Từ khi ông nội ra tay, quá trình cưới được cô lại tiến thêm một bước nữa.
Hoắc Tùng Quân vô cùng dứt khoát nói số điện thoại của Bạch Hoài An cho ông cụ biết: “Ông ẩn ý một chút, phải âm thầm một chút, đừng có quá thẳng thắn, cháu sợ em ấy sẽ bị dọa. Còn nữa ông cũng biết đấy, mẹ cháu không thích Hoài An, lúc trước bọn chải kết hôn ba năm, mẹ cháu đối với cô ấy rất khắc nghiệt, cháu sợ Hoài An sẽ có ảnh hưởng tâm lý. Đến lúc đó lại vì mẹ cháu, mà cô ấy không muốn gả cho cháu, vậy thì xong rồi”.
Hoắc Tùng Quân nhắn nhủ, ông cụ gật đầu, đều nhớ lại hết: “Mẹ cháu cứ giao cho ông, có ông ở đây, nó không dám đối xử tệ với Hoài An đầu.
Còn có cháu nữa, cháu cũng phải bảo vệ Hoài An. Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu phải cần nhất người làm con làm chồng là cháu để cân bằng”.
Hoắc Tùng Quân biểu thị rằng đã hiểu.
Ba năm trước, chính là bởi vì anh không rõ ràng bảo vệ Hoài An, mới để mẹ anh cảm thấy anh không hề quan tâm đến Hoài An, cho nên bà mới liên hợp với An Bích Hà trực tiếp bắt nạt Hoài An.
Chuyện này quả thật là do trước đây anh đã không suy nghĩ chu toàn, sau này anh tuyệt đối phải suy nghĩ càng toàn diện hơn.
Ông cụ ghi hết những thứ này vào trong quyển sổ nhỏ của mình, nhớ đến nội dung hôm nay nói chuyện với Hoài An, đột nhiên ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc Tùng Quân.
| Hoắc Tùng Quân đang chuyên tâm lái xe, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một ánh nhìn vô cùng mạnh, không quay đầu lại nhìn, cũng biết ông cụ đang nhìn mình, cười hỏi: “Sao vậy, ông nội?”
“Hoắc Tùng Quân, cháu biết nấu cơm?”
Ông cụ hỏi câu này, Hoắc Tùng Quân bị sặc, nhẹ giọng nói: “Ừm, học một chút.”
“Hoài An khen cháu nấu cơm rất ngon”.
Ông cụ nói, tràn đầy cảm khái: “Cậu Hoắc nhà họ Hoắc chúng ta mười ngón tay không chạm nước mùa xuân vậy là lại biết nấu cơm, cần mẫn như vậy nấu cho bạn gái ăn. Nếu như nói ra ngoài, e rằng bọn họ đều không tin đâu.”
Hoắc Tùng Quân cười nhẹ một tiếng, nói với ông cụ: “Nếu như ông muốn ăn, cháu cũng có thể làm cho ông”
Ông cụ lập tức thuận xào bò lên trên: “Tối nay đi, đúng lúc cháu về nhà, nấu một bữa đi, để ông nếm thử là được.”
Nếu như mẹ của Tùng Quận biết con trai mình hoặc nấu ăn để nấu cho Hoài An, chắc sẽ càng không thích Hoài An hơn, vẫn không nên để nó biết.
“Tối nay e rằng không được rồi, cháu còn có chút chuyện” Hoắc Tùng Quân nói, trong mắt lóe lên tia âm u. Ông cụ biết anh muốn làm cái gì, gật đầu, không nói gì.
Rất nhanh đã đến cửa nhà họ Hoắc, ông cụ xuống xe, Hoắc Tùng Quân không vào nhà, chào tạm biệt với ông cụ, rồi lái xe rời đi.
Bố Hoắc và mẹ Hoắc nhận được tin xe của Hoắc Tùng Quân đến cửa đều chạy ra ngoài, nhìn thấy ông cụ từ từ đi vào, nhìn về phía sau ông cụ, không thấy bóng dáng Hoắc Tùng Quân đâu.
Mẹ Hoắc hỏi: “Hoắc Tùng Quân đầu, không phải vừa mới về sao?”
“Nó đưa bố về, có chuyện nên đi rồi” Ông cụ trả lời đơn giản, tiếp tục đi vào bên trong.
Trong mắt mẹ Hoắc có chút bất mãn: “Bây giờ ngày nào Hoắc Tùng Quân cũng không về nhà, nhà họ Hoắc đối với nó giống như khách sạn vậy, còn không bằng cả khách sạn, một hai năm nay, nó đều không về nhà ở”
“Tại sao nó không về nhà, trong lòng con không biết sao? Ông cụ nhàn nhạt nhìn mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc lập tức không nói gì nữa, lúc trước Hoắc Tùng Quân vẫn thường về nhà, từ sau khi bà ấy và An Bích Hà ép Bạch Hoài An đi, ném đồ cô đi, thì Hoắc Tùng Quân không về nhà ở nữa.
Vẻ mặt mẹ Hoắc có chút không tự nhiên, chuyển chủ đề: “Bố, bố đi đâu vậy? Con thấy buổi chiều tài xế đã về nhà rồi, mà bố vẫn chưa về Sao Hoắc Tùng Quân lại đưa bố về vậy?”
Bức chân ông cụ đột nhiên dừng lại, nhướng mày nhìn mẹ Hoắc: “Bố đi thăm cháu dâu của bố”
Tin tức quá khiến người ta ngạc nhiên rồi.
Hoắc Tùng Quận mím môi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ông nội, ông nói rõ ràng đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Chuyện này vẫn luôn nén trong lòng Hoắc Tùng Quân, bởi vì ơn cứu mạng này, mà An Bích Hà mới nhận được bao nhiêu lợi ích từ nhà họ Hoắc, cũng bởi vì có ơn cứu mạng này, mà Hoắc Tùng Quân luôn dung túng cho An Bích Hà, còn bị cô ta uy hiếp ly hôn với Bạch Hoài An.
Nếu như ơn cứu mạng này là giá…
Ngón tay Hoắc Tùng Quân nắm chặt lại, trên mặt hiện lên sự tức giận, nhìn vô cùng đáng sợ.
Ông cụ Hoắc vỗ tay Hoắc Tùng Quân, thở dài: “Theo như nhân viên đó nói, lúc đó khách sạn xảy ra hỏa hoạn, cháu và An Bích Hà đều hít phải khói ngất xỉu, là một người đàn ông cứu hai người ra ngoài. Sau khi cứu ra thì nhận được một cú điện thoại vội vàng rời đi, nhưng bởi vì trận hỏa hoạn lúc đó hủy mất camera, người đàn ông đó lại đi quá vội, nhân viên cũng không nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta.”
“Có lẽ An Bích Hà hít ít khói, cho nên tỉnh lại trước cháu, mạo nhận ơn cứu mạng của người khác”.
Hoắc Tùng Quân nghe đến nỗi mắt đỏ bừng, An Bích Hà này, vậy mà lại lừa anh bao nhiêu năm như vậy, thậm chí còn dùng cái gọi là ơn cứu mạng này để ép anh ly hôn.
“Chết tiết, thật là đáng chết”.
Hoắc Tùng Quân gần như nghiến răng nói ra những lời này.
Bạch Hoài An ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy gân xanh trên thái dương của anh đang giật giật, xem ra anh bị tức không nhẹ rồi.
Cô giơ tay, đặt lên nắm đấm của anh, nhẹ nhàng năm lại.
Xúc cảm mềm mại ấm áp này khiến Hoắc Tùng Quân hồi thần lại từ trong tức giận, thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Hoài An, trong lòng lại cảm thấy áy náy.
Anh là một tên ngu ngốc, bị An Bích Hà lừa bao nhiêu năm như vậy, làm tổn thương Hoài An.
Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô, anh chợt nghĩ đến ngày Bạch Hoài An rời đi, tuyết rơi dày đặc.
Lúc đó mắt cô còn chưa khỏi, đã bị An Bích Hà và mẹ cô ta đuổi ra ngoài, không có nơi nào để đi, chắc cô đã vô cùng tuyệt vọng đau buồn.
“Hoài An, xin lỗi, Anh..”
“Lúc trước anh đã xin lỗi rồi, cũng đã bù đắp cho em rồi, em cũng tha thứ cho anh rồi. Chúng ta đã rõ ràng, anh quên rồi sao?”
Bạch Hoài An cười nắm tay anh càng chặt hơn, trong mắt toàn là sự ôn nhu, an ủi trái tim tức giận của anh, khiến anh bình tình lại.
Hoắc Tùng Quân xoa đầu cô, đang chuẩn bị ôm cô vào lòng, kết quả dư quang quét qua vẻ mặt ông cụ hứng thú nhìn bọn họ, động tác của anh dừng lại.
“Ông nội, cháu đưa ông về nhà trước nhé”
Ông cụ không nhìn thấy được cảnh tượng mà mình muốn thấy, hận không thể rèn sắt thành thép liếc cháu trai mình, chào tạm biệt với Bạch Hoài An, đi theo Hoắc Tùng Quân rời đi.
Bạch Hoài An nhìn xe Hoắc Tùng Quân rời đi, trở về phòng, nhíu mày suy tư.
An Bích Hà này thật là một yêu tinh nói dối, cô đột nhiên có chút nghi ngờ, cái gọi là lái xe khi uống rượu của bố mình năm đó, có phải cũng là một tay nhà họ An tính kể không.
Lúc đó An Bích Hà còn đang hôn mê, chuyện này không thể là giả được, nếu như không phải cô ta làm, có phải có liên quan đến bố mẹ cô ta không?
Chuyện của cô và An Bích Hà vẫn còn chưa giải quyết xong đầu.
Bạch Hoài An xin thề nhất định sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân dẫn đến cái chết của bố mẹ mình, rửa sạch nỗi oan trên người bọn họ.
Lúc này, trên đường về nhà, Hoắc Tùng Quân lái xe, nghe ông cụ kể lại chuyện xảy ra chiều này, sắc ý nói với Hoắc Tùng Quân.
“Tùng Quân, ông cảm thấy cháu cần phải học theo ông một chút, cháu xem chỉ cần một thời gian như vậy, ông nội đã giải quyết tốt cho Hoài An.
Lúc trước ông chỉ cho rằng cháu không bằng ông khi còn trẻ, không ngờ cháu còn không bằng ông bây giờ”
Ông cụ nói xong, không biết lấy từ đầu ra một cái gương nhỏ, chải đầu chải tóc, rất tự luyến.
Hoắc Tùng Quân thật sự không có cách nào với lão ngoan đồng nhà mình, cười.
“Vâng vâng vâng, ông lợi hại. Ông còn bảo Hoài An kiểm tra cháu một đoạn thời gian nữa đấy.”
Hoắc Tùng Quân nói rồi giả vờ thở dài: “Bây giờ tình cảm của cháu và Hoài An rất tốt, chỉ cần một thời cơ tốt là có thể lĩnh chứng rồi, nhưng ông lại nói như vậy, e rằng còn lâu mới được.”
Ngón tay cầm gương của ông cụ khựng lại.
Hoắc Tùng Quân từ trong gương chiếu hậu, nhìn vẻ mặt cứng đờ của ông cụ, tiếp tục nói: “Ông còn nói muốn cháu nhanh chóng lừa cỏ non về nhà, e rằng còn lâu mới được rồi”.
“Ờ, đúng rồi, còn có lời hứa cho ông được bế cháu trai cháu gái nữa, e rằng trong đoạn thời này không được rồi. Ai, ông nói xem cháu và Hoài An đều rất đẹp, đứa trẻ được sinh ra sẽ xinh đẹp thế nào chứ, thật là đáng tiếc.”
Vốn dĩ ông cụ còn đang đắc ý, nghe thấy vậy liền hối hận, hận không thể quay lại thời gian lúc đó, rút lại lời mình nói.
“Tùng Quân, cháu cho ông số điện thoại của Hoài An, ông lưu lại, sau này có cơ hội, ông nhất định phải để con bé cảm nhận được sự ấm áp của nhà họ Hoắc, để con bé sớm gả cho cháu.”
Vẻ mặt ông cụ nghiêm túc, vội vàng muốn chữa cháy.
Khóe miệng Hoắc Tùng Quân nhếch lên, trong mắt toàn là đạt được.
Vừa rồi khi Hoài An nhìn ông nội, toàn là yêu quý, thái độ đối với ông nội cũng rất tốt, rõ ràng trong lòng cô, e rằng cũng hi vọng có một người ông nội đối tốt với cô ấy như vậy đúng không.
Từ khi ông nội ra tay, quá trình cưới được cô lại tiến thêm một bước nữa.
Hoắc Tùng Quân vô cùng dứt khoát nói số điện thoại của Bạch Hoài An cho ông cụ biết: “Ông ẩn ý một chút, phải âm thầm một chút, đừng có quá thẳng thắn, cháu sợ em ấy sẽ bị dọa. Còn nữa ông cũng biết đấy, mẹ cháu không thích Hoài An, lúc trước bọn chải kết hôn ba năm, mẹ cháu đối với cô ấy rất khắc nghiệt, cháu sợ Hoài An sẽ có ảnh hưởng tâm lý. Đến lúc đó lại vì mẹ cháu, mà cô ấy không muốn gả cho cháu, vậy thì xong rồi”.
Hoắc Tùng Quân nhắn nhủ, ông cụ gật đầu, đều nhớ lại hết: “Mẹ cháu cứ giao cho ông, có ông ở đây, nó không dám đối xử tệ với Hoài An đầu.
Còn có cháu nữa, cháu cũng phải bảo vệ Hoài An. Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu phải cần nhất người làm con làm chồng là cháu để cân bằng”.
Hoắc Tùng Quân biểu thị rằng đã hiểu.
Ba năm trước, chính là bởi vì anh không rõ ràng bảo vệ Hoài An, mới để mẹ anh cảm thấy anh không hề quan tâm đến Hoài An, cho nên bà mới liên hợp với An Bích Hà trực tiếp bắt nạt Hoài An.
Chuyện này quả thật là do trước đây anh đã không suy nghĩ chu toàn, sau này anh tuyệt đối phải suy nghĩ càng toàn diện hơn.
Ông cụ ghi hết những thứ này vào trong quyển sổ nhỏ của mình, nhớ đến nội dung hôm nay nói chuyện với Hoài An, đột nhiên ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc Tùng Quân.
| Hoắc Tùng Quân đang chuyên tâm lái xe, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một ánh nhìn vô cùng mạnh, không quay đầu lại nhìn, cũng biết ông cụ đang nhìn mình, cười hỏi: “Sao vậy, ông nội?”
“Hoắc Tùng Quân, cháu biết nấu cơm?”
Ông cụ hỏi câu này, Hoắc Tùng Quân bị sặc, nhẹ giọng nói: “Ừm, học một chút.”
“Hoài An khen cháu nấu cơm rất ngon”.
Ông cụ nói, tràn đầy cảm khái: “Cậu Hoắc nhà họ Hoắc chúng ta mười ngón tay không chạm nước mùa xuân vậy là lại biết nấu cơm, cần mẫn như vậy nấu cho bạn gái ăn. Nếu như nói ra ngoài, e rằng bọn họ đều không tin đâu.”
Hoắc Tùng Quân cười nhẹ một tiếng, nói với ông cụ: “Nếu như ông muốn ăn, cháu cũng có thể làm cho ông”
Ông cụ lập tức thuận xào bò lên trên: “Tối nay đi, đúng lúc cháu về nhà, nấu một bữa đi, để ông nếm thử là được.”
Nếu như mẹ của Tùng Quận biết con trai mình hoặc nấu ăn để nấu cho Hoài An, chắc sẽ càng không thích Hoài An hơn, vẫn không nên để nó biết.
“Tối nay e rằng không được rồi, cháu còn có chút chuyện” Hoắc Tùng Quân nói, trong mắt lóe lên tia âm u. Ông cụ biết anh muốn làm cái gì, gật đầu, không nói gì.
Rất nhanh đã đến cửa nhà họ Hoắc, ông cụ xuống xe, Hoắc Tùng Quân không vào nhà, chào tạm biệt với ông cụ, rồi lái xe rời đi.
Bố Hoắc và mẹ Hoắc nhận được tin xe của Hoắc Tùng Quân đến cửa đều chạy ra ngoài, nhìn thấy ông cụ từ từ đi vào, nhìn về phía sau ông cụ, không thấy bóng dáng Hoắc Tùng Quân đâu.
Mẹ Hoắc hỏi: “Hoắc Tùng Quân đầu, không phải vừa mới về sao?”
“Nó đưa bố về, có chuyện nên đi rồi” Ông cụ trả lời đơn giản, tiếp tục đi vào bên trong.
Trong mắt mẹ Hoắc có chút bất mãn: “Bây giờ ngày nào Hoắc Tùng Quân cũng không về nhà, nhà họ Hoắc đối với nó giống như khách sạn vậy, còn không bằng cả khách sạn, một hai năm nay, nó đều không về nhà ở”
“Tại sao nó không về nhà, trong lòng con không biết sao? Ông cụ nhàn nhạt nhìn mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc lập tức không nói gì nữa, lúc trước Hoắc Tùng Quân vẫn thường về nhà, từ sau khi bà ấy và An Bích Hà ép Bạch Hoài An đi, ném đồ cô đi, thì Hoắc Tùng Quân không về nhà ở nữa.
Vẻ mặt mẹ Hoắc có chút không tự nhiên, chuyển chủ đề: “Bố, bố đi đâu vậy? Con thấy buổi chiều tài xế đã về nhà rồi, mà bố vẫn chưa về Sao Hoắc Tùng Quân lại đưa bố về vậy?”
Bức chân ông cụ đột nhiên dừng lại, nhướng mày nhìn mẹ Hoắc: “Bố đi thăm cháu dâu của bố”
Bình luận facebook