Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330
Chương 330
Tính cách của Sở Minh Nguyệt không giống Bạch Hoài An.
Hoàn cảnh sinh hoạt gia đình lúc nhỏ của Bạch Hoài An, tuy rằng được nhận nuôi, nhưng trước khi bố Bạch xảy ra chuyện không may, bố mẹ cưng chiều cô giống như một cô công chúa nhỏ, khiến cô vô tư vô lo, tràn ngập mong muốn đối với cuộc sống, đối với tất cả mọi chuyện đều ôm giấc mộng tốt đẹp.
Thế nhưng cô không phải, nửa đời trước đã định sẵn tính cách cho cô rồi, ở trên người cô phủ một lớp gái, không dễ dàng gì mới bộc lộ trái tim của mình, nếu thật sự bị tổn thương, cô sẽ không tiếp nhận người này nữa, cũng sẽ thu mình lại thêm một lần nữa, sẽ không để bản thân lại phải trải qua những chuyện đau lòng.
Đây là cách thức bảo vệ bản thân mà cô học được từ nhỏ, có thể khiến cô càng thêm hạnh phúc, có thể khiến cô bảo vệ tốt chính mình.
Qua lần nói chuyện với cô ấy, cả người Bạch Hoài An đều hốt hoảng, không thể tin được, không lâu trước đó hai người bọn họ còn dính lấy nhau, đột nhiên xuất hiện vấn đề như vậy.
Châu Hữu Thiên, quả nhiên như Hoắc Tùng Quân nói, thích hợp làm bạn, không thích hợp làm người yêu.
Dù sao cũng không còn tâm trạng xem tài liệu nữa, Bạch Hoài An dứt khoát lôi kéo Sở Minh Nguyệt đi ra ngoài, một mặt là giải sầu, một mặt là muốn xem phòng của Sở Minh Nguyệt.
Tìm được người môi giới của khu chung cư, liên đưa bọn họ đi lòng vòng rất lâu.
Ánh mắt Sở Minh Nguyệt rất tốt, đưa ra quyết định cũng không do dự, rất nhanh đã chọn được một căn rồi, tiến hành rồi giao dịch ngay trong hôm đó.
Chạng vạng, Trần Thanh Minh trở về sớm, còn về nhà sớm hơn Hoắc Từng Quân hơn mười phút.
Trong tay cầm rất nhiều đồ, đều là những món mà Sở Minh Nguyệt muốn mua.
Sở Minh Nguyệt nhìn thấy anh ta xách bao lớn bao nhỏ, sửng sốt một hồi lâu, liền vội vàng tiến lên muốn cầm: “Sao anh mua nhiều đồ như thế, những thứ này đủ làm cả một xe đồ ngọt đấy”
Trần Thanh Minh thấy cô ấy muốn cầm túi trong tay mình, liền vội vã tách ra: “Tôi cầm được rồi, những thứ này nặng lắm”
Anh ta vừa nói, vừa bước nhanh vào phòng bếp, rồi đặt những món đồ kia xuống.
Nhìn trên bàn tràn đầy các loại nguyên liệu, còn có hoa quả, ý cười trong mắt lộ ra ý nghĩ sâu xa.
Anh ta mua nhiều đồ như vậy, Sở Minh Nguyệt liệu có cho anh ta tới đây thêm vài lần hay không, nói không chừng còn có thể ở chỗ này vài ngày không chừng.
Từ sáng sớm thấy Châu Hữu Thiên đến tìm cô, trong lòng Trần Thanh Minh luôn có cảm giác nguy hiểm, luôn cảm thấy nói không chừng ngày mai Sở Minh Nguyệt sẽ đi.
Bạch Hoài An thu dọn đồ trên bàn xong, nhìn thấy Trần Thanh Minh vừa thay quần áo đang đi ra ngoài, dáng vẻ tràn đầy sức sống, lại nghĩ tới những chuyện hư hỏng của Châu Hữu Thiên mà sáng này Sở Minh Nguyệt nói kia, nhịn không được, tiến đến trước mặt Trần Thanh Minh hỏi: “Hôm nay Minh Nguyệt đã mua một căn nhà ở khu chung cư của tôi”
Sau đó rõ số tầng và số nhà.
Trần Thanh Minh sửng sốt một chút, chợt nghe Bạch Hoài An nói tiếp: “Đối diện căn nhà đó đúng lúc vẫn còn một căn, nhân lúc người môi giới còn chưa tan làm, anh hấy nhanh lên một chút đi, nếu như bị người khác nhanh chân đến trước sẽ không tốt, cái khu chung cư này của tôi thế nhưng rất được hoan nghênh đấy”
Tiếng nói vừa dứt, đã thấy Trần Thanh Minh quay đầu lại mang theo ví tiền, xông ra ngoài như một cơn gió.
Như vậy mới công bằng chứ!
Phải đợi tới lúc bánh ngọt của Sở Minh Nguyệt ra lò, Trần Thanh Minh mới về đến nhà, Hoắc Tùng Quân đi sau lưng anh †a, hai người một trước một sau về đến nhà.
Sở Minh Nguyệt mang bánh ngọt ra, thấy Trần Thanh Minh, thuận miệng hỏi: “Sao anh đỗ xe có thể mất nhiều thời gian như vậy, mất cả tiếng rồi”
Trần Thanh Minh sửng sốt một chút, Bạch Hoài An nháy mắt với anh ta, anh ta vội vã trả lời: “Vừa nãy xảy ra chút chuyện”
Nói xong lập tức tiến tới nhận đĩa bánh ngọt từ trên tay cô ấy, đặt lên bàn.
“Oa, cậu nấu nhiều món như vậy, thoạt nhìn rất ngon mắt”
“Anh mua không ít hoa quả, còn một ít nữa ngày mai lại tiếp tục nướng, ngày mai lúc cậu đi làm, có thể đem theo để ăn”
Lúc hai người này đang nói chuyện, Bạch Hoài An thật nhanh đem Hoắc Tùng Quân kéo vào trong phòng ngủ.
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ thần bí của cô ấy, liền buông lỏng cà vạt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn biểu cảm của em rất kỳ quái, xảy ra chuyện gì?”
Bạch Hoài An đóng kỹ cửa, quay đầu hưng phấn lại mang theo chút phức tạp nhìn anh ấy, nhỏ giọng nói: “Nói cho anh biết một bí mật kinh khủng, Trần Thanh Minh, Trần Thanh Minh tên kia vậy mà thích Minh Nguyệt, trời ơi…”
Ngón tay đang cởi nút áo của Hoắc Tùng Quân dừng một chút, con mắt hổ phách hiện lên chút kinh ngạc nhìn Bạch Hoài An.
Không ngờ cô ngốc này lại có thể phát hiện ra được.
Bạch Hoài An không phát hiện ra ánh mắt của anh ấy, tự nhiên nói: “Ngày hôm nay em đã nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh Minh, anh cũng không biết tâm trạng của em thế nào đâu. Thử nhiều lần, rốt cục xác định được anh ta thích Minh Nguyệt, đây quả thực khiến người ta hoảng sợ..”
Cô cảm thán, sợ hãi nhưng lại giống như đứa nhỏ đang chia sẻ bí mật, lôi kéo Hoắc Tùng Quân nói liên tục.
Cổ họng Hoắc Tùng Quân vang lên tiếng cười khẽ, lẳng lặng nghe cô nói.
Tính cách của Sở Minh Nguyệt không giống Bạch Hoài An.
Hoàn cảnh sinh hoạt gia đình lúc nhỏ của Bạch Hoài An, tuy rằng được nhận nuôi, nhưng trước khi bố Bạch xảy ra chuyện không may, bố mẹ cưng chiều cô giống như một cô công chúa nhỏ, khiến cô vô tư vô lo, tràn ngập mong muốn đối với cuộc sống, đối với tất cả mọi chuyện đều ôm giấc mộng tốt đẹp.
Thế nhưng cô không phải, nửa đời trước đã định sẵn tính cách cho cô rồi, ở trên người cô phủ một lớp gái, không dễ dàng gì mới bộc lộ trái tim của mình, nếu thật sự bị tổn thương, cô sẽ không tiếp nhận người này nữa, cũng sẽ thu mình lại thêm một lần nữa, sẽ không để bản thân lại phải trải qua những chuyện đau lòng.
Đây là cách thức bảo vệ bản thân mà cô học được từ nhỏ, có thể khiến cô càng thêm hạnh phúc, có thể khiến cô bảo vệ tốt chính mình.
Qua lần nói chuyện với cô ấy, cả người Bạch Hoài An đều hốt hoảng, không thể tin được, không lâu trước đó hai người bọn họ còn dính lấy nhau, đột nhiên xuất hiện vấn đề như vậy.
Châu Hữu Thiên, quả nhiên như Hoắc Tùng Quân nói, thích hợp làm bạn, không thích hợp làm người yêu.
Dù sao cũng không còn tâm trạng xem tài liệu nữa, Bạch Hoài An dứt khoát lôi kéo Sở Minh Nguyệt đi ra ngoài, một mặt là giải sầu, một mặt là muốn xem phòng của Sở Minh Nguyệt.
Tìm được người môi giới của khu chung cư, liên đưa bọn họ đi lòng vòng rất lâu.
Ánh mắt Sở Minh Nguyệt rất tốt, đưa ra quyết định cũng không do dự, rất nhanh đã chọn được một căn rồi, tiến hành rồi giao dịch ngay trong hôm đó.
Chạng vạng, Trần Thanh Minh trở về sớm, còn về nhà sớm hơn Hoắc Từng Quân hơn mười phút.
Trong tay cầm rất nhiều đồ, đều là những món mà Sở Minh Nguyệt muốn mua.
Sở Minh Nguyệt nhìn thấy anh ta xách bao lớn bao nhỏ, sửng sốt một hồi lâu, liền vội vàng tiến lên muốn cầm: “Sao anh mua nhiều đồ như thế, những thứ này đủ làm cả một xe đồ ngọt đấy”
Trần Thanh Minh thấy cô ấy muốn cầm túi trong tay mình, liền vội vã tách ra: “Tôi cầm được rồi, những thứ này nặng lắm”
Anh ta vừa nói, vừa bước nhanh vào phòng bếp, rồi đặt những món đồ kia xuống.
Nhìn trên bàn tràn đầy các loại nguyên liệu, còn có hoa quả, ý cười trong mắt lộ ra ý nghĩ sâu xa.
Anh ta mua nhiều đồ như vậy, Sở Minh Nguyệt liệu có cho anh ta tới đây thêm vài lần hay không, nói không chừng còn có thể ở chỗ này vài ngày không chừng.
Từ sáng sớm thấy Châu Hữu Thiên đến tìm cô, trong lòng Trần Thanh Minh luôn có cảm giác nguy hiểm, luôn cảm thấy nói không chừng ngày mai Sở Minh Nguyệt sẽ đi.
Bạch Hoài An thu dọn đồ trên bàn xong, nhìn thấy Trần Thanh Minh vừa thay quần áo đang đi ra ngoài, dáng vẻ tràn đầy sức sống, lại nghĩ tới những chuyện hư hỏng của Châu Hữu Thiên mà sáng này Sở Minh Nguyệt nói kia, nhịn không được, tiến đến trước mặt Trần Thanh Minh hỏi: “Hôm nay Minh Nguyệt đã mua một căn nhà ở khu chung cư của tôi”
Sau đó rõ số tầng và số nhà.
Trần Thanh Minh sửng sốt một chút, chợt nghe Bạch Hoài An nói tiếp: “Đối diện căn nhà đó đúng lúc vẫn còn một căn, nhân lúc người môi giới còn chưa tan làm, anh hấy nhanh lên một chút đi, nếu như bị người khác nhanh chân đến trước sẽ không tốt, cái khu chung cư này của tôi thế nhưng rất được hoan nghênh đấy”
Tiếng nói vừa dứt, đã thấy Trần Thanh Minh quay đầu lại mang theo ví tiền, xông ra ngoài như một cơn gió.
Như vậy mới công bằng chứ!
Phải đợi tới lúc bánh ngọt của Sở Minh Nguyệt ra lò, Trần Thanh Minh mới về đến nhà, Hoắc Tùng Quân đi sau lưng anh †a, hai người một trước một sau về đến nhà.
Sở Minh Nguyệt mang bánh ngọt ra, thấy Trần Thanh Minh, thuận miệng hỏi: “Sao anh đỗ xe có thể mất nhiều thời gian như vậy, mất cả tiếng rồi”
Trần Thanh Minh sửng sốt một chút, Bạch Hoài An nháy mắt với anh ta, anh ta vội vã trả lời: “Vừa nãy xảy ra chút chuyện”
Nói xong lập tức tiến tới nhận đĩa bánh ngọt từ trên tay cô ấy, đặt lên bàn.
“Oa, cậu nấu nhiều món như vậy, thoạt nhìn rất ngon mắt”
“Anh mua không ít hoa quả, còn một ít nữa ngày mai lại tiếp tục nướng, ngày mai lúc cậu đi làm, có thể đem theo để ăn”
Lúc hai người này đang nói chuyện, Bạch Hoài An thật nhanh đem Hoắc Tùng Quân kéo vào trong phòng ngủ.
Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ thần bí của cô ấy, liền buông lỏng cà vạt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn biểu cảm của em rất kỳ quái, xảy ra chuyện gì?”
Bạch Hoài An đóng kỹ cửa, quay đầu hưng phấn lại mang theo chút phức tạp nhìn anh ấy, nhỏ giọng nói: “Nói cho anh biết một bí mật kinh khủng, Trần Thanh Minh, Trần Thanh Minh tên kia vậy mà thích Minh Nguyệt, trời ơi…”
Ngón tay đang cởi nút áo của Hoắc Tùng Quân dừng một chút, con mắt hổ phách hiện lên chút kinh ngạc nhìn Bạch Hoài An.
Không ngờ cô ngốc này lại có thể phát hiện ra được.
Bạch Hoài An không phát hiện ra ánh mắt của anh ấy, tự nhiên nói: “Ngày hôm nay em đã nhìn thấy ánh mắt của Trần Thanh Minh, anh cũng không biết tâm trạng của em thế nào đâu. Thử nhiều lần, rốt cục xác định được anh ta thích Minh Nguyệt, đây quả thực khiến người ta hoảng sợ..”
Cô cảm thán, sợ hãi nhưng lại giống như đứa nhỏ đang chia sẻ bí mật, lôi kéo Hoắc Tùng Quân nói liên tục.
Cổ họng Hoắc Tùng Quân vang lên tiếng cười khẽ, lẳng lặng nghe cô nói.
Bình luận facebook