Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361
Chương 361
“Hữu Thiên!” Châu Hữu Thiên cau mày, trước đây anh ta không có cảm giác gì, vừa mới nói chuyện với Sở Minh Nguyệt xong, bây giờ nghe Ngô Tiêu Thi gọi anh ta như vậy, như thế nào lại cảm thấy có chút không đúng? “Đây là nơi làm việc. Từ nay hãy gọi tôi là bác sĩ Châu” Châu Hữu Thiên nói xong, liền lạnh nhạt đi vào phòng làm việc.
Ngô Tiêu Thi đứng chôn chân tại chỗ, ngón tay ôm chặt chiếc cốc, sắc mặt có chút ảm đạm, không còn tươi tắn như vừa rồ Mấy ngày nay vẫn còn rất tốt, Châu Hữu Thiên hôm nay sao lại đột nhiên nói ra lời này, chẳng lẽ có người ở trước mặt anh nói gì đó? Điều đầu tiên Ngô Tiêu Thi nghĩ đến là bạn gái hiện tại của Châu Hữu TỊ Cô mặt mũi tối sâm xuống, cầm tài liệu đi vào phòng làm việc của Châu Hữu Thiên để nói chuyện công việc với anh.
Toàn bộ quá trình Châu Hữu Thiên đều cẩn thận tỉ mi, không thèm ngẩng lên nhìn mặt của cô lấy một lần, Ngô Tiêu Thi vô thức nhíu mày.
Sau khi nói xong công việc, cô cũng không vội rời đi, khi Châu Hữu Thiên nhìn sang hỏi sao còn chưa đi, Ngô Tiêu Thi liền cười với anh: “Bác sĩ Châu, em thấy anh gần đây trông hơi phờ phạc. Anh không nghỉ ngơi sao?”
Châu Hữu Thiên thản nhiên đáp lại, trả lời qua loa: “Ừ, ngủ không được ngon” Ngô Tiêu Thi che miệng cười: “Anh không phải có bạn gái sao? Cô ấy hiện tại chắc chắn đang sống chung cùng anh, vậy mà không giúp anh nghỉ ngơi cho tốt. Nếu là em, cho dù là ép buộc cũng phải khiến cho anh đi ngủ. Bác sĩ tâm lý về cơ bản đều biết việc nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng đến trạng thái và tâm lý của bản thân như thế nào, tại sao anh lại không biết cách chăm sóc bản thân cho tốt chứ?”
Châu Hữu Thiên cau mày khi nghe điều này, nhìn lên cô.
“Cô nói như vậy là có ý gì?”
Châu Hữu Thiên rất hiếm khi suy đoán tâm tư của con gái, nhưng không có nghĩa anh ta là một tên ngốc và không thể hiểu được những ẩn ý ở bên trong lời nói.
Huống chỉ những lời nói vừa rồi của Ngô Tiêu Thi còn hết sức rõ ràng, chỉ cần người có một chút thông minh thì đều có thể nhận ra ý tứ không thích hợp ở trong lời nói của cô ta.
Ngô Tiêu Thi nghe thấy giọng điệu này của anh ta thì trong lòng vang lên một tiếng lộp bộp.
Không xong, lúc trước Châu Hữu Thiên đã dặn cô ta phải gọi anh ta là “Bác sĩ Châu”, nhưng cô ta trong lúc nhất thời cô ta cảm thấy khó chịu, tưởng rằng bạn gái của anh ta nói gì đó cho nên không thể che giấu được cảm xúc của mình.
Ngô Tiêu Thi vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, nghiêng nghiêng đầu: “Hửm? Bác sĩ Châu, làm sao vậy?”
Châu Hữu Thiên nhìn cô ta thật kĩ, hỏi: “Những lời nói vừa rồi của cô là để châm ngòi ly gián sao?”
Trong lòng Ngô Tiêu Thi căng thẳng, mím môi lại, biểu cảm có chút trầm xuống, cô ta cụp đôi mắt xuống, oán hận mà liếc mắt nhìn Châu Hữu Thiên, cười nói một cách lạnh nhạt: “Châu Hữu Thiên, hóa ra anh nghĩ về em như vậy. Em châm ngòi ly gián sao? Em chỉ là đang quan tâm đến anh mà thôi. Khi đến đây anh đã soi qua gương chưa, anh có biết bây giờ sắc mặt của mình kém như đến mức nào không?”
Ngô Tiêu Thi nói xong thì lấy ra cái gương cầm tay nhỏ của mình rồi đưa cho anh ta: “Lúc trước khi đến đây em đã từng nói qua, em chỉ muốn yên tâm làm việc. Em biết anh đã có bạn gái, em cũng không hy vọng xa vời là có thể ở bên cạnh anh, nhưng em không ngờ được anh vẫn cảm thấy không yên lòng, vẫn nghi ngờ em có dụng ý sâu xa với anh”
Châu Hữu Thiên càng cau mày chặt hơn khi nhìn thấy màu xanh đen dưới mắt của mình ở trong gương.
Sắc mặt của anh ta quả thật không tốt, nhìn vô cùng hốc hác.
Ngô Tiêu Thi nhìn anh ta với đôi mắt ngấn lệ: “Em làm việc ở đây với anh cũng đã nhiều ngày rồi, chưa từng để lộ một chút gì về mối quan hệ trước đây của chúng ta với người khác.
Nếu em thật sự có dụng ý sâu xa với anh thì đã sớm gây ra xôn xao ở trong dư luận rồi. Nhưng mà em không làm như vậy, em cũng không quấy rầy bạn gái của anh” “Chẳng lẽ chúng ta không làm người yêu, thì ngay cả bạn bè cũng không được làm sao? Ngay cả việc quan tâm đến anh cũng không được sao?” Châu Hữu Thiên nghe thấy cô ta vừa khóc lóc vừa kể lể, trong lòng sinh ra một sự bực bội không tên.
Ngô Tiêu Thi nhìn đôi lông mày cau chặt của anh ta, liền lau khô nước mắt: “Nếu anh không yên tâm thì bây giờ em sẽ đi ngay, em sẽ viết đơn xin từ chức, lát nữa mong bác sĩ Châu ký tên đóng dấu” Cô ta nói xong thì liền xoay người đi ra ngoài, sống lưng thẳng tắp, thoạt nhìn thì có vẻ bộ dạng rất kiên định, không khuất phục.
“Hữu Thiên!” Châu Hữu Thiên cau mày, trước đây anh ta không có cảm giác gì, vừa mới nói chuyện với Sở Minh Nguyệt xong, bây giờ nghe Ngô Tiêu Thi gọi anh ta như vậy, như thế nào lại cảm thấy có chút không đúng? “Đây là nơi làm việc. Từ nay hãy gọi tôi là bác sĩ Châu” Châu Hữu Thiên nói xong, liền lạnh nhạt đi vào phòng làm việc.
Ngô Tiêu Thi đứng chôn chân tại chỗ, ngón tay ôm chặt chiếc cốc, sắc mặt có chút ảm đạm, không còn tươi tắn như vừa rồ Mấy ngày nay vẫn còn rất tốt, Châu Hữu Thiên hôm nay sao lại đột nhiên nói ra lời này, chẳng lẽ có người ở trước mặt anh nói gì đó? Điều đầu tiên Ngô Tiêu Thi nghĩ đến là bạn gái hiện tại của Châu Hữu TỊ Cô mặt mũi tối sâm xuống, cầm tài liệu đi vào phòng làm việc của Châu Hữu Thiên để nói chuyện công việc với anh.
Toàn bộ quá trình Châu Hữu Thiên đều cẩn thận tỉ mi, không thèm ngẩng lên nhìn mặt của cô lấy một lần, Ngô Tiêu Thi vô thức nhíu mày.
Sau khi nói xong công việc, cô cũng không vội rời đi, khi Châu Hữu Thiên nhìn sang hỏi sao còn chưa đi, Ngô Tiêu Thi liền cười với anh: “Bác sĩ Châu, em thấy anh gần đây trông hơi phờ phạc. Anh không nghỉ ngơi sao?”
Châu Hữu Thiên thản nhiên đáp lại, trả lời qua loa: “Ừ, ngủ không được ngon” Ngô Tiêu Thi che miệng cười: “Anh không phải có bạn gái sao? Cô ấy hiện tại chắc chắn đang sống chung cùng anh, vậy mà không giúp anh nghỉ ngơi cho tốt. Nếu là em, cho dù là ép buộc cũng phải khiến cho anh đi ngủ. Bác sĩ tâm lý về cơ bản đều biết việc nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng đến trạng thái và tâm lý của bản thân như thế nào, tại sao anh lại không biết cách chăm sóc bản thân cho tốt chứ?”
Châu Hữu Thiên cau mày khi nghe điều này, nhìn lên cô.
“Cô nói như vậy là có ý gì?”
Châu Hữu Thiên rất hiếm khi suy đoán tâm tư của con gái, nhưng không có nghĩa anh ta là một tên ngốc và không thể hiểu được những ẩn ý ở bên trong lời nói.
Huống chỉ những lời nói vừa rồi của Ngô Tiêu Thi còn hết sức rõ ràng, chỉ cần người có một chút thông minh thì đều có thể nhận ra ý tứ không thích hợp ở trong lời nói của cô ta.
Ngô Tiêu Thi nghe thấy giọng điệu này của anh ta thì trong lòng vang lên một tiếng lộp bộp.
Không xong, lúc trước Châu Hữu Thiên đã dặn cô ta phải gọi anh ta là “Bác sĩ Châu”, nhưng cô ta trong lúc nhất thời cô ta cảm thấy khó chịu, tưởng rằng bạn gái của anh ta nói gì đó cho nên không thể che giấu được cảm xúc của mình.
Ngô Tiêu Thi vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, nghiêng nghiêng đầu: “Hửm? Bác sĩ Châu, làm sao vậy?”
Châu Hữu Thiên nhìn cô ta thật kĩ, hỏi: “Những lời nói vừa rồi của cô là để châm ngòi ly gián sao?”
Trong lòng Ngô Tiêu Thi căng thẳng, mím môi lại, biểu cảm có chút trầm xuống, cô ta cụp đôi mắt xuống, oán hận mà liếc mắt nhìn Châu Hữu Thiên, cười nói một cách lạnh nhạt: “Châu Hữu Thiên, hóa ra anh nghĩ về em như vậy. Em châm ngòi ly gián sao? Em chỉ là đang quan tâm đến anh mà thôi. Khi đến đây anh đã soi qua gương chưa, anh có biết bây giờ sắc mặt của mình kém như đến mức nào không?”
Ngô Tiêu Thi nói xong thì lấy ra cái gương cầm tay nhỏ của mình rồi đưa cho anh ta: “Lúc trước khi đến đây em đã từng nói qua, em chỉ muốn yên tâm làm việc. Em biết anh đã có bạn gái, em cũng không hy vọng xa vời là có thể ở bên cạnh anh, nhưng em không ngờ được anh vẫn cảm thấy không yên lòng, vẫn nghi ngờ em có dụng ý sâu xa với anh”
Châu Hữu Thiên càng cau mày chặt hơn khi nhìn thấy màu xanh đen dưới mắt của mình ở trong gương.
Sắc mặt của anh ta quả thật không tốt, nhìn vô cùng hốc hác.
Ngô Tiêu Thi nhìn anh ta với đôi mắt ngấn lệ: “Em làm việc ở đây với anh cũng đã nhiều ngày rồi, chưa từng để lộ một chút gì về mối quan hệ trước đây của chúng ta với người khác.
Nếu em thật sự có dụng ý sâu xa với anh thì đã sớm gây ra xôn xao ở trong dư luận rồi. Nhưng mà em không làm như vậy, em cũng không quấy rầy bạn gái của anh” “Chẳng lẽ chúng ta không làm người yêu, thì ngay cả bạn bè cũng không được làm sao? Ngay cả việc quan tâm đến anh cũng không được sao?” Châu Hữu Thiên nghe thấy cô ta vừa khóc lóc vừa kể lể, trong lòng sinh ra một sự bực bội không tên.
Ngô Tiêu Thi nhìn đôi lông mày cau chặt của anh ta, liền lau khô nước mắt: “Nếu anh không yên tâm thì bây giờ em sẽ đi ngay, em sẽ viết đơn xin từ chức, lát nữa mong bác sĩ Châu ký tên đóng dấu” Cô ta nói xong thì liền xoay người đi ra ngoài, sống lưng thẳng tắp, thoạt nhìn thì có vẻ bộ dạng rất kiên định, không khuất phục.
Bình luận facebook