Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 373
Ngô Tiêu Thi không ngờ là Châu Hữu Thiên đã buồn ngủ thành thế này rồi, sức chống cự lại còn lớn như vậy, nếu không phải dựa vào thứ gì đó, suýt nữa thì đã ngã xuống đất luôn rồi.
“Không, không được, chúng ta không thể ở chung trong một nhà” Châu Hữu Thiên quả quyết từ chối đề nghị của cô ta.
Ngô Tiêu Thi mấp máy môi: “Nhưng mà khách sạn gần nhà chúng ta nhất, cũng xa mấy cây số, anh như thế này rồi, không thể nào lái xe. Tôi cũng không có bằng lái, đón xe cho anh tôi cũng không yên tâm, e là anh cũng không vui khi tôi đến khách sạn với anh đâu đúng không” Đây quả thật là không có đường có thể đi nữa.
Châu Hữu Thiên buồn rầu, con mắt đã buồn ngủ đến nỗi không chịu được. Tình trạng kỳ quái này, trong một thoáng khiến anh ta tưởng rằng Ngô Tiêu Thi bỏ thuốc mình, nhưng mà thứ bọn họ uống là trà trong cùng một cái ấm trà, Ngô Tiêu Thi không có chút chuyện gì.
Còn nữa ly trà của bọn họ đều là do Châu Hữu Thiên tự mình chọn trước, Ngô Tiêu Thi có thần thông thế nào cũng sẽ không tính toán được anh ta sẽ chọn cái ly nào.
Cho nên ý nghĩ này bị anh ta gạch bỏ.
Thật lâu sau, Châu Hữu Thiên mới nói: “Tôi ở phòng khách nhà cô chợp mắt một lát, cô ngủ trong phòng ngủ, đừng để ý đến tôi, tôi không hy vọng xảy ra chuyện không nên xảy ra” Ngô Tiêu Thi nghe vậy khóe môi cong cong lên, nhìn anh ta thề: “Nếu như tôi làm chuyện gì không nên làm với anh, ngày mai tôi sẽ tự xin từ chức, rời khỏi thành phố An Lạc, mãi mãi không gặp anh nữa, như vậy lòng anh đã thả lỏng được rồi đúng không.”
Trong mắt cô ta mang theo châm chọc, còn có chút tức giận, giống như Châu Hữu Thiên vũ nhục cô ta vậy.
Châu Hữu Thiên không được tự nhiên nhìn qua chỗ khác, mặc dù nói những lời này, Ngô Tiêu Thi nghe rồi không thoải mái, nhưng anh ta cũng không thể không kiên trì cảnh cáo chuyện này trước.
Hai người cứ hẹn như vậy rồi.
Ngô Tiêu Thi rửa mặt xong, lấy ra dụng cụ rửa mặt dự phòng đưa cho anh ta: “Đi rửa mặt một chút, tôi đi lấy cái chăn cho anh” Kết quả Châu Hữu Thiên nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi anh ta trở ra, trong phòng khách đã không còn ai, cửa phòng ngủ đóng chặt, Ngô Tiêu Thi cũng đã trở về phòng đi ngủ rồi. Hành động này của cô ta khiến Châu Hữu Thiên yên tâm, anh ta ngồi trên ghế sô pha, bởi vì thân hình cao lớn, căn bản không duỗi chân ra được, nhưng mà thật sự đã quá buồn ngủ, vừa nằm xuống không bao lâu, thì ngủ mất.
Không quá nửa tiếng đồng hồ sau.
Cửa phòng ngủ của Ngô Tiêu Thi đột nhiên mở ra, cô ta rón rén từ bên trong đi ra, nhìn người đang ngủ say trên ghế sô pha, khuôn mặt trong bóng đêm, có chút âm trầm.
Cô ta nhỏ tiếng đi qua, ngồi xổm trước mặt Châu Hữu Thiên, gọi một tiếng: “Châu Hữu Thiên, tỉnh dậy” Gọi liên tục ba lần cũng không có người trả lời, xem ra là ngủ say thật rồi.
Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào trong, khiến người trên ghế sô pha bị phủ kín một tầng ánh sáng. Bởi vì gia đình nguyên nhân, Châu Hữu Thiên sinh sống tự do tùy ý, vẻ ngoài cũng vô cùng phô trương, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là đẹp trai, còn lộ ra một vẻ vô lại không bị trói buộc.
Vẻ ngoài và tính cách này rất dễ dàng khiến con gái yêu thích.
Ánh mắt Ngô Tiêu Thi si mê miêu tả lấy ngũ quan gương mặt anh ta, ban đầu ở đại học, cô ta không tính là xinh đẹp, dùng một chút thủ đoạn nhỏ, mới trở thành bạn gái của anh ta.
Dù là ở cùng nhau hơn một năm, nhưng là thực tế hai người cũng không có làm đến một bước cuối cùng, Châu Hữu Thiên tuyệt đối không để tâm cô ta giống như để tâm người bạn gái hiện tại của anh ta như vậy.
Bây giờ Châu Hữu Thiên ham chơi không thành thục, thật ra thời đại học anh ta càng không đáng tin cậy.
Mặc dù Ngô Tiêu Thi đắc ý mình là mối tình đầu của anh, nhưng ghen ghét với bạn gái hiện tại của anh ta.
Cô ta nhìn rất lâu, mới thu hồi ánh mắt.
Dù là bây giờ Châu Hữu Thiên không có ý thức, cô ta cũng không muốn làm gì anh ta, dù sao vừa nãy cô ta đã thề. Châu Hữu Thiên không phải loại người dính vào chuyện “xảy ra quan hệ” là có thể bóp được anh ta.
Nếu như cô ta thật sự thừa cơ hội làm gì đó với Châu Hữu Thiên, người chịu thiệt thòi cuối cùng vẫn là cô ta.
Mục tiêu của cô ta chính là ở bên cạnh Châu Hữu Thiên, trở thành bạn gái chính thức của anh ta, gả cho anh, mà không phải là xảy ra quan hệ một lần với anh ta.
Ngô Tiêu Thi nhìn điện trên bàn trà, nhìn Châu Hữu Thiên một cái, cẩn thận từng li từng tí mở ra, nhìn thấy trên đó có cài mật khẩu Cô ta suy nghĩ, len lén nhập ngày sinh của Châu Hữu Thiên vào, mở được rồi.
Quả nhiên, Châu Hữu Thiên quá lười, cái mật khẩu này vẫn luôn dùng, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.
Vừa mới mở ra, lọt vào trong tâm mắt chính là khung chat của zalo, ghi chú là “Nàng tiên bé nhỏ Minh Nguyệt”.
Ngô Tiêu Thi nhịn không được cắn chặt răng, trong mắt dâng lên một tia ghen ghét, đây chắc là nick zalo của bạn gái Châu Hữu Thiên.
Cô ta chịu đựng sự đố kị trong lòng, đại khái là nhìn một chút đối thoại của bọn họ một chút.
Tin nhắn cuối cùng là Châu Hữu Thiên dỗ cô ấy đi ngủ, trước đó có rất nhiều, trong câu chữ đều có thể nhìn ra sự dịu dàng của Châu Hữu Thiên, ngay cả sự tùy ý phô trương trong quá khứ khi ở trước mặt người tên “Minh Nguyệt” nãy cũng thu lại rất nhiều.
Làm sao Ngô Tiêu Thi có thể không ghen ghét được.
Cô ta suy nghĩ một hồi, cầm điện thoại, chụp một góc mặt của cô ta còn có dáng vẻ ngủ say của Châu Hữu Thiên, dùng điện thoại của Châu Hữu Thiên trực tiếp gửi cho người tên “Minh Nguyệt” này.
Thấy bên kia đã nhận được tin nhắn, sau đó nhanh chóng xóa bỏ ảnh chụp.
Chờ thật lâu, bên kia không gửi tin nhắn tới, trên mặt Ngô Tiêu Thi rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Cô ta thành công rồi.
Sau khi biết Châu Hữu Thiên có bạn gái, cô ta điều tra một ít tin tức về Sở Minh Nguyệt, nhưng mà biết được rất ít.
Nhưng cô ta làm bác sĩ tâm lý, từ khi Sở Minh Nguyệt đến bệnh viện giả bộ tìm nhầm cô ta, cô ta đã lờ mờ có thể đoán ra được một chút tính cách của cô ấy.
Ví dụ như, tâm hồn tinh tế, nội tâm có chút nhạy cảm và tự tí, lại thêm tính cách nhất quán của Châu Hữu Thiên, có thể tạo cho cô ấy một chút cảm giác bất an, dẫn đến lòng nghi ngờ nặng.
Còn có chính là, sau đó, cô ta nói bóng nói gió với Châu Hữu Thiên, anh ta không biết chuyện bạn gái mình đã từng đến bệnh viện, thậm chí anh ta không biết bạn gái của anh ta đã biết sự tồn tại của cô ta.
Sở Minh Nguyệt đã biết cô ta là mối tình đầu của Châu Hữu Thiên, cũng biết chuyện Châu Hữu Thiên chăm sóc cô ta một đêm, vậy mà không đi tìm Châu Hữu Thiên tra hỏi, cũng không cố tình gây sự, nói rõ cô ấy thích giấu mọi chuyện trong lòng, có thể là do độc lập đã quen, gặp phải chuyện gì chỉ muốn tự mình giải quyết.
Cho nên Ngô Tiêu Thi mới to gan như vậy mà gửi cho Sở Minh Nguyệt một tấm hình như thế, cũng chắc chắn, cô ấy sẽ không nói chuyện này cho Châu Hữu Thiên biết.
Quả nhiên, trên giao diện vẫn luôn hiện lên “đang nhập tin nhắn…” Nhưng chậm chạp không có bất cứ động tĩnh gì.
Mục đích của Ngô Tiêu Thi mục đã đạt được, hôm nay chỉ là dùng để tỏ rõ mình trước mặt Sở Minh Nguyệt, buộc cô ấy coi trọng sự tồn tại của mình, như vậy bản mới có thể thi triển quyền cước tốt hơn.
Từ phía Châu Hữu Thiên không thể nào đưa tay vào quá sâu, nếu bắt đầu đào từ chỗ bạn gái anh ta, lúc nào cũng có.
thể đào thông con đường phía trước.
Cô ta đặt điện di động về chỗ cũ, nhìn Châu Hữu Thiên vẫn còn đang ngủ say, thở phào một hơi, một đợt rã rời cũng xông lên đầu.
Sở dĩ Châu Hữu Thiên buồn ngủ như thế, đúng thật là cô ta bỏ một ít thứ vào đó, vì để anh ta buông lỏng cảnh giác, bản thân cũng uống, nhưng lượng tương đối ít, trước đó vẫn luôn nhẫn nhịn, giả vờ mình giống như lúc bình thường.
Bây giờ đè nén cơn buồn ngủ dâng lên.
Ngô Tiêu Thi nhỏ giọng nói trước mặt Châu Hữu Thiên: “Anh nhất định phải là của em” Nói xong cũng trở về phòng ngủ của mình.
Sở Minh Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ, trong phòng tối om như mực, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo. Bên ngoài cũng tối như mực, cô ấy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhưng Châu Hữu Thiên cuối cùng vẫn chưa trở về.
Cô ấy nhớ tới mình vừa mới nhìn thấy tấm hình kia, gắt gao cắn ngón tay của mình, cả người co lại thành một cục.
Châu Hữu Thiên ngủ lại nhà Ngô Tiêu Thi, đây xem như là vượt quá giới hạn đúng không! Có phải cô ấy nên ngả bài với anh ta không, làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện hay không.
Sau đó thoải mái kết thúc mối quan hệ này.
Sở Minh Nguyệt thất thần nhìn giao diện chat của hai người, ngón tay lướt đến đến tin nhắn trước đó, một lần lại một lần nhìn nó.
Các tin nhắn Châu Hữu Thiên gửi cho cô ấy trước đó, đều có thể nhìn ra sự dịu dàng và thích cô của anh ta.
Hản là thích, Châu Hữu Thiên đối xử cô ấy thật sự rất tốt.
Nhưng tại sao trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể ở cùng với cô gái khác chứ!
Sở Minh Nguyệt không làm rõ ràng được, cũng không tiếp.
nhận được chuyện này, cô ấy thật sự thích Châu Hữu Thiên, ban đầu khi ở bên cạnh anh ta, cũng từng nghĩ sẽ kết hôn với anh ta.
Bởi vì hôn nhân của bố mẹ bất hạnh, cô ấy đối với chuyện hôn nhân luôn luôn là kính trọng mà không thể đến gần, nhưng ở bên cạnh Châu Hữu Thiên thật rất vui vẻ, khiến cô ấy muốn thử kết hôn với anh ta.
Cô ấy ôm lớn sự chờ mong lớn như vậy, muốn ở bên cạnh Châu Hữu Thiên, kết hôn sinh con, muốn để con của bọn họ sống tùy ý giống như Châu Hữu Thiên vậy.
Nhưng cũng không lâu lắm, thì phát hiện vấn đề.
Cô ấy thích chính sự tùy ý Châu Hữu Thiên, nhưng mà cũng bởi vì sự tùy ý của anh ta tất cả đều là bất an, lo được lo mất, cảm thấy thế giới của mình và anh ta không hợp nhau.
Sở Minh Nguyệt thở dài, có lẽ mình nên rất Hoài An, không cần phải lựa chọn ở bên cạnh Châu Hữu Thiên, muốn đụng vào cái gọi là tình yêu, kết quả đụng cho bản thân đầy thương tích, càng thêm thất vọng với tình yêu.
Cô ấy ngồi trên cửa sổ rất lâu, biết trời đã hơi sáng lên rồi, không khí lạnh buốt bên ny, mới đứng dậy, mặc quần áo ra ngoài, trang điểm tỉ mỉ cho mình, che khuất sự tiều tụy trong đáy mắt. Sau đó lật ra một cái địa chỉ mà lúc trước mình bảo Quý Tiêu Châu điều tra từ trong điện thoại.
Đây là địa chỉ cư trú hiện tại của Ngô Tiêu Thịi.
“Không, không được, chúng ta không thể ở chung trong một nhà” Châu Hữu Thiên quả quyết từ chối đề nghị của cô ta.
Ngô Tiêu Thi mấp máy môi: “Nhưng mà khách sạn gần nhà chúng ta nhất, cũng xa mấy cây số, anh như thế này rồi, không thể nào lái xe. Tôi cũng không có bằng lái, đón xe cho anh tôi cũng không yên tâm, e là anh cũng không vui khi tôi đến khách sạn với anh đâu đúng không” Đây quả thật là không có đường có thể đi nữa.
Châu Hữu Thiên buồn rầu, con mắt đã buồn ngủ đến nỗi không chịu được. Tình trạng kỳ quái này, trong một thoáng khiến anh ta tưởng rằng Ngô Tiêu Thi bỏ thuốc mình, nhưng mà thứ bọn họ uống là trà trong cùng một cái ấm trà, Ngô Tiêu Thi không có chút chuyện gì.
Còn nữa ly trà của bọn họ đều là do Châu Hữu Thiên tự mình chọn trước, Ngô Tiêu Thi có thần thông thế nào cũng sẽ không tính toán được anh ta sẽ chọn cái ly nào.
Cho nên ý nghĩ này bị anh ta gạch bỏ.
Thật lâu sau, Châu Hữu Thiên mới nói: “Tôi ở phòng khách nhà cô chợp mắt một lát, cô ngủ trong phòng ngủ, đừng để ý đến tôi, tôi không hy vọng xảy ra chuyện không nên xảy ra” Ngô Tiêu Thi nghe vậy khóe môi cong cong lên, nhìn anh ta thề: “Nếu như tôi làm chuyện gì không nên làm với anh, ngày mai tôi sẽ tự xin từ chức, rời khỏi thành phố An Lạc, mãi mãi không gặp anh nữa, như vậy lòng anh đã thả lỏng được rồi đúng không.”
Trong mắt cô ta mang theo châm chọc, còn có chút tức giận, giống như Châu Hữu Thiên vũ nhục cô ta vậy.
Châu Hữu Thiên không được tự nhiên nhìn qua chỗ khác, mặc dù nói những lời này, Ngô Tiêu Thi nghe rồi không thoải mái, nhưng anh ta cũng không thể không kiên trì cảnh cáo chuyện này trước.
Hai người cứ hẹn như vậy rồi.
Ngô Tiêu Thi rửa mặt xong, lấy ra dụng cụ rửa mặt dự phòng đưa cho anh ta: “Đi rửa mặt một chút, tôi đi lấy cái chăn cho anh” Kết quả Châu Hữu Thiên nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi anh ta trở ra, trong phòng khách đã không còn ai, cửa phòng ngủ đóng chặt, Ngô Tiêu Thi cũng đã trở về phòng đi ngủ rồi. Hành động này của cô ta khiến Châu Hữu Thiên yên tâm, anh ta ngồi trên ghế sô pha, bởi vì thân hình cao lớn, căn bản không duỗi chân ra được, nhưng mà thật sự đã quá buồn ngủ, vừa nằm xuống không bao lâu, thì ngủ mất.
Không quá nửa tiếng đồng hồ sau.
Cửa phòng ngủ của Ngô Tiêu Thi đột nhiên mở ra, cô ta rón rén từ bên trong đi ra, nhìn người đang ngủ say trên ghế sô pha, khuôn mặt trong bóng đêm, có chút âm trầm.
Cô ta nhỏ tiếng đi qua, ngồi xổm trước mặt Châu Hữu Thiên, gọi một tiếng: “Châu Hữu Thiên, tỉnh dậy” Gọi liên tục ba lần cũng không có người trả lời, xem ra là ngủ say thật rồi.
Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào trong, khiến người trên ghế sô pha bị phủ kín một tầng ánh sáng. Bởi vì gia đình nguyên nhân, Châu Hữu Thiên sinh sống tự do tùy ý, vẻ ngoài cũng vô cùng phô trương, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là đẹp trai, còn lộ ra một vẻ vô lại không bị trói buộc.
Vẻ ngoài và tính cách này rất dễ dàng khiến con gái yêu thích.
Ánh mắt Ngô Tiêu Thi si mê miêu tả lấy ngũ quan gương mặt anh ta, ban đầu ở đại học, cô ta không tính là xinh đẹp, dùng một chút thủ đoạn nhỏ, mới trở thành bạn gái của anh ta.
Dù là ở cùng nhau hơn một năm, nhưng là thực tế hai người cũng không có làm đến một bước cuối cùng, Châu Hữu Thiên tuyệt đối không để tâm cô ta giống như để tâm người bạn gái hiện tại của anh ta như vậy.
Bây giờ Châu Hữu Thiên ham chơi không thành thục, thật ra thời đại học anh ta càng không đáng tin cậy.
Mặc dù Ngô Tiêu Thi đắc ý mình là mối tình đầu của anh, nhưng ghen ghét với bạn gái hiện tại của anh ta.
Cô ta nhìn rất lâu, mới thu hồi ánh mắt.
Dù là bây giờ Châu Hữu Thiên không có ý thức, cô ta cũng không muốn làm gì anh ta, dù sao vừa nãy cô ta đã thề. Châu Hữu Thiên không phải loại người dính vào chuyện “xảy ra quan hệ” là có thể bóp được anh ta.
Nếu như cô ta thật sự thừa cơ hội làm gì đó với Châu Hữu Thiên, người chịu thiệt thòi cuối cùng vẫn là cô ta.
Mục tiêu của cô ta chính là ở bên cạnh Châu Hữu Thiên, trở thành bạn gái chính thức của anh ta, gả cho anh, mà không phải là xảy ra quan hệ một lần với anh ta.
Ngô Tiêu Thi nhìn điện trên bàn trà, nhìn Châu Hữu Thiên một cái, cẩn thận từng li từng tí mở ra, nhìn thấy trên đó có cài mật khẩu Cô ta suy nghĩ, len lén nhập ngày sinh của Châu Hữu Thiên vào, mở được rồi.
Quả nhiên, Châu Hữu Thiên quá lười, cái mật khẩu này vẫn luôn dùng, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.
Vừa mới mở ra, lọt vào trong tâm mắt chính là khung chat của zalo, ghi chú là “Nàng tiên bé nhỏ Minh Nguyệt”.
Ngô Tiêu Thi nhịn không được cắn chặt răng, trong mắt dâng lên một tia ghen ghét, đây chắc là nick zalo của bạn gái Châu Hữu Thiên.
Cô ta chịu đựng sự đố kị trong lòng, đại khái là nhìn một chút đối thoại của bọn họ một chút.
Tin nhắn cuối cùng là Châu Hữu Thiên dỗ cô ấy đi ngủ, trước đó có rất nhiều, trong câu chữ đều có thể nhìn ra sự dịu dàng của Châu Hữu Thiên, ngay cả sự tùy ý phô trương trong quá khứ khi ở trước mặt người tên “Minh Nguyệt” nãy cũng thu lại rất nhiều.
Làm sao Ngô Tiêu Thi có thể không ghen ghét được.
Cô ta suy nghĩ một hồi, cầm điện thoại, chụp một góc mặt của cô ta còn có dáng vẻ ngủ say của Châu Hữu Thiên, dùng điện thoại của Châu Hữu Thiên trực tiếp gửi cho người tên “Minh Nguyệt” này.
Thấy bên kia đã nhận được tin nhắn, sau đó nhanh chóng xóa bỏ ảnh chụp.
Chờ thật lâu, bên kia không gửi tin nhắn tới, trên mặt Ngô Tiêu Thi rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Cô ta thành công rồi.
Sau khi biết Châu Hữu Thiên có bạn gái, cô ta điều tra một ít tin tức về Sở Minh Nguyệt, nhưng mà biết được rất ít.
Nhưng cô ta làm bác sĩ tâm lý, từ khi Sở Minh Nguyệt đến bệnh viện giả bộ tìm nhầm cô ta, cô ta đã lờ mờ có thể đoán ra được một chút tính cách của cô ấy.
Ví dụ như, tâm hồn tinh tế, nội tâm có chút nhạy cảm và tự tí, lại thêm tính cách nhất quán của Châu Hữu Thiên, có thể tạo cho cô ấy một chút cảm giác bất an, dẫn đến lòng nghi ngờ nặng.
Còn có chính là, sau đó, cô ta nói bóng nói gió với Châu Hữu Thiên, anh ta không biết chuyện bạn gái mình đã từng đến bệnh viện, thậm chí anh ta không biết bạn gái của anh ta đã biết sự tồn tại của cô ta.
Sở Minh Nguyệt đã biết cô ta là mối tình đầu của Châu Hữu Thiên, cũng biết chuyện Châu Hữu Thiên chăm sóc cô ta một đêm, vậy mà không đi tìm Châu Hữu Thiên tra hỏi, cũng không cố tình gây sự, nói rõ cô ấy thích giấu mọi chuyện trong lòng, có thể là do độc lập đã quen, gặp phải chuyện gì chỉ muốn tự mình giải quyết.
Cho nên Ngô Tiêu Thi mới to gan như vậy mà gửi cho Sở Minh Nguyệt một tấm hình như thế, cũng chắc chắn, cô ấy sẽ không nói chuyện này cho Châu Hữu Thiên biết.
Quả nhiên, trên giao diện vẫn luôn hiện lên “đang nhập tin nhắn…” Nhưng chậm chạp không có bất cứ động tĩnh gì.
Mục đích của Ngô Tiêu Thi mục đã đạt được, hôm nay chỉ là dùng để tỏ rõ mình trước mặt Sở Minh Nguyệt, buộc cô ấy coi trọng sự tồn tại của mình, như vậy bản mới có thể thi triển quyền cước tốt hơn.
Từ phía Châu Hữu Thiên không thể nào đưa tay vào quá sâu, nếu bắt đầu đào từ chỗ bạn gái anh ta, lúc nào cũng có.
thể đào thông con đường phía trước.
Cô ta đặt điện di động về chỗ cũ, nhìn Châu Hữu Thiên vẫn còn đang ngủ say, thở phào một hơi, một đợt rã rời cũng xông lên đầu.
Sở dĩ Châu Hữu Thiên buồn ngủ như thế, đúng thật là cô ta bỏ một ít thứ vào đó, vì để anh ta buông lỏng cảnh giác, bản thân cũng uống, nhưng lượng tương đối ít, trước đó vẫn luôn nhẫn nhịn, giả vờ mình giống như lúc bình thường.
Bây giờ đè nén cơn buồn ngủ dâng lên.
Ngô Tiêu Thi nhỏ giọng nói trước mặt Châu Hữu Thiên: “Anh nhất định phải là của em” Nói xong cũng trở về phòng ngủ của mình.
Sở Minh Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ, trong phòng tối om như mực, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo. Bên ngoài cũng tối như mực, cô ấy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhưng Châu Hữu Thiên cuối cùng vẫn chưa trở về.
Cô ấy nhớ tới mình vừa mới nhìn thấy tấm hình kia, gắt gao cắn ngón tay của mình, cả người co lại thành một cục.
Châu Hữu Thiên ngủ lại nhà Ngô Tiêu Thi, đây xem như là vượt quá giới hạn đúng không! Có phải cô ấy nên ngả bài với anh ta không, làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện hay không.
Sau đó thoải mái kết thúc mối quan hệ này.
Sở Minh Nguyệt thất thần nhìn giao diện chat của hai người, ngón tay lướt đến đến tin nhắn trước đó, một lần lại một lần nhìn nó.
Các tin nhắn Châu Hữu Thiên gửi cho cô ấy trước đó, đều có thể nhìn ra sự dịu dàng và thích cô của anh ta.
Hản là thích, Châu Hữu Thiên đối xử cô ấy thật sự rất tốt.
Nhưng tại sao trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể ở cùng với cô gái khác chứ!
Sở Minh Nguyệt không làm rõ ràng được, cũng không tiếp.
nhận được chuyện này, cô ấy thật sự thích Châu Hữu Thiên, ban đầu khi ở bên cạnh anh ta, cũng từng nghĩ sẽ kết hôn với anh ta.
Bởi vì hôn nhân của bố mẹ bất hạnh, cô ấy đối với chuyện hôn nhân luôn luôn là kính trọng mà không thể đến gần, nhưng ở bên cạnh Châu Hữu Thiên thật rất vui vẻ, khiến cô ấy muốn thử kết hôn với anh ta.
Cô ấy ôm lớn sự chờ mong lớn như vậy, muốn ở bên cạnh Châu Hữu Thiên, kết hôn sinh con, muốn để con của bọn họ sống tùy ý giống như Châu Hữu Thiên vậy.
Nhưng cũng không lâu lắm, thì phát hiện vấn đề.
Cô ấy thích chính sự tùy ý Châu Hữu Thiên, nhưng mà cũng bởi vì sự tùy ý của anh ta tất cả đều là bất an, lo được lo mất, cảm thấy thế giới của mình và anh ta không hợp nhau.
Sở Minh Nguyệt thở dài, có lẽ mình nên rất Hoài An, không cần phải lựa chọn ở bên cạnh Châu Hữu Thiên, muốn đụng vào cái gọi là tình yêu, kết quả đụng cho bản thân đầy thương tích, càng thêm thất vọng với tình yêu.
Cô ấy ngồi trên cửa sổ rất lâu, biết trời đã hơi sáng lên rồi, không khí lạnh buốt bên ny, mới đứng dậy, mặc quần áo ra ngoài, trang điểm tỉ mỉ cho mình, che khuất sự tiều tụy trong đáy mắt. Sau đó lật ra một cái địa chỉ mà lúc trước mình bảo Quý Tiêu Châu điều tra từ trong điện thoại.
Đây là địa chỉ cư trú hiện tại của Ngô Tiêu Thịi.
Bình luận facebook