Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381
Ba người Hoắc Tùng Quân đi ra khỏi phòng bao, Châu Hữu Thiên đã uống tới mức bất tỉnh nhân sự.
Trái lại Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ vẫn còn đỡ, hai người khởi động xe lái đi, cũng chỉ vẻn vẹn lướt qua rồi thôi, nên cũng không uống quá nhiều.
Lâm Bách Vĩ đỡ Châu Hữu Thiên, nhìn bộ dáng anh ta mê mang, say khướt của anh ta, ghét bỏ vỗ võ gương mặt của anh ta, trong miệng còn lầm bầm: “Cho tới bây giờ còn chưa thấy cậu ta uống tới mức này”
Tửu lượng của ba người không tệ, mỗi lần uống rượu đều có chừng mực, mặc dù Châu Hữu Thiên thích chơi đùa, nhưng cũng sẽ không để mình uống say tới mức không biết gì, đêm nay anh ta say thành dáng vẻ này, dường như là hôn mê luôn, thật sự là lần đầu tiên.
“Tùng Quân, tớ đưa cậu ấy về” Lâm Bách Vĩ lên tiếng chào hỏi xong, đang chuẩn bị đi thì Hoắc Tùng Quân giữ chặt anh ta lại.
“Để tớ được rồi, bây giờ, cậu ấy đang ở cùng với Sở Minh Nguyệt”
Hoắc Tùng Quân nói xong câu này, Lâm Bách Vĩ gật đầu, anh cũng không quen thân với Sở Minh Nguyệt.
Lâm Bách Vĩ giúp di chuyển Châu Hữu Thiên đi tới xe của Hoắc Tùng Quân, rồi thắt lại dây an toàn cho anh ta.
Kết quả Châu Hữu Thiên lại không thành thật, lúc này bất ngờ tỉnh lại, hốc mắt đỏ bừng, say khướt bò ra ngoài: “Các cậu đưa tớ đi đâu?”
Sức mạnh rất lớn, thiếu chút nữa Lâm Bách Vĩ không đỡ nổi anh ta.
Hoắc Tùng Quân tiến lên giúp đỡ, hai người hợp lực mới khống chế được Châu Hữu Thiên trên ghế ngồi, rồi mới nói với anh ta: “Đưa cậu về nhàit”
Châu Hữu Thiên nghe câu này thì sửng sốt, cả người mê man lườm ngó, rồi méo miệng uất ức nói: “Tớ muốn gặp Minh Nguyệt…
Lâm Bách Vĩ bất đắc dĩ, nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch, ngây thơ của anh ta như vậy, đành nói: “Minh Nguyệt của cậu đang chờ cậu ở nhà đấy!”
Trong mắt Châu Hữu Thiên lập tức hơi động lại nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng rồi! Minh Nguyệt đang chờ tớ ở nhà!”
Thấy anh ta chịu yên tĩnh lại, Hoắc Tùng Quân đóng cửa xe lại, thắt chặt dây an toàn, đang chuẩn bị nói chuyện với Lâm Bách Vĩ thì đột nhiên Châu Hữu Thiên gào lên ở ngay bên cạnh: “Sở Minh Nguyệt!”
Cái gào rống này đủ khiến hai người bên cạnh giật nảy mình.
Châu Hữu Thiên tiếp tục nói: “Anh yêu eml”
Anh méo miệng, mặt mũi tràn đầy uất ức: “Anh không có ngủ với Ngô Tiêu Thi, em hiểu lầm rồi, anh cũng không thích Ngô Tiêu Thi, anh thích em”
“Sở Minh Nguyệt, anh thích em!”
Tiếng nói của anh ta khàn khàn không ra tiếng, cứ tê tâm liệt phế mà gào lên, lúc này trên đường cũng có người qua lại nên đều bị tiếng la này hấp dẫn tới, nhìn ngó về phía trong xe.
Bên cạnh, Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ thấy những ánh mắt kỳ quái kia thì đều căn nhẹ môi, nhịn xuống.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Châu Hữu Thiên lại không ý thức được gì, cứ ngồi bên ghế phó lái kêu lên không ngừng.
Hoắc Tùng Quân không nhịn được nữa, ngón tay nắm chặt tay lái rồi nói: “Cậu mà còn kêu nữa, tớ đánh chết cậu, chờ tớ đưa cậu về nhà rồi từ từ mà kêu!”
“Sở Minh Nguy: “Đi! Tớ đưa cậu đi gặp Sở Minh Nguyệt!” Hoắc Tùng Quân không nghĩ tới Châu Hữu Thiên say rồi lại khó chơi như vậy.
Bên cạnh, Lâm Bách Vĩ che miệng cười cợt, cầm điện thoại trực tiếp quay phim lại: “Ngày mai phát lại video này cho cậu ta, nhất định phải cho cậu ta xem bộ dáng hiện tại của cậu ta”
Hoắc Tùng Quân nói đưa anh ta đi gặp Sở Minh Nguyệt, vậy mà Châu Hữu Thiên yên tĩnh lại thật.
Anh ta ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ, hai mắt hiện đầy hơi nước, trên mặt cũng đỏ ửng vì say rượu, lau lau một chút nước mắt liền rơi, còn quay qua tấm gương sửa sang lại âu phục dúm dó trên người mình, cũng chỉnh lại đầu tóc.
Dáng vẻ từ tốn như vậy khiến người ta nhìn vào, sẽ chợt tưởng là anh ta không có uống say.
Lâm Bách Vĩ và Hoắc Tùng Quân đều nhìn chằm chằm anh ta, không biết Châu Hữu Thiên muốn làm cái gì đây.
Chờ sau khi anh ta chỉnh lý trong bản thân, ngón tay anh ta chỉ vào.
siêu thị hoa quả gần đó, rồi nói với Lâm Bách Vĩ: “Cậu đi mua ít trái vải đi, Minh Nguyệt thích ăn loại đó.”
Lâm Bách Vĩ cắn răng, thấy bộ dáng cố chấp như vậy của anh ta, hít sâu một hơi, cất điện thoại vào rồi nói: “Đời trước, tớ thật sự thiếu nợ cậu mài!”
Anh ta nói xong thì vội vã xuống xe, chạy tới siêu thị hoa quả.
Hoắc Tùng Quân nghiêng đầu nhìn Châu Hữu Thiên, thấy gương mặt anh ta đỏ bừng, nghiêm túc chỉnh sửa tóc tai của mình, trong mắt còn mang theo chút vui sướng khi gặp người trong lòng, hơi không đành lòng liếc mắt qua nhìn.
“Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy. Châu Hữu Thiên, cậu làm ra những chuyện kia, dường như từng chuyện từng chuyện đều giãm lên ranh giới cuối cùng của Sở Minh Nguyệt, nếu không phải cô ấy thích cậu, cô ấy đã nói chia tay với cậu từ lâu rồi.”
Ngón tay của Châu Hữu Thiên hơi khựng lại, cắn chặt môi dưới, dường như là muốn cắn ra máu.
Hoắc Tùng Quân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không chú ý tới động tác của Châu Hữu Thiên. Nếu như anh nhìn Châu Hữu Thiên, anh nhất định sẽ phát hiện, ánh mắt của anh ta rất trấn tĩnh, không có bao nhiêu men say.
Không đợi lâu lắm, Lâm Bách Vĩ mang theo một cái túi vội vã chạy tới.
Sau khi thở hồng hộc một hơi thì ném cái túi vào trong ngực Châu Hữu Thiên: “Đưa vải cho cậu đó!”
Châu Hữu Thiên ôm chặt cái bao, nhìn trái vải trong túi, nhếch miệng: “Lâm Bách Vĩ, cậu chọn vải không tươi”
Lâm Bách Vĩ cắn răng, nắm chặt nắm đấm, nếu không phải bọn họ lớn lên cùng nhau, có lẽ anh ta đã muốn đập một quyền qua rồi.
“Bây giờ đã là buổi tối, tôi chọn mấy quả này đã là tươi nhất rồi!”
Hoắc Tùng Quân không thèm để ý tới chuyện say xỉn của Châu Hữu Thiên nữa, chào hỏi với Lâm Bách Vĩ một tiếng rồi tiếp tục lái xe rời đi.
Trên đường đi, Châu Hữu Thiên vô cùng an phận, ôm túi vải, cúi đầu, vô cùng ngoan ngoãn, không hề có bộ dáng say xỉn lảm nhảm như trước mặt của Lâm Bách Vĩ nữa.
Rất nhanh đã tới nơi.
Hoắc Tùng Quân đỡ Châu Hữu Thiên xuống xe, đến cổng còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã bị người bên trong mở ra.
Gương mặt lạnh như băng của Sở Minh Nguyệt xuất hiện ở cửa ra vào: “Tôi vừa mới ở trên ban công, thấy các người tới”
Hoắc Tùng Quân gật nhẹ đầu: “Cậu ấy uống say, tôi đưa cậu ấy về”
Sở Minh Nguyệt nhìn Châu Hữu Thiên say tới mức ngã trái ngã phải, cau mày nói: “Sao lại uống thành dáng vẻ này luôn rồi?”
Châu Hữu Thiên nhìn thấy Sở Minh Nguyệt, thì đẩy Hoắc Tùng Quân ra, ôm túi vải trong ngực, tội nghiệp đứng trước mặt của cô ấy, cẩn thận từng chút nói: “Minh Nguyệt, anh sai rồi, anh không nên uống rượu, anh mua vải cho em này, cho em… Cho em ăn”
Sở Minh Nguyệt mím môi nhìn chăm chằm anh ta.
Châu Hữu Thiên nhìn thấy cô thì nhịp tim đập càng dữ dội, đầy lo sợ bất an, trong mắt cũng tràn ngập men say và hơi nước: “Minh Nguy: ng kêu buồn bã kéo dài, cuối cùng Sở Minh Nguyệt cũng thở dài một hơi, nhận lấy túi vải trong tay của anh ta, sau đó nắm tay anh ta, nhìn anh ta đi đường không ổn lắm nên để anh ta dựa vào trên người của mình luôn.
Hoắc Tùng Quân vốn dĩ muốn giúp đỡ, nhưng Châu Hữu Thiên vừa thấy Sở Minh Nguyệt, đã bắt đầu ghét bỏ Hoắc Tùng Quân, chết sống cũng không chịu để anh ta đụng vào.
Cứ bám chặt trên bả vai của Sở Minh Nguyệt, dựa cái đầu to vào trên đầu vai của cô ấy.
Sở Minh Nguyệt không còn cách nào khác, đành nói với Hoắc Tùng Quân: “Anh ấy quá say rồi, tôi đưa anh ấy về phòng ngủ trước đã, anh về cẩn thận”
Hoắc Tùng Quân gật đầu, trời sinh anh là người nhạt nhẽo, nhưng nhin Châu Hữu Thiên mượn men say mà dựa trên người của Sở Minh Nguyệt, nên vẫn cố giải thích hai câu.
“Châu Hữu Thiên rất thích cô, cậu ta không có ở cùng Ngô Tiêu Thi, không có phản bội cô.”
Lời này vừa nói xong thì Sở Minh Nguyệt cũng sửng sốt theo, sau đó mỉm cười nhẹ một tiếng: “Tôi biết rồi!”
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân lóe lên vẻ kinh ngạc, anh cho rằng Châu Hữu Thiên và Sở Minh Nguyệt có mâu thuẫn là do Châu Hữu Thiên vượt quá giới hạn.
Sở Minh Nguyệt nhìn người đàn ông say bất tỉnh nhân sự dựa trên vai mình, ánh mắt dịu dàng lại: “Anh ấy sẽ không phản bội tôi, dựa theo tính tình của anh, dù có phản bội tôi thì cũng sẽ không giấu tôi. Từ xưa tới nay, Châu Hữu Thiên là một người chính trực ngay thẳng, trước đó giấu diếm tôi chắc cũng chỉ sợ tôi suy nghĩ nhiều, sợ tôi hiểu lâm thôi”
Lúc cô ấy nói lời này, không hề chú ý, người đang dựa trên bả vai mình căng cứng cơ thể, cánh tay vòng qua người cô cũng vô thức siết chặt hơn, ngay cả lông mày cũng vô thức nhăn lại.
Sở Minh Nguyệt chưa hề nói nhiều, cô ấy nói xong thì gật nhẹ đầu với Hoắc Tùng Quân: “Hôm nay cảm ơn anh đã đưa anh ấy về, chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi”
Hoắc Tùng Quân mấp máy môi, gật nhẹ đầu với cô ấy xong thì rời đi.
Sở Minh Nguyệt đi tới cửa, buông túi trái vải xuống, khó khăn đỡ Châu Hữu Thiên đi về phòng ngủ.
Lúc đặt anh ta lên giường, cô ấy đã mệt tới mức thở hồng hộc không ngừng.
Sở Minh Nguyệt có thân hình gầy yếu, Châu Hữu Thiên cao hơn cô ấy rất nhiều, lúc buông anh ta xuống rồi, cánh tay cũng bắt đầu đau nhức.
Nhưng cô ấy không rên lên tiếng nào, giúp Châu Hữu Thiên cởi áo khoác ra, sau đó ngồi xổm xuống, giúp anh cởi giày, đắp chăn, làm việc vô cùng chăm chú, động tác cũng vô cùng dịu dàng.
Sau khi làm xong hết, cô ấy đứng lại bên giường nhìn Châu Hữu Thiên một hồi, sau đó mới ra khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ không có đóng, có thể nghe rõ tiếng động từ trong toilet truyền ra.
Châu Hữu Thiên mở mắt ra, bên trong là một mảnh đỏ bừng, cổ họng của anh ta nghẹn ứ, ngón tay nắm thật chặt quần áo trước ngực mình, trong lòng không biết vì sao cảm thấy rất khó chịu.
Nghe tiếng bước chân, anh ta vội vàng nhắm mắt lại.
Rất nhanh trên mặt truyền tới cảm giác ấm áp, ướt át, là Sở Minh Nguyệt dùng khăn nóng lau mặt cho anh ta.
Sau khi lau xong, Sở Minh Nguyệt vừa chuẩn bị rời đi, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay lớn khác nắm chặt.
Bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn lại thì thấy đôi mắt đỏ bừng của Châu Hữu Thiên đang nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Minh Nguyệt, dạ dày của anh khó chịu quá.”
Trong mắt của anh ta mờ mịt men say, biểu lộ hết sức khổ sở, trên người nhiệt độ cũng rất cao, trong lòng bàn tay thì nóng rực.
Sở Minh Nguyệt hốt hoảng, vội vàng tiến lên sờ trán của anh ta: “Có phải anh bị bệnh không?”
Trên trán chỉ hơi ấm áp, không giống như bị sốt.
“Anh khó chịu ở đây” Anh ta chỉ vào dạ dày của mình, hôm nay không có tâm trạng ăn gì, lúc uống rượu cũng là bụng trống rỗng, hơn nữa còn uống không ít, bây giờ trong dạ dày nóng bỏng đau đớn, khó chịu dồn dập.
Sở Minh Nguyệt thở dài, ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng xoa dạ dày cho anh ta, bên miệng thì không ngừng mắng chửi: “Dạ dày của anh không tốt lắm, sao còn uống nhiều như vậy, không muốn sống nữa à?
Đợi chút nữa, em nấu chút cháo cho anh ăn, ăn cháo xong thì uống thuốc dạ dày vào…”
Châu Hữu Thiên nghe tiếng của cô ấy, rồi nhìn chằm chằm vào cô ấy không nháy mắt, nhất là lúc cô ấy xích lại gần, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn, con mắt trong veo, mặt mũi tràn đây mê mẩn.
Anh ta có thể khẳng định mình thích Sở Minh Nguyệt, rất thích, vô cùng thích cô ấy, trước kia khi làm quen bạn gái, hoặc là họ vì tiền đồ của anh ta hoặc là họ vì mặt mày của anh ta, nhưng từ xưa tới giờ chưa có ai giống Sở Minh Nguyệt, chỉ thuần túy thích anh ta như vậy, đối tốt với anh ta như vậy.
Châu Hữu Thiên chưa từng thích người nào như cô cả.
“Minh Nguyệt! Sau này anh sẽ đối xử tốt với em, em có thể đừng tách khỏi anh được không?”
Trái lại Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ vẫn còn đỡ, hai người khởi động xe lái đi, cũng chỉ vẻn vẹn lướt qua rồi thôi, nên cũng không uống quá nhiều.
Lâm Bách Vĩ đỡ Châu Hữu Thiên, nhìn bộ dáng anh ta mê mang, say khướt của anh ta, ghét bỏ vỗ võ gương mặt của anh ta, trong miệng còn lầm bầm: “Cho tới bây giờ còn chưa thấy cậu ta uống tới mức này”
Tửu lượng của ba người không tệ, mỗi lần uống rượu đều có chừng mực, mặc dù Châu Hữu Thiên thích chơi đùa, nhưng cũng sẽ không để mình uống say tới mức không biết gì, đêm nay anh ta say thành dáng vẻ này, dường như là hôn mê luôn, thật sự là lần đầu tiên.
“Tùng Quân, tớ đưa cậu ấy về” Lâm Bách Vĩ lên tiếng chào hỏi xong, đang chuẩn bị đi thì Hoắc Tùng Quân giữ chặt anh ta lại.
“Để tớ được rồi, bây giờ, cậu ấy đang ở cùng với Sở Minh Nguyệt”
Hoắc Tùng Quân nói xong câu này, Lâm Bách Vĩ gật đầu, anh cũng không quen thân với Sở Minh Nguyệt.
Lâm Bách Vĩ giúp di chuyển Châu Hữu Thiên đi tới xe của Hoắc Tùng Quân, rồi thắt lại dây an toàn cho anh ta.
Kết quả Châu Hữu Thiên lại không thành thật, lúc này bất ngờ tỉnh lại, hốc mắt đỏ bừng, say khướt bò ra ngoài: “Các cậu đưa tớ đi đâu?”
Sức mạnh rất lớn, thiếu chút nữa Lâm Bách Vĩ không đỡ nổi anh ta.
Hoắc Tùng Quân tiến lên giúp đỡ, hai người hợp lực mới khống chế được Châu Hữu Thiên trên ghế ngồi, rồi mới nói với anh ta: “Đưa cậu về nhàit”
Châu Hữu Thiên nghe câu này thì sửng sốt, cả người mê man lườm ngó, rồi méo miệng uất ức nói: “Tớ muốn gặp Minh Nguyệt…
Lâm Bách Vĩ bất đắc dĩ, nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch, ngây thơ của anh ta như vậy, đành nói: “Minh Nguyệt của cậu đang chờ cậu ở nhà đấy!”
Trong mắt Châu Hữu Thiên lập tức hơi động lại nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng rồi! Minh Nguyệt đang chờ tớ ở nhà!”
Thấy anh ta chịu yên tĩnh lại, Hoắc Tùng Quân đóng cửa xe lại, thắt chặt dây an toàn, đang chuẩn bị nói chuyện với Lâm Bách Vĩ thì đột nhiên Châu Hữu Thiên gào lên ở ngay bên cạnh: “Sở Minh Nguyệt!”
Cái gào rống này đủ khiến hai người bên cạnh giật nảy mình.
Châu Hữu Thiên tiếp tục nói: “Anh yêu eml”
Anh méo miệng, mặt mũi tràn đầy uất ức: “Anh không có ngủ với Ngô Tiêu Thi, em hiểu lầm rồi, anh cũng không thích Ngô Tiêu Thi, anh thích em”
“Sở Minh Nguyệt, anh thích em!”
Tiếng nói của anh ta khàn khàn không ra tiếng, cứ tê tâm liệt phế mà gào lên, lúc này trên đường cũng có người qua lại nên đều bị tiếng la này hấp dẫn tới, nhìn ngó về phía trong xe.
Bên cạnh, Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ thấy những ánh mắt kỳ quái kia thì đều căn nhẹ môi, nhịn xuống.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Châu Hữu Thiên lại không ý thức được gì, cứ ngồi bên ghế phó lái kêu lên không ngừng.
Hoắc Tùng Quân không nhịn được nữa, ngón tay nắm chặt tay lái rồi nói: “Cậu mà còn kêu nữa, tớ đánh chết cậu, chờ tớ đưa cậu về nhà rồi từ từ mà kêu!”
“Sở Minh Nguy: “Đi! Tớ đưa cậu đi gặp Sở Minh Nguyệt!” Hoắc Tùng Quân không nghĩ tới Châu Hữu Thiên say rồi lại khó chơi như vậy.
Bên cạnh, Lâm Bách Vĩ che miệng cười cợt, cầm điện thoại trực tiếp quay phim lại: “Ngày mai phát lại video này cho cậu ta, nhất định phải cho cậu ta xem bộ dáng hiện tại của cậu ta”
Hoắc Tùng Quân nói đưa anh ta đi gặp Sở Minh Nguyệt, vậy mà Châu Hữu Thiên yên tĩnh lại thật.
Anh ta ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ, hai mắt hiện đầy hơi nước, trên mặt cũng đỏ ửng vì say rượu, lau lau một chút nước mắt liền rơi, còn quay qua tấm gương sửa sang lại âu phục dúm dó trên người mình, cũng chỉnh lại đầu tóc.
Dáng vẻ từ tốn như vậy khiến người ta nhìn vào, sẽ chợt tưởng là anh ta không có uống say.
Lâm Bách Vĩ và Hoắc Tùng Quân đều nhìn chằm chằm anh ta, không biết Châu Hữu Thiên muốn làm cái gì đây.
Chờ sau khi anh ta chỉnh lý trong bản thân, ngón tay anh ta chỉ vào.
siêu thị hoa quả gần đó, rồi nói với Lâm Bách Vĩ: “Cậu đi mua ít trái vải đi, Minh Nguyệt thích ăn loại đó.”
Lâm Bách Vĩ cắn răng, thấy bộ dáng cố chấp như vậy của anh ta, hít sâu một hơi, cất điện thoại vào rồi nói: “Đời trước, tớ thật sự thiếu nợ cậu mài!”
Anh ta nói xong thì vội vã xuống xe, chạy tới siêu thị hoa quả.
Hoắc Tùng Quân nghiêng đầu nhìn Châu Hữu Thiên, thấy gương mặt anh ta đỏ bừng, nghiêm túc chỉnh sửa tóc tai của mình, trong mắt còn mang theo chút vui sướng khi gặp người trong lòng, hơi không đành lòng liếc mắt qua nhìn.
“Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy. Châu Hữu Thiên, cậu làm ra những chuyện kia, dường như từng chuyện từng chuyện đều giãm lên ranh giới cuối cùng của Sở Minh Nguyệt, nếu không phải cô ấy thích cậu, cô ấy đã nói chia tay với cậu từ lâu rồi.”
Ngón tay của Châu Hữu Thiên hơi khựng lại, cắn chặt môi dưới, dường như là muốn cắn ra máu.
Hoắc Tùng Quân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không chú ý tới động tác của Châu Hữu Thiên. Nếu như anh nhìn Châu Hữu Thiên, anh nhất định sẽ phát hiện, ánh mắt của anh ta rất trấn tĩnh, không có bao nhiêu men say.
Không đợi lâu lắm, Lâm Bách Vĩ mang theo một cái túi vội vã chạy tới.
Sau khi thở hồng hộc một hơi thì ném cái túi vào trong ngực Châu Hữu Thiên: “Đưa vải cho cậu đó!”
Châu Hữu Thiên ôm chặt cái bao, nhìn trái vải trong túi, nhếch miệng: “Lâm Bách Vĩ, cậu chọn vải không tươi”
Lâm Bách Vĩ cắn răng, nắm chặt nắm đấm, nếu không phải bọn họ lớn lên cùng nhau, có lẽ anh ta đã muốn đập một quyền qua rồi.
“Bây giờ đã là buổi tối, tôi chọn mấy quả này đã là tươi nhất rồi!”
Hoắc Tùng Quân không thèm để ý tới chuyện say xỉn của Châu Hữu Thiên nữa, chào hỏi với Lâm Bách Vĩ một tiếng rồi tiếp tục lái xe rời đi.
Trên đường đi, Châu Hữu Thiên vô cùng an phận, ôm túi vải, cúi đầu, vô cùng ngoan ngoãn, không hề có bộ dáng say xỉn lảm nhảm như trước mặt của Lâm Bách Vĩ nữa.
Rất nhanh đã tới nơi.
Hoắc Tùng Quân đỡ Châu Hữu Thiên xuống xe, đến cổng còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã bị người bên trong mở ra.
Gương mặt lạnh như băng của Sở Minh Nguyệt xuất hiện ở cửa ra vào: “Tôi vừa mới ở trên ban công, thấy các người tới”
Hoắc Tùng Quân gật nhẹ đầu: “Cậu ấy uống say, tôi đưa cậu ấy về”
Sở Minh Nguyệt nhìn Châu Hữu Thiên say tới mức ngã trái ngã phải, cau mày nói: “Sao lại uống thành dáng vẻ này luôn rồi?”
Châu Hữu Thiên nhìn thấy Sở Minh Nguyệt, thì đẩy Hoắc Tùng Quân ra, ôm túi vải trong ngực, tội nghiệp đứng trước mặt của cô ấy, cẩn thận từng chút nói: “Minh Nguyệt, anh sai rồi, anh không nên uống rượu, anh mua vải cho em này, cho em… Cho em ăn”
Sở Minh Nguyệt mím môi nhìn chăm chằm anh ta.
Châu Hữu Thiên nhìn thấy cô thì nhịp tim đập càng dữ dội, đầy lo sợ bất an, trong mắt cũng tràn ngập men say và hơi nước: “Minh Nguy: ng kêu buồn bã kéo dài, cuối cùng Sở Minh Nguyệt cũng thở dài một hơi, nhận lấy túi vải trong tay của anh ta, sau đó nắm tay anh ta, nhìn anh ta đi đường không ổn lắm nên để anh ta dựa vào trên người của mình luôn.
Hoắc Tùng Quân vốn dĩ muốn giúp đỡ, nhưng Châu Hữu Thiên vừa thấy Sở Minh Nguyệt, đã bắt đầu ghét bỏ Hoắc Tùng Quân, chết sống cũng không chịu để anh ta đụng vào.
Cứ bám chặt trên bả vai của Sở Minh Nguyệt, dựa cái đầu to vào trên đầu vai của cô ấy.
Sở Minh Nguyệt không còn cách nào khác, đành nói với Hoắc Tùng Quân: “Anh ấy quá say rồi, tôi đưa anh ấy về phòng ngủ trước đã, anh về cẩn thận”
Hoắc Tùng Quân gật đầu, trời sinh anh là người nhạt nhẽo, nhưng nhin Châu Hữu Thiên mượn men say mà dựa trên người của Sở Minh Nguyệt, nên vẫn cố giải thích hai câu.
“Châu Hữu Thiên rất thích cô, cậu ta không có ở cùng Ngô Tiêu Thi, không có phản bội cô.”
Lời này vừa nói xong thì Sở Minh Nguyệt cũng sửng sốt theo, sau đó mỉm cười nhẹ một tiếng: “Tôi biết rồi!”
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân lóe lên vẻ kinh ngạc, anh cho rằng Châu Hữu Thiên và Sở Minh Nguyệt có mâu thuẫn là do Châu Hữu Thiên vượt quá giới hạn.
Sở Minh Nguyệt nhìn người đàn ông say bất tỉnh nhân sự dựa trên vai mình, ánh mắt dịu dàng lại: “Anh ấy sẽ không phản bội tôi, dựa theo tính tình của anh, dù có phản bội tôi thì cũng sẽ không giấu tôi. Từ xưa tới nay, Châu Hữu Thiên là một người chính trực ngay thẳng, trước đó giấu diếm tôi chắc cũng chỉ sợ tôi suy nghĩ nhiều, sợ tôi hiểu lâm thôi”
Lúc cô ấy nói lời này, không hề chú ý, người đang dựa trên bả vai mình căng cứng cơ thể, cánh tay vòng qua người cô cũng vô thức siết chặt hơn, ngay cả lông mày cũng vô thức nhăn lại.
Sở Minh Nguyệt chưa hề nói nhiều, cô ấy nói xong thì gật nhẹ đầu với Hoắc Tùng Quân: “Hôm nay cảm ơn anh đã đưa anh ấy về, chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi”
Hoắc Tùng Quân mấp máy môi, gật nhẹ đầu với cô ấy xong thì rời đi.
Sở Minh Nguyệt đi tới cửa, buông túi trái vải xuống, khó khăn đỡ Châu Hữu Thiên đi về phòng ngủ.
Lúc đặt anh ta lên giường, cô ấy đã mệt tới mức thở hồng hộc không ngừng.
Sở Minh Nguyệt có thân hình gầy yếu, Châu Hữu Thiên cao hơn cô ấy rất nhiều, lúc buông anh ta xuống rồi, cánh tay cũng bắt đầu đau nhức.
Nhưng cô ấy không rên lên tiếng nào, giúp Châu Hữu Thiên cởi áo khoác ra, sau đó ngồi xổm xuống, giúp anh cởi giày, đắp chăn, làm việc vô cùng chăm chú, động tác cũng vô cùng dịu dàng.
Sau khi làm xong hết, cô ấy đứng lại bên giường nhìn Châu Hữu Thiên một hồi, sau đó mới ra khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ không có đóng, có thể nghe rõ tiếng động từ trong toilet truyền ra.
Châu Hữu Thiên mở mắt ra, bên trong là một mảnh đỏ bừng, cổ họng của anh ta nghẹn ứ, ngón tay nắm thật chặt quần áo trước ngực mình, trong lòng không biết vì sao cảm thấy rất khó chịu.
Nghe tiếng bước chân, anh ta vội vàng nhắm mắt lại.
Rất nhanh trên mặt truyền tới cảm giác ấm áp, ướt át, là Sở Minh Nguyệt dùng khăn nóng lau mặt cho anh ta.
Sau khi lau xong, Sở Minh Nguyệt vừa chuẩn bị rời đi, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay lớn khác nắm chặt.
Bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn lại thì thấy đôi mắt đỏ bừng của Châu Hữu Thiên đang nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Minh Nguyệt, dạ dày của anh khó chịu quá.”
Trong mắt của anh ta mờ mịt men say, biểu lộ hết sức khổ sở, trên người nhiệt độ cũng rất cao, trong lòng bàn tay thì nóng rực.
Sở Minh Nguyệt hốt hoảng, vội vàng tiến lên sờ trán của anh ta: “Có phải anh bị bệnh không?”
Trên trán chỉ hơi ấm áp, không giống như bị sốt.
“Anh khó chịu ở đây” Anh ta chỉ vào dạ dày của mình, hôm nay không có tâm trạng ăn gì, lúc uống rượu cũng là bụng trống rỗng, hơn nữa còn uống không ít, bây giờ trong dạ dày nóng bỏng đau đớn, khó chịu dồn dập.
Sở Minh Nguyệt thở dài, ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng xoa dạ dày cho anh ta, bên miệng thì không ngừng mắng chửi: “Dạ dày của anh không tốt lắm, sao còn uống nhiều như vậy, không muốn sống nữa à?
Đợi chút nữa, em nấu chút cháo cho anh ăn, ăn cháo xong thì uống thuốc dạ dày vào…”
Châu Hữu Thiên nghe tiếng của cô ấy, rồi nhìn chằm chằm vào cô ấy không nháy mắt, nhất là lúc cô ấy xích lại gần, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn, con mắt trong veo, mặt mũi tràn đây mê mẩn.
Anh ta có thể khẳng định mình thích Sở Minh Nguyệt, rất thích, vô cùng thích cô ấy, trước kia khi làm quen bạn gái, hoặc là họ vì tiền đồ của anh ta hoặc là họ vì mặt mày của anh ta, nhưng từ xưa tới giờ chưa có ai giống Sở Minh Nguyệt, chỉ thuần túy thích anh ta như vậy, đối tốt với anh ta như vậy.
Châu Hữu Thiên chưa từng thích người nào như cô cả.
“Minh Nguyệt! Sau này anh sẽ đối xử tốt với em, em có thể đừng tách khỏi anh được không?”
Bình luận facebook