Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 439
Hôm nay là ngày Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đính hôn.
Tất cả mọi người nhà họ Hoắc từ sớm đã bắt đâu chuẩn bị mọi thứ.
Ông nội Hoắc ăn mặc trông có vẻ tinh thần rất tốt, đầu tóc ngay ngắn, trên mặt lúc nào cũng bày ra nụ cười sáng lạn, mới sáng sớm đã cùng bố Hoắc xem xét kiểm tra mọi công việc chuẩn bị cho hôn lễ.
Trải qua những việc phiền lòng của nhà họ Ngô ngày hôm qua, hai người đều vô cùng xem trọng buổi lễ hôm nay, không thể để cho những kẻ có ý xấu trà trộn vào, nếu giống như tình cảnh ngày hôm qua của nhà họ Ngô, gây ra việc mất mặt như vậy, chỉ sợ nhà họ Hoắc trong một thời gian rất dài cũng không vực dậy nổi .
Mẹ Hoắc là phụ nữ thì thời gian dành để trang điểm ăn mặc cũng không ngắn, đã thay xong bộ lễ phục từ lâu, đang ngồi ngay ngắn cùng Bạch Hoài An trang điểm.
Ngồi đợi trang điểm quả thật rất nhàm chán, bà chuẩn bị nói với Bạch Hoài An mấy câu để giết thời gian, kết quả nhìn qua liền thấy ngón tay cô đang run rẩy, dáng vẻ như đang vô cùng căng thẳng.
Mẹ Hoắc thấy thế liền mỉm cười, xem cô như con gái ruột của mình, bàn tay đưa qua nắm lấy tay Bạch Hoài An: “Hoài An, đừng sợ, chẳng qua chỉ là đính hôn mà thôi, hôm nay con là nhân vật chính, bất kể con làm tốt hay không, chỉ cần có chúng ta ở đây, sẽ không có ai dám chê cười con.”
Có lẽ là do giọng nói của bà quá đỗi dịu dàng, hoàn toàn khác với ngữ điệu khó chịu trước đây, Bạch Hoài An được an ủi nên cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay mẹ Hoắc đang nắm lấy tay mình, bên †ai truyền đến giọng nói ấm áp của bà.
Mẹ Hoắc sợ cô vẫn còn cảm thấy lo lắng, tươi cười kể cho cô nghe bộ dáng căng thẳng tối hôm qua của bố Hoäc, miêu tả vô cùng sinh động, nhiều lần khiến cho Bạch Hoài An không nhịn được cười phá lên.
Trong lòng Bạch Hoài An mềm nhũn như nước, nhìn mẹ Hoắc như vậy khiến cho cô nhớ đến mẹ mình.
Mẹ cô cũng dịu dàng như thế, luôn nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói chuyện với cô, sau này bởi vì những việc của ba mà bà chịu đả kích lớn, trở nên gặp cô.
Vào thời điểm bà mất, đôi mắt cô vẫn chưa hồi phục, ngay cả nhìn mặt bà lần cuối cũng chưa nhìn được.
Bàn tay Bạch Hoài An nắm chặt lấy tay mẹ Hoäc, hốc mắt có chút đỏ lên.
Nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đã bị mẹ Hoắc dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi .
Bạch Hoài An kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh nước tràn ngập trong mắt nhìn vào đôi mắt đầy dịu dàng của mẹ Hoäc.
Gương mặt mẹ Hoắc hiền từ, bà nhanh chóng lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống lần nữa của Bạch Hoài An: “Hoài An, hôm nay không thể khóc, hôm nay con phải cười thật tươi”
Bạch Hoài An sửng sốt hồi lâu, dưới cái nhìn ấm áp của bà, bi thương trong lòng cô cũng từ từ tan mất, khóe môi giơ lên, cuối cùng lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Hơi nước tràn ngập trong đôi mắt xinh đẹp lại yếu ớt càng làm cho.
người ta đau lòng.
Mẹ Hoắc nhẹ nhàng ôm cô, vỗ về sau lưng : “Con gái ngoan, tuy rằng hiện tại buổi tiệc đính hôn còn chưa bắt đầu, nhưng con có thể trực tiếp gọi bác là “mẹ”, bác sẽ không ý kiến gì hết.”
Mẹ Hoắc tuy răng không phải là người đặc biệt khôn khéo , tính cách cũng khá là cẩu thả, nhưng ở nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy, bị ông nội Hoắc và Hoắc Tùng Quân mưa dầm thấm đất, vào lúc này làm thế nào có thể nhìn không ra Bạch Hoài An khóc là bởi vì cái gì.
Bà không giỏi an ủi người khác, nhưng bản thân chỉ có thể cố gắng làm cho Bạch Hoài An vui vẻ.
Dùng phương pháp ngốc nghếch nhất nhưng lại là phương pháp hữu hiệu nhất.
Trong lòng Bạch Hoài An mềm nhữn, tựa vào bờ vai của bà, nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn kêu một tiếng: “Mẹ”
“Ơi!” Mẹ Hoắc vui vẻ lên tiếng trả lời, nhẹ nhàng xoa đầu cô, không khí trong phòng trang điểm cũng trở nên ấp áp lạ thường.
Vài thợ trang điểm và nhà tạo hình cũng không dám mở lời, đứng ở bên cạnh yên lặng chờ đợi. Có điều trong lòng họ cũng cảm thấy vô cùng cảm động.
Những thợ trang điểm và tạo hình này đều là những người có danh tiếng trong giới, được không ít minh tinh hay nhà giàu mời đến trang điểm, bọn họ coi như cũng gặp qua không ít chuyện mẹ chồng nàng dâu ở những gia đình giàu có.
Nhưng mẹ chồng nàng dâu hôm nay hoàn toàn khác với những gì họ thấy trước đây, quan hệ hòa thuận như vậy, chẳng khác gì con gái cùng mẹ ruột của mình.
Tạo hình cho Hoắc Tùng Quân khá là đơn giản, chuẩn bị xong rất nhanh, anh mặc tây trang, dáng người cao ngất, khí chất cường đại, lông mày như dãy núi, mắt sáng như ánh trăng, làm cho người ta nhìn vào tim đập thình thịch.
Sau khi anh sắp xếp xong liền đi về phòng trang điểm của Bạch Hoài An, muốn xem tình hình bên cô thế nào.
Kết quả vừa đi vào liền thấy mẹ Hoắc đang ôm lấy Hoài An, vẻ mặt dịu dàng yêu thương.
Hoäắc Tùng Quân sửng sốt một chút, lập tức liền nhìn thấy mẹ Hoắc đang nháy mắt với mình, bảo anh đi ra ngoài.
Anh có chút lo lắng nhìn thoáng qua bóng lưng của Bạch Hoài An, nhưng vẫn làm theo ý trong ánh mắt mẹ Hoắc, không chút tiếng động mà đi ra ngoài.
Chỉ nhìn qua bóng lưng nhưng Hoắc Tùng Quân cũng biết tâm trạng Bạch Hoài An đang không tốt. Cô chắc chắn là vừa mới khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mang theo lòng tràn đầy lo lắng đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy ông nội Hoắc và bố Hoắc đang đứng cùng nhau, đang quan sát cách bày trí của buổi tiệc.
Hoắc Tùng Quân lập tức đi qua, đỡ lấy ông cụ, thấy tinh thần ông vô cùng tốt, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút, nói lời cảm ơn ông: “Ông nội, cám ơn ông đã giúp con lo liệu những việc này.”
“Thằng nhãi này, cảm ơn cái gì mà cảm ơn, ông chính là ông nội của con, lẽ nào không nên giúp con một tay lo liệu cho buổi lễ?”
Tâm tình ông cụ vô cùng tốt lắm cười mắng anh một câu, gõ vào trán Hoắc Tùng Quân một cái, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ông cũng không hề giống như lão già họ Ngô kia, ngày quan trọng của cháu nội tất nhiên muốn tận lực chuẩn bị, không thể để có chút sơ sót nào.”
Hoäc Tùng Quân tươi cười ôn hòa nhìn ông cụ, đồng ý nói: “Đúng vậy, người chính là ông nội tốt nhất trên đời này, so với ông nội nhà người khác đều tốt hơn nhiềt Ông cụ đang đi nhìn ngó xung quanh một chút, khi Hoắc Tùng Quân chưa nói những lời này, vẻ mặt ông còn tràn đầy kiêu ngạo, nhưng nghe xong thì trong lòng lại nảy ra một tia áy náy, thở dài một tiếng.
“Tùng Quân, ông nội kỳ thật cũng không tốt như vậy”
Hoắc Tùng Quân từ nhỏ đã bị bố mẹ đưa đến ở cùng ông, là đưa cháu duy nhất của nhà họ Hoắc, ông nội Hoắc đối xử với anh vô cùng nghiêm khắc, buộc anh học rất nhiều thứ, yêu cầu với anh cũng thật nghiêm khắc, hầu như không hề nhẹ nhàng.
Cũng bởi vì bố Hoắc mẹ Hoắc không ở bên cạnh cùng Hoắc Tùng Quân trải qua thời thơ ấu, chính ông lại đối với anh quá mức nghiêm khắc, mới khiến cho Hoắc Tùng Quân từ nhỏ đến lớn tính cách lạnh lùng, đối xử với người khác cũng rất lạnh nhạt.
Trong ba năm Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An kết hôn, ông nội Hoắc bởi vì thương nhớ bà cụ Hoắc, một mực luôn ở căn biệt thự trên núi tĩnh dưỡng, chưa từng quan tâm đến việc hôn nhân của anh.
Không có sự ràng buộc của ông, bố Hoắc lại vô cùng dung túng mẹ Hoắc, mới dẫn đến việc mẹ Hoắc không biết nhìn người, ép buộc Hoắc: Tùng Quân, tạo thành tổn thương lớn cho Bạch Hoài An, bắt buộc bọn họ ly hôn, làm cho Hoắc Tùng Quân biến thành bộ dáng như thế.
May mắn là Hoài An lại xuất hiện, hai người có tình lại về bên nhau, giúp cho Hoắc Tùng Quân lại lần nữa tìm lại chính mình.
Nói đến cùng, người làm ông như ông vẫn chưa thực sự xứng đáng.
Nhưng đứa nhỏ Hoắc Tùng Quân này lại chưa từng oán trách ông, đối với ông vô cùng tôn kính, tất cả những đau khổ đều tự chính mình nuốt xuống, tất cả những khó khăn đều tự chính mình cam chịu.
Hoäc Tùng Quân nhìn thấy vẻ mặt ông cụ, mỉm cười lắc đầu: “Không, ông nội, ông rất tốt, thật sự rất tốt.”
Ông cụ dạy dỗ anh thực sự rất nghiêm khắc, nhưng cũng đã giúp anh nhanh chóng trưởng thành lên, có thể gánh vác mọi việc ở Hoắc Kỳ, giúp bản thân anh có được năng lực cho người mình yêu một tương lai tốt đẹp.
Nếu không có sự dạy dỗ của ông, chỉ sợ anh căn bản không có biện pháp tốt để bảo vệ Hoài An, trở nên một kẻ chỉ biết dựa vào gia đình mà sống.
Ông nội Hoắc nhìn thấy được sự chân thành trong mắt Hoắc Tùng Quân, võ nhẹ lên bàn tay anh, trên mặt cũng lộ ra nụ cười yêu thương.
Thời gian từng lúc trôi qua, buổi tiệc cũng đã chuẩn bị xong, các vị khách cũng đã bắt đầu đi vào.
Khuôn viên nhà họ Hoắc vốn dĩ vắng lặng, các vị khách tụ tập ở ngoài cửa, vô cùng náo nhiệt.
Mẹ Hoắc cùng bố Hoắc ở ngoài cửa chào đón khách, Hoắc Tùng Quân đi đến phòng trang điểm xem Bạch Hoài An.
Vừa vào cửa, đúng lúc cùng thợ trang điểm lướt qua nhau, khi thợ trang điểm cùng Hoắc Tùng Quân chào hỏi nhau đáy mắt cũng có một chút chờ mong, vẻ mặt có gì đó kì diệu không rõ.
lay động, đột nhiên không nói được lời nào, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực.
Chương 439
Hôm nay là ngày Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đính hôn.
Tất cả mọi người nhà họ Hoắc từ sớm đã bắt đâu chuẩn bị mọi thứ.
Ông nội Hoắc ăn mặc trông có vẻ tinh thần rất tốt, đầu tóc ngay ngắn, trên mặt lúc nào cũng bày ra nụ cười sáng lạn, mới sáng sớm đã cùng bố Hoắc xem xét kiểm tra mọi công việc chuẩn bị cho hôn lễ.
Trải qua những việc phiền lòng của nhà họ Ngô ngày hôm qua, hai người đều vô cùng xem trọng buổi lễ hôm nay, không thể để cho những kẻ có ý xấu trà trộn vào, nếu giống như tình cảnh ngày hôm qua của nhà họ Ngô, gây ra việc mất mặt như vậy, chỉ sợ nhà họ Hoắc trong một thời gian rất dài cũng không vực dậy nổi .
Mẹ Hoắc là phụ nữ thì thời gian dành để trang điểm ăn mặc cũng không ngắn, đã thay xong bộ lễ phục từ lâu, đang ngồi ngay ngắn cùng Bạch Hoài An trang điểm.
Ngồi đợi trang điểm quả thật rất nhàm chán, bà chuẩn bị nói với Bạch Hoài An mấy câu để giết thời gian, kết quả nhìn qua liền thấy ngón tay cô đang run rẩy, dáng vẻ như đang vô cùng căng thẳng.
Mẹ Hoắc thấy thế liền mỉm cười, xem cô như con gái ruột của mình, bàn tay đưa qua nắm lấy tay Bạch Hoài An: “Hoài An, đừng sợ, chẳng qua chỉ là đính hôn mà thôi, hôm nay con là nhân vật chính, bất kể con làm tốt hay không, chỉ cần có chúng ta ở đây, sẽ không có ai dám chê cười con.”
Có lẽ là do giọng nói của bà quá đỗi dịu dàng, hoàn toàn khác với ngữ điệu khó chịu trước đây, Bạch Hoài An được an ủi nên cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay mẹ Hoắc đang nắm lấy tay mình, bên †ai truyền đến giọng nói ấm áp của bà.
Mẹ Hoắc sợ cô vẫn còn cảm thấy lo lắng, tươi cười kể cho cô nghe bộ dáng căng thẳng tối hôm qua của bố Hoäc, miêu tả vô cùng sinh động, nhiều lần khiến cho Bạch Hoài An không nhịn được cười phá lên.
Trong lòng Bạch Hoài An mềm nhũn như nước, nhìn mẹ Hoắc như vậy khiến cho cô nhớ đến mẹ mình.
Mẹ cô cũng dịu dàng như thế, luôn nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói chuyện với cô, sau này bởi vì những việc của ba mà bà chịu đả kích lớn, trở nên gặp cô.
Vào thời điểm bà mất, đôi mắt cô vẫn chưa hồi phục, ngay cả nhìn mặt bà lần cuối cũng chưa nhìn được.
Bàn tay Bạch Hoài An nắm chặt lấy tay mẹ Hoäc, hốc mắt có chút đỏ lên.
Nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đã bị mẹ Hoắc dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi .
Bạch Hoài An kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh nước tràn ngập trong mắt nhìn vào đôi mắt đầy dịu dàng của mẹ Hoäc.
Gương mặt mẹ Hoắc hiền từ, bà nhanh chóng lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống lần nữa của Bạch Hoài An: “Hoài An, hôm nay không thể khóc, hôm nay con phải cười thật tươi”
Bạch Hoài An sửng sốt hồi lâu, dưới cái nhìn ấm áp của bà, bi thương trong lòng cô cũng từ từ tan mất, khóe môi giơ lên, cuối cùng lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
Hơi nước tràn ngập trong đôi mắt xinh đẹp lại yếu ớt càng làm cho.
người ta đau lòng.
Mẹ Hoắc nhẹ nhàng ôm cô, vỗ về sau lưng : “Con gái ngoan, tuy rằng hiện tại buổi tiệc đính hôn còn chưa bắt đầu, nhưng con có thể trực tiếp gọi bác là “mẹ”, bác sẽ không ý kiến gì hết.”
Mẹ Hoắc tuy răng không phải là người đặc biệt khôn khéo , tính cách cũng khá là cẩu thả, nhưng ở nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy, bị ông nội Hoắc và Hoắc Tùng Quân mưa dầm thấm đất, vào lúc này làm thế nào có thể nhìn không ra Bạch Hoài An khóc là bởi vì cái gì.
Bà không giỏi an ủi người khác, nhưng bản thân chỉ có thể cố gắng làm cho Bạch Hoài An vui vẻ.
Dùng phương pháp ngốc nghếch nhất nhưng lại là phương pháp hữu hiệu nhất.
Trong lòng Bạch Hoài An mềm nhữn, tựa vào bờ vai của bà, nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn kêu một tiếng: “Mẹ”
“Ơi!” Mẹ Hoắc vui vẻ lên tiếng trả lời, nhẹ nhàng xoa đầu cô, không khí trong phòng trang điểm cũng trở nên ấp áp lạ thường.
Vài thợ trang điểm và nhà tạo hình cũng không dám mở lời, đứng ở bên cạnh yên lặng chờ đợi. Có điều trong lòng họ cũng cảm thấy vô cùng cảm động.
Những thợ trang điểm và tạo hình này đều là những người có danh tiếng trong giới, được không ít minh tinh hay nhà giàu mời đến trang điểm, bọn họ coi như cũng gặp qua không ít chuyện mẹ chồng nàng dâu ở những gia đình giàu có.
Nhưng mẹ chồng nàng dâu hôm nay hoàn toàn khác với những gì họ thấy trước đây, quan hệ hòa thuận như vậy, chẳng khác gì con gái cùng mẹ ruột của mình.
Tạo hình cho Hoắc Tùng Quân khá là đơn giản, chuẩn bị xong rất nhanh, anh mặc tây trang, dáng người cao ngất, khí chất cường đại, lông mày như dãy núi, mắt sáng như ánh trăng, làm cho người ta nhìn vào tim đập thình thịch.
Sau khi anh sắp xếp xong liền đi về phòng trang điểm của Bạch Hoài An, muốn xem tình hình bên cô thế nào.
Kết quả vừa đi vào liền thấy mẹ Hoắc đang ôm lấy Hoài An, vẻ mặt dịu dàng yêu thương.
Hoäắc Tùng Quân sửng sốt một chút, lập tức liền nhìn thấy mẹ Hoắc đang nháy mắt với mình, bảo anh đi ra ngoài.
Anh có chút lo lắng nhìn thoáng qua bóng lưng của Bạch Hoài An, nhưng vẫn làm theo ý trong ánh mắt mẹ Hoắc, không chút tiếng động mà đi ra ngoài.
Chỉ nhìn qua bóng lưng nhưng Hoắc Tùng Quân cũng biết tâm trạng Bạch Hoài An đang không tốt. Cô chắc chắn là vừa mới khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mang theo lòng tràn đầy lo lắng đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy ông nội Hoắc và bố Hoắc đang đứng cùng nhau, đang quan sát cách bày trí của buổi tiệc.
Hoắc Tùng Quân lập tức đi qua, đỡ lấy ông cụ, thấy tinh thần ông vô cùng tốt, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút, nói lời cảm ơn ông: “Ông nội, cám ơn ông đã giúp con lo liệu những việc này.”
“Thằng nhãi này, cảm ơn cái gì mà cảm ơn, ông chính là ông nội của con, lẽ nào không nên giúp con một tay lo liệu cho buổi lễ?”
Tâm tình ông cụ vô cùng tốt lắm cười mắng anh một câu, gõ vào trán Hoắc Tùng Quân một cái, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ông cũng không hề giống như lão già họ Ngô kia, ngày quan trọng của cháu nội tất nhiên muốn tận lực chuẩn bị, không thể để có chút sơ sót nào.”
Hoäc Tùng Quân tươi cười ôn hòa nhìn ông cụ, đồng ý nói: “Đúng vậy, người chính là ông nội tốt nhất trên đời này, so với ông nội nhà người khác đều tốt hơn nhiềt Ông cụ đang đi nhìn ngó xung quanh một chút, khi Hoắc Tùng Quân chưa nói những lời này, vẻ mặt ông còn tràn đầy kiêu ngạo, nhưng nghe xong thì trong lòng lại nảy ra một tia áy náy, thở dài một tiếng.
“Tùng Quân, ông nội kỳ thật cũng không tốt như vậy”
Hoắc Tùng Quân từ nhỏ đã bị bố mẹ đưa đến ở cùng ông, là đưa cháu duy nhất của nhà họ Hoắc, ông nội Hoắc đối xử với anh vô cùng nghiêm khắc, buộc anh học rất nhiều thứ, yêu cầu với anh cũng thật nghiêm khắc, hầu như không hề nhẹ nhàng.
Cũng bởi vì bố Hoắc mẹ Hoắc không ở bên cạnh cùng Hoắc Tùng Quân trải qua thời thơ ấu, chính ông lại đối với anh quá mức nghiêm khắc, mới khiến cho Hoắc Tùng Quân từ nhỏ đến lớn tính cách lạnh lùng, đối xử với người khác cũng rất lạnh nhạt.
Trong ba năm Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An kết hôn, ông nội Hoắc bởi vì thương nhớ bà cụ Hoắc, một mực luôn ở căn biệt thự trên núi tĩnh dưỡng, chưa từng quan tâm đến việc hôn nhân của anh.
Không có sự ràng buộc của ông, bố Hoắc lại vô cùng dung túng mẹ Hoắc, mới dẫn đến việc mẹ Hoắc không biết nhìn người, ép buộc Hoắc: Tùng Quân, tạo thành tổn thương lớn cho Bạch Hoài An, bắt buộc bọn họ ly hôn, làm cho Hoắc Tùng Quân biến thành bộ dáng như thế.
May mắn là Hoài An lại xuất hiện, hai người có tình lại về bên nhau, giúp cho Hoắc Tùng Quân lại lần nữa tìm lại chính mình.
Nói đến cùng, người làm ông như ông vẫn chưa thực sự xứng đáng.
Nhưng đứa nhỏ Hoắc Tùng Quân này lại chưa từng oán trách ông, đối với ông vô cùng tôn kính, tất cả những đau khổ đều tự chính mình nuốt xuống, tất cả những khó khăn đều tự chính mình cam chịu.
Hoäc Tùng Quân nhìn thấy vẻ mặt ông cụ, mỉm cười lắc đầu: “Không, ông nội, ông rất tốt, thật sự rất tốt.”
Ông cụ dạy dỗ anh thực sự rất nghiêm khắc, nhưng cũng đã giúp anh nhanh chóng trưởng thành lên, có thể gánh vác mọi việc ở Hoắc Kỳ, giúp bản thân anh có được năng lực cho người mình yêu một tương lai tốt đẹp.
Nếu không có sự dạy dỗ của ông, chỉ sợ anh căn bản không có biện pháp tốt để bảo vệ Hoài An, trở nên một kẻ chỉ biết dựa vào gia đình mà sống.
Ông nội Hoắc nhìn thấy được sự chân thành trong mắt Hoắc Tùng Quân, võ nhẹ lên bàn tay anh, trên mặt cũng lộ ra nụ cười yêu thương.
Thời gian từng lúc trôi qua, buổi tiệc cũng đã chuẩn bị xong, các vị khách cũng đã bắt đầu đi vào.
Khuôn viên nhà họ Hoắc vốn dĩ vắng lặng, các vị khách tụ tập ở ngoài cửa, vô cùng náo nhiệt.
Mẹ Hoắc cùng bố Hoắc ở ngoài cửa chào đón khách, Hoắc Tùng Quân đi đến phòng trang điểm xem Bạch Hoài An.
Vừa vào cửa, đúng lúc cùng thợ trang điểm lướt qua nhau, khi thợ trang điểm cùng Hoắc Tùng Quân chào hỏi nhau đáy mắt cũng có một chút chờ mong, vẻ mặt có gì đó kì diệu không rõ.
lay động, đột nhiên không nói được lời nào, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt nóng rực.
Bình luận facebook