Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 461:
Khi Sở Minh Nguyệt và Trương Kim Liên nghe xong những lời cô nói, biểu cảm của họ liên tục thay đổi.
Bọn họ chỉ mơ hồ biết rằng hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình hình cụ thể không rõ ràng vì nhà họ Hoắc và nhà họ Lâm đều giữ kín.
Trương Kim Liên tuổi còn nhỏ, nghe cô nói xong lập tức trợn to hai mắt, thở dài xúc động: “Thế giới rộng lớn không thiếu những cái lạ, thế nhưng lại trùng hợp như vậy”
Cô ấy nhìn Bạch Hoài An với ánh mắt đau lòng và phức tạp, ngoài cái này ra cô ấy thực sự không biết phải nói gì, Hoài An cũng quá xui xẻo đi.
Sở Minh Nguyệt cau mày, liếc nhìn Bạch Hoài An, do dự rồi nói: “Hoài An, thành thật nói cho tôi biết, răng tên Lâm Bách Châu kia thật sự không làm cậu bị thương, đúng không?”
Trước kia trong khoảng thời gian Bạch Hoài An điều trị đôi mắt, Sở Minh Nguyệt đã ở bên cô.
Đôi mắt của Hoài An bị mù, trong lòng chỉ có báo thù và Hoắc Tùng Quân, căn bản không nhìn thấy gì khác, ngược lại là Sở Minh Nguyệt, cô rất cẩn thận và từ lâu đã nhận thấy tình cảm của Lâm Bách Châu dành cho Hoài An không đúng.
Sau đó xác thực chứng minh rằng anh ta thực sự thích Bạch Hoài An Lâm Bách Châu từ trước đến nay luôn là hình tượng một thiên sứ áo trắng dịu dàng như ngọc, rất dễ khiến người ta không khỏi xao xuyến. Sở Minh Nguyệt bởi vì đã từng trải qua khi còn nhỏ, cũng là loại người giỏi che dấu chính mình, lúc nào cũng đề phòng.
Có lẽ cả hai đều cùng một loại người, Sở Minh Nguyệt đã sớm nhìn ra bản chất của Lâm Bách Châu, cô đã đoán trước được rằng nếu anh ta không buông bỏ đoạn tình cảm này, tương lai có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng cô thật sự không ngờ rằng Lâm Bách Châu lại to gan như vậy, lại còn dám ở tiệc đính hôn trong sân nhà họ Hoắc, trước mặt bao.
nhiêu người đem cô dâu tráo đổi.
Động tác này, ai có thể nghĩ ra được.
Sở Minh Nguyệt trước khi biết được sự thật, cô chưa từng nghĩ tới, bị lừa gạt là chuyện đương nhiên.
Nhưng trong lòng cô như thế nào cũng đều cảm thấy khó chịu, cho.
dù Bạch Hoài An không trách cô, cô ấy đã tìm rất nhiều lý do cho cô, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Khi bố mẹ của Bạch Hoài An qua đời, đối với người nhà họ Hoắc, đối với bạn bè như bọn họ đều rất coi trọng, Lâm Bách Châu làm ra chuyện này, Hoài An nhất định rất khổ sở và thương tâm.
Sở Minh Nguyệt nghĩ, càng cảm thấy đau lòng, cô ôm chặt Bạch Hoài An vào ngực, sờ sờ tóc của cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Hoài An, cậu yên tâm, cho dù người khác có phản bội cậu, tớ cũng sẽ không phản bội cậu, tớ sẽ là người bạn và người thân suốt đời của cậu, tớ sẽ luôn đối xử tốt với cậu. “
Bạch Hoài An nghe vậy, trong lòng ấm áp, mũi ê ẩm, cô nép vào.
trong vòng tay của Sở Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Ừm, tớ cũng vậy, tớ sẽ là bạn cả đời của cậu, tớ cũng sẽ không phản bội : Cả hai đều là người đẹp mà ra đường tỷ lệ quay đầu lại nhìn là một trăm phần trăm, khi ôm nhau chính là một cảnh đẹp.
Nhưng hai người khác đứng bên cạnh thì đều chua.
Trần Thanh Minh nhìn Bạch Hoài An một cách ngưỡng mộ, anh ấy thực sự muốn được Minh Nguyệt ôm.
Trương Kim Liên cũng nhìn Sở Minh Nguyệt một cách ngưỡng mộ, cô cũng muốn trở thành Sở Minh Nguyệt, ôm Hoài An vào lòng mà an ủi.
Bạch Hoài An là người đầu tiên chú ý đến ánh mắt nóng rực lại chua loét của hai người, đặc biệt là Trân Thanh Minh, dường như có nước chua trào ra từ đôi mắt đó.
Khóe miệng nở nụ cười, Bạch Hoài An thoát ra khỏi vòng tay của Sở Minh Nguyệt: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đi đến phòng bệnh của Hoắc Tùng Quân đi, hai ngày qua anh ấy đã bị nhốt trong phòng bệnh, sắp mốc meo rồi. Mọi người tới có thể nói chuyện cùng anh ấy. “
Trần Thanh Minh nghe vậy nhướng mày.
Hoäắc Tùng Quân sẽ cảm thấy nhàm chán?
Lúc trước khi hai người chưa quen nhau, Hoắc Tùng Quân đi đến đâu đều là tâm điểm chú ý, đáng tiếc là ngoài Châu Hữu Thiên và Lâm Bách Vĩ ra, anh ta chưa từng kết thân với những người khác, anh ta nổi tiếng là một độc hành hiệp, thường xuyên độc lai độc vãng. không thích những nơi náo nhiệt, cả người là cao ngạo và xa cách, hận không thể cách người khác tám mét.
(Độc lai độc vãng: (một mình đến, một mình đi) là cảnh giới cao nhất của đời người) Những người như vậy thực sự tận hưởng thời gian ở một mình, làm sao họ có thể cảm thấy nhàm chán được!
Tuy nhiên, mấy người lần này tới đây, ngoài việc quan tâm đến tình hình của Bạch Hoài An, Hoắc Tùng Quân bị thương, làm bạn bè, bọn họ cũng nên đến thăm anh ta.
Trương Kim Liên nhớ lại đoạn video mà cô ấy đã xem trước đây, trong đó Hoắc Tùng Quân đang chặn dao cho Bạch Hoài An, nhỏ giọng nói: “Em đã xem nó nhiều lần trước khi video trực tuyến bị gỡ xuống.
Con dao được cắm quá sâu, gần như toàn bộ lưỡi dao đều cắm trong cơ thể, chỉ lộ ra một chuôi dao ra bên ngoài. Tình hình của tổng giám đốc Hoắc bây giờ như thế nào, chúng ta đi qua sẽ không làm phiền chứ.
Những gì cô ấy nói xem như khá uyển chuyển, vào thời điểm đó, nhiều người bình luận dưới video rằng miệng vết thương sâu như vậy, Hoắc Tùng Quân chắc chắn sẽ mất mạng.
Thậm chí, có người còn đưa ra tin tức nói Hoắc Tùng Quân qua đời cùng ngày do cấp cứu không hiệu quả.
Chính vì những lời nhận xét này, giá cổ phiếu của nhà họ Hoắc liên tục biến động, sau đó, nhà họ Hoắc đã bác bỏ tin đồn, nói rằng Hoắc.
Tùng Quân đã tỉnh lại và vết thương đang lành.
Nhưng không có video và hình ảnh cụ thể, mọi người đều bán tín bán nghỉ.
Bạch Hoài An khi nghĩ đến cảnh tượng đó, vẻ mặt có chút căng thẳng: “Tình hình ngày đó quả thực rất nghiêm trọng. Tùng Quân đỡ một nhát dao cho chị. Vết thương chỉ cách tim hai centimet, bác sĩ nói thiếu chút nữa thì không cứu được”
Trương Kim Liên hít một hơi khi nghe chính miệng Bạch Hoài An nói điều này.
“Lúc chị tỉnh lại, Hoắc Tùng Quân vẫn còn hôn mê, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại. Bác sĩ nói nếu không tỉnh lại có lẽ thật sự không cứu.
được”
Bạch Hoài An nghĩ đến tình cảnh lúc đó, liền cảm thấy lo lắng mà khó chịu, lúc đó cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, may mà ông trời có mắt, Hoäc Tùng Quân đã tỉnh lại.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười, giọng nói cũng nhẹ hơn: “Hiện tại vết thương của Hoắc Tùng Quân đã khá hơn rất nhiều, bác sĩ nói anh ấy có thể chất tốt hơn, mau lành hơn những người khác, qua mấy ngày nữa có thể hoạt động bình thường, sinh long hoạt hổ”* (*Sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí đồi dào) Sở Minh Nguyệt và Trương Kim Liên nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Trương Kim Liên tâm tư đơn giản, lập tức nở nụ cười, giọng nói hưng phấn: “Thật tốt quá.”
Bạch Hoài An bị nhiễm cảm xúc của cô ấy, tâm trạng tốt lên một chút, gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, thật tốt quá.”
Đây quả thực là trong cái rủi có cái may.
Cô cùng mấy người đi vào phòng bệnh, Hoắc Tùng Quân đang nằm ở trên giường, nhìn thấy cô đi vào, hai mắt sáng lên: “Hoài An, em đã về rồi, em vừa đi đâu vậy?”
Trong mắt anh chỉ có Bạch Hoài An, mặc kệ tất cả những người xung quanh.
Trần Thanh Minh ho nhẹ một tiếng, điều này thu hút sự chú ý của Hoắc Tùng Quân.
“Hoắc Tùng Quân, còn có chúng tôi nữa, trong mắt anh chỉ có Bạch Hoài An, anh không nhìn thấy chúng tôi sao!”
Hoắc Tùng Quân trừng anh ta một cái, giọng nói lãnh đạm: “Cậu có cái gì đẹp!”
Những lời này khiến Trần Thanh Minh nghẹn một chút, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoắc Tùng Quân.
thời tiết nóng bức, sợ vết thương bị viêm, đắp thuốc liền lộ ra ngoài.
Vết thương tuy không dài nhưng có thể thấy xương, cộng thêm lớp thuốc mỡ bôi bên ngoài, nhìn rất ghê người.
Vết thương sâu như vậy nếu nếu là ở trên người bọn họ thì đã đau đến chết đi sống lại, nhưng Hoắc Tùng Quân bây giờ chỉ có sắc mặt anh ta đã yếu hơn một chút, tái nhợt, nhưng vẻ mặt không có khổ sở, giống như một người không sao cả.
Trong lòng Trần Thanh Minh lập tức dán một cái khác nhãn cho.
Hoắc Tùng Quân.
Mạnh mẽ không giống người bình thường.
Hoäc Tùng Quân mặc kệ anh ta, cứ nhìn Bạch Hoài An không chớp.
mắt, cứ như chỉ cần chớp mắt là cô ấy sẽ biến mất.
Bạch Hoài An thở dài khi thấy anh như thế này, ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn anh.
“Em vừa thấy anh và Triệu Khôi Vĩ có chuyện muốn bàn, liền đi ra ngoài đi dạo một vòng, tình cờ gặp bọn họ đến đây thăm anh”
Bạch Hoài An sờ sờ tóc anh, thì thầm vào tai anh: “Vậy nên anh đừng lo lắng, em vẫn luôn ở đây.”
Hình như lúc trước cô biến mất, đã để lại trong lòng Hoắc Tùng Quân một bóng ma, những ngày này Bạch Hoài An dự định sẽ không đi đâu cả, sẽ ở bên anh cho đến khi vết thương của anh bình phục, cho đến khi anh hoàn toàn thả lỏng.
Chương 461:
Khi Sở Minh Nguyệt và Trương Kim Liên nghe xong những lời cô nói, biểu cảm của họ liên tục thay đổi.
Bọn họ chỉ mơ hồ biết rằng hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình hình cụ thể không rõ ràng vì nhà họ Hoắc và nhà họ Lâm đều giữ kín.
Trương Kim Liên tuổi còn nhỏ, nghe cô nói xong lập tức trợn to hai mắt, thở dài xúc động: “Thế giới rộng lớn không thiếu những cái lạ, thế nhưng lại trùng hợp như vậy”
Cô ấy nhìn Bạch Hoài An với ánh mắt đau lòng và phức tạp, ngoài cái này ra cô ấy thực sự không biết phải nói gì, Hoài An cũng quá xui xẻo đi.
Sở Minh Nguyệt cau mày, liếc nhìn Bạch Hoài An, do dự rồi nói: “Hoài An, thành thật nói cho tôi biết, răng tên Lâm Bách Châu kia thật sự không làm cậu bị thương, đúng không?”
Trước kia trong khoảng thời gian Bạch Hoài An điều trị đôi mắt, Sở Minh Nguyệt đã ở bên cô.
Đôi mắt của Hoài An bị mù, trong lòng chỉ có báo thù và Hoắc Tùng Quân, căn bản không nhìn thấy gì khác, ngược lại là Sở Minh Nguyệt, cô rất cẩn thận và từ lâu đã nhận thấy tình cảm của Lâm Bách Châu dành cho Hoài An không đúng.
Sau đó xác thực chứng minh rằng anh ta thực sự thích Bạch Hoài An Lâm Bách Châu từ trước đến nay luôn là hình tượng một thiên sứ áo trắng dịu dàng như ngọc, rất dễ khiến người ta không khỏi xao xuyến. Sở Minh Nguyệt bởi vì đã từng trải qua khi còn nhỏ, cũng là loại người giỏi che dấu chính mình, lúc nào cũng đề phòng.
Có lẽ cả hai đều cùng một loại người, Sở Minh Nguyệt đã sớm nhìn ra bản chất của Lâm Bách Châu, cô đã đoán trước được rằng nếu anh ta không buông bỏ đoạn tình cảm này, tương lai có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng cô thật sự không ngờ rằng Lâm Bách Châu lại to gan như vậy, lại còn dám ở tiệc đính hôn trong sân nhà họ Hoắc, trước mặt bao.
nhiêu người đem cô dâu tráo đổi.
Động tác này, ai có thể nghĩ ra được.
Sở Minh Nguyệt trước khi biết được sự thật, cô chưa từng nghĩ tới, bị lừa gạt là chuyện đương nhiên.
Nhưng trong lòng cô như thế nào cũng đều cảm thấy khó chịu, cho.
dù Bạch Hoài An không trách cô, cô ấy đã tìm rất nhiều lý do cho cô, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Khi bố mẹ của Bạch Hoài An qua đời, đối với người nhà họ Hoắc, đối với bạn bè như bọn họ đều rất coi trọng, Lâm Bách Châu làm ra chuyện này, Hoài An nhất định rất khổ sở và thương tâm.
Sở Minh Nguyệt nghĩ, càng cảm thấy đau lòng, cô ôm chặt Bạch Hoài An vào ngực, sờ sờ tóc của cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Hoài An, cậu yên tâm, cho dù người khác có phản bội cậu, tớ cũng sẽ không phản bội cậu, tớ sẽ là người bạn và người thân suốt đời của cậu, tớ sẽ luôn đối xử tốt với cậu. “
Bạch Hoài An nghe vậy, trong lòng ấm áp, mũi ê ẩm, cô nép vào.
trong vòng tay của Sở Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Ừm, tớ cũng vậy, tớ sẽ là bạn cả đời của cậu, tớ cũng sẽ không phản bội : Cả hai đều là người đẹp mà ra đường tỷ lệ quay đầu lại nhìn là một trăm phần trăm, khi ôm nhau chính là một cảnh đẹp.
Nhưng hai người khác đứng bên cạnh thì đều chua.
Trần Thanh Minh nhìn Bạch Hoài An một cách ngưỡng mộ, anh ấy thực sự muốn được Minh Nguyệt ôm.
Trương Kim Liên cũng nhìn Sở Minh Nguyệt một cách ngưỡng mộ, cô cũng muốn trở thành Sở Minh Nguyệt, ôm Hoài An vào lòng mà an ủi.
Bạch Hoài An là người đầu tiên chú ý đến ánh mắt nóng rực lại chua loét của hai người, đặc biệt là Trân Thanh Minh, dường như có nước chua trào ra từ đôi mắt đó.
Khóe miệng nở nụ cười, Bạch Hoài An thoát ra khỏi vòng tay của Sở Minh Nguyệt: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đi đến phòng bệnh của Hoắc Tùng Quân đi, hai ngày qua anh ấy đã bị nhốt trong phòng bệnh, sắp mốc meo rồi. Mọi người tới có thể nói chuyện cùng anh ấy. “
Trần Thanh Minh nghe vậy nhướng mày.
Hoäắc Tùng Quân sẽ cảm thấy nhàm chán?
Lúc trước khi hai người chưa quen nhau, Hoắc Tùng Quân đi đến đâu đều là tâm điểm chú ý, đáng tiếc là ngoài Châu Hữu Thiên và Lâm Bách Vĩ ra, anh ta chưa từng kết thân với những người khác, anh ta nổi tiếng là một độc hành hiệp, thường xuyên độc lai độc vãng. không thích những nơi náo nhiệt, cả người là cao ngạo và xa cách, hận không thể cách người khác tám mét.
(Độc lai độc vãng: (một mình đến, một mình đi) là cảnh giới cao nhất của đời người) Những người như vậy thực sự tận hưởng thời gian ở một mình, làm sao họ có thể cảm thấy nhàm chán được!
Tuy nhiên, mấy người lần này tới đây, ngoài việc quan tâm đến tình hình của Bạch Hoài An, Hoắc Tùng Quân bị thương, làm bạn bè, bọn họ cũng nên đến thăm anh ta.
Trương Kim Liên nhớ lại đoạn video mà cô ấy đã xem trước đây, trong đó Hoắc Tùng Quân đang chặn dao cho Bạch Hoài An, nhỏ giọng nói: “Em đã xem nó nhiều lần trước khi video trực tuyến bị gỡ xuống.
Con dao được cắm quá sâu, gần như toàn bộ lưỡi dao đều cắm trong cơ thể, chỉ lộ ra một chuôi dao ra bên ngoài. Tình hình của tổng giám đốc Hoắc bây giờ như thế nào, chúng ta đi qua sẽ không làm phiền chứ.
Những gì cô ấy nói xem như khá uyển chuyển, vào thời điểm đó, nhiều người bình luận dưới video rằng miệng vết thương sâu như vậy, Hoắc Tùng Quân chắc chắn sẽ mất mạng.
Thậm chí, có người còn đưa ra tin tức nói Hoắc Tùng Quân qua đời cùng ngày do cấp cứu không hiệu quả.
Chính vì những lời nhận xét này, giá cổ phiếu của nhà họ Hoắc liên tục biến động, sau đó, nhà họ Hoắc đã bác bỏ tin đồn, nói rằng Hoắc.
Tùng Quân đã tỉnh lại và vết thương đang lành.
Nhưng không có video và hình ảnh cụ thể, mọi người đều bán tín bán nghỉ.
Bạch Hoài An khi nghĩ đến cảnh tượng đó, vẻ mặt có chút căng thẳng: “Tình hình ngày đó quả thực rất nghiêm trọng. Tùng Quân đỡ một nhát dao cho chị. Vết thương chỉ cách tim hai centimet, bác sĩ nói thiếu chút nữa thì không cứu được”
Trương Kim Liên hít một hơi khi nghe chính miệng Bạch Hoài An nói điều này.
“Lúc chị tỉnh lại, Hoắc Tùng Quân vẫn còn hôn mê, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại. Bác sĩ nói nếu không tỉnh lại có lẽ thật sự không cứu.
được”
Bạch Hoài An nghĩ đến tình cảnh lúc đó, liền cảm thấy lo lắng mà khó chịu, lúc đó cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, may mà ông trời có mắt, Hoäc Tùng Quân đã tỉnh lại.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười, giọng nói cũng nhẹ hơn: “Hiện tại vết thương của Hoắc Tùng Quân đã khá hơn rất nhiều, bác sĩ nói anh ấy có thể chất tốt hơn, mau lành hơn những người khác, qua mấy ngày nữa có thể hoạt động bình thường, sinh long hoạt hổ”* (*Sinh long hoạt hổ: khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí đồi dào) Sở Minh Nguyệt và Trương Kim Liên nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Trương Kim Liên tâm tư đơn giản, lập tức nở nụ cười, giọng nói hưng phấn: “Thật tốt quá.”
Bạch Hoài An bị nhiễm cảm xúc của cô ấy, tâm trạng tốt lên một chút, gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, thật tốt quá.”
Đây quả thực là trong cái rủi có cái may.
Cô cùng mấy người đi vào phòng bệnh, Hoắc Tùng Quân đang nằm ở trên giường, nhìn thấy cô đi vào, hai mắt sáng lên: “Hoài An, em đã về rồi, em vừa đi đâu vậy?”
Trong mắt anh chỉ có Bạch Hoài An, mặc kệ tất cả những người xung quanh.
Trần Thanh Minh ho nhẹ một tiếng, điều này thu hút sự chú ý của Hoắc Tùng Quân.
“Hoắc Tùng Quân, còn có chúng tôi nữa, trong mắt anh chỉ có Bạch Hoài An, anh không nhìn thấy chúng tôi sao!”
Hoắc Tùng Quân trừng anh ta một cái, giọng nói lãnh đạm: “Cậu có cái gì đẹp!”
Những lời này khiến Trần Thanh Minh nghẹn một chút, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoắc Tùng Quân.
thời tiết nóng bức, sợ vết thương bị viêm, đắp thuốc liền lộ ra ngoài.
Vết thương tuy không dài nhưng có thể thấy xương, cộng thêm lớp thuốc mỡ bôi bên ngoài, nhìn rất ghê người.
Vết thương sâu như vậy nếu nếu là ở trên người bọn họ thì đã đau đến chết đi sống lại, nhưng Hoắc Tùng Quân bây giờ chỉ có sắc mặt anh ta đã yếu hơn một chút, tái nhợt, nhưng vẻ mặt không có khổ sở, giống như một người không sao cả.
Trong lòng Trần Thanh Minh lập tức dán một cái khác nhãn cho.
Hoắc Tùng Quân.
Mạnh mẽ không giống người bình thường.
Hoäc Tùng Quân mặc kệ anh ta, cứ nhìn Bạch Hoài An không chớp.
mắt, cứ như chỉ cần chớp mắt là cô ấy sẽ biến mất.
Bạch Hoài An thở dài khi thấy anh như thế này, ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn anh.
“Em vừa thấy anh và Triệu Khôi Vĩ có chuyện muốn bàn, liền đi ra ngoài đi dạo một vòng, tình cờ gặp bọn họ đến đây thăm anh”
Bạch Hoài An sờ sờ tóc anh, thì thầm vào tai anh: “Vậy nên anh đừng lo lắng, em vẫn luôn ở đây.”
Hình như lúc trước cô biến mất, đã để lại trong lòng Hoắc Tùng Quân một bóng ma, những ngày này Bạch Hoài An dự định sẽ không đi đâu cả, sẽ ở bên anh cho đến khi vết thương của anh bình phục, cho đến khi anh hoàn toàn thả lỏng.
Bình luận facebook