Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 477
Chương 477
Lúc hai người Hoắc Tùng Quân đi tới cửa, ông cụ Ngô cũng thôi không suy nghĩ miên man nữa, hốc mắt hơi đỏ, ông cụ nhìn hai người Hoắc Tùng Quân trìu mến hơn một chút.
“Các cháu đã trở về, vết thương không sao chứ? Cơ thể hồi phục thế nào rồi?”
Ông cụ Ngô có một khuôn mặt rất phúc hậu, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An cũng không giận chó đánh mèo với ông cụ, bọn họ lễ phép gật đầu nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn ông đã quan tâm”
Nhìn thấy dáng vẻ cao ráo, đẹp trai và rất hiểu chuyện của Hoắc.
Tùng Quân, trong đầu ông cụ Ngô hiện lên dáng vẻ vặn vẹo điên cuồng của Ngô Thành Nam.
Anh ta là cháu trai bị nuôi thành vô dụng của ông cụ.
Hai người nói chuyện một lúc, ông Hoắc đi đến đẩy lưng của Hoắc Tùng Quân: “Nhanh mang Hoài An đi tắm rửa một chút đi, trời nóng cả ngày hôm nay, trên đường đi về cũng đổ không ít mồ hôi. Hơn nữa mới từ bệnh viện về nên đi rửa mặt thay quần áo xua đuổi vận đen”
Hoắc Tùng Quân quay đầu lại nhìn thấy ông nội đang nháy mắt với mình, anh gật đầu chào hỏi rồi mới kéo Bạch Hoài An lên lầu.
Hai người tắm rửa sơ qua, Bạch Hoài An đi ra từ phòng tắm thì nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang cầm tờ giấy giám định quan hệ huyết thống chuẩn bị đi xuống lầu.
“Tùng Quân!”
Bạch Hoài An hô lên một tiếng, Hoắc Tùng Quân quay lại nhìn cô rồi ‘Sấy khô tóc đi, ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, đợi anh lên Nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Bạch Hoài An lau tóc, cúi đầu cười.
Tính xấu đánh chết cũng không đổi của Ngô Thành Nam, anh ta đã rất nhiều lần gân chuyện với hai người bọn họ, đấu không lại thì lén dùng thủ đoạn nhỏ sau lưng, đúng lúc nên cho anh ta nếm chút mùi đau khổ.
Không biết sau khi bị mất thân phận cậu Ngô, làm sao anh ta còn có thể kiêu ngạo.
Ông Hoắc và ông cụ Ngô lại lần nữa ngồi đối diện nhau trong khi bọn họ đang ở trên lầu.
Người trong nhà họ Hoäc đã về, ông cụ Ngô cũng không thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm, dốc bầu tâm sự phiền não trong lòng với ông Hoắc. Chuyện xấu trong nhà không thể đem ra ngoài để cho ông ấy biết, không thể để người nhà họ Hoắc chê cười.
Vì vậy ông cụ Ngô đứng dậy tạm biệt: “Tôi thấy thời gian cũng muộn rồi, tôi nên..”
Lời còn chưa nói xong thì đã thấy ông Hoäc ra hiệu với ông cụ: “Đừng vội, tôi có quà cho ông đây”
“Quà gì?” Vẻ mặt ông cụ Ngô khó hiểu.
Ông Hoắc nhấp một ngụm trà, dùng ánh mắt sắc sảo nhìn ông cụ Ngô, ông cụ không biết vì sao trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm xấu.
“Lúc trước trong tiệc đính hôn của Ngô Thành Nam, tôi vẫn chưa nói rõ, tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của gia đình ông, nhắc nhở ông để mình từ từ tìm hiểu, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, vừa nãy nghe ông tâm sự, tôi cảm thấy đã đến lúc phải nói cho ông nghe rồi”
Ông cụ Ngô chau mày: “Chuyện gì mà thần bí vậy, rốt cuộc thì ông đang muốn nói cái gì, ông Hoắc, đừng thừa nước đục thả câu, ông nói nhanh đi!”
Ông cụ thật sự đang rất nóng nảy, ông Hoắc rất biết cách đánh vào hứng thú của con người, nhưng lúc này ông cụ không nhớ nổi ông Hoắc đã nói với mình cái gì trong bữa tiệc ngày đó, mấy ngày nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra, Ngô Thành Nam không nghe lời ông cụ, bây giờ trong đầu ông cụ thành một mớ hỗn độn.
“Lúc đó tôi đã nói Ngô Thành Nam không giống con trai của ông chút nào, một chút phẩm chất tốt đẹp của nhà họ Ngô nó cũng không có… ông Ngô, ông là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”
Ông cụ Ngô sửng sốt một chút: “Ông, ông nói vậy là có ý gì, nói rõ ràng một chút.”
Ông Hoắc nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, ngẩng đầu lên thì thấy Hoắc Tùng Quân từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm một tập tài liệu.
Sau đó ông mới ngẩng mặt đối mặt với ông cụ Ngô: “Tôi mang quà biếu đến cho ông đây”
Ông cụ Ngô nhìn theo hướng ông Hoắc đang chỉ, thì bắt gặp khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân.
“Ông cháu các người rốt cuộc là đang muốn làm cái gì vậy?”
Hoäc Tùng Quân đi đến trước mặt ông cụ, đưa tài liệu trong tay cho ông cụ: “Ông nên đọc tài liệu này trước, đọc xong sẽ hiểu”
Ông cụ Ngô chau mày cầm lấy tập tài liệu rồi mở ra, vừa nhìn thấy trang đầu tiên thì lập tức ngây ngẩn cả người.
“Đây là… giám định quan hệ huyết thống?” Ông cụ có chút nghẹn ngào, nhìn thấy tên của mình và Ngô Thành Nam ở trên đó, trong lòng ông cụ đã lờ mờ đoán ra được.
Lúc hai người Hoắc Tùng Quân đi tới cửa, ông cụ Ngô cũng thôi không suy nghĩ miên man nữa, hốc mắt hơi đỏ, ông cụ nhìn hai người Hoắc Tùng Quân trìu mến hơn một chút.
“Các cháu đã trở về, vết thương không sao chứ? Cơ thể hồi phục thế nào rồi?”
Ông cụ Ngô có một khuôn mặt rất phúc hậu, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An cũng không giận chó đánh mèo với ông cụ, bọn họ lễ phép gật đầu nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn ông đã quan tâm”
Nhìn thấy dáng vẻ cao ráo, đẹp trai và rất hiểu chuyện của Hoắc.
Tùng Quân, trong đầu ông cụ Ngô hiện lên dáng vẻ vặn vẹo điên cuồng của Ngô Thành Nam.
Anh ta là cháu trai bị nuôi thành vô dụng của ông cụ.
Hai người nói chuyện một lúc, ông Hoắc đi đến đẩy lưng của Hoắc Tùng Quân: “Nhanh mang Hoài An đi tắm rửa một chút đi, trời nóng cả ngày hôm nay, trên đường đi về cũng đổ không ít mồ hôi. Hơn nữa mới từ bệnh viện về nên đi rửa mặt thay quần áo xua đuổi vận đen”
Hoắc Tùng Quân quay đầu lại nhìn thấy ông nội đang nháy mắt với mình, anh gật đầu chào hỏi rồi mới kéo Bạch Hoài An lên lầu.
Hai người tắm rửa sơ qua, Bạch Hoài An đi ra từ phòng tắm thì nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang cầm tờ giấy giám định quan hệ huyết thống chuẩn bị đi xuống lầu.
“Tùng Quân!”
Bạch Hoài An hô lên một tiếng, Hoắc Tùng Quân quay lại nhìn cô rồi ‘Sấy khô tóc đi, ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, đợi anh lên Nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Bạch Hoài An lau tóc, cúi đầu cười.
Tính xấu đánh chết cũng không đổi của Ngô Thành Nam, anh ta đã rất nhiều lần gân chuyện với hai người bọn họ, đấu không lại thì lén dùng thủ đoạn nhỏ sau lưng, đúng lúc nên cho anh ta nếm chút mùi đau khổ.
Không biết sau khi bị mất thân phận cậu Ngô, làm sao anh ta còn có thể kiêu ngạo.
Ông Hoắc và ông cụ Ngô lại lần nữa ngồi đối diện nhau trong khi bọn họ đang ở trên lầu.
Người trong nhà họ Hoäc đã về, ông cụ Ngô cũng không thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm, dốc bầu tâm sự phiền não trong lòng với ông Hoắc. Chuyện xấu trong nhà không thể đem ra ngoài để cho ông ấy biết, không thể để người nhà họ Hoắc chê cười.
Vì vậy ông cụ Ngô đứng dậy tạm biệt: “Tôi thấy thời gian cũng muộn rồi, tôi nên..”
Lời còn chưa nói xong thì đã thấy ông Hoäc ra hiệu với ông cụ: “Đừng vội, tôi có quà cho ông đây”
“Quà gì?” Vẻ mặt ông cụ Ngô khó hiểu.
Ông Hoắc nhấp một ngụm trà, dùng ánh mắt sắc sảo nhìn ông cụ Ngô, ông cụ không biết vì sao trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm xấu.
“Lúc trước trong tiệc đính hôn của Ngô Thành Nam, tôi vẫn chưa nói rõ, tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của gia đình ông, nhắc nhở ông để mình từ từ tìm hiểu, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, vừa nãy nghe ông tâm sự, tôi cảm thấy đã đến lúc phải nói cho ông nghe rồi”
Ông cụ Ngô chau mày: “Chuyện gì mà thần bí vậy, rốt cuộc thì ông đang muốn nói cái gì, ông Hoắc, đừng thừa nước đục thả câu, ông nói nhanh đi!”
Ông cụ thật sự đang rất nóng nảy, ông Hoắc rất biết cách đánh vào hứng thú của con người, nhưng lúc này ông cụ không nhớ nổi ông Hoắc đã nói với mình cái gì trong bữa tiệc ngày đó, mấy ngày nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra, Ngô Thành Nam không nghe lời ông cụ, bây giờ trong đầu ông cụ thành một mớ hỗn độn.
“Lúc đó tôi đã nói Ngô Thành Nam không giống con trai của ông chút nào, một chút phẩm chất tốt đẹp của nhà họ Ngô nó cũng không có… ông Ngô, ông là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”
Ông cụ Ngô sửng sốt một chút: “Ông, ông nói vậy là có ý gì, nói rõ ràng một chút.”
Ông Hoắc nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, ngẩng đầu lên thì thấy Hoắc Tùng Quân từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm một tập tài liệu.
Sau đó ông mới ngẩng mặt đối mặt với ông cụ Ngô: “Tôi mang quà biếu đến cho ông đây”
Ông cụ Ngô nhìn theo hướng ông Hoắc đang chỉ, thì bắt gặp khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân.
“Ông cháu các người rốt cuộc là đang muốn làm cái gì vậy?”
Hoäc Tùng Quân đi đến trước mặt ông cụ, đưa tài liệu trong tay cho ông cụ: “Ông nên đọc tài liệu này trước, đọc xong sẽ hiểu”
Ông cụ Ngô chau mày cầm lấy tập tài liệu rồi mở ra, vừa nhìn thấy trang đầu tiên thì lập tức ngây ngẩn cả người.
“Đây là… giám định quan hệ huyết thống?” Ông cụ có chút nghẹn ngào, nhìn thấy tên của mình và Ngô Thành Nam ở trên đó, trong lòng ông cụ đã lờ mờ đoán ra được.
Bình luận facebook