Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Chương 64: Con nghĩ thông suốt rồi
Đương nhiên Hoắc Tùng Quân cũng nghe ra sự cảnh giác trong giọng nói của cô, khóe môi cong lên: “Hoài An, có phải em đã quên chuyện em hứa với anh rồi không? Một tuần hai lần giúp anh mát xa để dễ ngủ”.
Tiếng của Bạch Hoài An nghẹn lại, vừa giận vừa ngại, toàn bộ gương mặt đỏ lên. Vừa nãy cô thật sự cảm thấy không ổn, còn tưởng rằng Hoắc Tùng Quân định làm chuyện gì không thể nói với cô.
“Được rồi, đợi anh tan làm rồi tôi qua đó” Cô nói xong, không đợi Hoắc Tùng Quân trả lời đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Khi về đến nhà, Sở Minh Nguyệt đang chờ cô, vội vàng đi lên hỏi: “Thế nào rồi?”
“Được rồi, thứ hai tuần sau đi làm!” Bạch Hoài An nghịch ngợm nháy mắt với cô ấy, Sở Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang chuẩn bị nói chuyện thì di động của Bạch Hoài An vang lên.
Cô ấn nghe máy, phát hiện đó là công ty trước đây cô đã từng nộp đơn xin việc nhưng từ chối lịch sự bởi vì nhà họ An.
Giọng nói của người quản lý nhân sự ân cần trái ngược hoàn toàn với thái độ lúc trước, liên tiếp khen cô có thiên phú, có tài năng nói công ty rất coi trọng cô.
Bạch Hoài An nhíu mày, từ chối, trực tiếp cúp điện thoại. .
Tiếp đó cô lại nhận được vài cuộc điện thoại có lý do giống nhau, Bạch Hoài An đều từ chối hết.
Sở Minh Nguyệt ở bên cạnh cũng nghe thấy giọng nói trong điện thoại, nhướng mày: “Không phải mhà họ An phong sát cậu à, lúc trước bọn họ còn tránh cậu không kịp, sao tự nhiên lại đổi ý rồi?”
Bạch Hoài An nhìn di động, nghe được lời nói của cô ấy, khuôn mặt cảm động, nhớ tới trước đó Hoắc Tùng Quân từng nói sẽ giúp cô giải quyết chuyện nhà họ An, không nghĩ tới còn chưa đến một ngày anh ấy đã giải quyết xong.
Xem ra mình thật sự nợ anh ấy rất nhiều.
Bạch Hoài An thở dài nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào ấm áp như bị ngâm trong mật ong vậy.
“Cái đó, Minh Nguyệt, có khả năng đêm nay tớ sẽ về muộn một chút.” Cô do dự, khuôn mặt còn đỏ lên.
Đôi mắt Sở Minh Nguyệt tinh tường, lập tức đoán được khả năng có quan hệ với Hoắc Tùng Quân, liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhỏ giọng nói một câu: “Phải chú ý dùng biện pháp bảo vệ cẩn thận” .
Bạch Hoài An suýt chút nữa phun nước ra, vừa tức vừa ngại: “Cậu, cậu đang nói bậy gì đó!”
Sở Minh Nguyệt thấy phản ứng của cô lớn như vậy, ngạc nhiên: “Để cảm ơn sự hỗ trợ của Hoắc Tùng Quân, cậu quyết định lấy thân báo đáp, chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy?”
“Cảm ơn anh ấy có nhiều cách khác nhau, không nhất định phải lấy thân báo đáp” .
Bạch Hoài An tức giận mà liếc cô ấy một cái: “Hoắc Tùng Quân có chứng mất ngủ, trước kia tớ học mát xa để có thể giúp anh ấy giảm bớt tình trạng này, giúp anh ấy đi vào giấc ngủ tốt hơn”
Sở Minh Nguyệt cúi đầu cười, Hoắc Tùng Quân có tiền như vậy, nếu anh nói muốn giảm bớt tình trạng bệnh của mình thì sẽ lập tức có rất nhiều người trước ngã xuống, người sau tiến lên giúp anh, tại sao phải cố tình tìm Hoài An, còn không phải có tâm tư khác ư.
Đã nghênh ngang vào nhà rồi, chuyện lấy thân báo đáp còn xa sao?
Cô ấy nhìn bộ dạng tự nhiên, không tim không phổi của Bạch Hoài An, cảm thán một tiếng, đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
“Vậy cậu nhớ luôn mở điện thoại, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tớ” Cô nghiêm túc dặn dò Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An cười: “Cậu không cần lo lắng cho tớ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cô kết hôn với Hoắc Trung Quân ba năm, vẫn có hiểu biết nhất định về anh. Hoặc Tùng Quân không phải người xấu, nếu mình không muốn anh sẽ không bắt ép
Thời gian từ từ trôi qua.
Nhà họ An, An Bích Hà đã bị nhốt gần một ngày, trong thời gian đó cô ta đang phản đối bằng cách tuyệt thực, một giọt nước cũng không uống.
Mẹ An ở dưới lầu gấp đến mức đi lại vòng quanh, lo sợ An Bích Hà xảy ra chuyện gì.
Bố An cau mày ngồi ở trên sô pha, ông ta cũng có chút lo lắng nhưng lại không muốn mất mặt, chỉ tức giận đến hừ lạnh nói: “Một ngày không ăn cơm không đói chết được, nó là một người trưởng thành rồi, nếu thật sự đói bụng sẽ tự mình nói. Đều do bà chiều hư nó, không biết học được tính cách cố chấp như vậy từ ai”.
Mẹ An trừng ông ta một cái: “Ông nói ít thôi. Bích Hà thích thằng nhóc Hoắc Tùng Quân kia nhiều đến mức nào ông không biết à? Tại sao không hỏi ý của nó đã đồng ý hủy bỏ hôn ước. Nó còn nhỏ, không thoát ra được là bình thường, lúc ông bằng tuổi nó có khi còn gây sự ầmĩ hơn cả con bé đấy!”.
Bố An nghe xong lời này, mím môi không phản đối.
Ông ta thật sự bởi vì lợi ích của nhà họ An mà bỏ qua cảm xúc của con gái mình, nhưng ông ta cảm thấy mình không làm sai. Hoắc Tùng Quân không thích Bích Hà, cho dù kết hôn cũng sẽ không tốt với con bé, sau này rất phiền phức.
Mình ngăn cản loại nguy cơ này còn có thể bảo vệ cho nhà họ An, một công đối việc. Chỉ là một người người đàn ông nà thôi, chỉ cần có nhà họ An ở đây còn phải sợ không có người đàn ông ưu tú à. Bích Hà đang đâm đầu vào ngõ cụt.
Mẹ An cũng biết lựa chọn của chồng mình có đạo lý nhưng vẫn xót con gái. Bà ta thở dài lên tầng, gõ cửa phòng An Bích Hà.
“Bích Hà, con có đói không, cần mẹ lấy chút gì đó cho con ăn không?” Trong phòng không có tiếng trả lời một chút tiếng động không có.
Mẹ An cau mày, lại gõ cửa: “Bích Hà, mẹ hiểu tâm trạng của con, nhưng bố con cũng là không thể làm gì khác, Hoắc Tùng Quân dùng toàn bộ nhà họ An để uy hiếp, buộc ông ấy đưa ra lựa chọn, ông ấy cũng không có cách nào khác.”
“Trong toàn bộ nhà họ Hoắc, người thích con, đồng ý con gả qua chỉ có bà Hoắc, nhưng với tính cách không có lợi thì không quan tâm của bà ta, nếu nhà họ An chúng ta không còn, nói không chừng người đầu tiên trở mặt chính là bà ta, đến lúc đó hôn ước của các con vẫn không thể giữ. Bây giờ Hoắc Tùng Quân đồng ý nhận hết mọi sai lầm về phía anh ta, vừa có thể giữ được thanh danh của con, vừa có thể mang đến lợi ích cho nhà chúng ta”
“Chỉ cần nhà họ An còn ở đây, trên đời này nhiều người đàn ông ưu tú như vậy, con có rất nhiều lựa chọn. Vì một người đàn ông mà đối xử với cơ thể của mình như vậy không đáng đâu.”
Mẹ An tận tình khuyên nhủ, tha thiết thuyết phục An Bích Hà, vốn tưởng rằng vẫn sẽ không được trả lời như trước kia, bà thở dài chuẩn bị xuống tầng, đột nhiên nghe thấy từ cửa truyền ra một giọng nói khàn khàn nhỏ.
“Mẹ… Con nghĩ thông suốt rồi.” Là giọng nói của An Bích Hà. Mẹ An kích động, vội vàng bảo bố An đi vào, bảo An Bích Hà lặp lại lần nữa.
Lần này giọng nói của An Bích Hà càng thêm rõ ràng: “Bố, con nghĩ thông suốt rồi, tất cả những gì con đang có là nhà họ An cho, nếu không có nhà họ An, con không có gì cả… Con đã nghĩ thông suốt hết rồi”
Bố An nghe thấy lời này thì rất vui mừng, quả nhiên là con gái của ông ta, tuy rằng tính cách hơi cố chấp một chút nhưng vẫn là đứa trẻ hiểu lý lẽ.
Ông ta vội vàng bảo người mở cửa.
Cửa phòng bị mở ra, bọn họ đi vào thấy cả phòng lộn xộn, trên mặt đất tất cả đều là mảnh nhỏ do An Bích Hà phát tiết sự tức giận quăng đồ vật xuống đất, có không ít đồ quý báu.
Vốn bố An còn có chút đau lòng, nhưng khi thấy An Bích Hà nhỏ gầy đứng ở trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt đỏ hồng thì càng đau lòng hơn.
“Bích Hà, xin lỗi, bố sai rồi, bố không nên quyết định thay con như vậy, bố nên thông báo cho con biết, xin lỗi con”.
Trên mặt ông ta là sự áy náy, Ôn Bích Hà nhìn ông ta lắc đầu: “Bố, con không trách bố, bố không cần xin lỗi con. Bố không chỉ là bố của con mà còn là gia chủ nhà họ An, gánh nặng và trách nhiệm của bố lớn như vậy, con có thể thông cảm cho bộ. Nếu con ở vị trí của bố vị trí con cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như vậy.”
Cô ta nói xong, trên mặt bố An đầy tự hào, cảm thấy con gái của mình đúng là đứa con gái hiểu chuyện nhất trên trên thế giới.
“Đúng là đứa bé ngoan, con hiểu cho bố là được rồi”.
Bố An nói rồi vỗ bả vai cô ta: “Rửa mặt chải đầu rồi xuống tầng ăn cơm đi, mẹ con bảo người chuẩn bị món con thích nhất đấy” .
Mẹ An cũng rất vui mừng, vội vàng gọi người quét dọn phòng cho An Bích Hà.
“Bích Hà, mẹ bảo người chuẩn bị điểm tâm ngọt cho con, ăn xong tâm trạng sẽ khá hơn thôi.” Bố An, mẹ An nói, vui vẻ phấn chấn xoay người xuống tầng.
An Bích Hà lẳng lặng nhìn bóng dáng bọn họ, đôi mắt đen nhánh hiện lên sự tàn nhẫn khiếp người.
Cô ta thích Hoắc Tùng Quân nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ, thật là quá ngây tho.
“À, đúng rồi…” Đúng lúc này, bố An đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc đối mặt với ánh mắt tàn nhẫn của cô ta.
An Bích Hà vội vàng thu lại cảm xúc, ngoan ngoãn cười với ông ta: “Bố, làm sao vậy?”.
Bố An vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần từ ánh mắt kia, phía sau lưng lạnh toát. Quay lại nhìn thì trong mắt An Bích Hà nào còn sự tàn nhẫn đó, tươi cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng.
Ông ta hoảng hốt một chút, hẳn là trời tối rồi, trong phòng không bật đèn, ánh sáng quá kém nên ông ta nhìn nhầm.
“Bố?” An Bích Hà khó hiểu nghiêng đầu.
Lúc này bố An mới nói: “Hoắc Tùng Quân cho nhà họ An chúng ta rất nhiều lợi ích nhưng có một điều kiện, không thể ra tay với Bạch Hoài An, Bích Hà, trước đó con hợp tác với nhiều công ty để phong sát Bạch Hoài An như vậy, chuyện này khiến Hoắc Tùng Quân rất tức giận. Bây giờ nếu con đã quyết định từ bỏ Hoắc Tùng Quân thì đừng đụng đến Bạch Hoài An, Hoắc Tùng Quân rất quan tâm người phụ nữ này”.
Ông ta nghiêm túc, trong mắt thậm chí còn mang theo ý cảnh cáo.
An Bích Hà nắm chặt tay lại, móng tay đâm thủng bàn tay, trái tim đau đớn. Trong lòng cô ta tràn ngập sự lạnh lẽo và thù hận nhưng trên mặt lại tỏ ra ngoan ngoãn.
“Vâng thưa bố, bố yên tâm, con sẽ không ra tay với Bạch Hoài An”
Đương nhiên Hoắc Tùng Quân cũng nghe ra sự cảnh giác trong giọng nói của cô, khóe môi cong lên: “Hoài An, có phải em đã quên chuyện em hứa với anh rồi không? Một tuần hai lần giúp anh mát xa để dễ ngủ”.
Tiếng của Bạch Hoài An nghẹn lại, vừa giận vừa ngại, toàn bộ gương mặt đỏ lên. Vừa nãy cô thật sự cảm thấy không ổn, còn tưởng rằng Hoắc Tùng Quân định làm chuyện gì không thể nói với cô.
“Được rồi, đợi anh tan làm rồi tôi qua đó” Cô nói xong, không đợi Hoắc Tùng Quân trả lời đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Khi về đến nhà, Sở Minh Nguyệt đang chờ cô, vội vàng đi lên hỏi: “Thế nào rồi?”
“Được rồi, thứ hai tuần sau đi làm!” Bạch Hoài An nghịch ngợm nháy mắt với cô ấy, Sở Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang chuẩn bị nói chuyện thì di động của Bạch Hoài An vang lên.
Cô ấn nghe máy, phát hiện đó là công ty trước đây cô đã từng nộp đơn xin việc nhưng từ chối lịch sự bởi vì nhà họ An.
Giọng nói của người quản lý nhân sự ân cần trái ngược hoàn toàn với thái độ lúc trước, liên tiếp khen cô có thiên phú, có tài năng nói công ty rất coi trọng cô.
Bạch Hoài An nhíu mày, từ chối, trực tiếp cúp điện thoại. .
Tiếp đó cô lại nhận được vài cuộc điện thoại có lý do giống nhau, Bạch Hoài An đều từ chối hết.
Sở Minh Nguyệt ở bên cạnh cũng nghe thấy giọng nói trong điện thoại, nhướng mày: “Không phải mhà họ An phong sát cậu à, lúc trước bọn họ còn tránh cậu không kịp, sao tự nhiên lại đổi ý rồi?”
Bạch Hoài An nhìn di động, nghe được lời nói của cô ấy, khuôn mặt cảm động, nhớ tới trước đó Hoắc Tùng Quân từng nói sẽ giúp cô giải quyết chuyện nhà họ An, không nghĩ tới còn chưa đến một ngày anh ấy đã giải quyết xong.
Xem ra mình thật sự nợ anh ấy rất nhiều.
Bạch Hoài An thở dài nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào ấm áp như bị ngâm trong mật ong vậy.
“Cái đó, Minh Nguyệt, có khả năng đêm nay tớ sẽ về muộn một chút.” Cô do dự, khuôn mặt còn đỏ lên.
Đôi mắt Sở Minh Nguyệt tinh tường, lập tức đoán được khả năng có quan hệ với Hoắc Tùng Quân, liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhỏ giọng nói một câu: “Phải chú ý dùng biện pháp bảo vệ cẩn thận” .
Bạch Hoài An suýt chút nữa phun nước ra, vừa tức vừa ngại: “Cậu, cậu đang nói bậy gì đó!”
Sở Minh Nguyệt thấy phản ứng của cô lớn như vậy, ngạc nhiên: “Để cảm ơn sự hỗ trợ của Hoắc Tùng Quân, cậu quyết định lấy thân báo đáp, chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy?”
“Cảm ơn anh ấy có nhiều cách khác nhau, không nhất định phải lấy thân báo đáp” .
Bạch Hoài An tức giận mà liếc cô ấy một cái: “Hoắc Tùng Quân có chứng mất ngủ, trước kia tớ học mát xa để có thể giúp anh ấy giảm bớt tình trạng này, giúp anh ấy đi vào giấc ngủ tốt hơn”
Sở Minh Nguyệt cúi đầu cười, Hoắc Tùng Quân có tiền như vậy, nếu anh nói muốn giảm bớt tình trạng bệnh của mình thì sẽ lập tức có rất nhiều người trước ngã xuống, người sau tiến lên giúp anh, tại sao phải cố tình tìm Hoài An, còn không phải có tâm tư khác ư.
Đã nghênh ngang vào nhà rồi, chuyện lấy thân báo đáp còn xa sao?
Cô ấy nhìn bộ dạng tự nhiên, không tim không phổi của Bạch Hoài An, cảm thán một tiếng, đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
“Vậy cậu nhớ luôn mở điện thoại, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tớ” Cô nghiêm túc dặn dò Bạch Hoài An.
Bạch Hoài An cười: “Cậu không cần lo lắng cho tớ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cô kết hôn với Hoắc Trung Quân ba năm, vẫn có hiểu biết nhất định về anh. Hoặc Tùng Quân không phải người xấu, nếu mình không muốn anh sẽ không bắt ép
Thời gian từ từ trôi qua.
Nhà họ An, An Bích Hà đã bị nhốt gần một ngày, trong thời gian đó cô ta đang phản đối bằng cách tuyệt thực, một giọt nước cũng không uống.
Mẹ An ở dưới lầu gấp đến mức đi lại vòng quanh, lo sợ An Bích Hà xảy ra chuyện gì.
Bố An cau mày ngồi ở trên sô pha, ông ta cũng có chút lo lắng nhưng lại không muốn mất mặt, chỉ tức giận đến hừ lạnh nói: “Một ngày không ăn cơm không đói chết được, nó là một người trưởng thành rồi, nếu thật sự đói bụng sẽ tự mình nói. Đều do bà chiều hư nó, không biết học được tính cách cố chấp như vậy từ ai”.
Mẹ An trừng ông ta một cái: “Ông nói ít thôi. Bích Hà thích thằng nhóc Hoắc Tùng Quân kia nhiều đến mức nào ông không biết à? Tại sao không hỏi ý của nó đã đồng ý hủy bỏ hôn ước. Nó còn nhỏ, không thoát ra được là bình thường, lúc ông bằng tuổi nó có khi còn gây sự ầmĩ hơn cả con bé đấy!”.
Bố An nghe xong lời này, mím môi không phản đối.
Ông ta thật sự bởi vì lợi ích của nhà họ An mà bỏ qua cảm xúc của con gái mình, nhưng ông ta cảm thấy mình không làm sai. Hoắc Tùng Quân không thích Bích Hà, cho dù kết hôn cũng sẽ không tốt với con bé, sau này rất phiền phức.
Mình ngăn cản loại nguy cơ này còn có thể bảo vệ cho nhà họ An, một công đối việc. Chỉ là một người người đàn ông nà thôi, chỉ cần có nhà họ An ở đây còn phải sợ không có người đàn ông ưu tú à. Bích Hà đang đâm đầu vào ngõ cụt.
Mẹ An cũng biết lựa chọn của chồng mình có đạo lý nhưng vẫn xót con gái. Bà ta thở dài lên tầng, gõ cửa phòng An Bích Hà.
“Bích Hà, con có đói không, cần mẹ lấy chút gì đó cho con ăn không?” Trong phòng không có tiếng trả lời một chút tiếng động không có.
Mẹ An cau mày, lại gõ cửa: “Bích Hà, mẹ hiểu tâm trạng của con, nhưng bố con cũng là không thể làm gì khác, Hoắc Tùng Quân dùng toàn bộ nhà họ An để uy hiếp, buộc ông ấy đưa ra lựa chọn, ông ấy cũng không có cách nào khác.”
“Trong toàn bộ nhà họ Hoắc, người thích con, đồng ý con gả qua chỉ có bà Hoắc, nhưng với tính cách không có lợi thì không quan tâm của bà ta, nếu nhà họ An chúng ta không còn, nói không chừng người đầu tiên trở mặt chính là bà ta, đến lúc đó hôn ước của các con vẫn không thể giữ. Bây giờ Hoắc Tùng Quân đồng ý nhận hết mọi sai lầm về phía anh ta, vừa có thể giữ được thanh danh của con, vừa có thể mang đến lợi ích cho nhà chúng ta”
“Chỉ cần nhà họ An còn ở đây, trên đời này nhiều người đàn ông ưu tú như vậy, con có rất nhiều lựa chọn. Vì một người đàn ông mà đối xử với cơ thể của mình như vậy không đáng đâu.”
Mẹ An tận tình khuyên nhủ, tha thiết thuyết phục An Bích Hà, vốn tưởng rằng vẫn sẽ không được trả lời như trước kia, bà thở dài chuẩn bị xuống tầng, đột nhiên nghe thấy từ cửa truyền ra một giọng nói khàn khàn nhỏ.
“Mẹ… Con nghĩ thông suốt rồi.” Là giọng nói của An Bích Hà. Mẹ An kích động, vội vàng bảo bố An đi vào, bảo An Bích Hà lặp lại lần nữa.
Lần này giọng nói của An Bích Hà càng thêm rõ ràng: “Bố, con nghĩ thông suốt rồi, tất cả những gì con đang có là nhà họ An cho, nếu không có nhà họ An, con không có gì cả… Con đã nghĩ thông suốt hết rồi”
Bố An nghe thấy lời này thì rất vui mừng, quả nhiên là con gái của ông ta, tuy rằng tính cách hơi cố chấp một chút nhưng vẫn là đứa trẻ hiểu lý lẽ.
Ông ta vội vàng bảo người mở cửa.
Cửa phòng bị mở ra, bọn họ đi vào thấy cả phòng lộn xộn, trên mặt đất tất cả đều là mảnh nhỏ do An Bích Hà phát tiết sự tức giận quăng đồ vật xuống đất, có không ít đồ quý báu.
Vốn bố An còn có chút đau lòng, nhưng khi thấy An Bích Hà nhỏ gầy đứng ở trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt đỏ hồng thì càng đau lòng hơn.
“Bích Hà, xin lỗi, bố sai rồi, bố không nên quyết định thay con như vậy, bố nên thông báo cho con biết, xin lỗi con”.
Trên mặt ông ta là sự áy náy, Ôn Bích Hà nhìn ông ta lắc đầu: “Bố, con không trách bố, bố không cần xin lỗi con. Bố không chỉ là bố của con mà còn là gia chủ nhà họ An, gánh nặng và trách nhiệm của bố lớn như vậy, con có thể thông cảm cho bộ. Nếu con ở vị trí của bố vị trí con cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như vậy.”
Cô ta nói xong, trên mặt bố An đầy tự hào, cảm thấy con gái của mình đúng là đứa con gái hiểu chuyện nhất trên trên thế giới.
“Đúng là đứa bé ngoan, con hiểu cho bố là được rồi”.
Bố An nói rồi vỗ bả vai cô ta: “Rửa mặt chải đầu rồi xuống tầng ăn cơm đi, mẹ con bảo người chuẩn bị món con thích nhất đấy” .
Mẹ An cũng rất vui mừng, vội vàng gọi người quét dọn phòng cho An Bích Hà.
“Bích Hà, mẹ bảo người chuẩn bị điểm tâm ngọt cho con, ăn xong tâm trạng sẽ khá hơn thôi.” Bố An, mẹ An nói, vui vẻ phấn chấn xoay người xuống tầng.
An Bích Hà lẳng lặng nhìn bóng dáng bọn họ, đôi mắt đen nhánh hiện lên sự tàn nhẫn khiếp người.
Cô ta thích Hoắc Tùng Quân nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ, thật là quá ngây tho.
“À, đúng rồi…” Đúng lúc này, bố An đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc đối mặt với ánh mắt tàn nhẫn của cô ta.
An Bích Hà vội vàng thu lại cảm xúc, ngoan ngoãn cười với ông ta: “Bố, làm sao vậy?”.
Bố An vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần từ ánh mắt kia, phía sau lưng lạnh toát. Quay lại nhìn thì trong mắt An Bích Hà nào còn sự tàn nhẫn đó, tươi cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng.
Ông ta hoảng hốt một chút, hẳn là trời tối rồi, trong phòng không bật đèn, ánh sáng quá kém nên ông ta nhìn nhầm.
“Bố?” An Bích Hà khó hiểu nghiêng đầu.
Lúc này bố An mới nói: “Hoắc Tùng Quân cho nhà họ An chúng ta rất nhiều lợi ích nhưng có một điều kiện, không thể ra tay với Bạch Hoài An, Bích Hà, trước đó con hợp tác với nhiều công ty để phong sát Bạch Hoài An như vậy, chuyện này khiến Hoắc Tùng Quân rất tức giận. Bây giờ nếu con đã quyết định từ bỏ Hoắc Tùng Quân thì đừng đụng đến Bạch Hoài An, Hoắc Tùng Quân rất quan tâm người phụ nữ này”.
Ông ta nghiêm túc, trong mắt thậm chí còn mang theo ý cảnh cáo.
An Bích Hà nắm chặt tay lại, móng tay đâm thủng bàn tay, trái tim đau đớn. Trong lòng cô ta tràn ngập sự lạnh lẽo và thù hận nhưng trên mặt lại tỏ ra ngoan ngoãn.
“Vâng thưa bố, bố yên tâm, con sẽ không ra tay với Bạch Hoài An”
Bình luận facebook