Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Chương 79: Nói chuyện
“Chắt trai?”
Ông cụ nghe vậy liền kích động: “Hoắc Tùng Quân, cháu, cháu nói là…”
“Cháu và Hoài An bây giờ tiến triển hết sức thuận lợi, ông cứ biết vậy đi.” Hoắc Tùng Quân nhìn ông cụ đang mịt mờ cười một tiếng.
Ông cụ vừa nghe có tiến triển, hưng phấn trong nháy mắt biến mất, bỉu môi: “Ngay cả cái miệng nhỏ nhắn của người ta cũng không hôn được, việc ông muốn ôm chắt trai, chắc phải đợi đến mức không biết năm tháng nào mới được.”
Trong lòng Hoắc Tùng Quân lại bị đâm một nhát đao, cảm giác nếu mình mà cùng ông cụ nói thêm lời gì nữa, sớm muộn gì tim cũng sẽ lên cơn mà ngừng đập mất.
Mặc dù trong miệng ông cụ thì nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Ngày thứ hai, Bạch Hoài An ôm tài liệu, thần sắc vui vẻ mà đi làm.
Tối ngày hôm qua, cô xem tài liệu đến rất khuya, trong đầu có rất nhiều linh cảm, mặc dù không có được ngủ bao lâu, nhưng mà tinh thần đầu vô cùng tốt.
Đi làm từ sáng sớm, buổi trưa, cô chỉ tùy tiện ăn một chút, chuẩn bị lên văn phòng, đột nhiên, bị lễ tân gọi lại.
Lễ tân nói với cô: “Hoài An, vừa rồi có một người phụ nữ đến tìm cô, bởi vì cô không có ở đây, nên cô ta nói chờ cô ở quán cà phê phía dưới.”
Bạch Hoài An vẻ mặt buồn bực, cô ở thành phố An Lạc cũng không có bao nhiêu bạn tốt, có ai sẽ tới công ty tìm cố chứ?
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, từ giờ tới lúc bắt đầu làm việc vẫn còn có một chút thời gian nghỉ ngơi, cô suy nghĩ một chút, hay là đi đến quán cà phê vậy.
Quán cà phê ở bên dưới công ty có chút âm u, thời điểm này trong quán không có bao nhiêu người. Bạch Hoài An nhìn sơ qua một chút liền thấy một người đang dựa vào cửa sổ, cô giật mình.
Tại sao lại là cô ta?
An Bích Hà nhìn Bạch Hoài An vẫy tay, cô lúc này mới thật sự xác nhận, thật sự là An Bích Hà đến tìm cô.
Bạch Hoài An theo bản năng vẻ mặt liền trở nên căng thẳng, cả người trong nháy mắt toát lên trạng thái chuẩn bị chiến đấu, trực giác của cô nhắc nhở rằng hôm nay An Bích Hà tới đây sẽ có chuyện không có tốt lành gì.
“An Bích Hà, tôi không ngờ cô vậy mà sẽ tìm tôi.” Bạch Hoài An ngồi ở đối diện cô ta, cặp mắt đào hoa, tỏa ra mấy phần lãnh đạm.
An Bích Hà nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, trong mắt cô ta lướt qua một tia đố kỵ.
Từ khi Hoắc Tùng Quân giải trừ hôn ước với cô ta, cô ta ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi rất nhiều, dung mạo tiều tụy. Vốn là có thể so sánh với Bạch Hoài An, nhưng bây giờ ngồi chung một chỗ với cô, cả người gầy nhom như những thành phần bất hảo vậy.
Cái này làm cho cô ta không khỏi không tức giận.
An Bích Hà mỗi lần thấy cô, cô ta đều có một loại xúc động muốn làm rách cho khuôn mặt cô nở hoa.
Cô ta kiềm lại sự tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Bạch Hoài An, Lâm Kỳ đâu rồi?”
An Bích Hà vừa mở miệng, chính là những lời này, làm cho Bạch Hoài An sững sốt một chút.
Cô lành lạnh cười một tiếng, nói: “Cô hỏi tôi? Anh ta là người của cô mà cô hỏi tôi làm gì?”
An Bích Hà nắm tay thật chặt, thanh âm nóng nảy: “Tôi dĩ nhiên là muốn hỏi cô rồi. Từ ngày cô bị cảnh sát mang đi cùng anh ta, ngày thứ hai anh ta liền biến mất khỏi bệnh viện, bây giờ người cũng không biết đi nơi nào rồi. Cô giải thích thế nào?”
Lâm Kỳ biến mất từ lúc ở bệnh viện?
Ánh mắt Bạch Hoài An kinh ngạc, chờ lát nữa Hoắc Tùng Quân về rồi phải hỏi.
Không lâu sau đó, Hoắc Tùng Quân liền về tới.
Vì phòng ngừa An Bích Hà và Lâm Kỳ có tiếp xúc, Hoắc Tùng Quân để cho người mang Lâm Kỳ đi nơi khác.
Bạch Hoài An liền sáng tỏ, đối với An Bích Hà nói: “Tôi không biết anh ta đi nơi nào, sau đó tôi cũng không tiếp xúc với anh ta nữa”
An Bích Hà toàn bộ cuộc nói chuyện đều nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy cô nói ra những tin tức này, biết cô đang nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, làm cô ta để ý chính là, ước chừng một giờ nữa, Hoắc Tùng Quân liền tới đây.
Trong lòng cô ta tràn ra đầy sự chua xót, trước kia cô ta nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, đại đa số anh đều là không trở về, coi như có trở về thì cũng đã là hai ngày sau.
Cách đối xử giữa hai người, chênh lệch quá mức rõ ràng.
Bạch Hoài An ở trong lòng Hoắc Tùng Quân không lẽ quan trọng đến như vậy ư?
Mặt mũi cô ta có chút vặn vẹo, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hoài An: “Có phải là cô đã giết Lâm Kỳ không? Anh ta bây giờ giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, tôi tìm khắp nơi đều không tìm được anh ta.”
Bạch Hoài An vẻ mặt rét một cái, thanh âm lạnh như bằng: “An Bích Hà, cô cho là tôi giống cô sao? Tùy tiện là có thể giết một người. Tôi luôn hết sức quý trọng sinh mạng. Cô không có chứng cớ, vẫn không nên nói bậy bạ như vậy, tránh cho làm tổn hại danh tiếng của tôi”
“Nhưng cô có động cơ” An Bích Hà không cam lòng, quả thật cô ta đã tìm khắp nơi đều không tìm được Lâm Kỳ.
Bởi vì Lâm Kỳ biết quá nhiều bí mật của cô ta, cô ta không thể nào mất đi chuyện nắm thóp hắn trong tay.
An Bích Hà nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, trong mắt cô ta lướt qua một tia đố kỵ.
Từ khi Hoắc Tùng Quân giải trừ hôn ước với cô ta, cô ta ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi rất nhiều, dung mạo tiều tụy. Vốn là có thể so sánh với Bạch Hoài An, nhưng bây giờ ngồi chung một chỗ với cô, cả người gầy nhom như những thành phần bất hảo vậy.
Cái này làm cho cô ta không khỏi không tức giận.
An Bích Hà mỗi lần thấy cô, cô ta đều có một loại xúc động muốn làm rách cho khuôn mặt cô nở hoa.
Cô ta kiềm lại sự tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Bạch Hoài An, Lâm Kỳ đâu rồi?”
An Bích Hà vừa mở miệng, chính là những lời này, làm cho Bạch Hoài An sững sốt một chút.
Cô lành lạnh cười một tiếng, nói: “Cô hỏi tôi? Anh ta là người của cô mà cô hỏi tôi làm gì?”
An Bích Hà nắm tay thật chặt, thanh âm nóng nảy: “Tôi dĩ nhiên là muốn hỏi cô rồi. Từ ngày cô bị cảnh sát mang đi cùng anh ta, ngày thứ hai anh ta liền biến mất khỏi bệnh viện, bây giờ người cũng không biết đi nơi nào rồi. Cô giải thích thế nào?”
Lâm Kỳ biến mất từ lúc ở bệnh viện?
Ánh mắt Bạch Hoài An kinh ngạc, chờ lát nữa Hoắc Tùng Quân về rồi phải hỏi.
Không lâu sau đó, Hoắc Tùng Quân liền về tới.
Vì phòng ngừa An Bích Hà và Lâm Kỳ có tiếp xúc, Hoắc Tùng Quân để cho người mang Lâm Kỳ đi nơi khác.
Bạch Hoài An liền sáng tỏ, đối với An Bích Hà nói: “Tôi không biết anh ta đi nơi nào, sau đó tôi cũng không tiếp xúc với anh ta nữa”
An Bích Hà toàn bộ cuộc nói chuyện đều nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy cô nói ra những tin tức này, biết cô đang nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, làm cô ta để ý chính là, ước chừng một giờ nữa, Hoắc Tùng Quân liền tới đây.
Trong lòng cô ta tràn ra đầy sự chua xót, trước kia cô ta nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, đại đa số anh đều là không trở về, coi như có trở về thì cũng đã là hai ngày sau.
Cách đối xử giữa hai người, chênh lệch quá mức rõ ràng.
Bạch Hoài An ở trong lòng Hoắc Tùng Quân không lẽ quan trọng đến như vậy ư?
Mặt mũi cô ta có chút vặn vẹo, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hoài An: “Có phải là cô đã giết Lâm Kỳ không? Anh ta bây giờ giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, tôi tìm khắp nơi đều không tìm được anh ta.”
Bạch Hoài An vẻ mặt rét một cái, thanh âm lạnh như bằng: “An Bích Hà, cô cho là tôi giống cô sao? Tùy tiện là có thể giết một người. Tôi luôn hết sức quý trọng sinh mạng. Cô không có chứng cớ, vẫn không nên nói bậy bạ như vậy, tránh cho làm tổn hại danh tiếng của tôi”
“Nhưng cô có động cơ” An Bích Hà không cam lòng, quả thật cô ta đã tìm khắp nơi đều không tìm được Lâm Kỳ.
Bởi vì Lâm Kỳ biết quá nhiều bí mật của cô ta, cô ta không thể nào mất đi chuyện nắm thóp hắn trong tay.
“Vậy thì tôi muốn nghe một chút, tôi có động cơ gì?” Bạch Hoài An khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm cô ta.
An Bích Hà bĩu môi một cái, mới vừa muốn nói chuyện, lại đột nhiên dừng lại: “Bạch Hoài An, tôi biết bởi vì Lâm Kỳ làm ra những chuyện như vậy đối với cô, cô sẽ hận anh ta. Nhưng anh ta cũng có nỗi khổ tâm. Lâm Kỳ ở nhà họ An làm việc nhiều năm như vậy, đi theo tôi cũng nhiều năm, dường như đã xem tôi là em gái ruột mà đối xử. Anh ta nghe nói bởi vì cô, mà dẫn đến việc tôi và Hoắc Tùng Quân giải trừ hôn ước, thấy tôi khổ sở, một lúc tức giận mới…”
Cô ta nói tới chỗ này không đành lòng liền nói một chút, trong mắt lóe nước mắt, bộ dạng điềm đạm đáng yêu để cho Bạch Hoài An thấy như thế là đủ rồi.
Cặp mắt An Bích Hà này giống như được làm từ nước vậy, nước mắt nói rơi liền rơi. Khóc nhanh như vậy, nói khóc là khóc.
Cô cũng không phải là đàn ông, đối với cô ta không có sự mềm lòng, ở trước mặt cô giả bộ hiền lành nhu nhược như vậy, khóc điềm đạm đáng yêu thì có ích lợi gì.
“Bạch Hoài An, anh ta làm tất cả mọi chuyện cũng là bởi vì tôi, nếu như thật sự cô giết anh ấy, tôi cũng không oán giận cô, nhưng Lâm Kỳ còn có một mẹ già, nhất định cô phải xin lỗi bà ấy.”
Bạch Hoài An nhìn về phía cô ta, liếc mắt một cái: “Được rồi. An Bích Hà, cô ở trước mặt tôi không cần giả bộ như vậy làm gì. Tôi không giết Lâm Kỳ, cũng không biết anh ta đi đầu. Sở dĩ Lâm Kỳ mất tích, người hiềm nghi nhất là cô đó.”
“Cái gì?” An Bích Hà ngây người.
Bạch Hoài An xích lại gần nhìn cô ta, giọng điệu hết sức quỷ dị: “An Bích Hà, cô phái Lâm Kỳ giết tôi, hành tung bị bại lộ, sợ anh ta sẽ làm liên lụy đến cô, cho nên cô liền muốn muốn giết Lâm Kỳ diệt khẩu, như vậy mới hợp tình hợp lý.”.
“Cô… cô nói bậy nói bạ” An Bích Hà giận đến gò má đỏ bừng.
Bạch Hoài An cười: “Làm sao nào? Cô nói tội giết anh ta, nói lời vụ bạn thành thục như vậy, tôi nói cô giết anh ta diệt khẩu, cô liền nói ta là nói bậy nói bạ. Cái lý lẽ này đều là được nhà họ An các người đặt ra hả?”
Thấy An Bích Hà giận đến nói không ra lời.
Bạch Hoài An cảm thấy không còn gì để nói nữa, cô trực tiếp đứng lên: “Nói chuyện với cô chính là đang lãng phí thời gian. Tôi phải làm việc, thứ cho không thể tiếp cô được nữa. Cà phê tôi không động, cô tự trả tiền cho ly mình đi, cám ơn.”
Nói xong, vừa mới quay người đi hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó cô quay đầu, đối diện với ánh mắt độc ác của An Bích Hà, thần sắc không thay đổi chút nào.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, khóe miệng cười mỉm: “Đúng rồi, An Bích Hà, tắt máy thu âm trong tay cô đi, không có chứng cứ để cô hài lòng, có phải cô cảm thấy rất đáng tiếc không?”
An Bích Hà sắc mặt cứng đờ, cô… cô làm sao biết rằng cô ta cầm bút thu âm.
Bên dưới bàn, cô ta buông tay ra, trong lòng bàn tay quả thật là có cầm một cái bút thu âm nhỏ nhỏ.
Ánh mắt Bạch Hoài An thoáng qua vẻ châm chọc.
An Bích Hà đơn độc nói chuyện với cô, lại còn ở trước mặt cô giả bộ điềm đạm đáng yêu. Con người này không đơn giản chút nào.
Nếu như dựa theo tính cách của cô ta, nhất định sẽ hung hăng cảnh cáo cô, uy hiếp cô, làm nhục cô.
Nhưng cô ta không làm vậy, ngược lại khắp nơi đều đầy ngụy trang.
Xung quanh lại không có người nào, vậy thì duy nhất có khả năng đó chính là cô ta đang ghi âm.
Muốn ép mình nói một ít lời hãm hại mình mà cô ta muốn.
Thật là đáng tiếc.
Bạch Hoài An tâm tình buông lỏng, lúc cô vừa bước vào thì cô đã làm tinh thần mình tập trung cao độ, dĩ nhiên sẽ không có chuyện bị mắc lừa.
Nhìn An Bích Hà sắc mặt khó coi, Bạch Hoài An trong mắt thoáng qua một tia hận ý.
“Lâm Kỳ mất tích, không thể tiếp tay cho giặc. Con chốt thí này của cô đã biến mất, một mối thù đầu tiên tôi đã báo, tiếp theo là giờ đến phiên cô. Bố tôi không có ai chăm sóc, mẹ tôi vô tội mà chết thảm, những thứ thù này toàn bộ tôi đều ghi tạc trong lòng. Tôi biết một chút gì đó liền tìm cô đòi lại. An Bích Hà, cô chờ đó cho tôi.”
Cô nói xong cũng trực tiếp rời đi, sắc mặt An Bích Hà đã hoàn toàn đen.
Bạch Hoài An này, thật quá đáng hận.
An Bích Hà thẹn quá thành giận, càng tức giận, não cô ta ngược lại càng tỉnh táo, rất nhanh thì có một chủ ý, nhìn phương hướng Bạch Hoài An rời đi, trong miệng tràn ra một tia cười nhạt.
Thứ bảy cùng ngày, Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân có hẹn trước, thời gian buổi tối, để cho anh sắp xong công việc.
Hoắc Tùng Quan tâm tình kích động, hiệu suất làm việc so với ban đầu cao gấp đôi.
Triệu Khôi Vĩ bận rộn vô cùng, nhìn ông chủ nhà mình giống như là được bơm máu gà vậy vô cùng hăng hái, trong lòng anh ấy kêu khổ cả ngày.
Nhưng vừa không dám trễ nải công việc, chỉ có thể liều cái mạng già.
Sắp đến giờ tan việc, Hoắc Tùng Quân xử lý tốt công việc, dặn dò Triệu Khôi Vĩ một tiếng, đúng giờ liền tan ca.
Triệu Khôi Vĩ trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác Bạch Hoài An giống như là củ cà rốt treo lơ lửng ở trước mắt vậy, nếu như vẫn luôn giống như hôm nay như vậy, sợ rằng tài sản của Hoắc thị tài sản đã sớm cạn kiệt.
Hoắc Tùng Quân khởi động xe, muốn đi đón Bạch Hoài An cùng nhau tan việc, đột nhiên nhận được một tin nhắn, là An Bích Hà nhắn tới.
“Tùng Quân, em muốn nói chuyện với anh một chút về hôn ước của chúng ta, còn có chuyện về mẹ của Bạch Hoài An. Nếu như anh muốn biết, liền đến câu lạc bộ tư nhân Úy Lam, em ở bên trong ghế lô chờ anh”
“Chắt trai?”
Ông cụ nghe vậy liền kích động: “Hoắc Tùng Quân, cháu, cháu nói là…”
“Cháu và Hoài An bây giờ tiến triển hết sức thuận lợi, ông cứ biết vậy đi.” Hoắc Tùng Quân nhìn ông cụ đang mịt mờ cười một tiếng.
Ông cụ vừa nghe có tiến triển, hưng phấn trong nháy mắt biến mất, bỉu môi: “Ngay cả cái miệng nhỏ nhắn của người ta cũng không hôn được, việc ông muốn ôm chắt trai, chắc phải đợi đến mức không biết năm tháng nào mới được.”
Trong lòng Hoắc Tùng Quân lại bị đâm một nhát đao, cảm giác nếu mình mà cùng ông cụ nói thêm lời gì nữa, sớm muộn gì tim cũng sẽ lên cơn mà ngừng đập mất.
Mặc dù trong miệng ông cụ thì nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Ngày thứ hai, Bạch Hoài An ôm tài liệu, thần sắc vui vẻ mà đi làm.
Tối ngày hôm qua, cô xem tài liệu đến rất khuya, trong đầu có rất nhiều linh cảm, mặc dù không có được ngủ bao lâu, nhưng mà tinh thần đầu vô cùng tốt.
Đi làm từ sáng sớm, buổi trưa, cô chỉ tùy tiện ăn một chút, chuẩn bị lên văn phòng, đột nhiên, bị lễ tân gọi lại.
Lễ tân nói với cô: “Hoài An, vừa rồi có một người phụ nữ đến tìm cô, bởi vì cô không có ở đây, nên cô ta nói chờ cô ở quán cà phê phía dưới.”
Bạch Hoài An vẻ mặt buồn bực, cô ở thành phố An Lạc cũng không có bao nhiêu bạn tốt, có ai sẽ tới công ty tìm cố chứ?
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, từ giờ tới lúc bắt đầu làm việc vẫn còn có một chút thời gian nghỉ ngơi, cô suy nghĩ một chút, hay là đi đến quán cà phê vậy.
Quán cà phê ở bên dưới công ty có chút âm u, thời điểm này trong quán không có bao nhiêu người. Bạch Hoài An nhìn sơ qua một chút liền thấy một người đang dựa vào cửa sổ, cô giật mình.
Tại sao lại là cô ta?
An Bích Hà nhìn Bạch Hoài An vẫy tay, cô lúc này mới thật sự xác nhận, thật sự là An Bích Hà đến tìm cô.
Bạch Hoài An theo bản năng vẻ mặt liền trở nên căng thẳng, cả người trong nháy mắt toát lên trạng thái chuẩn bị chiến đấu, trực giác của cô nhắc nhở rằng hôm nay An Bích Hà tới đây sẽ có chuyện không có tốt lành gì.
“An Bích Hà, tôi không ngờ cô vậy mà sẽ tìm tôi.” Bạch Hoài An ngồi ở đối diện cô ta, cặp mắt đào hoa, tỏa ra mấy phần lãnh đạm.
An Bích Hà nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, trong mắt cô ta lướt qua một tia đố kỵ.
Từ khi Hoắc Tùng Quân giải trừ hôn ước với cô ta, cô ta ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi rất nhiều, dung mạo tiều tụy. Vốn là có thể so sánh với Bạch Hoài An, nhưng bây giờ ngồi chung một chỗ với cô, cả người gầy nhom như những thành phần bất hảo vậy.
Cái này làm cho cô ta không khỏi không tức giận.
An Bích Hà mỗi lần thấy cô, cô ta đều có một loại xúc động muốn làm rách cho khuôn mặt cô nở hoa.
Cô ta kiềm lại sự tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Bạch Hoài An, Lâm Kỳ đâu rồi?”
An Bích Hà vừa mở miệng, chính là những lời này, làm cho Bạch Hoài An sững sốt một chút.
Cô lành lạnh cười một tiếng, nói: “Cô hỏi tôi? Anh ta là người của cô mà cô hỏi tôi làm gì?”
An Bích Hà nắm tay thật chặt, thanh âm nóng nảy: “Tôi dĩ nhiên là muốn hỏi cô rồi. Từ ngày cô bị cảnh sát mang đi cùng anh ta, ngày thứ hai anh ta liền biến mất khỏi bệnh viện, bây giờ người cũng không biết đi nơi nào rồi. Cô giải thích thế nào?”
Lâm Kỳ biến mất từ lúc ở bệnh viện?
Ánh mắt Bạch Hoài An kinh ngạc, chờ lát nữa Hoắc Tùng Quân về rồi phải hỏi.
Không lâu sau đó, Hoắc Tùng Quân liền về tới.
Vì phòng ngừa An Bích Hà và Lâm Kỳ có tiếp xúc, Hoắc Tùng Quân để cho người mang Lâm Kỳ đi nơi khác.
Bạch Hoài An liền sáng tỏ, đối với An Bích Hà nói: “Tôi không biết anh ta đi nơi nào, sau đó tôi cũng không tiếp xúc với anh ta nữa”
An Bích Hà toàn bộ cuộc nói chuyện đều nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy cô nói ra những tin tức này, biết cô đang nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, làm cô ta để ý chính là, ước chừng một giờ nữa, Hoắc Tùng Quân liền tới đây.
Trong lòng cô ta tràn ra đầy sự chua xót, trước kia cô ta nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, đại đa số anh đều là không trở về, coi như có trở về thì cũng đã là hai ngày sau.
Cách đối xử giữa hai người, chênh lệch quá mức rõ ràng.
Bạch Hoài An ở trong lòng Hoắc Tùng Quân không lẽ quan trọng đến như vậy ư?
Mặt mũi cô ta có chút vặn vẹo, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hoài An: “Có phải là cô đã giết Lâm Kỳ không? Anh ta bây giờ giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, tôi tìm khắp nơi đều không tìm được anh ta.”
Bạch Hoài An vẻ mặt rét một cái, thanh âm lạnh như bằng: “An Bích Hà, cô cho là tôi giống cô sao? Tùy tiện là có thể giết một người. Tôi luôn hết sức quý trọng sinh mạng. Cô không có chứng cớ, vẫn không nên nói bậy bạ như vậy, tránh cho làm tổn hại danh tiếng của tôi”
“Nhưng cô có động cơ” An Bích Hà không cam lòng, quả thật cô ta đã tìm khắp nơi đều không tìm được Lâm Kỳ.
Bởi vì Lâm Kỳ biết quá nhiều bí mật của cô ta, cô ta không thể nào mất đi chuyện nắm thóp hắn trong tay.
An Bích Hà nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, trong mắt cô ta lướt qua một tia đố kỵ.
Từ khi Hoắc Tùng Quân giải trừ hôn ước với cô ta, cô ta ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi rất nhiều, dung mạo tiều tụy. Vốn là có thể so sánh với Bạch Hoài An, nhưng bây giờ ngồi chung một chỗ với cô, cả người gầy nhom như những thành phần bất hảo vậy.
Cái này làm cho cô ta không khỏi không tức giận.
An Bích Hà mỗi lần thấy cô, cô ta đều có một loại xúc động muốn làm rách cho khuôn mặt cô nở hoa.
Cô ta kiềm lại sự tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Bạch Hoài An, Lâm Kỳ đâu rồi?”
An Bích Hà vừa mở miệng, chính là những lời này, làm cho Bạch Hoài An sững sốt một chút.
Cô lành lạnh cười một tiếng, nói: “Cô hỏi tôi? Anh ta là người của cô mà cô hỏi tôi làm gì?”
An Bích Hà nắm tay thật chặt, thanh âm nóng nảy: “Tôi dĩ nhiên là muốn hỏi cô rồi. Từ ngày cô bị cảnh sát mang đi cùng anh ta, ngày thứ hai anh ta liền biến mất khỏi bệnh viện, bây giờ người cũng không biết đi nơi nào rồi. Cô giải thích thế nào?”
Lâm Kỳ biến mất từ lúc ở bệnh viện?
Ánh mắt Bạch Hoài An kinh ngạc, chờ lát nữa Hoắc Tùng Quân về rồi phải hỏi.
Không lâu sau đó, Hoắc Tùng Quân liền về tới.
Vì phòng ngừa An Bích Hà và Lâm Kỳ có tiếp xúc, Hoắc Tùng Quân để cho người mang Lâm Kỳ đi nơi khác.
Bạch Hoài An liền sáng tỏ, đối với An Bích Hà nói: “Tôi không biết anh ta đi nơi nào, sau đó tôi cũng không tiếp xúc với anh ta nữa”
An Bích Hà toàn bộ cuộc nói chuyện đều nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy cô nói ra những tin tức này, biết cô đang nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, làm cô ta để ý chính là, ước chừng một giờ nữa, Hoắc Tùng Quân liền tới đây.
Trong lòng cô ta tràn ra đầy sự chua xót, trước kia cô ta nhắn tin cho Hoắc Tùng Quân, đại đa số anh đều là không trở về, coi như có trở về thì cũng đã là hai ngày sau.
Cách đối xử giữa hai người, chênh lệch quá mức rõ ràng.
Bạch Hoài An ở trong lòng Hoắc Tùng Quân không lẽ quan trọng đến như vậy ư?
Mặt mũi cô ta có chút vặn vẹo, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hoài An: “Có phải là cô đã giết Lâm Kỳ không? Anh ta bây giờ giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, tôi tìm khắp nơi đều không tìm được anh ta.”
Bạch Hoài An vẻ mặt rét một cái, thanh âm lạnh như bằng: “An Bích Hà, cô cho là tôi giống cô sao? Tùy tiện là có thể giết một người. Tôi luôn hết sức quý trọng sinh mạng. Cô không có chứng cớ, vẫn không nên nói bậy bạ như vậy, tránh cho làm tổn hại danh tiếng của tôi”
“Nhưng cô có động cơ” An Bích Hà không cam lòng, quả thật cô ta đã tìm khắp nơi đều không tìm được Lâm Kỳ.
Bởi vì Lâm Kỳ biết quá nhiều bí mật của cô ta, cô ta không thể nào mất đi chuyện nắm thóp hắn trong tay.
“Vậy thì tôi muốn nghe một chút, tôi có động cơ gì?” Bạch Hoài An khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm cô ta.
An Bích Hà bĩu môi một cái, mới vừa muốn nói chuyện, lại đột nhiên dừng lại: “Bạch Hoài An, tôi biết bởi vì Lâm Kỳ làm ra những chuyện như vậy đối với cô, cô sẽ hận anh ta. Nhưng anh ta cũng có nỗi khổ tâm. Lâm Kỳ ở nhà họ An làm việc nhiều năm như vậy, đi theo tôi cũng nhiều năm, dường như đã xem tôi là em gái ruột mà đối xử. Anh ta nghe nói bởi vì cô, mà dẫn đến việc tôi và Hoắc Tùng Quân giải trừ hôn ước, thấy tôi khổ sở, một lúc tức giận mới…”
Cô ta nói tới chỗ này không đành lòng liền nói một chút, trong mắt lóe nước mắt, bộ dạng điềm đạm đáng yêu để cho Bạch Hoài An thấy như thế là đủ rồi.
Cặp mắt An Bích Hà này giống như được làm từ nước vậy, nước mắt nói rơi liền rơi. Khóc nhanh như vậy, nói khóc là khóc.
Cô cũng không phải là đàn ông, đối với cô ta không có sự mềm lòng, ở trước mặt cô giả bộ hiền lành nhu nhược như vậy, khóc điềm đạm đáng yêu thì có ích lợi gì.
“Bạch Hoài An, anh ta làm tất cả mọi chuyện cũng là bởi vì tôi, nếu như thật sự cô giết anh ấy, tôi cũng không oán giận cô, nhưng Lâm Kỳ còn có một mẹ già, nhất định cô phải xin lỗi bà ấy.”
Bạch Hoài An nhìn về phía cô ta, liếc mắt một cái: “Được rồi. An Bích Hà, cô ở trước mặt tôi không cần giả bộ như vậy làm gì. Tôi không giết Lâm Kỳ, cũng không biết anh ta đi đầu. Sở dĩ Lâm Kỳ mất tích, người hiềm nghi nhất là cô đó.”
“Cái gì?” An Bích Hà ngây người.
Bạch Hoài An xích lại gần nhìn cô ta, giọng điệu hết sức quỷ dị: “An Bích Hà, cô phái Lâm Kỳ giết tôi, hành tung bị bại lộ, sợ anh ta sẽ làm liên lụy đến cô, cho nên cô liền muốn muốn giết Lâm Kỳ diệt khẩu, như vậy mới hợp tình hợp lý.”.
“Cô… cô nói bậy nói bạ” An Bích Hà giận đến gò má đỏ bừng.
Bạch Hoài An cười: “Làm sao nào? Cô nói tội giết anh ta, nói lời vụ bạn thành thục như vậy, tôi nói cô giết anh ta diệt khẩu, cô liền nói ta là nói bậy nói bạ. Cái lý lẽ này đều là được nhà họ An các người đặt ra hả?”
Thấy An Bích Hà giận đến nói không ra lời.
Bạch Hoài An cảm thấy không còn gì để nói nữa, cô trực tiếp đứng lên: “Nói chuyện với cô chính là đang lãng phí thời gian. Tôi phải làm việc, thứ cho không thể tiếp cô được nữa. Cà phê tôi không động, cô tự trả tiền cho ly mình đi, cám ơn.”
Nói xong, vừa mới quay người đi hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó cô quay đầu, đối diện với ánh mắt độc ác của An Bích Hà, thần sắc không thay đổi chút nào.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, khóe miệng cười mỉm: “Đúng rồi, An Bích Hà, tắt máy thu âm trong tay cô đi, không có chứng cứ để cô hài lòng, có phải cô cảm thấy rất đáng tiếc không?”
An Bích Hà sắc mặt cứng đờ, cô… cô làm sao biết rằng cô ta cầm bút thu âm.
Bên dưới bàn, cô ta buông tay ra, trong lòng bàn tay quả thật là có cầm một cái bút thu âm nhỏ nhỏ.
Ánh mắt Bạch Hoài An thoáng qua vẻ châm chọc.
An Bích Hà đơn độc nói chuyện với cô, lại còn ở trước mặt cô giả bộ điềm đạm đáng yêu. Con người này không đơn giản chút nào.
Nếu như dựa theo tính cách của cô ta, nhất định sẽ hung hăng cảnh cáo cô, uy hiếp cô, làm nhục cô.
Nhưng cô ta không làm vậy, ngược lại khắp nơi đều đầy ngụy trang.
Xung quanh lại không có người nào, vậy thì duy nhất có khả năng đó chính là cô ta đang ghi âm.
Muốn ép mình nói một ít lời hãm hại mình mà cô ta muốn.
Thật là đáng tiếc.
Bạch Hoài An tâm tình buông lỏng, lúc cô vừa bước vào thì cô đã làm tinh thần mình tập trung cao độ, dĩ nhiên sẽ không có chuyện bị mắc lừa.
Nhìn An Bích Hà sắc mặt khó coi, Bạch Hoài An trong mắt thoáng qua một tia hận ý.
“Lâm Kỳ mất tích, không thể tiếp tay cho giặc. Con chốt thí này của cô đã biến mất, một mối thù đầu tiên tôi đã báo, tiếp theo là giờ đến phiên cô. Bố tôi không có ai chăm sóc, mẹ tôi vô tội mà chết thảm, những thứ thù này toàn bộ tôi đều ghi tạc trong lòng. Tôi biết một chút gì đó liền tìm cô đòi lại. An Bích Hà, cô chờ đó cho tôi.”
Cô nói xong cũng trực tiếp rời đi, sắc mặt An Bích Hà đã hoàn toàn đen.
Bạch Hoài An này, thật quá đáng hận.
An Bích Hà thẹn quá thành giận, càng tức giận, não cô ta ngược lại càng tỉnh táo, rất nhanh thì có một chủ ý, nhìn phương hướng Bạch Hoài An rời đi, trong miệng tràn ra một tia cười nhạt.
Thứ bảy cùng ngày, Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân có hẹn trước, thời gian buổi tối, để cho anh sắp xong công việc.
Hoắc Tùng Quan tâm tình kích động, hiệu suất làm việc so với ban đầu cao gấp đôi.
Triệu Khôi Vĩ bận rộn vô cùng, nhìn ông chủ nhà mình giống như là được bơm máu gà vậy vô cùng hăng hái, trong lòng anh ấy kêu khổ cả ngày.
Nhưng vừa không dám trễ nải công việc, chỉ có thể liều cái mạng già.
Sắp đến giờ tan việc, Hoắc Tùng Quân xử lý tốt công việc, dặn dò Triệu Khôi Vĩ một tiếng, đúng giờ liền tan ca.
Triệu Khôi Vĩ trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác Bạch Hoài An giống như là củ cà rốt treo lơ lửng ở trước mắt vậy, nếu như vẫn luôn giống như hôm nay như vậy, sợ rằng tài sản của Hoắc thị tài sản đã sớm cạn kiệt.
Hoắc Tùng Quân khởi động xe, muốn đi đón Bạch Hoài An cùng nhau tan việc, đột nhiên nhận được một tin nhắn, là An Bích Hà nhắn tới.
“Tùng Quân, em muốn nói chuyện với anh một chút về hôn ước của chúng ta, còn có chuyện về mẹ của Bạch Hoài An. Nếu như anh muốn biết, liền đến câu lạc bộ tư nhân Úy Lam, em ở bên trong ghế lô chờ anh”
Bình luận facebook